Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 547: Tuệ kiếm tình ti (1)

Khi nghe Lô lào Tam nói về hành trình Chiết Thành, TiêuBốYtảmtư xoay chuyển. T iết Cừ chết không lõ ràng, khiến cho hắn nổi lên sự cảnh giác. Hắn hiểu rằng. Lý Uyên tuyệt không phải đơn giản như mặt ngoài.

Hắn cho Lô lão Tam điều tra chân tướng, cũng không phải là muốn vì Tiết Cử báo thù, mà là không muốn giẫm lên vết xe đổ.

Lý Uyên đã có thể sừ dụng thù đoạn này đối phó Tiết Cử. đương nhiên cũng có thể sừ dụng lên trên người Tiêu Bố Y. Tiêu Bố Y mặc dù chưa bao giờ cùng Lý Uyên trực tiếp khai chiến, nhung đã nhạy cảm phát giác được, thế lực cùa Lý Uyên thật không đơn giản. Hắn và Lý Uyên chiến tranh, mấy năm trước cũng đã bắt đằu. hắn và Lý Uyên so kè. cũng chưa từng đình chỉ!

Lô lãoTamtuynói không có tra được chân tướng gì. nhung Tiêu Bố Y cũng đã từ trong miêu tả cùa Lô lão T am nghĩ đến rất nhiều chỗ vi diệu, hắn ung dung thản nhiên đem những cái này ghi tạc trong đầu, chậm rãi xâu chuỗi, sau đó chuần bị đến thời điểm mấu chốt sừ dụng.

Hắn thành công, tuyệt không phải tự nhiên. Bời vì hắn mặc dù so với Lý Uyên trẻ hơn. nhưng mà nếu bàn về ản nhẫn, thi cũng không thua kém gì Lý Uyên.

Giờ đây hắn cần một khâu mấu chốt nhất, chính là hiểu rò thích khách rốt cuộc là ai, Mạc Hạ Đốt Tất rốt cuộc đã đưa ra bàn tính gì, nhân tố thảo nguyên thay đồi trong nháy mắt, hắn đã ngùi được huyết tinh ản dấu trong đó. Mà mấu chốt cời bò câu đố này, khả năng rắt lớn là ờ trên người TưNam, nhưng hắn không muốn miễn cường nàng nói ra.

Nhưng TưNam hiển nhiên cũng không muốn dấu diếm hắn.

Thích khách võ công cao cường, có lẽ so với Tư Nam còn cao hơn, vừa rồi Tư Nam cũng nói qua, nàng không bằng thích khách. Tư Nam tuyệt không phải nói cho vui, nàng nói không bằng thích khách, đương nhiên chính là không bằng thích khách.

Võ công so với Tư Nam còn cao hơn, người đó hắn lại đã gặp qua, quả thực có thể đếm được trên đầu ngón tay!

Thấy Tiêu Bố Y sắc mặt âm tìnhbất định, Tư Nam nói: "Ngươi còn không có nghĩ đến là ai sao?".

"Dù sao cô cũng phải nói ra" Tiêu Bố Y cười nóL:

Vẻ mặt trấn tĩnh tự nhiên của hắn cũng làm cho Tư Nam cân nhắc không thấu. Tư Nam thờ dài nói: "Ngươi thông minh như vậy, đương nhiên đã đoán được. Phù hợp điều kiện cũng không có mấy người. Ta cũng không có nghĩ đến Phù Binh Cư muốn giết ngươi tại Thước Sơn lại đi Chiết Thành. Hắn quả thực có mặt khắp noi!"

Nhìn thấy Tiêu Bố Y có vẻ hoi ngạc nhiên, TưNamhòi: "Ngươi khôngtin?"

Tiêu Bố Y ánh mắt lóe lên, "Vì sao không phải Phù Bình Cư muốn giết ta tại đàn xã tắc?"

Tư Nam cau mày riổi: "Thi ra ngươi đã biết... Phù Bình Cư hai lần xuát hiện cũng không phải là một người".

Tiêu Bố Y hứng thú tăng nhiều, "Vậy cô làm thế nào mà biết được?" Thi ra lúc trước hắn và Tư Nam tại Thước Sơn đối chiến Phù Binh Cư. Hai người tựu từng nghiên cứu qua Phù Binh Cư hai lần xuất hiện có phải là cùng một người hay không, về sau Tư Nam vội vàng xuôi nam, vần đề này cũng không giải quyết được. Không ngờ một năm qua đi. hai người hiển nhiên đều rò ràng chút ít chân tướng.

Nhưng Tư Nam là từ nơi nào biết được tin tức? Tiêu Bố Y bỗng nhiên phát hiện, hắn đối với TưNam hứng thú còn hơn xa Phù Bình Cư.

TưNam lạnh lùngnói: "Tiêu Bố Y, hình như là ta hòi vắn đề trước".

Tiêu Bố Y sảng khoái nói: "Chuyện đã qua, cũng không tính là bí mật gì, ta sẽ không ngại nói cho cô biết. Theo ta được biết, Phù Bình Cư ám sát ta tại đàn xã tắc chính là Bùi Củ, cũng là Hoàng Môn Thị Lang Đại Tùy. Hắn còn có thân phận khác, chính là Đạo chù Lâu Quan đạo... cũng là Bắc Chu Thiên Nhai!"

Hắn không sợ Tư Nam nói ra, bời vì hắn hiểu rằng. Tư Nam thật ra cũng không có ai có thể nói lại. Huống chi. hắn không muốn để Tư Nam cho rằng, hắn đang lừa gạt nàng cái gì đó.

Đem chuyện về Bùi Cù đơn giãn nói qua một lần, bời vì liên quan rất nhiều, tất nhiẻn cũng phải nói đến chuyện thiên nhai minh nguyệt, TưNam hai mắt tràn đằy ngạc nhiên, lẳng lặng lắng nghe. Tiêu Bố Y đã biết, muội muội ăn cơm trắng này, biết cũng không nhiều. Nhưng mà trải qua một năm, nàng ngoại trừ giết người ra, thi nhiều ít cũng đã suy tư, chù động đi tìm đáp án. Tiêu Bố Y cảm thấy, đó là một hiện tượng tốt.

Sau khi chăm chú nghe Tiêu Bố Y nói xong, TưNam lúc này mới kinh ngạc nói: "Ngươi nói Bùi Cù chính là Phù Bình Cư? Nói như vậy, Phù Bình Cư mà ta lần thứ ba gặp được là Bùi Củ?"

Tiêu Bố Y ngạc nhiên nói: "Cô cùng ta sau khi chia tạy. lại đụng phải Phù Binh Cư? Cô sao có thể sống sót?"

Tư Nam lằn này cũng không có cự người ngoải ngàn dặm, đơn giản nói: "Dương Quảng tuyệt không phải dễ dàng giết như vậy, ngươi phải biết rằng, người này đối với tính mạng của mình, so với ai khác đều coi trọng hơn. Ta muốn tiến vào hoàng cung hành thích hắn, cũng giống như tập kích tại Lạc Thủy vậy, cận có người khác an bài. Người để cho ta ám sát Dương Quảng... đến lúc đó tất nhiên sẽ có người tiếp ứng ta, ta không ngờ rẳng xuầt hiện lại là Phù Binh Cư".

Nàng đến hiện tại, vẫn không chịu nói ra người sai sừ nàng là ai. Tiêu Bố Y chỉ có cười khổ, thực sự khâm phục nàng kiên tri

"Lúc trước khi ta thấy Phù Bình Cư, cũng rất là kinh ngạc. Nhưng mà hắn lại đối với ta tạm thòi không có ác ý, hắn cho ta lệnh bài tiến vào trong nội cung, ta mới có thể lẫn vào trong nội cung. Ngươi hói Phù Bình Cư chính là bùi củ, cái này cũng có nhiều khả năng, thừ hòi nếu không có trọng thần trong nội cung, tại sao có thể để cho ta tùy ý tiến vào trong nội cung?" TưNam chăm chú nói.

Tiêu Bố Y mỉm cười nói: "Ta cũng mới nói với cô, Bùi Cù nếu là Phù Bình Cư, mọi chuyện đều dể giải thích. Hắn khồ tâm chuần bị đánh đổ Tùy triều, vọng tưởng bản thân xưng đế, khống chế Đông Đô, lúc này đây mới muốn giết ta".

"Nhưng với thân thù cùng thân phận cùa hắn, muốn giết Dương Quảng, chỉ là chuyện dễ đàng, hắn vi sao nhất định phải để ta ra tay?"

"Không phải thế Bùi Củ ra tay. mà là thế người thu dường cô ra tay" Tiêu Bố Y nghiêm

mặt nói: "Cô cũng đừng nói, hai người kia là cùng một người chứ?"

Tư Nam lần đầu lộ ra vẻ buồn rầu. "Đương nhiên không phải cùng một người! Nhưng Bùi Cù hiển nhiên cùng hắn có quan hệ, nhưng hắn... hắn muốn lệnh cho Bùi Cù giết Dương Quảng cũng không khó, vì sao nhất định phải là ta đi giết?"

Giọng của nàng không hề có chút sợ hãi gì, mà là có chút bất màn, Tiêu Bố Y trong lòng chợt động, thẳm nghĩ hắn ở trong miệng Tư Nam, đương nhiên chính là người thu dường nàng. Tư Nam cho rằng, hắn có thể chỉ huy Bùi Củ, vậy hắn đương nhiên nên là Côn Luân! Đem ý niệm trong đầu áp chế lại, Tiêu Bố Y lạnh nhạt nói: "Giết một lần cũng là giết, giết hai lần cũng là giết..

Tiêu Bố Y lời còn chưa dứt, cliỉ nghe xoạt một tiếng vang lên. Tư Nam đã rút ra trường kiếm đàm tới về phía hắn! Kiếm cách hắn chừng nừa thước thì dừng lại, Tư Nam cầm kiếm trong tay vốn ồn nhưbàn thạch, nhưng một khắc này, đã có rang động.

Ngón tay cùa nàng trong suốt như ngọc, nhưng năm ngón tay nắm chặt, một đường gân xanh trên lưng bàn tay hiện lên, thậm chí cũng có chút run rẩy.

Tiêu Bố Y ngóng nhìn mũi kiểm, không có chút nào phẫn nộ bất an, nói khẽ: "Ta nếu có chỗ nào nói sai, kính xin cô hiểu cho".

Tư Nam hai mắt lộ ra vẻ bất an, xen lẫn buồn khổ, "Ngươi không có nói sai! Nhung ta không biết... ta có làm đúng hay không!"

Xoạt một tiếng vang lên, Tư Nam trả lại kiếm vào vò. chậm rãi ngồi xuống, thắp giọng nói: "Ta mới rồi thật muốn một kiếm giết ngươi!"

Tiêu Bố Y cười khổ nói: "TưNam, không biết ta đắctội với cô ở đâu?"

Tư Nam hai mắt chậm rãi nhắm lại, lẩm bầm nói: "Ta một năm rồi, qua thật không tốt!" Nàng sau khi nói xong, không tiệp tục nói gì nữa, nhung khăn đen trên mặt không gió mà bay, có thể thấy được tâm tình cực kỳ kích động.

Nàng là kiểm thù thiên hạ vô song, một cô gái, kiếm phép có thể cùng đàn ỏng tranh hùng, đã là chuyện rất đáng được kiêu ngạo. Nàng thanh tâm quả dục, chuyên tâm luyện kiếm, cũng hiểu hiểu rõ thất tình là tâm ma ngăn càn nàng đề cao kiếm pháp. Nhưng nàng giờ phút này, lại hiển nhiên không nghĩ tới điểm ấy.

Nàng lâm vào trong buồn khổ, Tiêu Bố Y nhìn ra, nàng đã cải biến rất nhiều.

Không biết qua bao lâu, TưNam lúc này mới nói khẽ: "Ngươi vì sao không hòi?"

"Hòi rồi cô sẽ nói sao?" Tiêu Bố Y nói.

"Ngươi không có hòi tại sao biết ta sẽ không nói" Tư Nam hỗi vặn lại.

Tiêu Bố Y bất đắc dĩ lắc đầu. suý nghĩ hồi lâu, "Vậy cô vi sao sống không tốt?" Hắn nói có chút khó khăn, nhung chân thảnh có thể thấy được. Tư Nam một mực ngóng nhìn hai mắt hắn. sự phiền muộn trong mắt đẵn dần tản đi, lộ ra chút ôn hòa, "Ta nghĩ ngươi sẽ hòi chuyện ờ Chiết Thành".

"Những cái kia chỉ là chuyện cành lá mà thôi, chuyện cũng đã trôi qua, chúng ta hiểu rằng Phù Bình Cư ờ Thước Sơn một lần nữa xuất hiện tại Chiết Thành là tốt rồi" Tiêu Bố Y lạnh nhạt nói: "So với thích khách mà nói, ta càng quan tâm cô hơn!"

Tư Nam tay nắm lấy tay cầm cùa ghế, lạnh lùng nói: "Ta không cần sự quan tàm của ngươi, chuyện cùa ta, cùng ngươi không quan hệ!"

Nàng khẩu khí một lần nữa lạnh lùng, cự người ngoài ngàn dặm, Tiêu Bố Y cũng không tức giận, mỉm cười nói: "Ta quan tâm cô, cũng cùng với cô không có quan hệ. Cô có cần hay không là một chuyện, ta có làm hay không là một chuyện khác!"

"Đây là cách ngươi vẫn một mực tin tưởng đối với bằng hữu sao?" Tư Nam hỏi.

Tiêu Bố Y nghiêm nghị nói: "Không sai!"

"Ngươi thật là một người kỳ quái, có lẽ... các người đều là người kỳ quái" TưNam lấm bầm nói: "Tiêu Bố Y, thật ra ta tuy mặt ngoải rất tinh táo. nhung mà trong lòng ta rất bất an... Từ khi tập kích tại Lạc Thủy, ta cũng rất bất an. Ta đã giết một người không muốn giết".

"Cô là nói... khôngmuốn giết Trần TuyênHoa?" Tiêu Bố Y hòi.

"Ngươi gặp qua Trần Tuyên Hoa sao?" Tư Nam nói.

"Đà gặp qua" Tiêu Bố Y trong đầu hiện ra khuôn mặt cùa Trẳn Tuyên Hoa giả trước khi chết. Trên khuôn mặt đầy vẻ thảm thiết, nhưng lại không oán không hối.

"Ta cùng nàng..TưNam thanh âm run rầy, không cách nào ngăn chặn, "Có phải là thặt rất giống không?"

Tiêu Bố Y rất là kỳ quái, "Theo ta được biết, cô lúc ấy sau khi đâm ra kiếm kia. khăn che mặt cùa Trẳn Tuyên Hoa đã xốc lên, cô hẳn là đã nhìn thấy qua khuôn mặt của nàng!".

"Ta quên rồi" Tư Nam nhắm chặt hai mắt. run rẩy nội: "Ngươi quan sát rất cẩn thận, ta xác thực đã thấy qua khuôn mặt cùa Tiần Tuyên Hoa, nhưng mà chỉ trong tích tắc, ta khi đó... trong đầu trống rỗng, sau ta lại tận lực quên đi, cho đến bây giờ. ta thặt không nhớ rò bộ dáng cùa Trần Tuyên Hoa ra sao nữa! Tiêu Bố Y, ngươi phải tin ta!" Nàng bỗng nhiên mở ra hai mắt, khẩn trương nhìn sang Tiêu Bố Y nói:"Ngiỉơi tin tưởng ta, ta thật... thật... không nhớ lõ bộ dáng cùa nàng".

Tiêu Bố Y cau mày nói: "Được, ta tin tưởng".

"Vậy ngươi đã gặp qua Tiằn Tuyên Hoa, có thể nói cho ta biết, ta có phải rất giống nàng hay không?" Tư Nam hòi.

Tiêu Bố Y bất đắc dĩ nói:"Ta xác thực đã gặp qua nàng, nhưng mà... ta chưa bao giờ thấy qua mặt cùa cô".

Tư Nam hơi ngạc nhiên, không chút do dự đưa tay vén khàn đen lẻn, Tiêu Bố Y vội cuống quít nói: "Chờ một chút..

"Chờ cái gì?" Tư Nam khó hiểu nói.

"Cô đã nói, ai thấy qua mặt cùa cô, cô sẽ giết, vô luận nam nữ" Tiêu Bố Y lo lắng nói: "Ta cũng không muốn sau khi nhìn mặt cô, lại cùng cô quyết sinh tủ".

"Ba nhiệm vụ cùa ta cũng đã làm xong, không hề bị lòi thề này ước thúc" Tư Nam đã vươn tay tháo khăn che mặt xuống, sau đó... một khuôn mặt thanh tú tuyệt tục, xinh đẹp tuyệt trần không thuộc nhàn gian, đã hiện ra trước mắt Tiêu Bố Y.

Chươna 446: Tuệ kiếm tinh ti (2)

Tiêu Bố Y mặc dù sớm có chuẳn bị. hiểu rẳng Tư Nam rất có khả năng rất giống Trần Tuyên Hoa. nhưng khi thấy được khuôn mặt của Tư Nam. trước mắt vẫn sáng ngời, thật làu không nói gì.

Khuôn mặt giống như hoa dưới tuyết. trăng non mới lẻn. làm cho người ta nhìn thấy, chi cảm tháy ngẩn ngơ!

Hắn liếc qua đã nhìn ra, TưNam đích xác cùng Trần Tuyên Hoa rất giống. Nhưng lại rát rắt nhiều. Giống nhau là ỡ diện mạo. khác nhau là ỡ khí chất. Hắn thấy qua Trần Tuyên Hoa mặc dù giả. nhưng lại có loại khí chất ung dung trời sinh, TưNam mặc dù cùng Trần Tuyên Hoa giống nhau, nhưng mà trong thần sắc lại nhiều hơn phẩn dà tính.

Có lê, hai người các nàng hoàn cảnh phát triển hoàn toàn khác nhau!

Nhìn thật làu. Tư Nam nhịn không được nói: "Tiêu Bố Y... ngươi nói gì đi" Nàng sắc mặt có chút trắng bệch, có thể là do đeo khăn quá làu. lúc này nhiều ít có phẩn kích động, lại thêm phẩn đò hồng, càng thêm kiều diễm.

Tiêu Bố Y dời ánh mắt đi, nói khẽ: "Rắt giống, nếu là mới nhìn qua. có thể sẽ cảm thấy là một người".

Tư Nam hai nắm tay nắm chặt, hai mắt có sự vô cùng lo lắng, "Tiêu Bổ Y, ngươi thông minh như thế. Ta cùng Trẳn Tuyên Hoa giống nhau như thắ cái này có thể nói lên điểu gì?"

Tiêu Bố Y hồi làu mới nói: "Không biết lệnh đường có từng nói qua... cô có tỷ tỷ hoặc muội muội gì không?"

TưNam lắc đầu. kiên định nói: "Chua từng có!"

Tiêu Bố Y thỡ phào một hơi. "Đó chính là nói. cò cùng Trần Tuyên Hoa không có nửa điểm quan hệ".

"Ngươi gạt ta!" Tư Nam bỗng nhiên đứng lẻn. lỡn tiếng nói: "Ngươi khẳng định 1'ẳng, nàng cùng ta là tỷ muội, có đúng hay không? Bẳng không ngươi tại sao lại hỏi như thế? Ngươi đều cho rẳng như vậy, nói như vậy ta cảm giác không có sai? Lúc trước ta chưa bao giờ nghĩ tới muốn giết nàng. Là nàng đột nhiên xông đền! Ta không muốn giết nàng, một khắc khi ta giết nàng, ta thật rất đau lòng! Ta về sau cũng bởi vi nghĩ tới nàng, lúc này mới không có giết Bùi Minh Thúv. Ta kiệt lực muốn quên đi một màn ờ Lạc Thủy kia, nhưng ta mồi lẩn nẳm mơ đều nhớ lại khi ta đâm nàng một kiếm, lòng ta vẫn luôn đau đớn. ngươi nói cho ta biết, đâv là vì sao?"

Tư Nam thất thố ít có, trong mắt nước mắt đã rưng rưng, Tiêu Bố Y âm thẩm kêu khổ, "Ta... nàng... cô... Tư Nam. những điều này là ngoài ý muốn, có lẽ ta xem sai cũng không chừng".

"Ngươi nói dối!" Tư Nam tay cầm chuôi kiếm, phẫn nộ nói: "Các ngươi đểu gạt ta. ngươi cũng không ngoại lệ!"

Ngoài cửa tiếng bước chân dồn dập, thanh âm của Trương Trần Chu từ ngoài trướng truyền đến, "Khởi bẩm Tâv Lương vương. Lão thẩn có việc gấp bẩm báo".

TiêuBốY trong lòng khè động, "Ta không sao, lui ra đi".

Trương Trấn Chu ứng tiếng, mọi người tán đi. Tiêu Bổ Y cùng Trương Trấn Chu họp tác đã lâu, đương nhiên hiểu rò ý tứ của Trương Trần Chu, Tư Nam tâm tinh kích động, thanh âm lớn lên. lúc nào cũng khả năng gây bất lợi đối với hắn, Trương Trấn Chu sợ hắn gặp chuyện, lúc này mới lấy cớ cẩu kiến.

Trương Trấn Chu đột nhiên xuất hiện, ngược lại hơi ổn định tâm tình Tư Nam, nàng vốn không phải là người không khống chế được như thế. nhưng thật sự áp lực quá lớn. đột nhiên bộc phát, lúc này mới giống như đắt rung núi đổ vậy.

Nhưng bên ngoài tiến đến, nàng lại tạm thời khôi phục sự lạnh nhạt, nhưng Tiêu Bố Y đã nhìn ra, nàng đã đè nén không được bi thương của minh.

Tiêu Bổ Y dù là đa mưu túc trí. nhưng trong lúc nhất thời cũng không biết khuyên bảo như thế nào. Tư Nam nói không sai. hắn xác thực hoài nghi Tư Nam cùng giả Trần Tuyên Hoa là tỷ muội, ai cũng không thể chứng minh, nhưng mà ai cũng không thể chứng minh khôngphải!

"Ta sau khi giết nàng, ở trong lòng vẫn bất an. vẫn lừa gạt mình nhìn lẩm rồi" Tư Nam nhắm đôi mắt lại. nước mắt chảy xuống. "Ta vốn cho là minh đã quên, nhưng ta khi giết Dương Quảng, hắn đã chứng minh ta không có nhìn lầm! Ánh mắt của hắn nhìn ta làm cho ta hiểu 1'ẳng, Trẩn Tuyên Hoa thật giống ta" Bồng nhiên mờ ra hai mắt ra, Tư Nam buồn bà hòi: "Tiêu BÓ Y, ta một khắc đó không muốn giết Dương Quảng, hắn si tinh như vậy, đối với Trần Tuyên Hoa si tinh như vậy, thà 1'ẳng chính mình chết, cũng không muốn thương tổn tạ ta sao có thể giết hắn?"

Tiêu Bổ Y an ủi: "Ta hiểu 1'ẳng cô không có giết hắn..

"Ta không có giết hắn thì làm được cái gi?" Tư Nam lạnh lùng nói: "Hắn vẫn chết, hắn bỡi vì ta mà chết. Trẽn đời này... còn có cái gì càng thêm trí mạng như là tình nhân chi kiếm vào minh? Ta đi rồi, ta hiểu rẳng hắn nhất định sẽ chết, hắn đã tuyệt vọng, nhưng ta không thể không đi!"

Nàng nước mắt một lằn nữa cuồn cuộn roi xuống, có thể thấy được chuyện này tạo thành hoang mang cho nàng thật lớn.

Tiêu Bố Y hiện tại mới hiểu được, một năm này. TưNam xác thục rất khó sống.

"Từ trước tới nay, ta chi nghe nói. Trần Tuyên Hoa là hồng nhan họa thủv. Dương Quảng hoang dâm vô đạo" Tư Nam cắn môi nói: "Nhưng Trằn Tuyên Hoa vì người âu yếm, ngăn cản một kiếm! Dương Quảng vi nguỡi âu yếm, tự sát bó mình! Đâv chẳng lè là hồng nhan họa thủy, đây chẳng lẽ là hoang dám vô đạo? Tiêu Bố Y, ngươi thông minh như vậy, nói cho ta biết đãv là chuyện gi?"

Tiêu Bố Y cảm giác hai chữ thông minh giống như cây kim loại, đâm vào ngục hắn. Hắn sớm biết thế sự bất đắc dĩ. nhưng hắn còn có thể nói cái gì?

"Hai nguỡi si tình này, lại trước sau chết ỡ trên kiếm của ta. ta rốt cuộc làm cái gì? Bọn họ lại làm sai cái gì? Ngươi thông minh như vậy, nói cho ta biết đâv là vì sao?" Tư Nam đột nhiên lớn tiếng nói: ""Hơn nữa đó còn có thể là tỷ muội thân sinh của ta. Tiêu Bố Y, tất cả cái

này. đều bởi vì ngươi... ta hận ngươi!"

Nàng hai mắt lúc này hàn quang thoáng hiện, một lằn nữa rát kiếm, một kiếm quang hàn, đám thắng vào Tiêu Bố Y!

Lúc này đây, nàng sẽ không ngừng tay!

Nàng vốn xem mọi chuyện lạnh nhạt, nhưng này một năm này, nhận hết mọi tra tấn nội tâm, nàng đem tất cả căn nguyên quy kết ờ trên người Tiêu BÓ Y. Tiêu Bố Y không chết, nàng sẽ không an vui...

Kiếm quang lóe lên. máu tươi tóe ra. trong trướng tĩnh lặng một mảng. Trong sự mơ hồ. nàng không ngờ rẳng có thể đám trúng Tiêu BÓ Y! Nhưng một kiểm này. thật sự lại đám vào vai của Tiêu Bố Y.

Tiêu Bổ Y không có kinh hoàng, không có né tránh, không có phẫn nộ. không có phản kích. Hắn chi nhin sang Tư Nam, trong nụ cười có chứa sự thương cảm. đồng tinh cùng sự bất đắc dĩ.

TưNam ngừng kiếm khôngphát quát hỏi: "Tiêu Bổ Y, vì sao khônghoàn thủ? Ta hiểu 1'ẳng, ngươi một năm này võ công sẽ không xuống, ngươi nếu muốn giết ta. cứ việc ra tay".

Nàng rát kiếm ra, mang ra một chuồi máu. máu tươi vấy ra trong không trung, thê diễm kinh tâm. Tư Nam vung tay lại đám tới. nhưng kiểm trên đường, rốt cuộc vẫn ngừng lại... Nàng không có nhìn thấv Tiêu Bố Y có nửa phần ý rút đao.

Bàn tay kịch liệt run rẩy. Tư Nam run giọng nói: "Tiêu Bố Y. hôm nay có ngươi không có ta. có ta không có ngươi, ngươi thật không muốn hoàn thủ sao?"

Tiêu Bổ Y thờ dài nói: "Tư Nam. cô sai rồi. Ta và cô, chưa bao giờ thế bắt lưỡng lặp. Nếu như cô đâm ta vài kiếm, có thể cảm thấv dễ chịu chút ít, ta chịu vài kiếm thì có ngại gì? Cô bảo ta xuất đao. cô chẳng lẽ không biết... ta sẽkhônggiết cô?"

Hắn nói chán thành thản nhiên, một đôi mắt càng sáng rực. một chút cũng không chớp.

Tư Nam thán hình rung mạnh, không biết nhìn bao làu. dậm chán một cái, lách minh ra khòi doanh trướng. Nhưngmới ra khỏi doanh trướng, liền thấy được phương xa ánh lửa hừng hực chiếu đại doanh như ban ngày loại. Gần đó trường mâu san sát. ánh đao lấp lánh, Tư Nam không nói hai lời. khè quát một tiếng, đă xuất kiểm đánh tới.

Trương Trấn Chu xa xa nhìn thấv, trong lòng chợt lạnh, hắn đúng là vẫn không có vên lòng về Tiêu Bố Y. này đâv ờ xa xa lưu ý bảo vệ Tây Lương vương! Hắn lần đẩu tiên nhìn thấy Tư Nam chi biết, loại cò gái này. là nguồn gốc của họa loạn, lúc này đây hắn đã sớm cho binh sĩ chuẩn bị. Đối phó cao thủ, hắn đương nhiên là có biện pháp của minh. Thấy Tư Nam xuất kiểm đánh tới. Trương Trấn Chu chi cho là Tiêu BÓ Y gặp chuyện ngoài ý muốn, lệnh kv hạ xuống, ít nhắt có hơn mười bã trường thương đâm ra. đao phủ thủ cùng đã cánh tay sẵn sàng, chi chờ TưNam hạ xuống đất. thì xuất đao ra!

Loại sát trận này. chuyên môn đối phó cao thủ!

Tiêu Bổ Y lao ra ngoài trướng, không khòi kinh hài. vội vọt lên quát: "Dừng tay" Hắn phát sau mà đến trước, rốt cuộc đã vươn tay rát đao. ánh đao lóe lên. đầu mâu gày rơi xuống. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Các binh sĩ thấv thế kinh hài, không đợi Trương Trấn Chu hạ lệnh, đã đều lui về phía sau. Tư Nam mũi chân lại điểm, đã lao ra khỏi doanh, chui vào bóng đêm nặng nể. Còn có binh sĩ muốn ngăn trở. Tiêu Bổ Y lớn tiểng nói: "Bồn vương có lệnh, thả nàng ra khỏi doanh!"

Hắn một tiếng hô qua. các binh sĩ đều lui ra phía sau, nhượng ra một con đường. Trương Trấn Chu cuống quít tiến lẻn phía trước nói: "Tây Lương vương, lào thẩn không biết..."

"Trương đại nhân trung thành chưa từng làm sai" Tiêu Bố Y thấy hắn đang nhìn vai của minh, lắc đầu nói: "Bị thương ngoài da. không sao cả. Trương đại nhân, người tọa trấn trong quân, ta đi có việc sẽ trờ lại".

Hắn tra đao vào vò. sải bước về phía Tư Nam rời đi, Trương Trấn Chu vốn định khuyến can. nhưng vẫn lui về phía sau. Lại đã sớm phái người đi tim đám người Tôn Thiếu Phương, để cho bọn họ đi theo Tiêu Bố Y; xem thử có gì cẩn giúp đờ.

Tiêu Bổ Y lao ra đại doanh- mới phát hiện chân trời đã hơi sáng, thẩm nghĩ lại là một đêm không ngủ. Phấn khởi khí lực. cắt bước mau chóng đuổi theo, nhưng giai nhân đã đã nhìn không thấv bóng dáng.

Đám người Tôn Thiếu Phương thỡ hồng hộc đuổi tới. Tiêu Bố Y có chút áy náv. giản lược nói rò sự tình từ đầu đến cuối, cho đám người Tôn Thiếu Phương trước p hái người quay lại thông báo Trương Trấn Chu là không sao. bản thân lại không vên lòng, tiếp tục đi tìm. Đến khi chán trời mặt trời đỏ ẩn hiện, ánh binh minh đầv trời, Tiêu Bổ Y đã tim khắp phương viên hơn mười dặm.

Gió thu lên. sương sớm đậm đặc. TiẻuBốYlo lắngnhưlửađốt. cũng không về ý.

Đưa mắt nhìn ra phương xa. chi thấy trời xanh mênh mông, lá đò cuồng loạn nhảy múa. cò dại chập chờn, phương xa bóng người không thấy, thẩm nghĩ Tư Nam sè đi đâu? Nàng trước mắt không ai quen biết, từ Chiết Thành về; nàng đến đó để làm cái gì, nàng có thể quay lại đó hay không?

Tám loạn như ma, nhưng gió lạnh thổi qua, Tiêu Bố Y lúc này mới tinh táo lại, đại quán Từ Viên Lãng đã tới Nhâm Thành, đại chiến hết sức căng thắng, vô luận như thế nào. hắn cũng phải quay lại vẻn ổn quân tàm, thương thảo đối sách.

Chậm rãi xoay người, Tiêu Bố Y thở dài một tiếng, đón ánh sáng mặt trời đi về phía đại doanh, chi là mới đi hai bước. Tiêu Bố Y lại đã ngừng bước.

Ánh sáng mặt trời đi lên. gió thu thổi qua, dưới gốc cãv ỡ phương xa, đang đứng một người, đưa lưng về phía ánh sáng mặt trời, cô đơn mà đứng.

Sáng sớm cuối thu. hoang vu thê lương, lại không thể che hết sụ cô đơn của người nọ. Chi là người nọ hai mắt sáng người, ngóng nhìn Tiêu BÓ Y ở phương xa, không chóp một cái.

Gió thu lành lạnh, Tiêu Bố Y lại đột nhiên cảm giác ánh dương ôn hòa sáng lạn. một đêm mệt mòi như tròi quang mây tạnh. Sải bước đi qua. ôn nhu nói: "Tư Nam. cô không có việc gì là tốt rồi..."