Triệu  Cấu hỏi: “Có chuyện gì? Nói đi!”

Triệu Viện nói: “Hài nhi đã từng trẻ người non dạ, đắc tội Tần Tể Tướng, bây giờ nghĩ lại, trong lòng hoảng sợ không yên.”

Tâm tình Triệu Cấu thoáng cái liền rớt xuống đáy, bây giờ ông căn bản không muốn thảo luận bất kỳ vấn đề gì có liên quan đến triều chính.

Sắc mặt triệu cấu âm trầm, nói: “Con là Hoàng tử, Tần Cối dám làm gì con? Trẫm đã từng nói, con không cần ở sau lưng ông ta nói chuyện thị phi!”

Triệu Viện thấy tâm tình Triệu cấu biến đổi bất định, căn bản khó nắm được hỉ nộ, nhưng việc đã đến nước này, không còn đường lui, liền cắn răng, tiếp tục nói: “Hài nhi không sợ mình bị Tần Cối ám hại, hài nhi hoảng sợ đến một ngày nào đó bên cạnh cha chỉ còn những người có cùng âm mưu đen tối như lão, người nào sẽ một lòng với cha? Sống chết của tất cả mọi người đều nằm trong tay Tần Cối, ai sẽ sợ hãi cha? Nếu như tương lai có xảy ra chuyện gì, ai sẽ tới bảo vệ cha?”

Triệu Cấu giận tái mặt, lạnh lùng nói: “Lời của trẫm ngươi không để trong lòng nữa sao? Cút!”

Khuôn mặt Triệu Viện hiện lên vẻ quật cường, môi khẽ nhếch, nhìn Triệu Cấu.

Sắc mặt càng thêm âm trầm, ông bắt đầu cảm thấy đứa con này rất đáng ghét.

Nhưng ngay sau đó Triệu Viện rũ mắt, hành lễ với Triệu Cấu, quay người rời đi.

Triệu Cấu nóng nảy uất ức đến cực điểm, ông phiền muộn ở trong cung đi tới đi lui, trong lúc lơ đãng, có cung nữ đụng phải ông.

Triệu Cấu không nhiều lời, trực tiếp ôm cung nữa kia vào tẩm cung. Sáng hôm sau, thi thể của cung nữ kia được mang ra khỏi cung, người chôn cất nhìn thấy trên thi thể có nhiều chỗ bầm máu cùng vết roi, hiển nhiên là trước khi chết đã bị ngược đãi.

Nhưng mà, thời điểm Triệu Cấu phát tiết xong lửa giận, một thân một mình nằm trên giường lớn trống trải, lời nói của Triệu Viện cứ quanh quẩn bên tai: Nếu như tất cả mọi người đều có âm ưu đen tối như Tần Cối, ai sẽ một lòng với Hoàng đế? Nếu như người người chỉ biết đến Tần Cối, như vậy ai sẽ biết đến Hoàng đế? Nếu như tương lai có xảy ra chuyện gì, thì ai sẽ bảo vệ mình?

Triệu Cấu rất rõ Triệu Viện là cố ý châm ngòi. Nhưng ông không thừa nhận cũng không được, Triệu Viện đã thành công kích thích đến điểm mẫn cảm trong đáy lòng của mình.

Vi thái hậu trở về ngày thứ mười, Triệu Cấu dùng lý do ‘Thái hậu vừa về, khoan hồng đặc xá’, đem ba người Tần Cối dâng thư ban chết được rời thành lưu vong, bãi quan mười sáu người có liên quan đến chuyện Nhạc Phi điều đi làm quan ở vùng xa xôi, quan viên bị tước chức đổi thành giáng chức, quan viên bị giáng chức đổi thành phạt gậy.

Tần Cối không biết vì sao đột nhiên Triệu Cấu lại đổi ý, phu nhân của lão Vương thị đã nhận thân thích với thái y Vương Kế Tiên bên người Triệu Cấu, Vương Kế Tiên cũng truyền lại tin tức trong nội cung “Quan gia đối với chuyện này tâm ý đã quyết, nhiều lời vô dụng.”

Tần Cối lập tức ý thức được, Triệu Cấu đang có ý đối nghịch với mình.

Đây là chuyện chưa từng xảy ra, trong cung có thái y Vương Kế Tiên là nội gián, bên ngoài có các trạm gác, ngay cả quan giảng kinh cho Triệu Cấu, cũng do người của mình đảm nhiệm. Hơn nữa Tần Cối biết được sau khi có tin tức Hoàng hậu chết ở nước Kim, ngay lập tức dâng sớ thỉnh lập Ngô quý phi làm hậu, lại mượn hơi Triệu Cấu mà làm tăng địa vị của Ngô quý phi. Tần Cối khiến cho xung quanh Triệu Cấu, từ ngoài đình đến cung vua, đều sắp xếp người của mình, một mặt là để theo dõi Triệu Cấu, một mặt cũng là muốn lợi dụng những người này ảnh hưởng đến Triệu Cấu, để củng cố địa vị của mình, khiến cho mình càng trở nên thân cận.

Nhưng bây giờ Triệu Cấu lại có chỗ không đúng, Tần Cối không tin đây là do tự mình Triệu Cấu đột nhiên tỉnh ngộ. Lão chỉ cần nghĩ một chút, đã hiểu có người ở phía sau giở trò. Hẳn là người đó nói cái gì hoặc làm cái gì với Triệu Cấu, mới khiến Triệu Cấu đột nhiên thay đổi suy nghĩ.

Tần Cối và con lão đã sàng lọc hết một lượt những người bên cạnh Triệu Cấu có khả năng gây bất lợi cho mình, nhưng vẫn tìm không ra rốt cuộc là ai ở sau lưng giở trò. Lão lại tiếp tục mở rộng mục tiêu hoài nghi, cuối cùng đặt tại trên người Vi thái hậu mới từ Nam về mấy ngày nay.

Mấy ngày gần đây, có rất nhiều người không nên gặp Triệu Cấu, lại ở trước mặt Triệu Cấu, Đầu tiên chính là Hàn Thế Trung, căn cứ vào tin tức trong cung truyền đến, Triệu Cấu đã từng lén lút nói chuyện với Hàn Thế Trung ước  chừng một nén nhang, sau đó lại truyền ban thưởng; người khả nghi thứ hai đương nhiên là Lý Hiển Trung, Triệu Cấu đã từng triệu kiến riêng mình ông ta; Mặc Sĩ Tư cũng không thoát khỏi hiềm nghi, từ khi y tham gia chính sự đến nay, liền cảm thấy mình đã cứng cáp rồi, ở khắp nơi gây sự với Tần Cối; còn có Dương Nghi Trung cũng không thể không nhắc đến, Triệu cấu đã cho người này thống lĩnh đội quân cấm vệ còn đổi tên là Dương Tồn Trung, hy vọng có thể thuần phục riêng một mình Hoàng đế.

Tần Cối phát hiện, ở cái ngày mà Vi thái hậu trở về, hầu như mỗi người đều có thể ở trước mặt Triệu Cấu góp lời.

Tần Hi nói: “Cha, hà tất phải phiền toái như vậy, chỉ cần hơi nghi ngờ thì cho diệt sạch, thà giết lầm nghìn, cũng không thể buông tha một!”

Tần Cối suýt chút nữa bị lời nói của đứa con trai làm tức đến độ hộc máu, nghĩ thầm: Quả nhiên không thuộc giống của ta, chính là chênh lệch về đầu óc. Đành phải kiên nhẫn giải thích: “Hiện tại còn chưa củng cố được nền tảng, cần phải được Quan gia tín nhiệm, nếu như quét sạch tất cả đối tượng hoài nghi, nhất định sẽ khiến cho Quan gia nghi ngờ! Đối với ta vô cùng bất lợi, cho nên, chỉ có thể tìm đúng mới ra tay, đó chính là thượng sách!”

Tần Hi nghĩ một lúc, chợt nhớ tới hình như Triệu Viện cũng có cơ hội, liền nói: “Phổ An Quận Vương, tiệc rượu mừng Thái hậu ngày đó, y uống say đã rời khỏi yến tiệc một lúc. Trong thời gian đó, Quan gia cũng từng rời đi.”

Tần Cối nói: “Thái giám Lam Khuê bên cạnh Quan gia cũng đã nói, ngày đó tâm tình Quan gia bực bội, đi ra ngoài giải sầu, cũng không đến chỗ Phổ An Quận Vương.” Nói đến đây, trong lòng Tần Cối cũng có chút hoài nghi, tuy rằng khả năng này rất nhỏ, nhưng cũng không phải là không thể được.

Tần Cối trầm ngâm một lúc, nói: “Cũng đã lâu rồi chưa gặp qua đứa nghĩa tử Tần Sơn kia, tìm nó đến hỏi một câu đi!”

Tần Hi hỏi: “Chính là lén lút tìm hỏi hắn? Có phải…”

Tần Cối suy nghĩ một lúc, căn cứ vào gian tế bên trong Vương phủ của Phổ An Quận Vương báo lại, dường như mấy ngày nay, quan hệ giữa Tần Sơn và Triệu Viện có chút thân mật, liền nói: “Lén hỏi cũng không có ý nghĩa, ngươi tự mình đi đến Vương phủ của Phổ An Quận Vương một chuyến đi, gọi Tần Sơn tới.”

Giờ phút này tại Vương phủ Phổ An Quận Vương bên kia, Tiêu Sơn đang cùng Triệu Viện uốn éo một trận, lăn qua lăn lại trong đất cát, luyện tập đấu vật, Triệu Viện từ lúc khỏi bệnh lần trước, sức lực tăng lên không ít, võ sư trong Vương phủ cũng chịu nghiêm túc dạy y, tiến bộ thần tốc, liền cần có người luyện cùng.

Thị vệ trong phủ không có người nào dám thật sự cùng Triệu Viện, võ sư cũng vậy, cho dù bọn họ dám ra yêu cầu nghiêm khắc với Triệu Viện, nhưng tuyệt đối không dám vặn tay Hoàng tử, cũng không dám đặt người dưới thân, lại càng không cần nói đến việc dạng chân ngồi trên người Triệu Viện bóp cổ y.

Đối tượng luyện tập của Triệu Viện, thủy chung chỉ có thể là Tiêu Sơn mà thôi.

Tiêu Sơn phát hiện kỹ xảo của Triệu Viện so với ngày hôm qua thì tiến bộ hơn một chút, thời điểm mình dùng đầu gối chỉa vào bụng y, Triệu Viện có thể xoay eo tránh khỏi. Nhưng kỹ năng vẫn thủy chung chênh lệch một bậc, bị Tiêu Sơn đè phía dưới, không thể động đậy.

Khắp mặt Triệu Viện đều là màu xám tro, trên tóc cũng dính đất cát, môi rồi lại mím thật chặt, vẻ mặt quật cường, không chịu thua, đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào vai Tiêu Sơn, chuẩn bị tùy thời phản công.

Tiêu Sơn nói: “Động tác vừa rồi của ngươi không đủ tiêu cuẩn, võ sư nói phải bước ngang qua nửa bước lớn, ngươi lại chỉ bước có non nửa bước, cho nên đặt chân không vững, liền bị ta quét ngã.”

Triệu Viện hừ một tiếng, hiển nhiên là không phục, nói: “Lại đến!”

Tiêu Sơn vẫn như cũ không buông tay, chỉ cười hì hì nói: “Lần sau phải tách chân ra hơn một chút, đứng vững một tí. Lần này ngươi thua, chịu phạt đi!”

Ánh mắt Triệu Viện dời ra phía sau lưng Tiêu Sơn, y vừa nhìn thấy có người đi về hướng này, liền thấp giọng nói: “Thả ta ra.”

Tiêu Sơn đang cao hứng, ngày hôm qua hắn nhất thời không phòng bị bị Triệu Viện quét ngã, chính là phải nằm trên mặt đất nửa canh giờ mới có thể đứng dậy, hiện tại chiếm được thế thượng phong, dĩ nhiên không chịu dễ dàng buông tha. Nhưng hắn lại không thể nghĩ tới Triệu Viện có thể đối đãi với mình như vậy, suýt chút nữa đá cho tâm can tỳ phổi bay hết ra ngoài, nên hiện tại cứ ấn Triệu Viện xuống, ý định để cho y nằm trên đất nửa canh giờ nhằm báo thù.

Tiêu Sơn lắc đầu: “Có chơi có chịu, không được chơi xấu!”

Triệu Viện nói: “Có người đến, đừng làm rộn.”

Tiêu Sơn thở dài một cái: “Lại dùng chiêu này, mất linh rồi!”

Triệu Viện trợn mắt nhìn Tiêu Sơn, y đã nhìn thấy người đến là ai rồi.

Nhưng Tiêu Sơn căn bản không phát hiện đằng sau có người, y thấy Triệu Viện trừng mắt nhìn mình, chỉ cho là đối phương thẹn quá hóa giận. Tiêu Sơn cảm thấy tâm tình thật tốt, nghiêng đầu cười hì hì nhìn Triệu Viện.

Mồ hôi trên trán Triệu Viện chảy xuống khuôn mặt, xóa hai vệt bụi đất trên mặt y, lộ ra da thịt trắng nõn, Tiêu Sơn phát hiện Triệu Viện có cái mũi thật cao, ánh mắt ngập nước, khóe mắt hơi nhếch, rất dễ nhìn. Hơn nữa, hiện tại đôi mắt này đang nhìn chằm chằm vào mình, bên trong có một tia giận dỗi, rồi lại không có nửa điểm nghiêm túc, giống như hơi bất mãn.

Tiêu Sơn có chút không dám nhìn vào ánh mắt của Triệu Viện, hắn dời mắt sang chỗ khác, nhưng lại lơ đãng nhìn thấy đôi môi đỏ tươi kia, cánh môi ướt át, mang theo sáng bóng, phía trên không có hạt bụi nào, rất sạch sẽ.

Tiêu Sơn đột nhiên buông tay mình ra, đồng thời chuyển mắt đến mặt đất phía sau Triệu Viện.

Triệu Viện xoay người một cái đứng dậy, lên tiếng với người đứng phía sau Tiêu Sơn: “Sao hôm nay Tần thiếu giam lại đích thân tới đây? Tiểu vương cũng chưa chuẩn bị gì, thật sự là không tiếp đón từ xa được.”

Tiêu Sơn nghe Triệu Viện nói vậy thì lại càng hoảng sợ, hắn vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy Tần Hi đứng phía sau cách mình khoảng năm mét.

Tiêu Sơn âm thầm chửi mắng mình, vừa mới rồi là chuyện gì? Tại sao tính cảnh giác lại thấp như vậy, có người ở sau lưng vậy mà bản thân không phát hiện.

Tần Hi nói: “Bởi vì bệnh của gia phụ trở nặng, muốn gặp mặt tiểu đệ, vì vậy hạ quan mới đến phủ để thỉnh. Bởi vì chuyện xảy ra đột ngột, không kịp chuẩn bị, cho nên càn rỡ. Mong Điện hạ thứ tội.”

Triệu Viện nhìn Tiêu Sơn, trong mắt hiện lên một tia phức tạp, một lúc sau, Triệu Viện nói: “Tần Sơn, nếu như nghĩa phụ ngươi bị bệnh, thân là con thì phải qua nhìn một chút, ngươi đi đi.”