Tiêu Bố Y ở trên lưng ngựa nhìn dân chúng hoan hô nhảy nhót, thấy trong lúc nhất thời không thể ngừng lại, liền cao giọng hô: "Phụ lão hương thân, nghe ta một lời".

Một lời của hắn thốt ra, dân chúng lập tức im lặng, bên cạnh hộ thành hà tiếng hô hấp cũng có thể nghe được, có thể thấy được phân lượng của Tiêu Bố Y như thế nào.

"Việt vương đáp ứng do ta lãnh binh, trước đoạt lại Hồi Lạc Thương, sự tình trọng đại, tặc phỉ hoành hành, cũng mong phụ lão hương thân cùng tương trợ, khu đuổi đạo phỉ, đem lại sự an bình cho gia viên".

"Khu đuổi đạo phỉ, đem lại sự an bình cho gia viên!" Dân chúng hô quát theo, màn đêm cũng bị rung động, hộ thành hà sóng nước lan tỏa, tựa hồ cảm thụ được tình cảm mãnh liệt của dân chúng.

Tiêu Bố Y lập tức khoát tay, mọi người lại yên tĩnh xuống, Tiêu Bố Y trầm giọng nói: "Bắt đầu từ hôm nay, chỉ sợ chinh chiến không ngớt, cũng mong phụ lão hương thân đến lúc đó xuất lực trợ giúp, đến lúc đó tự có Lô đại nhân phân phó" Hắn được Việt vương cho lệnh xuất binh, nhưng lại không có nóng nảy xuất binh, trước tiên cùng Lô Sở thương nghị thủ tục điều binh, thời khắc này từ nội thành mang ra không ít binh mã, chính là vì tạo thành một loại hiệu quả rung động. Hắn mặc dù biết phản công Lý Mật bắt đầu từ tối nay, nhưng đây tuyệt đối là chuyện khó khăn phi thường, hắn không thể không cẩn thận tiến hành, đương nhiên cũng muốn điều động tất cả lực lượng có thể. Ngõa Cương được xưng tụ chúng bốn mươi vạn, hơn nữa không ngừng mở rộng, tuyệt đối hắn không thể khinh thường. Càng huống chi lúc này nội ưu ngoại hoạn rất nhiều, chẳng những phải ứng phó trọng binh của Lý Mật đến tấn công, còn phải giải quyết các thế lực ngoan cố của Đông Đô! Nhưng chuyện muốn đi được một bước nữa, thì đầu tiên trận tối nay tuyệt không thể thất bại.

"Hổ Nha Lang tướng Thư Triển Uy nghe lệnh…" Tiêu Bố Y nghĩ tới đây, đã phát ra đạo mệnh lệnh thứ nhất kể từ khi hắn tới Đông Đô.

Thư Triển Uy tiến lên một bước thi lễ nói: "Có mạt tướng".

"Lệnh ngươi cấp tốc triệu tập bản bộ nhân mã ngàn người, sau nửa canh giờ chờở Thượng Xuân môn".

Thư Triển Uy khó hiểu hỏi, "Tiêu tướng quân thật muốn làm sao?"

Tiêu BốY sắc mặt nghiêm nghị, "Quân lệnh như núi, ta lệnh ngươi triệu tập nhân mã, ngươi không phục sao?"

Thư Triển Uy lập tức tỉnh ngộ, trầm giọng nói: "Mạt tướng hiểu sai, cũng nên đi triệu tập nhân mã" Hắn rời khỏi đám người, xoay người lên ngựa, đi như bay. Tiêu Bố Y tiếp tục hạ lệnh: "Hổ Bí Lang tướng Quản Xuất Trần nghe lệnh…"

"Có mạt tướng".

"Lệnh ngươi cấp tốc triệu tập bản bộ nhân mã ngàn người, cũng chờở tại Thượng Xuân môn".

"Tuân lệnh".

"Chiết Trùng Lang tướng nghe lệnh…" "Hùng Vũ Lang tướng nghe lệnh…"

Tiêu Bố Y trí nhớ rất tốt, mới vừa rồi các Lang tướng đi theo hắn đều được hắn nhớ kỹ tên, những người này đều phụ trách thủ vệ ngoại thành, mới vừa rồi đứng ra đã nói lên một bầu nhiệt huyết có thể trọng dụng, Tiêu Bố Y cần nhân thủ, đương nhiên cần phải sử dụng các tinh anh này. Từng đạo mệnh lệnh truyền đạt xuống, các Lang tướng đều rõ ràng nhận lệnh, dân chúng đứng ở một bên nhìn, lần đầu được nhìn thấy quân lệnh điều phái như thế, trong lòng phấn chấn, nhìn thấy Tiêu Bố Y cũng không khu đuổi dân chúng, trong lòng lại càng sinh hảo cảm.

Ra lệnh phân phó xong, Tiêu Bố Y trầm giọng nói: "Hương thân phụ lão, hôm nay Hồi Lạc Thương báo cấp bách, Đông Đô binh lực hơi thiếu, Hồi Lạc Thương lại phòng bị rất kém, cần nhân thủ đào hào dựng vách. Tối nay cần chừng hai ngàn người. Ta đã bẩm báo Việt vương, ngươi tham dự một ngày sẽ nhận lương bốn người ăn, không biết có thể có người nguyện ý hỗ trợ không?" Đông Đô báo cấp bách, Hồi Lạc Thương bị công hãm, dân chúng lòng người hoảng sợ, vàng bạc châu báu so ra đều kém quan trọng hơn lương thực, hắn đưa ra điều kiện này có thể nói là cực kỳ mê người.

"Ta nguyện ý" Trương Tiểu Ngưu là người đầu tiên nhảy ra, "Ta chỉ cần có thể ăn no bụng là tốt rồi".

Dân chúng đều ùa lên, "Ta báo danh, ta nguyện ý!"

Trong lúc nhất thời dân chúng mãnh liệt như nước thủy triều, Tiêu Bố Y than nhẹ một tiếng nói: "Bất quá ta cũng có lời nói trước. Đạo phỉ hung mãnh, mặc dù không phải là mọi người tác chiến, nhưng đào hào dựng vách cũng sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Mọi người cần phải suy xét rõ ràng".

Dân chúng có chút do dự, Trương Tiểu Ngưu lại lớn tiếng nói: "Tiêu tướng quân nói rõ ràng, ít nhất ta tin đi theo người sẽ không gạt ta. Tổ lật thì trứng sao còn, Đông Đô nếu không còn, chúng ta cũng sẽ không có cuộc sống tốt, đã như vậy, mọi người hãy liều mạng thôi".

Dân chúng suy nghĩ cẩn thận đạo lý này, đều gật đầu, "Vị tiểu huynh đệ này nói không sai, Tiêu tướng quân, chúng ta nguyện ý làm!"

Tiêu Bố Y cũng có chút kinh ngạc nhìn Trương Tiểu Ngưu, vào lúc trước, hắn cảm thấy Trương Tiểu Ngưu này bất quá chỉ là một tiểu nhị trà lâu, sau lại tình nguyện đi theo hắn, cũng hiểu được hắn có lẽ là do còn trẻ, nhưng dọc theo đường đi tiểu tử này ý nghĩ rõ ràng, nói ra đạo lý rõ ràng, lại làm cho Tiêu Bố Y cảm thấy hắn cũng không phải đơn giản là một tiểu nhị như vậy.

Nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, Tiêu Bố Y mời dân chúng đi đến chỗ Lô Sở báo danh, an bài binh sĩ hộ tống, bản thân thì đi tới trước Thượng Xuân môn.

Còn chưa leo lên cửa thành, đã nhìn thấy Biển Bức ở xa xa phất tay, Tiêu Bố Y bảo binh sĩ để cho hắn tiến vào.

Hôm nay Tiêu Bố Y thân là Hành quân Chủ soái, bên người hiển nhiên không ít binh sĩ hộ vệ. Mới vừa rồi tại hộ thành hà cùng với dân chúng khoảng cách rất gần, nhưng khi thật muốn xuất chinh lúc, binh sĩ cận thân đã sớm không nhịn được mà tiền hô hậu ủng, chỉ sợ tướng quân có chuyện.

Biển Bức đi vào, chỉ đưa cho Tiêu Bố Y một tờ giấy, Tiêu Bố Y nương theo ánh sáng của cây đuốc liếc qua, rồi bàn tay phất nhẹ, tờ giấy đã hóa thành bụi phấn, trên mặt vẫn bất động thanh sắc.

Quá trình trong lúc đó bất quá chỉ là thoáng qua, binh sĩ cũng không rõ, nhìn thấy Tiêu tướng quân trầm ngưng cũng không có suy nghĩ nhiều. Tiêu Bố Y lại đang cố nén sự kinh hãi để trấn định xuống.

Trên tờ giấy chỉ ghi một câu, đại quân Lý Mật sáng sớm ngày mai sẽ đến!

Tiêu Bố Y đối với thủ đoạn lôi đình của Lý Mật cũng âm thầm kinh hãi, nói như vậy thời gian lưu lại cho hắn chỉ có một đêm! Thật ra Tiêu Bố Y nói đoạt lại Hồi Lạc Thương dùng ba vạn tinh binh cũng không phải là thổi phồng, chinh chiến lâu ngày, hắn càng thêm rõ ràng tầm quan trọng của quân tình, đám người Hoàng Phủ Vô Dật chỉ nhìn có mỗi Đông Đô, hắn thì lại đem tất cả tình huống quanh thân đều nắm giữ rõ ràng. Hắn nhìn như nhàn nhã, nhưng thật ra suy xét phân tích chưa từng có lúc nào đình chỉ.

Trên triều đình một phen phân tích biện giải, cũng không phải thuận miệng nói ra, mà là trải qua sự phân tích rất nhiều tin tình báo mới cho ra được. Đối với tình hình đại quân của Lý Mật, hắn lại càng quan tâm, nhưng hắn cũng thật không ngờ, Lý Mật hành quân lại cấp tốc như thế.

Người đang ở trên thành lâu nhìn ra, chỉ thấy bên ngoài Thượng Xuân môn của Đông Đô, đông một chỗ tây một chỗ đều có ánh lửa, thỉnh thoảng lại có tiếng trống vang rền, phi thường ồn ào, náo loạn Đông Đô, cứ như là đang có thiên quân vạn mã vây khốn, rất nhiều binh sĩ không nói gì, thậm chí có chút sợ hãi. Tiêu Bố Y nhìn lại sắc mặt mọi người, có chút lo lắng.

Hai quân giao chiến kẻ nào dũng sẽ thắng! Trước nay đều là như vậy, Tùy quân đối với đạo phỉ đều có một loại ưu thế, về mặt tâm lý đã chiếm ưu thế, mỗi khi gặp quan binh tấn công, đạo phỉ không đợi Tùy binh tiến công, đã sớm nghe gió mà chạy. Nhưng từ khi Lý Mật nhập chủ Ngõa Cương, thì báo cáo thắng lợi liên tục, thậm chí làm cho đạo phỉ đã có ưu thế về tâm lý, từ trước kia sợ hãi cho đến bây giờ cảm thấy Tùy quân cũng không có gì hơn cả.

Khí thế đối với thắng bại ảnh hưởng dị thường trọng đại, nếu chưa xuất binh mà đã khinh địch thì dĩ nhiên là không thể, nhưng chưa xuất binh mà đã sợ hãi thì lại càng là tự thân đâm đầu vào chỗ chết.

Tiêu Bố Y hắn cho tới bây giờ vẫn có thể thắng, nguyên nhân có rất nhiều, đầu tiên là binh sĩ của hắn trang bị tối tân, tiếp theo hắn mỗi lần trước khi xuất binh đều nắm rõ chi tiết quân tình của địch, còn có một điểm mấu chốt là, hắn ít khi đánh chiếm trận địa, mà đa phần là dùng xuất kỳ tập kích mà thủ thắng, có thể tốc chiến tốc thắng mà nói, cần gì tuân thủ những quy định cũ, đây là điều mà Lý Tĩnh cho tới nay vẫn thường xuyên nhắc nhở, nhưng hiện tại Lý Tĩnh không ở bên người, Tiêu Bố Y rõ ràng, trận chiến này rốt cuộc đã không thể tránh né.

"Khởi bẩm tướng quân, Hổ Nha Lang tướng Thư Triển Uy dẫn binh đến".

"Khởi bẩm tướng quân, Hổ Bí Lang tướng Quản Xuất Trần dẫn binh đến".

Thư Triển Uy Quản Xuất Trần trước sau dẫn binh đến, leo lên thành môn bẩm báo, trong lời nói mang theo sự phấn chấn. Tiêu Bố Y không nói gì thêm, nhưng bọn họ đã rõ ràng, xuất binh là ngay tối nay.

Tiêu Bố Y giờ phút này đang nhìn về phía Hồi Lạc Thương, nơi đó cách Đông Đô bất quá chỉ chừng mười dặm, từ đầu thành nhìn qua, chỉ thấy được Bắc Mang sơn một dãi trời đất mênh mông, cũng thấy một chút ánh lửa, giống như bầu trời đầy sao rơi vào trần thế.

"Các ngươi nói đạo phỉ có bao nhiêu người vây khốn Đông Đô?" Tiêu Bố Y đột nhiên hỏi.

Thư Triển Uy sửng sốt, rồi nhìn quanh mọi nơi, một hồi lâu mới nói: "Từ quy mô ánh lửa trước Thượng Xuân môn cho thấy, Ngõa Cương ít nhất có mười vạn đại quân. Thượng Xuân môn ít nhất có hai vạn đại quân vây khốn".

Quản Xuất Trần cũng gật đầu, "Nghe nói Ngõa Cương hôm nay tụ chúng sớm đã ngoài bốn mươi vạn, xem ra cũng không phải là hư ngôn".

Tiêu Bố Y cười rộ lênm "Nếu như đúng theo các ngươi đoán, vậy Lý Mật chỉ sợ thật sự có tới trăm vạn binh" Nhìn thấy hai tướng đều lộ ra vẻ lo lắng, Tiêu Bố Y mỉm cười nói: "Ngõa Cương dùng chiêu nghi binh này quả nhiên lợi hại, thật ra theo ta suy đoán, ngoài thành bất quá nhiều nhất chỉ có một hai vạn đạo phỉ đang làm kế nghi binh mà thôi, các ngọn lửa này cũng bất quá là hư trương thanh thế, cũng không phải là có đại quân đóng quân. Ngõa Cương một đoạn thời gian trước binh lực chủ yếu thật ra chia làm bốn bộ phận, một bộ phận tụ tập tại Lê Dương kháng cự Tiết Thế Hùng tướng quân, một bộ phận khác là ở tại Lương quận đối phó Vương Thế Sung tướng quân, còn có một bộ phận binh lực là đang ở Nhữ Nam phòng bị…"

Hắn cũng không nói Lý Mật đóng quân ở tại Nhữ Nam là phòng bị Tương Dương, trên thực tế Tiêu Bố Y hắn cũng đích thực là giữ chân một phần binh lực của Lý Mật.

Hai bên mặc dù tiến hành rồi hòa đàm, nhưng hòa đàm bất quá là vì chưa tiện công kích mà thôi.

Bất quá cho đến bây giờ, hắn thật ra đối với tài năng quân sự của Lý Mật cũng có chút tán thưởng, Lý Mật có lẽ cuồng một chút, có lẽ ngạo một chút, nhưng hắn đích xác có tiền vốn để cuồng ngạo. Ván cờ thiên hạ, cũng chỉ có nhân vật như Lý Mật là dám hạ cờở trung tâm, cũng chỉ có nhân vật như Lý Mật bày mưu nghĩ kế, thân ở chỗ tứ chiến mà vẫn có thể trụ vững!

"Bộ phận binh lực thứ tư của Ngõa Cương mới chiếm cứ các quận huyện, vây khốn Hổ Lao, Yển Sư các nơi. Bọn chúng thật ra sớm đã muốn tấn công Đông Đô, nhưng bốn lộ binh lực đã phân chia rất lớn tinh lực của chúng. Bọn chúng đánh cuộc Đông Đô trải qua một trận tại Lạc Khẩu sẽ không dám xuất binh, kết quả là bọn chúng đã đúng" Tiêu Bố Y mỉm cười nói: "Khi sự uy hiếp của Tiết tướng quân qua đi, Lý Mật đã không thể chờ đợi được mà rút binh lực đến công Đông Đô, nhưng dù sao hành quân cũng cần thời gian, chuẩn bị lương thảo vũ khí các thứ. Lý Mật cho kẻ khác sau khi phá ngoại thành thì diệu võ dương oai, bất quá để tạo thành một loại giả tượng, uy bức Đông Đô tiếp tục không dám xuất ra binh lực, chúng ta nếu thật tưởng rằng hắn hiện tại có mười vạn quân bao vây ở bên ngoài Đông Đô, không dám xuất binh, thì chúng ta đã hoàn toàn rơi vào trong kế hoạch của hắn, chờ chính thức rơi vào trong hợp vây của hắn, khi đó Đông Đô trở thành một tòa cô thành, chính thức nguy ngập".

Thư Triển Uy cùng Quản Xuất Trần nghe Tiêu Bố Y phân tích đại thế, không khỏi khâm phục, ít nhất Tiêu Bố Y phân tích bọn họ nghe thấy, là rất có đạo lý.

Hôm nay bọn họ bị vây tại Đông Đô, ít nghe thấy đại thế thiên hạ, lại càng không có tin tức các nơi, thông qua Tiêu Bố Y chỉ điểm, có loại cảm giác những tắc nghẽn bỗng nhiên được khai thông.

Bất quá dù sao cảm thấy Tiêu Bố Y chỉ là đang đàm binh, Thư Triển Uy hỏi, "Tiêu tướng quân, thứ cho mạt tướng lắm miệng, chúng ta thật sự tối nay phải xuất binh?"

Tiêu Bố Y gật đầu, ánh mắt nhìn về phía dưới thành, thấy Chiết Trùng Lang tướng Hàn Chấn cùng Hùng Vũ Lang tướng Mộc Lương Hùng cũng đã điểm binh mã đến báo danh, bốn tướng tề tụ, trầm giọng nói: "Thư Triển Uy, Hàn Chấn nghe lệnh".

"Có mạt tướng!" Hai tướng cùng đáp.

"Nay lệnh cho hai người đều dẫn bộ binh nhân mã bản bộ, tổng cộng hai ngàn binh sĩ từ Thượng Xuân môn xuất phát, chờ khi đại quân ta tiến công, không để ý tới tặc khấu làm phiền, một đường hành quân cấp tốc, nội trong một canh giờ chạy tới nửa dặm phía tây Hồi Lạc Thương án binh bất động, lấy ánh lửa trên đầu thành Thượng Xuân Môn Đông Đô làm hiệu, tiến công đạo phỉ phòng thủ phía tây Hồi Lạc Thương. Kẻ nào đến muộn trảm, không thuận theo hiện lệnh lửa tự tiện tiến công trảm. Hai người các ngươi trong bộ hạ đều thiết lập một Hành quân ký thất, hai ngàn người hành quân phân năm người là một tiểu đội, ba tiểu đội là một trung đội, năm trung đội là một đại đội, tiểu đội mất một người, trảm đội đầu, đại đội mất hai người, đội đầu áp quan đều trảm, bản bộ mất ngoài mười người, trảm Lang tướng thống lĩnh. Không biết các ngươi có gì dị nghị không?"

Hắn phát ra hiệu lệnh cực kỳ mau lẹ quyết đoán, sử dụng cũng là biên chế quân sự bình thường, Thư Triển Uy cùng Hàn Chấn đương nhiên nghe rõ ràng, cảm thấy Tiêu Bố Y hiểu biết binh tình binh pháp, không khỏi đối với năng lực dẫn binh của Tiêu Bố Y lại tín nhiệm thêm một tầng. Nhưng nghe được hắn nói trảm không rời miệng, trong lòng lại lo sợ, trong lòng thầm nghĩ phải cẩn thận dụng binh mới được.

Thư Triển Uy phi thường cẩn thận nói: "Mạt tướng có chuyện không rõ, không biết có nên hỏi hay không?"

"Chuẩn hỏi!"

"Một canh giờ cấp tốc đi đến nửa dặm phía tây Hồi Lạc Thương không thành vấn đề. Nhưng đạo phỉ cho dù tính là nghi binh, nhưng ta nghĩ Hồi Lạc Thương tất có phỉ binh trấn thủ, nếu để cho bọn chúng không biết thì cũng không thể. Nếu bọn chúng xuất binh công kích chúng ta, thì xử trí như thế nào?"

"Ở tại chỗ kháng cự, thủ vững không công, chớ có chủ động công kích, nếu vi phạm quân lệnh, trảm!"

Hàn Chấn kháng nghị nói: "Tiêu tướng quân, mạt tướng không phục, trước không nói đạo phỉ ven đường vô số, chỉ nói tới Hồi Lạc Thương có trọng binh trấn thủ, chúng ta không nhất định là có thể thủ vững được".

Tiêu Bố Y lạnh lùng nói: "Ngươi nếu không thể, ta sẽ đổi người khác xuất kích. Về nhà thủ vợ con thì dễ dàng, nhưng người như vậy ta không cần dùng? Ngươi nếu cảm thấy không thể làm được, có thể thỉnh cầu thay đổi người, trở về nhà ngủ. Ta cũng không bắt buộc".

Hàn Chấn mặt đỏ tới mang tai, cắn răng nói: "Mạt tướng nghe lệnh!"

Tiêu Bố Y nhìn về phía Thư Triển Uy nói: "Thư Lang tướng. Ngươi còn có nghi vấn gì không?"

Thư Triển Uy cũng cắn răng, "Mạt tướng thề chết chờ đợi hiệu lệnh xuất kích, nếu lui ra phía sau một bước, đem đầu tới gặp".

Tiêu Bố Y trên khuôn mặt lạnh như băng rốt cuộc lộ ra chút ấm áp, chậm rãi gật đầu, ánh mắt lại chuyển sang trên người hai tướng còn lại, "Quản Xuất Trần, Mộc Lương Hùng nghe lệnh".

Hai tướng tiến lên nói: "Có mạt tướng".

Tiêu Bố Y sắc mặt lại chuyển nghiêm trọng, "Ta lệnh cho hai ngươi đều mang bộ binh nhân mã bản bộ, tổng cộng hai ngàn từ Thượng Xuân môn xuất phát, nộ trong một canh giờ chạy tới nửa dặm phía đông Hồi Lạc Thương đóng quân, thấy đầu thành Thượng Xuân môn Đông Đô có ánh lửa làm hiệu lệnh thì công kích đạo phỉ, quy củ còn lại thì giống như mấy người Thư Triển Uy, không biết các ngươi có nghi vấn gì không?"

Hai tướng lẫm liệt, "Mạt tướng không có nghi vấn".

Tiêu Bố Y gật đầu quát: "Địch Hoành Viễn ở đâu?"

Có một tướng tiến lên nói: "Có mạt tướng!" Địch Hoành Viễn vốn chính là thủ hạ của Tiêu Bố Y, lúc trước từng theo Tiêu Bố Y xuất quân chống lại Ngõa Cương, khi ở tại Yển Sư bởi vì đốc quân bất lợi từng bị Tiêu Bố Y Tiêu Bố Y phạt trượng, sau đó cũng theo quy đạo mà không phạm sai lầm nữa, sau đó theo Tiêu Bố Y nam hạ đến Hạ Bi, Tiêu Bố Y sau khi mất tích, tinh binh Hữu kiêu vệ dưới sự an trí của Dương Nghĩa Thần, Bùi Nhân Cơ đều quay về Đông Đô. Lần này ba vạn tinh binh trung kiên chủ yếu từ Hữu kiêu vệ phủ binh mà điều tới, thứ nhất là bởi vì những người này cũng đã từng theo Tiêu Bố Y, thứ hai cũng là bởi vì Hữu kiêu vệ phủ hôm nay ở trong mắt Hoàng Phủ Vô Dật cũng không thể để.

Các tướng nghe theo mệnh lệnh của Lô Sở mà xuất binh, khó tránh khỏi trong lòng lo sợ, không biết Tiêu Bố Y rốt cuộc có ý định ra sao, Địch Hoành Viễn lại càng như thế.

Tiêu Bố Y thấy Địch Hoành Viễn tiến lên, trầm giọng nói: "Ta lệnh cho ngươi thống soái tiền quân năm nghìn, khu đuổi đạo phỉ bên ngoài Thượng Xuân môn, theo phương đội tiến công…"

Địch Hoành Viễn lẫm liệt nói: "Tuân lệnh!"

"Thiên tướng Thượng Quan Lam Hiên ở đâu?"

"Có mạt tướng…"

"Ta lệnh cho ngươi dẫn hai ngàn kỵ binh…"

Tiêu Bố Y từng đạo hiệu lệnh phát xuống, mọi người nhìn thấy hắn mệnh lệnh gọn gàng ngăn nắp, cơ hồ xem như nhiều lộ đại quân đồng thời tiến quân Hồi Lạc Thương, không khỏi tin tưởng cũng tăng nhiều. Tiêu Bố Y chỉ trong chốc lát đã phân phối nhan thủ xong, lại an bài thủ tục của hậu quân vận chuyển vũ khí, tất cả đều ngăn nắp có trạt tự, không chút hoang mang, các binh tướng đều khâm phục, thầm nghĩ Tiêu tướng quân nổi danh quả nhiên danh bất hư truyền.

Tiêu Bố Y đợi khi mệnh lệnh đã truyền hết, lúc này mới ngẩng đầu nhìn sắc trời, ôm quyền nói: "Các vị tướng quân, quân không kỷ luật không thắng, lần này xuất chiến, sự tình trọng đại, không nói tới tình cảm nể mặt, nếu vi phạm quân kỷ, sẽ không xử nhẹ! Các vị tướng quân liều chết nghe lệnh, nếu thành công, vô luận tướng lĩnh binh sĩ, đều sẽ được tưởng thưởng, quyết không nuốt lời!"

Hắn ân uy đều đủ, các tướng cùng kêu lên: "Mạt tướng đã hiểu!"

"Khai thành, xuất binh" Tiêu Bố Y được Lý Tĩnh dạy bảo, cũng hiểu mài đao cũng không tốn công đốn củi, trước lập quân uy, sau hạ ân đức, lúc này trong lòng đã định, có chút nắm chắc. Các tướng lĩnh này cùng với hắn hợp với nhau thời gian ngắn ngủi, làm theo chánh đồ mà tiến quân, mà trận này quả thực là chỉ được thắng không thể bại, nếu bại thì uy vọng mà hắn khổ cực tích lũy, có thể nói là thoáng qua sẽ hóa thành mây khói.

Trên chiến trường, không có chỗ thương xót cho kẻ yếu!

Thượng Xuân môn kẽo kẹt mở ra, khuấy động đem đen, Địch Hoành Viễn tiền quân từng nhóm rời khỏi thành trước, lập tức bày ra phương trận. Thuẫn bài thủ, đao phu thủ, trường thương thủ, cung tiễn thủ, lần lượt yểm trợ lẫn nhau mà tiến về phía trước, cấp cho đội ngũ phía sau một thông đạo.

Hắn dẫn đội tuy nhanh chóng, nhưng chỉnh tề có trật tự, nhóm đội theo binh pháp mà ra, có thể kháng cự đạo phỉ từ bốn phương tám hướng đến tập kích!

Trước Thượng Xuân môn địa thế trống trải, Địch Hoành Viễn bày trận tản ra, bố trí rất đúng pháp.

Ngoài thành ánh lửa hừng hực, đạo phỉ nhìn thấy Thượng Xuân môn mở ra, quan binh theo đó mà tuôn ra, thì hô lên, trong bóng đêm từ bốn phương tám hướng mà vọt tới, như u linh muốn đem Tùy binh hù dọa lui về.

Địch Hoành Viễn người ở trên lưng ngựa, cũng không hoảng loạn, phân phó Chưởng kỳ sứ hạ lệnh, kích trống chỉ huy binh sĩ kháng cự, tuyệt không lui bước. Ngược lại đạo phỉ lại không nghĩ tới Tùy quân lại ở trong đêm khuya mà xuất binh, dám ở trong đêm khuya xuất binh, trong lúc nhất thời không tổ chức được tấn công hữu hiệu. Dưới sự trùng kích hữu hiệu có trật tự của Tùy binh, khó tránh khỏi liên tiếp bại lui. Địch Hoành Viễn nhớ kỹ mệnh lệnh của Tiêu Bố Y, nhìn thấy đạo phỉbại lui, cũng không có xuất kích đuổi theo, chỉ án theo thứ tự, lệnh cho binh sĩ tăng tốc độ hành quân đi trước, không bao lâu sau tiền quân đã ra hết, phương trận lộ ra khí thế mạnh mẽ, nhân số trở nên đông đảo. Đạo phỉ không thể ngăn cản, bỏ chạy tứ tán!

Trước Thượng Xuân môn binh giáp loảng xoảng, bước chân tề chỉnh, rầm rập vang lên trong bóng tối, hàm chứa một loại lực lượng kinh tâm động phách. Trong tiếng bước chân, trung quân theo trình tự mà đi ra, Thư Triển Uy bốn tướng dẫn theo bản bộ cũng thuận lợi ra khỏi cửa thành, trong dự liệu là trước cửa thành sẽ chém giết đẫm máu, nhưng tình hình đạo phỉ đến vây lại không có xuất hiện, không khỏi đối với suy đoán của Tiêu Bố Y càng tin phục thêm một tầng. Ngõa Cương chỉ là hư trương thanh thế, chủ lực còn chưa có đến!

Nhưng nếu không có Tiêu Bố Y cố chấp xuất binh, thành Đông Đô có người nào có lá gan xuất binh vào lúc này?

Đợi khi trung quân vừa ra, Tùy quân thế đã không thể cản, Tiêu Bố Y tọa trấn trung quân, ra lệnh một tiếng, Thư Triển Uy bốn tướng đã binh chia làm hai đường, không để ý tới đạo phỉ tán loạn, đi vội về phía trước, rất nhanh đã lẫn vào trong bóng đêm.

Địch Hoành Viễn cũng hiệu lệnh binh sĩ trực tiếp nhằm hướng bắc, dọc theo đường đi, tiếng bước chân rầm rập chỉnh tề trầm ổn, tiếng bước chân quanh quẩn trên bầu trời Đông Đô, kích động ở trong lòng tất cả dân chúng.

Đêm nay, nhất định là không ngủ!

*** Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Bỉnh Nguyên Chân cũng không có nghỉ ngơi, hắn giục ngựa dò xét quanh Hồi Lạc Thương, ra lệnh cho trên vạn đạo phỉ đào hào đắp lũy, bận rộn không ngớt. Chung quanhHồi Lạc Thương từng đống lửa ở khắp nơi, đây đương nhiên cũng là kế nghi binh, để cho Tùy binh nghĩ rằng nơi này có đại binh đóng quân, không dám dễ dàng đến đánh.

Dễ dàng phá được Hồi Lạc Thương làm cho hắn có chút ngạc nhiên, cũng càng bội phục Bồ Sơn Công thần cơ diệu toán.

Bất quá lúc này hẳn là xưng hô Lý Mật là Ngụy công thì tốt hơn, từ khi Ngõa Cương tại Lạc Khẩu một trận đánh bại ba vạn tinh binh của Đoạn Đạt, thiên hạ chấn động. Lý Mật mặc dù trước phục kích Trương Tu Đà, sau đánh lui Dương Nghĩa Thần, dù sao cũng đều sử dụng âm mưu quỷ kế, nhưng lần này đánh bại Đoạn Đạt là xuất binh đường đường chính chính, làm cho người ta tin phục.

Đạo phỉ các quận Hà Nam đến hàng, Tùy thần hằng hà sa số, Lý Mật uy vọng sớm đã vượt Địch Nhượng. Sau khi binh bại Đoạn Đạt, Địch Nhượng tôn Lý Mật là chính, cấp Lý Mật tôn hiệu là Ngụy công, dụng ý nói là Ngõa Cương từ nay về sau Đại đương gia chính là Lý Mật. Lý Mật thiết lập phủ Ngụy công, vừa là phủ Hành quân Nguyên Soái, cũng học theo quân chủ anh minh bàn đại xá thiên hạ. Bất quá thiên hạ của hắn chỉ là ở trung tâm Hà Nam, nghĩ đại xá người khác cũng là hữu tâm vô lực. Phủ Ngụy công thiết trí ba ti, sáu vệ, quả thực là binh cường mã tráng, nhân tài như nước. Bỉnh Nguyên Chân cũng được phong làm Hữu trưởng sứ của phủ Nguyên Soái, nói rõ Lý Mật đối với hắn quả thực có vài phần kính trọng. Bởi vì Phòng Huyền Tảo xem như là thân tín của Lý Mật, cũng bất quá chỉ bổ nhiệm làm Tả trưởng sứ của phủ Nguyên Soái mà thôi.

Nghĩ tới đây, Bỉnh Nguyên Chân ra lệnh cho quần đạo Ngõa Cương: "Đào hào đắp lũy cho chắc chắn, bố trí chiến hào, tối nay người nào cũng không được ngủ".

Địch Ma Thánh ở một bên lẩm bẩm nói: "Bỉnh Hữu sứ, cần gì mà cấp bách, quan binh hiện tại không chịu nổi một kích, chúng ta chiếm lĩnh Hồi Lạc Thương, bọn chúng ngay cả cái rắm cũng không dám phóng ra. Chuyện bố trí chiến hào, thật ra ngày mai làm cũng kịp mà".

Bỉnh Nguyên Chân sắc mặt âm trầm, "Đây là Ngụy công phân phó, Địch Ma Thánh, ngươi dám không theo sao?"

Địch Ma Thánh nhíu mày, không vui nói: "Bỉnh Nguyên Chân, đừng có mà lên mặt, luôn mang Ngụy công ra mà đè người. Ngươi chớ có quên, năm đó khi còn Ngõa Cương ngũ hổ, thì Ngụy công còn không biết là chuột chui lủi ở nơi đâu!"

Bỉnh Nguyên Chân liếc mắt nhìn Địch Ma Thánh, nhẹ giọng nói: "Ma Thánh, ta không muốn cùng ngươi tranh cãi, ngươi phải nhớ kỹ, đây là Ngụy công phân phó. Ngày mai Ngụy công sẽ tới đây, chúng ta nếu không thể hoàn thành Ngụy công phân phó, như vậy sẽ theo quân pháp mà xử trí, ta dĩ nhiên không thể may mắn thoát khỏi, ngươi cũng như vậy".

Địch Ma Thánh nhớ tới nghiêm lệnh của Lý Mật, thầm rùng mình, vung roi ngựa lên quất về phía một đạo phỉ nói: "Con mẹ ngươi, nhanh lên một chút, đừng làm ra vẻ đáng thương" Hắn đây là chỉ dâu mắng hòe, Bỉnh Nguyên Chân làm ngơ như không nghe thấy, chỉ đốc xúc đạo phỉ gia tăng thi công. Đúng lúc này, có đạo phỉ phi ngựa chạy tới kinh hoàng nói: "Bỉnh Hữu sứ, đại sự không ổn rồi, Tùy binh đã đánh ra Thượng Xuân môn, đang nhằm về phía này mà đánh tới, chỉ sợ rất nhanh sẽ tới".

Bỉnh Nguyên Chân hơi giật mình, không tin nói: "Sao có thể, bọn chúng sao lại có lá gan này, Ngụy công nói bọn chúng ít nhất phải sau giờ ngọ ngày mai mới có thể xuất binh!"

Hắn lời còn chưa dứt, lại có đạo phỉ chạy vội đến, "Bỉnh Hữu sứ, đại sựkhông ổn, bên trái Hồi Lạc Thương có Tùy quân tới gần".

"Bỉnh Hữu sứ, bên phải Hồi Lạc Thương có đại quân đang đến".

"Bỉnh Hữu sứ, phía chính nam Hồi Lạc Thương có Tùy quân đến tấn công!"

Chỉ trong thoáng qua, Hồi Lạc Thương đã ba mặt chịu địch, Bỉnh Nguyên Chân còn muốn không tin, nhưng đã nghe được phía nam tiếng trống cấp bách, tiếng chém giết động trời, chiến sự không hề báo hiệu trong nháy mắt đã bộc phát!

Đạo phỉ báo cáo quân tình cùng Tùy quân đến công bất quá chỉ kém trong chốc lát, làm cho Bỉnh Nguyên Chân ứng phó không kịp!

Bỉnh Nguyên Chân tuy cấp bách, nhưng vẫn trấn định lại hô: "Địch Ma Thánh, ngươi dẫn hai ngàn quân chống cự Tùy quân bên trái, Trương Thiên, ngươi dẫn hai ngàn quân chống cự Tùy quân bên phải, vô luận như thế nào, nhất định phải thủ đến bình minh!" Thủ đến bình minh, đại quân Ngõa Cương sẽ đến tăng viện Hồi Lạc Thương, hươu chết vào tay ai cũng còn chưa biết! Địch Ma Thánh cùng Trương Thiên nhìn thấy quân tình khẩn cấp, cũng không nói cái gì nữa, vội vàng điểm đạo phỉ đi thủ, Bỉnh Nguyên Chân lại hiệu lệnh quần phỉ buông cuốc xẻng, cầm lấy vũ khí chống lại Tùy quân. Chỉ là hắn thật sự quá mức tín nhiệm Lý Mật, cũng không có phòng ngự, đại đa số đạo phỉ đều đang đào hào, trong lúc nhất thời bối rối thành một đoàn.

Mới tổ chức gần ngàn người đi nghênh đón, vừa định bày trận ở trước hào mới đào, thì đã thấy trong đêm đen vô số Tùy binh xông tới, trong tiếng gầm công kích, trường mâu đoản đao trong đêm tối tản ra ánh sáng làm cho người ta trong lòng lạnh lẽo…