Hiệt Lợi Khả Hàn xuất binh mười vạn, tương trợ Lý Đường! Lưu Vũ Chu trong nháy mắt hai mặt thụ địch, tình thế rất là không ổn!
Tiêu Bố Y khi biết được tin tức này, thật ra cũng không muộn hơn so với Đậu Kiến Đức. Trước mắt hắn tọa trấn Đông Đô, quan sát thiên hạ, xúc giác thậm chí đã đến cả Cao Lệ. Bách Tế, thảo nguyên hắn tất nhiên sẽ khôngbỏ qua
Người bên ngoài liên lạc Đột Quyết, đơn giản là Đột Quyết thế mạnh, lại có chiến mã. Tiêu Bố Y chú ý Đột Quyết, đơn giản là Đột Quyết thế mạnh, nghĩ làm thế nào tiêu diệt Đột Quyết.
Tiêu diệt Đột Quyết tuy so với chinh phạt Cao Lệ thi dễ dàng hoụ nhung trước mắt, người có này hùng tâm này, chỉ có Tiêu Bố Y cùng Lý Tình!
Lý Uyên đa mưu túc trị hiểu rằng trước mắt Tiêu Bố Y thế lớn, nếu không mượn lực Đột Quyết, chỉ sợ không còn cơ hội nữa. Một Lưu Vũ Chu, đã khiến cho hắn mòi mệt không chịu nổi.
Lý Uyên cùng Lưu Vũ Chu giằng co đã nừa năm! Lý Uyên có thể nhẫn, so với Tiêu Bố
Y còn muốn có thể nhẫn hơn, hắn cũng giống như Tiêu Bố Y, quý trọng mỗi môt phẩn binh lực trên tay. Hắn tuyệt không xúc động, bời vì binh sĩ tốt nhất, muốn được sử dụng ở thời khắc mấu chốt nhất.
Tiêu Bố Y, Lý Uyên hai người đều biết, bình định tất cả các lộ đạo phị môn phiệt, sĩ tộc phản loạn, đều là đồ ăn sáng. Những đồ ăn sáng này sau khi dùng xong, mới là thịnh yến tranh đoạt thiên hạ.
Lý Đường cùng Tây Lương, cuối cùng vẫn cần một trận chiến kinh thiên!
Nhưng mà hai nhà quyết đấu, thật ra theo Tiêu Bố Y nhặn thức. Lý Huyền Bá cũng đã bắt đầu. Nhưng mà ai cũng không phải tiên tri, cho nên khi bắt đầu, bọn họ vẫn là bằng hữu. Cho dù Thiên Thư. chi sợ cũng không viết ra được Tây Lương, vô luận bên nào thắng thua, bọn họ ờ trong lịch sử hậu thề. đều đã lưu lại dấu tích, quyết không có thể nào gạt bỏ!
Tiêu Bố Y sớm rõ ràng điểm ấy. càng biết là, lịch sử trước mắt hẳn, sớm đã không phải lịch sừ trong trí nhớ. Cái loại thác loạn này, cái loại hỗn loạn này, khiến cho hắn hoảng hốt. khiến cho hắn giật mình.
Lý Huyền Bá nếu biết được hôm nay, chỉ sợ năm đó đã giết Tiêu Bố Y. Bời vì khi đó. Tiêu Bố Y ờ trên tay Lý Huyền Bá, thậm chí qua không được ba chiêu. Tiêu Bố Y nếu biết được hôm nay, chi sợ năm đó lập tức sẽ làm thịt Lý úyên, nhung hắn căn bản không thể tường được bản thân minh có nhưng giờ phút này.
Mệnh đã định, bọn họ dĩ vãng gặp thoáng qua, mệnh đã định, bọn họ còn có thể gặp lại lằn nữa.
Khi Đậu Kiến Đức cảm khái mình không có đường lui, Lý Uyên, Tiêu Bố Y cũng rõ ràng, mình tuyệt đối đã không có đường lui. Phải biết rằng trước mắt thiên hạ phân ba. Người trong thiên hạ đều có lựa chọn, tranh đoạt thiên hạ, không có đường lui chi có ba người.
Tiêu Bố Y, Lý Uyên, Đậu Kiến Đức cũng biết, lùi chính là bại, bại chính là chết, đầu hàng cũng từ, bọn họ đều có uy vọng cực cao, có thể hiệu lệnh một phưcmg. Không có quân vương nào, có thể dung chứa thủ hạ như vậy tồn tại, cho dù bọn họ không chết, cũng sống khôngbằng chết!
Tiêu Bố Y khi nghĩ tới đây, thì nhìn qua quần thẩiỊ ho nhẹ một tiếng. Trong đại điện, mấy trăm văn võ, lặng ngắt nhưtờ...
"Hôm nay bổn vương triệu các đại nhân lâm triều, là muốn thương nghị chuyện ứng đối HàBắc Đậu Kiến Đức" Tiêu Bố Y nói đến đây, sắc mặt ngưng trọng.
Đột Quyết dù sao còn xa, quân Hà Bắc đã tới tận cùa. đương nhièn cằn phải giải quyết lối ra trước rồi mới nói sau.
Hắn không có gì tức giận, thậm chí thái độ làm cho người ta cảm thấy mọi người chờ quân Hà Bắc đánh tới cùa là được rồi. Quần thẳn nghị luận, trên điện tàm tình bất an tràn ngập.
Thấy không có người tiến lên, Tiêu Bố Y lại nói: "Quân Hà Bắc hung hàn, trước mắt chẳng những lấy Lê Dương, binh bức Hà Nội, Trường Bình, hơn nữa qua Hoàng Hà, vây công Đông B ình, thoạt nhìn lập tức sẽ qua Tế m, ý đồ công kích Huynh Dương..." Tiêu B ố
Y kiệt lực đem tình thế nói nghiêm trọng chút ít. nhưng không biết trong lúc vô tình nói toạc ra ý đồ cùa La Sĩ Tín. Từ xưa đến nay, lời cùa nhà tiên đoán cũng phảng phất như Tiêu Bố Y. Nhưng mà Tiêu Bố Y rõ ràng, cho dù tình thế như thế nghiêm trọng, hắn cũng không sợ, hắn thật ra hy vọng. Đậu Kiến Đức công mạnh hơn một chút!
Quân Hà Bắc công càng mạnh, bách quan Đông Đô lại càng đoàn kết. dân chúng Trung Nguyên càng chán ghét, tiền phương cùa hắn tại Đông Bình được trợ giúp càng nhiẻu.
Ngàn vạn không được xem nhẹ lực lượng của dân chúng. Tiêu Bố Y đối với điểm ấy trong lòng biết rõ.
Thấy quần thần trầm mặc. Tiêu Bố Y đề nghị nói: "Thế cùa giặc hung mănh, dàn chúng sợ hãi, nếu hạ chiếu, khiến dân chúng các quận huyện này lui giữ phái tây Huỳnh Dương, không biết các vị đại nhân định như thế nào?"
"Tây Lương vương, tuyệt đối không thẻ!" Một người động thân đóng ra. đúng là Mà Chu. Mã Chu mấy năm lịch lãm. cuồng ngạo mặc dù liềm, tính tình vẫn không giảm.
Tiêu Bố Y trong lòng mừng rỡ. giả bộ như nghiêm nghị nói: "Hoàng môn Thị lang có cao kiến gi?"
Mã Chu chính sắc nói: "Nghĩ tới thiên hạ đại loạn, dân chúng lầm than, may mắn được Tây Lương vương tọa trấn Đông ĐÔ, mới giải được tai họa của dân chúng trong thiên hạ. Hà Bắc lại loạn. Dân chúng các quân tuy chinh chiến nhiều năm, cũng không muốn rời đi, là vi sao? Đó là họ đối với quê nhà quyến luyến! Náo động chinh chiến hơn mười năm, cũng không làm cho bọn họ nhẫn tâm rời đi. chẳng lẽ quân Hà Bắc làm hại. khiến cho bọn họ bỗ qua gia viên đã giữ giri nhiều năm? Tây Lương vương không lo lắng vi bọn họ giải trừ khổ sờ, xuất binh cứu giúp, ngược lại muốn một tờ tuyên triệu, làm cho bọn họ buông tha quê nhà, chẳng phải khiến cho dân chúng trong thiên hạ trong lòng băng giá".
Mà Chu nói hiên ngang có lực. mắt như có nước mắt. quần thần không khỏi hơi bị đổi
Dân chúng thiên hạ mệt mòi, bời vì từ khi đại nghiệp Dương Quãng bắt đằu. dàn chúng cũng không có lúc an giấc, dân chúng thiên hạ khổ, bời vì từ khi Dương Quảng chinh phạt Cao Lệ, dân chúng cũng không có lúc nào để thở. Nhưng cho dù có khổ có mệt. bọn họ cũng không đành lòng rời bỏ quê quán. Mà Chu xuất thân hàn môn, đương nhiên rò ràng điềm ấy. tất cả lấy dân chúng làm trọng, nhưng loại mờ miệng chống đối Tây Lương vương như th4
làm cho người ta thật sự trong lòng lo lắng.
Tiêu Bố Y sắc mặt âm trầm nói: "Ngụy Ngự sừ, không biết ý của ngươi thế nào?"
Ngụy Chinh tiến lên phía trước nói: "Hạ quan đồng ý với lời cùa Mà Thị Lang, cùng cảm thấy Tây Lương Vương kiến nghị không ồn. Dân chúng thiên hạ chờ Tây Lương vương giải cứu, giờ phút này Tây Lương vương không có chí tiến thủ. thắng nhỗ đã an, thi làm thế nào bình định thiên hạ?"
Tiêu Bố Y nhíu mày không nói, có Mã Chu, Ngụy Chinh hai người mờ đầu thẳng thắn can gián. Hình bộ Thị lang Tiết Hoài ân đi theo tiến lên. trầm giọng nói: "Hà Bắc quần đạo tuy dáng vẻ kiêu ngạo, nhưng không được dân tâm, mạo muội mà tiến đến. căn cơ không ồn. Đông Đô nếu như xuất chính binh, đương nhiên có thể đánh lui quân Hà Bắc".
Đại Lý Tự Khanh Triệu Hà Đông nói tiếp: "Quân Hà Bắc làm chuyện nghịch thiên, tự rước bại vong, khẳn cầu Tây Lương vương xuất binh tiến đánh, trả lại sự bình an cho Hà Bắc!"
Lô Sờ tiến lên phía trước nói: "Khản cầu Tây Lương vương thu hồi mệnh lệnh đã ban, xuất binh diệt giặc!"
Mọi người một lòng, mấy người tiến lên, hùng hồn trần từ. Quản thần thấy thể. khom người thi lễ nói: "Khản cầu Tây Lương vương thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, xuát binh diệt giặc".
Tiêu Bố Y tọa trắn Đông Đô đến nay. cho dù công kích Lý Mật, cũng không có lúc trên dưới một lòng. Trông thấy quản thần trong điện khom người thi lễ. đông nghịt một mảng, không tiệp tục nói gì nữa, biết mục đích đã đạt được, vỗ án đứng dậy, lớn giọng nói: "Bổn vương nếu không có các vị đại nhân nhắc nhờ, suýt nữa tạo nên sai lầm lớn. Các vị đại nhân nói không sai, quân Hà Bắc làm chuyện nghịch thiên, tự rước bại vong, bổn vương đương nhiên là lo cho cái lo cùa thiên hạ, dẫn binh xuất chinh, bình định đạo phỉ!"
Mấy câu cuối cùng, hắn vì cổ vũ sĩ khL vận ra nội kình truyền đi, hoàng chung ngoài điện cũng ông ông cộng hưởng, thế không thể ngăn cản.
Quần thần vừa hoảng lại vừa phấn chấn, cùng kêu lên: "Tạ ơn Tày Lương vương!"
Mọi người một lời, thanh âm kích động, xa xa truyền đi, từ trong điện đến nội thành, từ nội thành truyền đến ngoại thành, quân sĩ gầm lên, dân chúng sôi trào...
Chỉ trong nừa ngày, trăm vạn quân dân Đông Đô đều đã biết, Tây Lương vương muốn thân chinh HàBắc. bình định đạo phi, tiả lại anbìnlL cho thiên hạ!
Tiêu Bố Y sau khi quyết định thân chinh, thanh thế đã tạo đủ. Nghĩ đến xuất chinh tối kỵ nhất là mọi người không đồng nhất, nếu trên dưới một lòng, cỗ lực lượng kia ngưng kết, không thể nghi ngờ là đáng sợ đến cực điểm, không gì không thể phá! Hắn cũng đợi đã lâu, hắn là T ày Lương vương, hắn nên vì binh tướng phụ trách, hắn nên vì dân chúng phụ trách. Hắn một mực chờ đợi cơ hội tốt nhất để đối chiến với quàn Hà Bắc. vốn mọi chuyện đều đã chuần bị, chỉ thiếu khí thế. Nhưng trải qua phương phép lấy lui làm tiến của hắn, đã khời lên lòng huyết chiến cùa Đông Đô.
Cỗ khí thể này, đã tương đương với khi tử chiến cùng Lý Mật.
Thanh thế đã trọn, Tiêu Bố Y quyết định thật nhanh, chỉnh đốn ba ngày, lành binh xuát chinh.
Đám người Từ Thế Tích, Ngụy Chinh đã sớm chờ hôm nay, sớm chuần bị không chỉ ba tháng, sớm định ra sách lược không chỉ ba năm. GiangNam đại cuộc đã định, TrungNguyên trên dưới một lòng, bọn họ vốn đã chuẩn bị trước hạ Kinh Tương, lại lấy Đông Đô, bình định GiangNam, lại công Hà Bắc.
Đắn khi Hà Bắc bình định, xua binh lấy Quan Trung, bình định Đột Quyết, chinh phạt Cao Lệ, nhất thống thiên hạ!
Sách lược của bọn họ, cho tới bây giờ cũng không từng thay đồi.
Bọn họ quyết tâm, chưa từng dao động qua. Hiện tại đối quyết Quan Trung, chính là đối chiến Đột Quyết. Đột Quyết đã viện trợ Lý Uyên, bọn họ nếu không muốn giống như Lý Đường dâng biểu xưng thần, tự xưng vua bù nhìn, tùy ý để quân Đột Quyết tàn sát bừa bài Trang Nguyên, lưu lại thiên cồ sỉ nhục, thì phải quyết đấu Đột Quyết. Chiến Đột Quyết, chiến Quan Trung, vốn chính là cuộc chiến tuy hai mà một.
Rất nhiều người đều có chí hướng xa xôi, nhưng kiên trì làm thì trong vạn người chưa chắc đã có một. Tiêu Bố Y, Lý Tĩnh, Từ Thế Tích từ khi giết Chu Sán, công Tương Dương, vẫn một mực kiên tri
Tuy có khúc chiết, nhưng chưa bao giờ thay đồi.
Bọn họ vẫn một mực chờ đợi, nhưng trước mắt, cho dù Lý Đường được quản Đột Quyết tương trợ, có thể bại Lưu Vũ Chu, thoáng qua có thể cùng Đậu Kiến Đức liên thù. Nhung mà bọn họ cũng muốn công Hà Bắc! Bọn họ cũng không lo lắng, bọn họ cũng chưa từng sợ hài, cẩn thận cùng nhu nhược hoàn toàn là hai việc khác nhau!
Chù chiến trường không ở tại Hà Nam, không ờ tại Quan Trang, có lẽ khi Hà Bắc bình định, có thể biết được thiên hạ thuộc về ai.
Lý Tĩnh đã sớm nhạy cảm hiểu rằng rõ điểm ấy, Tiêu Bố Y tỉnh táo ý thức được điềm ấy, cho nên bọn họ muốn dùng thế lôi đình đi công Hà Bắc. có lẽ không thể đánh hạ trong thời gian ngắn, có lẽ Lý Uyên cũng sẽ xuất binh Hà Bắc. nhung bọn họ đã không hề sợ hài.
Đậu Kiến Đức căn bản không ngu ngốc, ngược lại hắn càng thông minh, hắn đương nhiên đã nhìn ra điểm ấy, Vương Phục Bảo không rõ, các tướng lĩnh không rõ. nhung hắn cùng La Sĩ Tín cũng đã rõ ràng. Cho dù hắn không công Tiêu Bố Y, Tiêu Bố Y mục tiêu trước mắt nhát định là Hà Bắc, mà không phải Quan Trang! Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
Người ta là dao thớt, mình là thịt cá, thịt cá có thể nào lựa chọn đường sống?
Hắn mới đầu cũng nghĩ tới đại cuộc, cân đối thế lực. muốn tìm đường sống. Nhung Lý Uyên, Tiêu Bố Y ai cũng đều là cáo già, làm sao để cho hắn làm được? Vô luận đối với Lý Uyên hay Tiêu Bố Y mà nói, Hà Bắc phải bình! Một khắc khi Lý Uyên liên hợp Đột Quyết, quân Hà Bắc phấn chấn, cảm thấy Lý Đường nếu nhưbại Lưu Vũ Chu, nhắt định liên thù Hà Bắc, công kích Đông Đô. Nhưng Đậu Kiến Đức dì nhiên rõ ràng. Lý Uyên chưa bao giờ thật tình cùng hắn liên thủ, Lý Uyên hiển nhiên trọng nhất vẫn là đại quàn Đột Quyết, Lý Uyên muốn liên thù cũng là đại quân Đột Quyết. Đậu Kiến Đức hắn chỉ là một tiểu tốt qua sông, bị Lý Kiến Thành lừa gạt. không còn đường quay đằu.
Nhưng loại này mánh khoé bip người này cũng không phức tạp. nhung hắn cho dù có bất kỳ phương phép phá giải nào, cũng tựa như lá rụng trong nước lũ cuồn cuộn, ngoại trừ phụ thuộc vào dòng nước chảy, rồi bị nước lũ thôn phệ chôn vùi thì cũng không còn cách nào khác. Hắn trầm mặc bất đắc dì, tâm lực tiều tụy, nhưng vẫn làm cho thủ hạ nhìn thấy hắn điềm tĩnh tự nhiên.