Giang Sơn Tống Đế

Quyển 2 - Chương 83: Vỗ cánh

Tiêu Sơn không thể tin nổi: "Điện hạ... như thế nào... là người?"

Triệu Viện cắn môi không nói gì, Tiêu Sơn nói: "Trên người bẩn... đừng để dính bẩn lên quần áo Điện hạ.. nhanh buông tay ra!"

Triệu Viện cảm thấy Tiêu Sơn nói ra những lời này là đặc biệt muốn ăn đòn, sau khi Tiêu Sơn nói xong, đã có chút không thở nổi, hắn dựa vào đầu giường thở gấp một lúc, nhìn thấy Triệu Viện chẳng những không buông tay, ngược lại còn ôm chặt thêm chút nữa, khiến cho bào tử màu nâu đã có vết máu. Mà Triệu Viện thì nhìn chằm chằm mình, hẳn là đang tức giận với lời nói xa cách kia. 

Triệu Viện cứ trừng mắt nhìn Tiêu Sơn, Tiêu Sơn nghỉ một lúc, mới có thể giải thích: "Thần không phải có ý kia... bởi vì... bởi vì đợi lát nữa người khẳng định phải lên triều... làm bẩn... không tốt..." 

Lúc này Triệu Viện mới hiểu được, thì ra Tiêu Sơn là đang lo lắng áo mình dính máu, khi lên triều sẽ khiến cho người ngoài công kích, lập tức đổi giận thành vui, hỏi: "Ngươi bị thương chỗ nào? Đã tìm đại phu xem chưa?"

Vừa hỏi xong những lời này liền tập tức nhận ra, nhìn bộ dạng này của Tiêu Sơn, nhất định là không đi tìm đại phu rồi. 

Triệu Viện đưa tay muốn cởi quần áo Tiêu Sơn, Tiêu Sơn muốn tránh cũng không tránh được, đành mặc kệ. Thời gian trôi qua đã lâu, máu của những chỗ bị thương và quần áo đã dính cùng một chỗ, lúc gỡ ra đau vô cùng. Triệu Viện nhìn thấy trên đùi, cánh tay, sau lưng của Tiêu Sơn đều có vết đao chém, thậm chí đùi trái còn cắm một mũi tên đã bẽ gãy. 

Tiêu Sơn thấy hốc mắt Triệu Viện ửng đỏ, liền nói: "Không bị thương chỗ hiểm, chẳng qua là bị mất máu quá nhiều, nghỉ ngơi vài ngày sẽ tốt." 

Triệu Viện nghe được lời này, chỉ cảm thấy trong lòng đau xót, y dường như có trăm nghìn lời muốn nói, muốn an ủi nhưng ngược lại một câu cũng nói không nên lời, sau một lúc lâu mới hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Tiêu Sơn nhìn Triệu Viện, hiện tại hắn không có sức để nói chuyện, Triệu Viện tưởng rằng Tiêu Sơn có chỗ kiêng kỵ không chịu trả lời, liền nói: "Ngươi kể lại kỹ càng cho ta, ta sẽ nghĩ ra biện pháp đối phó!"

Tiêu Sơn gian nan mở miệng: "Không còn sức... đều là chút ngoại thương, không cần tìm đại phu... người giúp ta băng bó vết thương là được rồi... thần nghỉ một lát rồi kể lại tỉ mỉ cho người nghe."

Triệu Viện nhẹ gật đầu, đứng dậy ra ngoài bảo Ngu Doãn Văn chuẩn bị chút đồ ăn, chính mình cầm băng vải cùng quần áo sạch sẽ, lần nữa quay lại phòng.

Chờ sau khi lau chùi cả người Tiêu Sơn sạch sẽ, lại giúp hắn thay tiết y, Ngu Doãn Văn bưng cháo loãng đến, mặt lộ vẻ khó xử: "Vốn muốn làm gà, nhưng mà nửa đêm tìm không thấy, chỉ có cái này." 

Tiêu Sơn nói: "Cháo loãng là được rồi..." Đưa tay nhận chén, cầm xong rồi thì hai tay đều phát run, căn bản cầm không được.

Triệu Viện thấy vậy liền giành lấy chén từ tay Tiêu Sơn, đút từng muỗng cho hắn, Tiêu Sơn nhắm mắt lại dưỡng thần. 

Triệu Viện cởi ngoại sam, quả nhiên phía trên có dính chút máu, còn có bụi đất, y ra đến cạnh cái giếng bên ngoài, dùng bồ kết rửa sạch bụi đất cùng vệt máu dính ở góc áo, phơi ngoại sam trong sân, lại có chút lo lắng nhìn sắc trời bên ngoài, mặt trời đã xuất hiện ở đằng đông, đã đến lúc lên triều rồi, mà Tiêu Sơn rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chính mình vẫn chưa biết được chút nào.

Y đứng bên ngoài một lúc, lại trở về phòng nhìn xem, sau ba bốn lần như vậy, Tiêu Sơn mở mắt ra, sắc mặt hồng nhuận không ít.

Tiêu Sơn vẫy Triệu Viện tới, nói: "Tới đây, hiện tại thần không có sức nói lớn tiếng." 

Triệu Viện vội vàng đi qua, Ngu Doãn Văn vẫn ngồi cạnh Tiêu Sơn, lúc này Tiêu Sơn lại nhìn y một cái, muốn nói lại thôi. 

Ngu Doãn Văn cười nhẹ một tiếng, biết rõ có một số chuyện bản thân không nên biết thì tốt hơn, liền quay người ra ngoài. 

Đợi cho Ngu Doãn Văn ra khỏi, Tiêu Sơn mới đơn giản kể lại những chuyện xảy ra ở Tần phủ, lại nói: "Thần nghĩa, Quan gia dường như là muốn diệt khẩu." 

Ngay từ đầu, Triệu Viện đã đoán được chuyện này khẳng định có quan hệ rất lớn với Triệu Cấu, nhưng không nghĩ Triệu Cấu lại dùng đến chiêu ấy, trong lòng dâng lên một cỗ phẫn nộ, nhưng lập tức đè xuống, cúi đầu trầm tư một lúc, nói: "Không! Diệt khẩu mà nói căn bản không vội. Ta nghĩ ông ấy đây là..."

Thời điểm Triệu Viện nói tới chỗ này, liền có chút nói không được nữa. Triệu Cấu vì đối phó Tần Cối, trong hai năm qua không ngừng bồi dưỡng thế lực của mình, hiện tại Tần Cối đã rơi đài, chỉ e rằng Triệu Cấu là đang không hy vọng diệt sài lang lại tới mãnh hổ, bên ngoài nhìn như muốn diệt khẩu Tiêu Sơn, chỉ sợ trên thực tế là vẫn là lo ngại chính mình uy hiếp đến ngôi vị Hoàng đế của ông. 

Tiêu Sơn cũng không suy nghĩ sâu xa như Triệu Viện, chỉ nhìn thấy Triệu Viện cúi đầu không nói lời nào, mình cũng thừa dịp dưỡng thần nghỉ ngơi.

Triệu Viện thầm cân nhắc một lúc lâu, cảm thấy nếu như muốn bảo vệ Tiêu Sơn, thừa dịp thời điểm Tần Cối rơi đài, là cơ hội xác định địa vị tốt nhất.

Y giơ tay, nắm chặt bàn tay Tiêu Sơn, độ ấm từ bàn tay đối phương cũng đã bình thường lại, lòng ban tay vô cùng thô ráp, nhưng chạm vào lại khiến cho người ta cảm thấy an tâm. 

Triệu Viện nói: "Ngươi có thể đi đường hay không?" 

Tiêu Sơn nghỉ hơn nửa đêm, lại ăn cháo nóng, tuy rằng khẽ động thì cả người còn có chút đau, nhưng không giống như lúc trước không có sức lực, liền gật đầu nói: "Có thể." 

Triệu Viện lấy lại bình tĩnh, nói: "Được, lát nữa ngươi cùng ta vào triều! Thời điểm lâm triều, Quan gia muốn ban chỉ, là để cho tử tôn Tần Cối trí sĩ (*thôi làm quan). Ông lo lắng tay chân của Tần Cối phản đối, nhất định sẽ lệnh cho rất nhiều kẻ đối địch với Tần Cối vào triều, chỉ cần Quan gia ban chỉ, như vậy những người kia tất nhiên sẽ phơi bày tội trạng của Tần Cối ngay tại chỗ, đến lúc đó nhân cơ hội yêu cầu sửa lại án sai cho những quan viên bị hàm oan trước kia, ngươi cũng là một trong số đó, chỉ cần vào triều nói ra ngươi bị Tần Cối hãm hại như thế nào, như thế nào diệt phản tặc mà bị chèn ép, ở trước mặt mọi người, Quan gia cũng không thể làm gì hơn mà trả về chính danh cho ngươi!" 

(*đại loại là k phải sống lén lút nữa, đc mang tên thật sự của mình.) 

Nói đến đây, Triệu Viện dừng lại một lúc, sau nói tiếp: "Nhưng mà ta đoán sau đó ông ấy sẽ điều động ngươi, có thể điều đến một chỗ bình thường làm một tướng lĩnh không được để mắt tới. Nhưng... dù sao vẫn còn hơn không minh không bạch như ngươi hiện tại."

Tiêu Sơn nhẹ gật đầu, rồi lại có chút lo lắng, chưa chờ hắn lên tiếng, Triệu Viện đã nói: "Ngươi yên tâm, có ta ở đây, ngươi không cần làm gì cả! Đến lúc đó ngươi tuyệt đối không thể lộ ra chuyện mình bị thương."

Tiêu Sơn nói: "Được, chỉ cần đứng yên, vẫn có thể kiên trì!" 

Triệu Viện lại đánh giá Tiêu Sơn, ôn nhu nói: "Ngươi nghỉ ngơi thêm một lúc nữa đi!"

Tiêu Sơn cũng cảm thấy tinh thần có chút mệt mỏi, liền nhắm nghiền hai mắt, một lúc sau thì cảm thấy Triệu Viện dường như cầm vật gì cọ qua cọ lại mặt mình, hắn cũng lười để ý tới, chậm rãi chìm vào mộng đẹp

Chờ đến khi ánh dương le lói, Triệu Viện mới đánh thức Tiêu Sơn: "Ta chuẩn bị một cỗ kiệu, để bọn họ mang ngươi đến bên ngoài cổng cung, ngươi có thể ở bên trong nghỉ ngơi, khi nào đến lúc, ta sẽ phái người tới gọi ngươi!"

Tiêu Sơn cảm thấy xung quanh có một mùi thơm kỳ quái, lại giơ tay sờ sờ mặt mình, chạm phải một tầng son phấn, hỏi: "Đây là gì?" 

Triệu Viện sợ Tiêu Sơn không vui, nhưng vẫn giải thích: "Sắc mặt ngươi có chút khó coi, thứ này tạm thời có thể che lấp." 

Tiêu Sơn cực kỳ phản cảm hành vi tô son điểm phấn này, tự động đứng dậy, dạo một vòng quanh phòng, nhìn thấy bên chậu nước còn có một cái khăn ướt, liền đi qua lau mặt sạch sẽ, nói: "Thần sẽ không học bộ dạng giống như Tần Cối, đã nghỉ ngơi tốt rồi, hiện tại liền đi thôi!" 

Triệu Viện thấy Tiêu Sơn không chịu, cũng không có cách nào, lại đưa một bộ trường bào sạch qua cho Tiêu Sơn thay. Lúc nâng tay thì đụng phải chỗ đau nên hơi nhíu mày, Triệu Viện liền đi qua giúp hắn, lại cúi đầu gắn lại từng nút áo.

Tiêu Sơn nhìn bộ dạng nghiêm túc của Triệu Viện, trong lòng dâng lên một loại cảm giác không thể diễn tả thành lời, thấp giọng nói: "Không làm phiền Điện hạ, tự thần làm là được rồi." 

Triệu Viện không nói, chỉ trừng mắt nhìn Tiêu Sơn, một cái trừng này, đủ khiến Tiêu Sơn ngoan ngoãn câm miệng, không dám hó hé nửa câu.

Chờ đến khi hai người đồng thời ra khỏi phòng, Triệu Viện lén nhìn sắc mặt Tiêu Sơn, tuy rằng có hơi trắng bệch, nhưng hai mắt long lanh, đặc biệt hữu thần,

Lúc này Triệu Viện liền cùng Ngu Doãn Văn đi trước, Tiêu Sơn ngồi kiệu đi sau. 

Khi mọi người đến cổng cung, nơi đó đã tụ tập không ít đại thần, có không ít tay chân mà những năm qua được Tần Cối bồi dưỡng lên, lúc này gần như tất cả mọi người đều đã nghe đến biến cố đêm qua, đều sợ mất mật, nhìn thấy Triệu Viện đến, liền vội vàng đi tới hỏi: "Điện hạ là từ nơi nào đến?" 

Triệu Viện liền giả bộ như không biết chút nào: "Đương nhiên là từ Vương phủ, chư vị đại thần đứng chỗ này làm gì? Đã đến giờ lên triều rồi, cùng nhau vào thôi!" 

Dựa vào tin tức rò rỉ ra ngoài cũng đã thăm dò được đêm qua Triệu Viện từng cùng Dương Tồn Trung đi đến quý phủ của Tần Cối, hiện tại thấy y thề thốt phủ nhận, trong lòng mọi người đều có toan tính, biết rõ chuyện này còn có ẩn tình bên trong, hơn phân nửa đều là do vị Phổ An Quận Vương này sắp đặt, còn không biết ý tứ của vị Hoàng đế Triệu Cấu là như thế nào. 

Mọi người đứng đợi một lúc, cổng cung liền chậm rãi mở ra, tất cả đại thân nối đuôi nhau đi vào Thái Cực Điện. 

Vào lúc mọi người đang đứng theo từng vị trí cấp bậc chờ Triệu Cấu, bỗng nhiên nhìn thấy Dương Tồn Trung và Tần Hi cùng nhau đi đến, xem biểu tình của Tần Hi như là cha mẹ chết, trong lòng lại một hồi sửng sốt không thôi, có một số người còn cố ý đưa mắt ra hiệu hỏi thăm Tần Hi, số còn lại thì đứng yên bất động, nhìn hai bên xem như thế nào. 

Theo sau tiếng hô của thái giám trước điện, Triệu Cấu trên người mặc sa bào đỏ thẫm, đầu đội Thông Thiên quan, xung quanh có rất nhiều thị vệ, từ sau điện bước đến trước điện, ngồi lên long ỷ của mình, tất cả đại thần cùng làm vạn phúc, lại theo thứ tự đi lên vấn an. (*chào hỏi)

Chờ đến khi mọi người hoàn thành lễ nghi, lúc trước Triệu Cấu sẽ trực tiếp bãi triều, lần này nhưng lại ngồi yên bất động trên long ỷ, hỏi: "Chư vị Khanh gia có nghe nói? Đêm qua Tần tướng công vì bệnh mà chết, quốc gia mất đi một nhân tài trụ cột!" 

Tần Hi lập tức tiến lên, nói: "Bệ hạ, cái chết của gia phụ có nhiều điểm kỳ quái, mong Bệ hạ làm chủ!"

Triệu Cấu im lặng không nói, ngay sau đó phe phái của Tần Cối cũng tiến lên, ca công tụng đức Tần Cối một phen, lại hùa theo Tần Hi nói cái chết của Tần Cối kỳ quặc 

Triệu Cấu thầm cười lạnh, bỗng nhiên nói một câu: "Tần tướng chết bệnh, coi như là ý trời. Mấy lời kỳ quái không thể tin được, nếu như tin đồn truyền đến tai Kim quốc, e rằng sẽ bị Kim chủ nghe thấy a!"

Các vị đại thần đều sững sờ, cảm thấy thái độ hôm nay của Triệu Cấu có chút kỳ quái. 

Tại thời điểm không có người đáp lại, bỗng nhiên có một nam tử trung niên khoảng ba mươi tuổi đứng ra khỏi hàng, thi lễ với Triệu Cấu, chậm rãi nói: "Bệ hạ, làm sao tính được số trời, người có đán tịch họa phúc (*Sớm tối họa phúc, ý chỉ họa phúc thất thường không biết đâu mà lần.), đột nhiên chết bệnh cũng là điều bình thường, thần cho rằng không cần quan tâm đến chuyện này quá nhiều, như thế nào giải quyết hậu quả mới là việc cấp bách!"

Triệu Cấu nhìn về phía vị quan viên trung niên kia, lúc này mới nhận ra người đó chính là Hiệu thư lang – Trần Tuấn Khanh mới vừa nhậm chức, bình thường ông không chịu hợp tác với Tần Cối, nhiều lần bị chèn ép, lời nói hiện giờ, ngược lại rất phù hợp với tâm tư của mình. 

Nhưng Triệu Cấu vẫn không biểu lộ thái độ như trước, quan viên phía dưới đã muốn ghé tai nhau lén lút thảo luận một phen, nhưng tiếc rằng phác cước* của mũ quan quá dài, chưa ghé sát vào tai đã đụng trúng mũ, đành phải ngậm ngùi buông tha. Lại vào lúc này, Mặc Sĩ Tư mà năm đó bị Tần Cối mưu hại bỗng nhiên ra khỏi hàng, nói lớn: "Tần tặc hại nước, những năm gần gây đều làm những việc không ra gì, chết là vừa!" 

Mọi người đều trợn mắt, thấy người ta dù sao cũng đã như vậy, thừa cơ tỏ thái độ không chừng còn có thể được một khắc "Hàm ngư phiên thân". (*咸鱼翻身: cá muối lật mình, cá muối tức đã chết rồi thì không thể lật mình -> hình dung: ở tình thế xấu chuyển thành tốt đẹp. (phần lớn dùng có ý trêu chọc, châm trích) 

Nhưng Triệu Cấu vẫn không biểu lộ thái độ, chờ các vị chư thần cho ý kiến.

Lại có thêm đám người Sử Hạo, Tân Thứ Ưng, Diệp Nghĩa Vấn, Thang Tư Thối không ngừng tỏ ý Tần tặc hại nước, sinh thời không thể truy cứu tội lỗi, hiện tại đã chết, phải thanh trừ dư đảng còn sót lại.

Dư đảng Tần Cối dĩ nhiên không chịu bỏ qua, cùng nhau làm rùm beng, rồi lại vào lúc này, Triệu Cấu cầm long đảm trong tay, nặng nề gõ xuống bàn, lúc này mọi người mới lập tức yên tĩnh lại. 

Triệu Cấu cũng không quay đầu lại, nói với thái giám bên cạnh: "Tuyên chỉ!"

Thái giám lập tức mang ra thánh chỉ, dựa theo những đề xuất của đêm hôm trước mà từ từ đọc lên, trí sĩ toàn bộ tử tôn Tần Cối, bãi quan hơn một trăm tay chân. 

Sau khi đọc xong, trong điện yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, Triệu Cấu lại nói: "Những ai tán thành ý chỉ của trẫm, xem như không phải bè đảng của Tần Cối." 

Lời vừa dứt, quan viên Đường hạ hai mặt nhìn nhau, ngay sau đó liền có quan viên Tần đảng bước ra khỏi hàng: "Bệ hạ, Tần tặc hại nước..." 

Cho đến lúc này, trên mặt Triệu Cấu mới hiện ra nét cười, nhưng không ngờ Triệu Viện bỗng ra khỏi hàng, nói: "Bệ hạ, năm đó Tần Cối chuyên quyền, lập nhiều án oan, Triệu Đỉnh bị ép chết, Lý Quang cũng bị giáng chức, Bệ hạ nên ban phát ân trạch*, lấy lại danh dự cho những vị này, khiến cho người đời cảm động và biết ơn thánh đức của Bệ hạ." 

(*Ân trạch: Ơn vua ban phát cho dân.Chỉ cái ơn lớn, Chỉ ơn vua.

Triệu Cấu khẽ gật đầu, nói: "Cũng đúng!" 

Triệu Viện thấy bước đầu đã ổn, liền nói: "Năm đó trong quý phủ của thần có một người, cũng bị Tần Cối chèn ép không có đường đi, nghe nói Bệ hạ ban ân trạch, xin cho phép lên điện để tạ ơn." 

Triệu Viện vừa dứt lời, các vị đại thần lập tức nhao nhao thương nghị, không biết vị được Phổ An Quận Vương ưu ái rốt cuộc là người nào, sắc mặt Triệu cấu thay đổi, nhìn chằm chằm Triệu Viện, Triệu Viện kính cẩn cúi đầu. +

Triệu Cấu vuốt vuốt long đảm trong tay, trong lòng nhưng lại đang vội vàng cân nhắc chuyện này. 

Nếu như Triệu Viện đã nói vậy, có nghĩa là Tiêu Sơn vẫn chưa chết, còn có thể lên điện để tạ ơn, nói như vậy chỉ sợ cũng không bị thương.

Tiêu Sơn là đương sự chủ chốt của sự kiện Tần Cối ngày đó, lúc ấy không chết, hiện tại căn bản không có lý do để ngang nhiên giết chết.

Đặc biệt là sau khi Triệu Viện nói ra những lời này ở trước điện, nếu như Tiêu Sơn gặp phải chuyện không may, e rằng sẽ có lời đồn đãi không hay truyền ra ngoài. Đồn đãi trong nước cũng không có gì phải sợ, sợ là sợ Hoàn Nhan Lượng của Kim quốc dựa vào đó mà khiêu khích.

Ánh mắt Triệu Cấu đã rơi xuống người Triệu Viện, đứa con này, vậy mà lại để ý đến một quân cờ không có chút công dụng nào như vậy? Ông lập tức nhớ tới sự kiên rời kinh mấy năm về trước của Tiêu Sơn, dường như Triệu Viện cũng đã từng cố hết sức bảo vệ quân cờ này. 

Triệu Viện nói: "Bệ hạ, người nọ đã ở ngoài điện, để cho hắn vào tạ ơn, hay là để hắn rời đi?" 

Ánh mắt Triệu Cấu dần rời khỏi người Triệu Viện, nhìn về phía quần thần trong triều, trên mặt những người kia đều lộ ra vẻ tò mò, nếu như không đồng ý, không khỏi có chút kỳ quái, ngược lại còn ảnh hưởng đến thể diện.

Triệu Cấu: "Truyền hắn lên điện!" 

Lập tức có tiểu thái giám chạy ra ngoài truyền chỉ, còn chưa tới cổng cung thì người hầu của Triệu Viện đã biết được, nói cho Tiêu Sơn, Tiêu Sơn liền xuống kiệu, khoanh tay trước ngực đứng chờ. 

Trong lúc mọi người bên trong đang suy đoán, Tiêu Sơn chậm rãi tiến vào điện, quỳ xuống hành lễ: "Ngô hoàng vạn tuế." 

Triệu Cấu cảm thấy vô cùng không được tự nhiên, nói: "Bình thân, trẫm nhận ra ngươi, ngươi vốn là nghĩa tử của Tần Cối, sao lại bị y chèn ép?"

Tiêu Sơn nói: "Đều là chuyện cũ nhiều năm về trước, hôm nay thần vào thành, vừa mới biết được Bệ hạ ban ân trạch, có thể thấy lại ánh mặt trời, trong lòng cảm động và biết ơn ân đức của bệ hạ, cố ý đến đây để dập đầu cảm tạ."

Triệu Cấu để ý thấy Tiêu Sơn nói thời gian hồi kinh là vào sáng sớm nay, cảm thấy hơi yên tâm, nhìn về phía Tiêu Sơn, chỉ thấy sắc mặt hắn như thường, hai mắt hữu thần, bước chân vững vàng, bộ dạng không có nửa điểm bị thương, thầm cảm thấy kinh ngạc.

Triệu Cấu chưa mở miệng nói "Không cần đa lễ", nhưng không nghề Tần Hi vốn đang phờ phạc bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng, nhảy dựng lên, la lớn: "Tần Sơn, cái thứ khốn kiếp ăn cây táo rào cây sung! Đêm qua ngươi đã hại cha ta như thế nào? A, không phải ngươi đang bị thương sắp chết sao?"

Một câu còn chưa nói xong, đã bị Tiêu Sơn cắt ngang, giọng Tiêu Sơn đầy thật thà chất phác: "Ta là sáng sớm vừa đến Kinh thành, không biết Tần thiểu giam nói đêm qua là có ý gì? Bị thương gì gì đó, thật chẳng hiểu ra sao!"

Triệu Cấu cau mày, nhìn chằm chằm Tần Hi, nói chuyện cũng không còn khách khí mà chỉ mặt gọi tên: "Tần Hi, đang trong triều, há lại để cho ngươi làm càn?"

Tần Hi lập tức nói không ra lời, oán hận nhìn chằm chằm Tiêu Sơn.

Triệu Viện nói: "Khởi bẩm Bệ hạ, người hầu này của thần, vốn gọi là Tiêu Sơn, ngày đó bị Tần Cối chèn ép làm hại, không có chỗ trốn chỉ có thể gia nhập quân đội, đã từng dẹp loạn kẻ trộm Đồ Lăng Trà*, yêu tặc Tuyên Châu, nhưng bởi vì Tần Cối chèn ép, vẫn luôn không thể đề bạt." 

(*荼陵茶寇 đồ lăng trà khấu, chả hiểu)

Cái vị đại thần lập tức phụ họa, nói: "Phải sửa lại án oan cho Tiêu tướng quân!"

"Nhân tài như vậy, phải đề bạt trọng dụng!"

"Như thế này chính là thánh đức của Bệ hạ." 

"..." 

Triệu Cấu vừa giải quyết xong Tần Cối, ông cũng không tiện ở trước mặt chúng thần trong điện bác bỏ thỉnh cầu của Triệu Viện, trong lòng rối rắm như tơ, thấy Tiêu Sơn vẫn một mực khẳng định sáng sớm nay mới đến Lâm An, như vậy người này xem như thức thời hiểu rõ tình huống, liền nhìn Triệu Viện, nói: "Phổ An Quận Vương nghĩ sao?"

Triệu Viện nói: "Hắn vốn là thị vệ trong Vương phủ của thần, hiện tại đã được chính danh, cứ làm thị vệ của thần như trước là được rồi! Hắn vẫn luôn trung tâm, biết rõ cái gì nên nói cái gì không nên nói, cho dù là làm nghĩa tử của Tần Cối, cũng vì rơi vào đường cùng, kính xin Bệ hạ minh giám." (*cân nhắc, xem xét chu đáo rõ ràng.)

Triệu Cấu lại thầm cân nhắc một hồi, sau đó làm bộ hỏi: "Tiêu Sơn, hiện tại ngươi đang giữ chức gì?" 

Tiêu Sơn nói: "Là thuộc cấp của Thống chế Thiệu Hoành Uyên của Trấn Giang phủ, bên dưới có ba trăm người." 

Triệu cấu nhẹ gật đầu, nói với mọi người: "Thị vệ Vương phủ ai cũng có thể làm, nhưng Tiêu khanh đã có tài dẫn binh, làm thị vệ thì lại quá mai một nhân tài. Như vậy đi, trẫm phái ngươi tới Ngạc Châu, chính là thượng du sông Trường Giang, là vùng đất trọng yếu của đất nước, liền làm..." Triệu Cấu nghĩ nửa ngày, cho Tiêu Sơn một vị trí hoàn toàn không có thực quyền cũng không thể tùy tiện chạy đến Kinh thành: "Đi làm thuộc hạ của Lưu Kĩ! Làm thuộc cấp như trước, đóng quân tại chỗ, không thể tùy ý hành động! Hiện thời Lưu khanh là danh tướng, ngươi ở bên cạnh y cũng học hỏi được nhiều thứ."

Triệu Viện đã sớm biết Triệu Cấu sẽ có an bài như thế này. Vị hoàng đế Triệu Cấu, làm chuyện gì cũng thích trốn ở sau lưng, rất ít khi tự mình ra mặt. Hôm nay ông ở trước mặt nhiều người ca ngợi Tiêu Sơn, Tiêu Sơn nhất thời nửa khắc không có việc gì. Chỉ có điều, e rằng sẽ không được trọng dụng, cũng khó mà hồi kinh. 

Triệu Viện nghĩ tới đây, trong lòng u ám, nhưng lập tức cảm thấy so với trước kia vẫn luôn một mực trốn tránh thì tốt hơn nhiều. Hơn nữa Triệu Cấu không muốn Tiêu Sơn ở lại Kinh thành, có lẽ là không muốn nhìn thấy mình và Tiêu Sơn gần gũi nhau.

Nói xong những lời này, Triệu cấu quay đầu lại, giống như là trưng cầu ý kiến, hỏi: "Phổ An Quận Vương thấy thế nào?" 

Triệu Viện cúi người hành lễ: "Ân điển của Bệ hạ, thần nhớ kỹ. Hẳn là Tiêu Sơn cũng sẽ vô cùng biết ơn Bệ hạ, sẽ gắng hết sức để báo đáp thánh ân." 

Triệu Cấu gật đầu, lại giữ đám người Mặc Sĩ Tư, Thang Tư Thối cùng mấy vị lão thần ở lại, cùng thương nghị xử lý chuyện Tần Cối như thế nào, để con cháu Tần Cối đi đày như thế nào. 

Tần Hi được Tần đảng dìu ra khỏi cung, chờ đến khi y về đến nơi, trong nhà đã nhận được thánh chỉ, lệnh cho ngồi im trong nhà, không được tùy ý ra ngoài.

Ba bốn ngày sau đó, Triệu Cấu lại hạ chỉ, vạch ra một số tội trạng của Tần Cối, lại để cho con cháu đời sau lưu đày các nơi, lại bãi quan bè đảng cho đi lưu đày, trường hợp tội nhẹ thì giáng chức đày đến địa phương, không còn được trọng dụng. 

Cho đến lúc này, chuyện Tần Cối rốt cuộc đã kết thúc, thiên hạ đều vỗ tay khen hay. Ngay cả Hàn Thế Trung vốn đang bệnh liệt giường, mắt thấy không qua khỏi mùa hè này nữa rồi, nào có thể ngờ được, mới nghe thấy tin Tần Cối chết, tinh thần chấn động, sức khỏe khởi sắc, có thể tiếp tục dạo Tây Hồ rồi!

Tiêu Sơn đếm đếm ngón tay, thời gian Tần Cối rơi đài, so với lịch sử thì nhanh hơn tám năm, hồ điệp vỗ cánh, đang chậm rãi vỗ bay hướng đi của lịch sử, trong hiệu ứng mắc xích này, Triệu Cấu có thể thoái vị như thời gian đã định trước hay không? 

Tâm tư của Triệu Cấu như thế nào Tiêu Sơn căn bản không thể biết được, hiện tại ông ta đang hưởng thụ niềm vui làm Hoàng đế, ông hạ chỉ khôi phục lại chức quan của một số quan viên bị Tần Cối hãm hại, cho phép con cháu được làm quan, cũng trả lại ruộng đất năm đó Tần Cối chiếm đoạt cho bọn họ. Trong nháy mắt, tiếng hô ca công tụng đức Triệu Cấu lại lần nữa cất lên, đều cho rằng Triệu cấu của hiện tại, là muốn khôi phục lại vinh quang ngày trước rồi. 

Tiêu Sơn ở lại Kinh thành tĩnh dưỡng trong ba ngày, cũng đến lúc đi đến Ngạc Châu nhận chức, trong khoảng thời gian này, Triệu cấu đã từng gọi hắn tới một lần, ông đã từng tán thưởng Tiêu Sơn ở trước mặt mọi người, lúc này liền cố gắng giải thích an ủi: "Tiêu Sơn, ngày đó để ngươi ở lại Tần phủ, cũng là chuyện bất đắc dĩ. nếu như ngươi không ở lại Tần phủ để giữ chân Tần Hi, thu hút sự chú ý của y, sự tình làm sao sẽ tiến hành thuận lợi như vậy, ngươi là người có công lớn nhất trong chuyện này. Đêm đó hồi cung, trẫm nhớ đến ngươi đang trong hang sói sống chết khó liệu, lại cảm thấy khó chịu giống như đao sắc đâm vào tim. May mắn được ông trời phù hộ, ngươi võ nghệ cao cường có thể thoát thân, không phụ trẫm tin tưởng, đến Ngạc Châu phải tận tâm tận lực thuần phục triều đình, trẫm có kỳ vọng rất cao với ngươi!"