Lý Mật lên tiếng cười điên cuồng, quân Ngõa Cương lại động tâm, hiểu rằng Ngụy công nói cũng rất có đạo lý. Nghĩ tới đạo phi cùng Tùy quân đã sớm thế như nước với lùa, loại ân oán này tuyệt không phải nói là có thể trừ khù nếu quy thuận, thì tinh mạng cũng khó mà giữ được.
Tiêu Bố Y cũng không tức giận, chỉ lắc đầu thờ dài nói: "Lý Mật, ngây thơ cũng không phải là bổn vương, mà là ngươi! Ngưoi cho rằng chỉ bằng đại quân trên tay là có thể chống lại cùng bồn vương sao?"
Lý Mật lạnh nhạt nói: "Ta chỉ hiểu rằng cho đến bây giờ. ngươi còn chưa có thắng ta!"
Tiêu Bố Y thờ dài nói: "Lý Mật, ngươi chỉ lo vương đồ bá nghiệp của bản thân, vậy mà vứt bỏ hơn mười vạn tính mạng Ngõa Cương không để ý tới. Ngươi hiện tại còn muốn đấu cùng ta, ngươi tại sao muốn đấu cùng ta? Hôm nay bồn vương tọa trấn Đông Đô, trấn giữ Lê Dương, có Tương Dương hô ứng lẫn nhau. Ngươi nói Ngõa Cương quy phụ ta, tính mạng khó giữ. nhưng hiện tại một trong ngũ hổ Ngòa Cương Từ Thế Tích đã quan tới Trấn Nam Đại tướng quân, hôm nay đã dẫn đại quân bắc thượng, đoạt Nam Dương, lấy Nhữ Nam. binh phát Toánh Xuyên. Tin tức này hôm nay thù hạ cùa ngươi không biết. Ngươi không lẽ không biết sao?"
Tiêu Bố Y lời vừa nói ra, Ngõa Cương đổi sắc, Lý Mật lại sắc mặt âm tình bất định.
Phải biết rằng Nam Dương, Nhữ Nam, Toánh Xuyên các quận này vốn đều là trong phạm vi thế lực của Ngõa Cương, đều là các quận tây nam Huỳnh Dương. Ngõa Cương lúc cường thịnh, những noi này là phạm vi thế lực cùa Ngòa Cương, hôm nay Tiêu Bố Y nói đều đã bị Từ Thể Tích thu phục, mọi người cũng không biết là thật hay giả. nhung lại căm nhận được Tiêu Bố Y giờ phút này thật sự không cần phải nói dối. Không khỏi sĩ khí đều hạ xuống.
"Nghĩ tới ngươi vốn chiếm giữ phân nừa Hà Nam. Nhưng hỏm nay trước mất Lẻ Dương, sau mất các quận. Hôm nay mấy chục vạn đại quân chỉ có thể thù trên đất Huỳnh Dương, thì lấy cái gì mà đấu cùng bổn vương? Ngươi chỉ bằng dục vọng của bản thân, vứt bò tính mạng cùa quân Ngòa Cương không để ý tới, lại nhẫn tâm đến thế sao?"
"Tiêu Bố Y, ngươi chỉ bằng miệng phun hoa sen, là có thể khiến cho Ngòa Cương phục ngươi sao?" Lý Mật hai hàng chân mày dựng lên, tự hối hận đơn giản chỉ với bốn chữ sừng trâu treo sách đã cùng Tiêu Bố Y nhiều lời vài câu. hắn sớm biết Tiêu Bố Y sẽ không nói lời gì có ích, vừa rồi cũng không nên cùng hắn nhiầi lời, để quân tâm dao động như vậy, thật sự đã roi vào hạ phong.
Tiêu Bố Y thật ra không cần tranh chấp miệng lười, chỉ cần nói ra tinh hình thực tế đã đù để cho quân Ngõa Cương dao động. Trên thực tế tình huống thặt cũng có rất nhiều người hiểu rõ, nhưng mà cũng giống như đã điểu trong sa mạc vậy, đem đầu vùi xuống, chỉ coi như cái gì cũng không biết mà thôi.
"Ngụy công, ta hiểu rằng ngươi hiện tại còn cùng ta chiến một trận, quá nửa là vẫn còn có chỗ dựa vào, chỉ tiếc người mà ngươi dựa vào cũng đã không thể làm gì được".
Lý Mật sắc mặt khẽ biến, thanh âm ngưng trọng nói: "Tiêu Bố Y. ngươi chớ có ăn nói bừa bài, nghĩ tới Lý Mật ta dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, lấy Trung Nguyên thì cần gì phải dựa vào ai?"
Tiêu Bố Y lên tiếng cười dài, "Lý Mật, đến bây giờ ngươi còn chấp mê bất ngộ sao? Nghĩ tới ngươi cấu kết với đám người Vương Thế Sung. Nguyên Văn Đô, vọng tưởng nội ứng ngoại họp, lấy Đông Đô cùa ta Ngưai hôm nay cùng ta chiến một trận, chỉ là muốn giữ chân binh lực cùa ta mà thôi. Nhưng ngươi thiên tính, vạn tính cũng không ngờ rằng, bồn vương đã sớm phát giác ra gian kế của các ngươi, hiện nay Nguyên Văn Đô đã bị hạ ngục, Vương Thể Sung bại trốn, Lý Mật ngươi hiện tại chỉ là một kẻ đơn độc mà thôi. Viện binh cùa ngươi đã mất. hiện lại bị vây hãm, đã là một minh tác chiến, hôm nay nếu không ăn năn hối cải, chỉ sợ hơn mười vạn quân Ngòa Cương, sẽ chết không có chỗ chôn!"
Tiêu Bố Y lời nói vừa dứt, quân Ngõa Cương đều lộ vẻ sợ hãi, sắc mặt cùa Lý Mật cũng đã đại biến. Hắn một mực hoài nghi Tiêu Bố Y minh tu sạn đạo, ám độ trằn thương, xuất binh chỉ là để ngụy trang, nhưng trong lòng vẫn có sự hy vọng, nhưng nghe Tiêu Bố Y trước mắt nói rất chuản xác. thì đã hiểu rằng tuyệt không phải nói để đọa, trong lòng lập tức biến thành lạnh nhưbăng. trống rỗng, không biết người ờ chỗ nào.
Hắn biết mình cuộc chiến này đàbại!
Lý Mật không phải không rõ ràng tình hình trước mắt. cũng dốc sức mong thay đổi xu thế, nhưng Tiêu Bố Y làm cái gì chắc cái đó. từng bước một đem Ngõa Cương bức đến tuyệt cảnh, hắn bời vì căn cơ không ồn, hôm nay đã sớm mệt mòi, tâm lực tiều tụy! Hắn là một kẻ đánh bạc, biết ván bài này không thể thua, hiểu rõ Ngòa Cương loạn trong giặc ngoài, hôm nay đã tiệp cận tới biên giới sụp đổ, Ngõa Cương còn có thể kiên tri tới giờ. đơn giản là Ngõa Cương còn có một Lý Mật! Mà Lý Mật có thể kiên trì tới giờ, là bời vì còn ôm lấy một ảo tưởng, đó chính là Vương Thế Sung có thể đánh bại Tiêu Bố Y, Lý Mật hắn ngồi giữa làm ngư ông thù lọi, chỉ cần hắn có thể đoạt được Đông Đô. thiên hạ hoàn toàn có thể lấy được!
Nhưng Vương Thế Sung đã ngã, điểm hy vọng cuối cùng cùa hắn đã không còn, hắn tuy có mấy chục vạn đại quân, cũng đã không có gì có thể làm! Hắn tụy, có đại quân, nhưng hướng nào cũng đều đi không được, đơn giản là những người này đều dân chúng nơi này, không muốn rời xa, vi lương mà đến. sao có thể bỏ đi? Lý Mật hắn chò dù lấy được địa bàn của Từ Viên Lãng, thì sẽ có bao nhiêu người đi theo?
Một khắc khi biết Vương Thế Sung đã thua. Lý Mật đã bị đả kích to lớn mà người thường khó có thể tưởng tượng. Tâm cùa hắn đã chềt. khóe mắT không ngừng run rầy. Nhung hắn vẫn phải kiệt lực trấn định, hắn còn muốn cùng Tiêu Bố Y tái chiến một trân, hắn thua khẩu không phục mà tâm cũng không phục!
Lý Mật trầm ngâm không nói, Tiêu Bố Ỵ toi bức người lại chọc giận Vương Bá Đương.
Vương Bá Đương được ân cứu mạng của Lý Mật, vẫn một mực đi theo Lý Mật. trong mắt hắn. Lý Mật là thầy cũng là cha, tùy biết Tiêu Bố Y nói là tinh hình thực tế. nhung hắn không cho phép Tiêu Bố Y tiệp tục hói nhưvậy.
Hô lên một tiếng, Vương Bá Đương đã thúc ngựa xông ra, sau lung đi theo mấy trăm thiết kỵ, xông thẳng đến Tiêu Bố Y.
Hắn đột nhiên xông ra, Lý Mật còn đang thất hồn lạc phách, nên cũng không kịp ngăn
lại.
Gót sắt tung bay, bông tuyết tứ tán. Gót sắt dẫm nát mặt băng, đánh ra vô số mãnh băng nhò. Mấy tiăm kỵ sĩ vọt tới. thanh thế mênh mông. Quàn Ngoà Cương còn lại vẫn không động, hoi có vẻ chẵn chờ. đám người Vương Bá Đương thế ngựa cực nhanh, trong nháy mắt, Vương Bá Đương đã dẫn người đến cách Tiêu Bố Y không đến một tầm tên!
Tiêu Bố Y hừ lạnh một tiếng, cũng không quay đầu ngựa, ngược lại chân thúc một cái, đã thúc ngựa xông về phía trước!
Nguyệt Quang nhẹ hí một tiếng, đã như mây nhẹ nhàng xông qua, bốn vó cùa nó tung bay, thoải mái như nước chảy mây trôi. Mọi người chì thấy được ngựa trắng như rồng, trong tuyết bay lên trời, chân như không chạm đất. cơ hồ hóa thành một luồng sáng!
Quân Ngõa Cương vẫn quân Tùy đều hoảng hốt, có kẻ không thể tin, có kẻ lo lắng, cũng có kẻ phấn chấn chờ mong. Tùy quân cũng biết Tây Lương vương tuy là quyền cao chức trọng, nhưng lại đùng quân công lập nghiệp, võ công siêu tuyệt. Có cái dũng cùa vạn người khó địch! Lúc trước Tiêu Bố Y đi thảo nguyên, một minh cứu chù; chạy đến Nhạn Môn, lực lùi Đột Quyết; chiến Trang Nguyên, giết cự đạo vô số. Thiết ky đạp khắp đại giang nam bắc, hai bờ Hoàng Hà, đạo phi nghe được tiếng đều lạnh người, cái loại sự tích anh dũng này đã sớm truyền khắp thiên hạ Trang Nguyên, được Tùy quân kể lại say sưa, hôm nay thấy Tiêu Bố Y đơn thương độc mà đánh ra, nhung lại ít có người lo lắng, chỉ cảm thấy hắn mặc dù một mình, nhung mấy tiăm thiết kỵ này lại không đù gây sợ hài!
Tây Lương vương tự thân xuất mã, thiên hạ này mấy người có thể giết hắn!
Tiếng trống đột nhiên vừa vang lên. trong Tùy quân có người hô quát: "Giết!" âm thanh hô to rõ đến cực điểm, ngay sau tiếng hò hét thì tiếng trống lại vang lẻn. ngàn quàn không hẹn mà cùng hô quát: "Giết!!!".
Thanh âm lay trời, khắp nơi rang động lắc lư, núi xa kích động tiếng vọng, Tiêu Bố Y đon thương độc mã cũng đã đánh tới trước mặt Vương Bá Đương. Vương Bá Đương kinh hãi!
Hắn đã thấy ngựa nhanh, nhưng chưa từng thấy qua ngựa nhanh như vậy. hắn đã gặp qua mãnh tướng, nhưng chưa từng thấy qua mành tướng dũng mãnh giống như thiên thần như vậy, hắn đã nghe qua hô quát, nhưng lại chưa bao giờ nghe qua tiếng hô quát đất rung núi chuyển như thế!
Thanh âm hô quát vừa lên. Lạc Thủy cũng phải run rẩy. Tiêu Bố Y ngựa đến người đến thương đến, chỉ nghe thấy giữa không trung như có một tia sét đánh xuống. "Vương Bá Đương nhận lấy cái chết!"
Vương Bá Đương ngần ngơ, Tiêu Bố Y xuất thương, một thương đã đâm xuyên qua lồng ngực VưangBá Đương!
Gió lạnh gào thét, tuyết trắng kích động, vạn vật như bắt động trong khoáng khắc. Vưang Bá Đương đã chết!
Vương Bá Đương lúc sắp chết, còn không dám tin tữởng tất cả những gì đã phát sinh, hắn không thể tin có ngựa nhanh như vậy, hắn không thể tin được có thương nhanh như vậy, hắn không thể tin được minh ở trước mặt Tiêu Bố Y lại không có nừa phần sức hoàn thù như vậy! Nhưng hắn cho dù không tin, thì vẫn phải chết, hắn cho dù không tin, thì hắn cả đòi này cũng tránh không thoát được điểm cuối này.
Lý Mật nhìn thấy Tiêu Bố Y phóng ngựa vọt tới, trong lúc nhất thời vẫn không rò chuyện gì, nhưng xa xa trông thấy sát khí, đã biết Vương Bá Đương không ổn. Nhưng chuyện phát ra đột ngột, hắn đã không kịp cứu viện cùng ngăn cản, tinh thần hoảng hốt, càng quên thúc ngựa, khi nhìn thấy trường thương cùa Tiêu Bố Y đâm vào lồng ngực Vương Bá Đương, Lý Mật cũng cảm thấy ngực đau xót, cơ hồ muốn phun ra máu.
Hắn cảm giác một thương này tựa như cũng đâm vào ngực của hắn vậy!
Vương Bá Đương đã chết? Cái bóng cùa hắn cả đòi đã chết? Bá Đương vẫn một mực gọi hắn là tiên sinh đã chết? Lý Mật trong óc trống rỗng, trước mắt mơ hồ.
Hắn cũng không phải là không có cảm tình, hắn cũng tịch mịch, bình thường người cao ngạo sẽ tịch mịch, vì không ai có thể hiểu được, Lý Mật đương nhiên cũng không ngoại lệ. Vương Bá Đương đã chết, bên cạnh hắn mất đi một người, tất nhiên sẽ càng cô đơn!
Tiêu Bố Y một thương giết địch, quân Tùy, quân Ngoã Cương đều thấy rõ ràng, quản Ngoã Cương hoảng hốt, không thể tin trên đòi này lại có hạng người dũng mành như vậy, Tùy quân phấn chấn, một lần nữa phát sinh loại gào thét như biển lớn sôi trào, "Giết! Giết, giết, giết!!!"
Thanh âm cao vút, tiếng gào thét phun trào, giống như sóng thủy triều tràn sang bờ bên kia, quân Ngõa Cương sắc mặt xám ngoét, có người đã không tự chủ được rút lui.
Tùy quân khí thể một khắc này, đã lên đến đinh, loại đại quản này. làm sao có thể ngăn cản? Tùy quàn khi hô lên mấy chữ giết, Tiêu Bố Y đã đánh vào trong mấy trăm thiết kỵ, đạo phi tuy kinh hãi, nhung vẫn không quên ra tay, trong lúc nhắt thời hàn quang lặp loè, bốn phương tám hướng có đao thương phù sóc đánh tới, chỉ muốn đem Tiêu Bố Y đánh chết tại chỗ này.
Tiêu Bố Y trường thương chuyển động, liên tục đảm bảy tám người, kẻ trúng thương đều tay ôm cổ họng mà rớt xuống ngựa, chân móc bàn đạp bị kéo đi. mang theo một chuỗi dấu máu chảy đầm đia. Thiết kỵ mặc dù tuy mạnh tuy đông, nhưng lại ngăn không được Tiêu Bố Y đơn thương độc mã.
Tiêu Bố Y còn chưa vọt tới cuối cùng, bỗng nhiên ghìm ngựa, mọi người ctLỈ cảm thấy hắn tại tinh huống cực kỳ không có khả năng quay đầu ngựa lại, cả thân thể ngựa trắng dựng lên, bỗng nhiên xoay người, kích khởi một trận gió lốc. Nguyệt Quang hai vó chạm đất. người dựng dậy. phát ra một tiếng hí to rõ, giống như rồng gầm! Tiêu Bố Y ghim ngựa như lơ lùng giữa không trung, trong lúc nhất thời tim cùa mọi người cùng như đang treo ờ giữa không trung vậy.
Gió bắc gào thét tÌLỗi qua, chỉ thấy được Tiêu Bố Y ngựa trắng trường thương, tay áo bồng bềnh, mặc dù ờ trong vòng vây của quân Ngõa Gượng, nhưng lại như có sự xuất trần. Đạo phỉ cầm binh khí trong tay, trong lúc nhất thời quâi cả vung lên. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Tiêu Bố Y một lần nữa thúc mã, đã phóng về phía Tùy quân, hắn đối mặt với quàn Ngõa Cương, chợt đến chợt đi, đã giết đầu lĩnh Vương Bá Đương của địch, giết giặc hơn mười người, hoành hành không trở ngại, không kiêng nể chút nào, Tùy quàn xem mà nhiệt huyết sôi trào, không kềm chế được!
Quân Ngõa Cương thấy Tiêu Bố Y rời đi, rốt cuộc đã tinh hồn lại, thúc ngựa tiến lên. đuổi theo không bò. Có người rốt cuộc đã nhớ tới tháo trường cung xuống, lắp tên bắn qua, chi là TiêuBố Y tuấn mà cực nhanh, mưa tên đều bị bò roi ở sau lung TiêuBố Y.
Tiêu Bố Y đã treo trường thương, vươn tay tháo thiết cung xuống, chỉ vung tay một cái, bốn mũi tên đã bay ra, giữa không trung nghe vù một tiếng, bốn tên đạo phỉ đã rơi xuống ngựa, đạo phỉ ngạc nhiên, chỉ cảm thấy Tiêu Bố Y kỳ thuật như thần, khó có thể ngăn cản, trong lòng đã nồi lên sự sợ hãi. Tiêu Bố Y lại lắp tên bắn trờ lại. thoáng qua lại có bốn người rớt xuống ngựa, tên của hắn không sai mũi nào, chỉ cẩn dây cung vừa vang lên. nhất định có đạo phỉ roi xuống ngựa. Đạo phỉ tuy hung hàn, nhưng vẫn phải sợ hài. sớm có người ghim chặt dây cương, không dám đuổi theo nữa, một người dừng lại. đạo phỉ còn lại cũng đều ghìm ngựa, kinh hài lạnh mình.
Tiêu Bố Y đùng tên ngăn địch, thấy đạo phỉ đã không dám tiến lên, lúc này mới ghìm ngựa quay lại, chỉ nhìn quân Ngòa Cương, đón gió mà đứng, quả thực là hoành hành không kiêng kị, cho dù có ngàn vạn người vẫn không thể làm gì được!