"Đỗ Phục Uy này thật ra cũng trượng nghĩa, vì cứu Lý Tử Thông cùng Tây Môn Quân Nghi mà không tiếc bản thân, ta vốn cảm thấy có thể xuống tay giết hắn, nhưng một khắc cuối cùng, vẫn không có xuống tay" Tiêu Bố Y cùng Cầu Nhiêm Khách bí mật cưỡi ngựa rời khỏi thành Dương Châu.
Đi theo phía sau hai người là một đoàn xe do các cấm vệ thủ vệ. Chỉ là các cấm vệ tuy thủ vệ, nhiều ít đều có chút nghi hoặc cùng khó hiểu. Tôn Thiếu Phương đã phân phó qua, Tiêu đại nhân cho các ngươi đi tìm chết, các ngươi cũng phải đi. Tiêu Bố Y đương nhiên sẽ không cho bọn họ đi tìm chết, chỉ cho bọn họ cả ngày lấy bùn đất, chứa vào trong rương, bọn họ không biết rương bùn đất này có gì quan trọng, lại càng không nghĩ sẽ có người đến cướp, cho nên tuy là thủ vệ, cũng không có tập trung tinh thần.
Cầu Nhiêm Khách cười cười, "Ngươi không giết Đỗ Phục Uy là trong dự kiến của ta, Lý Tử Thông là người giảo hoạt, làm việc không từ thủ đoạn, Đỗ Phục Uy tin hắn, thật sự chẳng khác gì dưỡng hổ vi hoạn".
Lý Tử Thông chạy trốn, Cầu Nhiêm Khách ở tại đó nhìn thấy, nhưng hắn cũng không có ngăn trở, Tiêu Bố Y không hỏi tại sao, bởi vì hắn tôn trọng quyết định của Cầu Nhiêm Khách.
"Đại ca nói Lý Tử Thông sẽ tính kế Đỗ Phục Uy?" Tiêu Bố Y hỏi.
"Lý Tử Thông không tính kế Đỗ Phục Uy, thì hắn sẽ không là Lý Tử Thông. Chỉ là có được hay không, thì là chuyện không ai biết trước được" Cầu Nhiêm Khách nhìn ra phương xa nói: "Đỗ Phục Uy người tuy còn trẻ, nhưng cũng khởi sự cực sớm, là người dũng cảm thiện chiến, khi dẫn binh đối địch đều là xông pha xả thân không tiếc, rất được thủ hạ yêu quý. Hắn cùng Phụ Công một võ một văn, hỗ trợ lẫn nhau, tại Giang Hoài rất có uy vọng, Trung Nguyên khởi nghĩa hiện nay, quá nửa chính là kẻ đầu tiên về sau có chút phát triển. Ngõa Cương tuy có Từ Thế Tích, nhưng Địch Nhượng thật sự không có chí lớn, khó thành đại sự".
"Từ Thế Tích đã thoát ly Ngõa Cương" Tiêu Bố Y cười nói.
"Ồ?" Cầu Nhiêm Khách có chút kinh ngạc, "Ngươi làm sao biết?"
Đợi sau khi nghe xong Tiêu Bố Y đem việc Nam hạ kể lại, Cầu Nhiêm Khách trầm ngâm hồi lâu mới nói: "Từ Thế Tích vốn là đại hộ đệ tử, gia cảnh giàu có, ngươi có biết hắn vì sao đầu kháo Ngõa Cương không?"
Tiêu Bố Y lắc đầu, "Không biết, có lẽ hắn trời sinh thích tạo phản?"
Nói tới đây Tiêu Bố Y nhịn không được bật cười, Cầu Nhiêm Khách cũng cười rộ lên, "Trời sinh thích tạo phản dù sao cũng là số ít, từ xưa tới nay, lão bá tánh Trung Nguyên chỉ cầu thái bình, ấm no. Dân chúng mặc kệ Hoàng đế là ai, vì dù sao cũng cách bọn họ quá xa xôi, ai làm Hoàng đế cũng thế, bọn họ có thể yên ổn mà sống qua ngày là được rồi".
Tiêu Bố Y gật đầu, "Đại ca nói rất đúng. Nhưng trước mắt xem ra, dân chúng muốn yên ổn cũng khó".
Cầu Nhiêm Khách sờ cằm nói: "Đích xác là như thế, Dương Quảng hiếu chiến độc đoán, hiện nay dân chúng Trung Nguyên cầu yên ổn cũng không thể, tự nhiên muốn tạo phản. Bất quá Từ Thế Tích gia cảnh giàu có, phụ thân hắn vốn là người thích làm thơ làm việc thiện. Địch Nhượng lúc trước khởi sự, khi đánh đến Từ gia bởi vì kính ngưỡng đại danh Từ Thế Tích, cũng chừa lại Từ gia không phạm tới. Từ Thế Tích sau khi quay về cảm kích ân đức của Địch Nhượng đối với Từ gia, lúc này mới gia nhập Ngõa Cương. Chỉ là cha của Từ Thế Tích hắn thật tình hành thiện, Từ Thế Tích lại quỷ kế đa đoan, hắn khuyên Địch Nhượng phụ cận Từ gia đều là dân làng, đánh cướp cũng không tiện xuống tay, Lương quận Ung Khâu Đông quận gần sát kênh đào, thương buôn cũng nhiều, Địch Nhượng nghe hắn đề nghị, lúc này mới chuyển sang đánh thuyền buôn, làm cũng thuận buồm xuôi gió. Ta nói Từ Thế Tích quỷ kế đa đoan, chính là bởi vì hắn xuất phát từ một điểm nhỏ, từ đó gây họa Giang Đông, Từ gia thì an ổn, nhưng dân chúng phụ cận kênh đào lại gặp tai ương".
Tiêu Bố Y cười nói, "Hắn quá nửa cũng là kế bất đắc dĩ, trong loạn thế, có thể tự bảo vệ đã tính là không tệ rồi, hắn có thể nghĩ tới bảo hộ hương thân phụ lão cũng tính là hành động khó được rồi, còn các việc khác, cũng quản không được nhiều".
Cầu Nhiêm Khách cười nói: "Ngươi nói cũng có đạo lý, bất quá Lạc Dương lương thảo sung túc, cách Ngõa Cương không xa, Từ Thế Tích nếu thông minh, thì nên khuyên Địch Nhượng phá Lạc Dương, chiếm cứ được nơi đây thì lương thương mới đủ. Đánh cướp thuyền buôn tuy đủ sống, nhưng hiện nay dân chúng không có cày cấy, binh mã có nhiều mà không có lương thực dự trữ thì cũng không chịu nổi một kích. Hàng năm ra ngoài đánh cướp, nếu đại địch trước mắt, lâu dài sẽ cung cấp không đủ, lúc đó ai sẽ cho ngươi?"
Tiêu Bố Y trầm ngâm nói: "Đại ca, người nói cũng có đạo lý, nhưng Lạc Dương quả thật là nơi quân sự trọng yếu, ta một đường nam hạ, phát hiện Lạc Dương ở tại sườn tây Thông Tể Cừ, gần Hổ Lao, Yển Sư không xa, qua Hổ Lao Yển Sư là có thể nhằm thẳng Đông Đô. Lạc Dương là trọng địa của Đại Tùy, người cho dù phá được Lạc Dương, Dương Quảng làm sao mà cho người thủở đó? Đại Tùy hiện nay lân cận Hà Nam có Trương Tu Đà, Bùi Nhân Cơ, Dương Nghĩa Thần đều trấn thủ nơi trọng yếu của Đại Tùy, người công phá người, chỉ cần ba đạo nhân mã này tiến phát, chỉ sợ Từ Thế Tích có muốn kháng cự cũng không đủ lực. Đại Tùy hiện naymười hai vệ phủ tinh binh lương tương đều phân bốở kinh thành cùng các khu vực trọng yếu, cho dù mười mấy vạn tinh binh của Dương Huyền Cảm cũng đều đại bại, chỉ là một Từ Thế Tích thì có thểlàm được gì?"
Cầu Nhiêm Khách suy nghĩ hồi lâu, "Ngươi nói rất đúng, Bố Y, ta phát hiện ngươi rất có đầu óc, so với đại ca ta thông minh hơn nhiều".
Tiêu Bố Y có chút toát mồ hôi nói: "Bố Y sao dám so sánh với đại ca?"
"Đại ca chẳng qua so với ngươi chỉ sống lâu hon mấy chục năm mà thôi, chỉ hơn ngươi hai chữ kinh nghiệm. Nhưng ngươi lưu ý mọi việc, lại biết phân tích, không bao lâu, ta cũng không còn gì có thể dạy ngươi. Bất quá ngươi về sau nếu muốn dẫn binh đánh giặc, cũng có thể cùng Nhị ca ngươi học tập nhiều hơn. Tiểu tử kia phi thường trầm ổn, chuyên hành quân dụng binh, ta nghĩ nếu được trọng dụng, cũng không thua gì Trương Tu Đà. Đáng tiếc hắn vãn không có cơ hội".
"Hiện tại Nhị ca đang làm Quận thừa tại Mã ấp" Tiêu Bố Y cười nói: "Huynh ấy hiện tại quá nửa là có đất dụng võ".
Cầu Nhiêm Khách ngạc nhiên nói: "Hắn không làm cái gì Viên Ngoại Lang nữa sao?"
Tiêu Bố Y đem chuyện ở kinh đô nói ra một lần, Cầu Nhiêm Khách vừa đến Dương Châu, liền giúp hắn quấy rối chung quanh, thuận tiện đem chi tiết của địch thủ làm rõ, cũng ít khi chuyện trò cũng hắn.
Cầu Nhiêm Khách sau khi nghe xong lúc này mới cảm khái nói: "Tiểu tử ngươi sống thật ra cũng có màu có sắc, chẳng những bản thân sống dể chịu, còn nhân tiện giúp Nhị ca ngươi một tay, không biết khi nào thì cũng cho ta một chức quan?"
"Đại ca thực muốn sao?" Tiêu Bố Y cười nói: "Ta chỉ sợ người xem không lọt mắt".
"Ta chẳng qua chỉ đùa chút thôi," Cầu Nhiêm Khách lắc đầu nói: "Làm quan có gì tốt, cho dù cho ta làm hoàng đế, ta cũng không muốn".
"Làm hoàng đế sao lại không muốn?" Tiêu Bố Y cũng cười không nổi, "Đó là chủ nhân cao cao tại thượng đó".
"Làm hoàng đế có gì tốt?" Cầu Nhiêm Khách thản nhiên nói: "Nghe lời nịnh thần làm cho dân chúng tức giận thì lương tâm bất an, nghe lời trung thần thì lại làm cho bản thân chịu tội. Ai nói cũng không nghe thì sẽ giống như Dương Quảng hôm nay vậy, gió mây tứ khởi. Ta hiện tại tiêu diêu khoái hoạt chính là tốt nhất, nếu cả ngày nghe vô số người lảm nhảm bên tai, vậy còn không phải phiền chết sao?"
Nhìn thấy Tiêu Bố Y trợn mắt há hốc mồm nhìn mình, Cầu Nhiêm Khách hỏi: "Thế nào, ngươi không đồng ý với cái nhìn của ta?"
"Không phải không đồng ý, mà là cảm thấy rất mới mẻ" Tiêu Bố Y cười nói, "Đại ca cũng biết hôm nay thiên hạ có bao nhiêu người muốn làm hoàng đế không?"
"Bọn họ muốn là chuyện của bọn họ, ta làm lại là chuyện của ta" Cầu Nhiêm Khách ánh mắt chớp động, đột nhiên hỏi: "Bố Y, ngươi chuẩn bị cả đời làm Thái Phó Thiếu Khanh này sao?"
"Làm vài năm thôi" Tiêu Bố Y lắc đầu nói: "Nhưng vô luận như thế nào, làm một ngày thì cũng nên vì bản thân mưu cầu phúc lợi một ngày chứ?"
Cầu Nhiêm Khách cười mắng: "Tiểu tử ngươi thật ra so với bất cứ ai đều ranh ma hơn, nhưng lại làm cho người ta thoạt nhìn lại có cảm giác chân thật?"
"Đại ca chuẩn bị đi đâu?" Tiêu Bố Y hỏi.
"Tìm không thấy Đạo Tín, vốn chuẩn bị đi thăm lão Nhị cùng ngươi, chẳng qua lão Nhị một khi đã đến Mã ấp, ta trước cùng ngươi về lại Đông Đô, rồi mới đi Mã ấp xem thử" Cầu Nhiêm Khách nói.
Tiêu Bố Y có chút cao hứng, "Như thế chúng ta vừa lúc thuận đường".
Cầu Nhiêm Khách trong nụ cười mang theo sựấm áp, "Ta cũng cảm thấy thuận đường. Đúng rồi, ngươi còn mang theo mấy cái rương kia làm cái gì?"
Tiêu Bố Y quay đầu nhìn lại, "Đại ca không nói ta cũng quên mất. Thiếu Phương, đem rương đến đây đi".
"Ở nơi này?" Tôn Thiếu Phương nghi hoặc hỏi.
Tiêu Bố Y gật đầu, Tôn Thiếu Phương không hỏi nhiều, cho kiệu phu đem rương trên xe ngựa xuống, sau đó cho bọn họ trở về. Phu xe cũng không hiểu, chỉ cảm thấy những người này có tiền không chỗ nào tiêu, chỉ là người ta tiền thuê đã sớm trả, bọn họ chỉ phải làm việc, nghi hoặc chỉ có thể để lên mốc trong bụng mà thôi.
Đợi khi kiệu phu đi rồi, Tiêu Bố Y cho cấm vệ đem các rương tập trung lại một chỗ, rồi đốt hết đi, Tôn Thiếu Phương cũng nhịn không được hỏi, "Tiêu lão Đại, ngươi có bệnh?"
"Ngươi có thuốc sao?" Tiêu Bố Y hỏi ngược lại.
Tôn Thiếu Phương dở khóc dở cười nói: "Ta nói là đầu ngươi có vấn đề gì không?"
"Ngươi có thể trị?" Tiêu Bố Y cười đáp.
Tôn Thiếu Phương không có cách nào, vung tay lên nói: "Các huynh đệ, phóng hỏa".
Các cấm vệ chỉ sợ đốt không hoàn toàn, thu thập cành lá khô chất đống quanh rương, rồi mới đốt lửa lên.
A Tú cùng Chu Mộ Nho cũng nhìn nhau, đi tới thấp giọng hỏi: "Lão Đại, rốt cuộc là sao?"
"Đốt rương sẽ đỡ đi rất nhiều phiền toái" Tiêu Bố Y giải thích.
A Tú cùng Chu Mộ Nho nhìn nhau, hai miệng đồng thanh nói: "Lão Đại anh minh".
Tất cả mọi người đều không hiểu, chỉ có Cầu Nhiêm Khách trong mắt có sự cơ trí cười nói, "Ngươi sợ phiền toái? Bọn chúng đến cướp, đánh một trận không phải thống khoái sao".
Tiêu Bố Y cười khổ nói: "Ta vẫn là làm trò, hấp dẫn sự chú ý của Vương Thế Sung, các rương này bên trong tuy là đất, nhưng theo tính cách hồ nghi của hắn, khó tránh sẽ nghĩ biện pháp mở ra xem. Tất cả mọi người đã mệt mỏi lâu như vậy, không bằng hỏa thiêu đi, cắt đứt ý niệm trong đầu bọn chúng không phải tốt hơn sao?"
Cầu Nhiêm Khách áp thấp thanh âm, "Hắn quá nửa nằm mơ cũng không thể tưởng được…" Hắn lời còn chưa dứt, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về nơi xa, chỉ thấy phía thành Dương Châu bụi đất bay lên, mấy chục kỵ binh đang hướng về phía này chạy vội đến. Cầu Nhiêm Khách ánh mắt sắc bén, sớm nhìn thấy người cầm đầu chính là Vương Thế Sung, không khỏi rất kinh ngạc nói: "Hắn chẳng lẽ đến cướp rương?"
Tiêu Bố Y cũng khó hiểu, chỉ có thể nói: "Tĩnh xem kỳ biến là tốt nhất".
Vương Thế Sung xa xa đã ha hả cười lớn nói: "Tiêu đại nhân, người đi cũng không nói với ta một tiếng, hại Thông sự xá nhân đến đây, ta không thể trả lời" Hắn tuy cười lớn, ánh mắt lại nhìn qua những cái rương bị đốt ở một bên, khóe miệng lơ đãng run rẩy.
Mọi người xuống ngựa, một Thông sự xá nhân đã mở Thánh chỉ, "Tiêu Bố Y tiếp chỉ. Nghe thấy Tiêu Bố Y chuyện ở Giang Nam đã thỏa đáng, lệnh cấp tốc đến Thái Nguyên một chuyến, khâm thử".
Thông sự xá nhân tuyên Thánh chỉ xong, giao đến tay Tiêu Bố Y, mỉm cười thi lễ nói: "Tiêu đại nhân đã mệt nhọc, mới rời khỏi Dương Châu, lại phải đi Thái Nguyên, chỉ là ta chẳng qua chỉ phụng chỉ tuyên triệu, Ngự Sử đại nhân tự mình phân phó, không dám chậm trễ".
Tiêu Bố Y cười nói: "Theo bổn phận làm việc thôi, lại không biết Thánh Thượng muốn ta khi nào thì đi Thái Nguyên?"
Thông sự xá nhân trước là lắc đầu, sa lại giải thích: "Trong Thánh chỉ một khi đã có chữ cấp tốc, vậy ý tứ quá nửa chính là bảo Tiêu đại nhân buông hết tất cả mà đi Thái Nguyên trước".
Tiêu Bố Y gật đầu, "Một khi đã như vậy, Vương đại nhân, sau này còn gặp lại".
Hắn thật ra nói đi là đi, Vương Thế Sung sắc mặt trầm ngâm, cũng hỏi Thông sự xá nhân: "Triệu xá nhân, ngươi không đi theo Tiêu đại nhân sao?"
Triệu xá nhân lắc đầu, "Cái này thật ra cũng không có phân phó, ta sẽ lập tức về lại Đông Đô phục chỉ". Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
"Không biết Thánh Thượng muốn Tiêu đại nhân đi Thái Nguyên làm cái gì?" Vương Thế Sung thấp giọng tự nói, cũng nhìn sắc mặt Triệu xá nhân, mấy cái này đương nhiên là chuyện có thể đáp được thì đáp, hắn đương nhiên trong đầu suy nghĩ chính là Dương Quảng muốn xuống tay đối với sĩ tộc Lũng Tây. Lần trước hắn có công đến kinh diện thánh là giả, mà cũng có người mang mật chỉ, để bắt Lý phiệt mưu nghịch. Đương nhiên loại chuyện này Trương Tu Đà, Dương Nghĩa Thần đều có thể làm được, nhưng Thánh Thượng chỉ sợ đả thảo kinh xà, lúc này mới cho Vương Thế Sung hắn lĩnh quân, đối với hắn cũng tín nhiệm đến cực điểm. Tiêu Bố Y cũng không phải là vô dụng, cứu giá thật ra chỉ là thứ yếu, hấp dẫn sự chú ý của Lý phiệt mới là mục đích. Vậy lần này, ai đến bình loạn, ai đến để ngụy trang?
"Thiên uy khó dò, ý của Thánh Thượng một Thông sự xá nhân như ta làm sao biết được" Triệu xá nhân chỉ tất cung tất kính đáp.
Vương Thế Sung chỉ nhìn những cái rương bị thiêu đốt kia, trong lòng giống như cũng có lửa đang thiêu đốt vậy.
Khi Quý Thu đầy bụi quay trở về, chỉ nghĩ Vương Thế Sung sẽ trách, không nghĩ đến Vương Thế Sung chỉ vỗ vỗ vai hắn nói: "Lần này mọi người đều đã vất vả. Ta không cầu có công chỉ cầu không có chuyện gì mà qua, cũng may Tiêu đại nhân không có tìm được chỗ sai của ta".
Quý Thu vẻ mặt đau khổ, "Vương đại nhân, chúng ta đều đã chuẩn bị thỏa đáng, đã nghĩ đoạt được mấy cái rương kia, không nghĩ đến Tiêu Bố Y lại đốt rương, nếu không Vương đại nhân thông cho ta, ta cũng không biết khi nào mới có thể quay về".
Vương Thế Sung ngồi ở trên ghế suy nghĩ, lẩm bẩm: "Quý Thu, Tiêu Bố Y nói đất trong rương là đất có linh tính, cho nên mới dùng để trồng dương liễu, không biết ngươi có tin không?"
Quý Thu hồi lâu mới nói: "Thuộc hạ không biết".
Vương Thế Sung trăm điều không lý giải được, trong lòng lại vẫn cảm thấy bản thân có điểm mấu chốt chưa nghĩ đến, Tiêu Bố Y đánh bại Đỗ Phục Uy cùng Lý Tử Thông liên thủ, thật ra cũng làm hắn kinh ngạc, chẳng qua hắn cũng không có ở thành Dương Châu vây bắt hai người. Một mặt là bởi vì hai người này thuộc loại khó nhai, muốn bắt cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, nhưng quan trọng nhất là cho dù giết Đỗ Phục Uy, thì còn có một Phụ Công, giết Lý Tử Thông, còn có thể có Vương Tử Thông, Tôn Tử Thông gì gì đó. Tiễu phỉ trong mắt hắn xem ra là không trị tận gốc, Dương Quảng tâm tư nếu không thay đổi, trừ khi giết tận dân chúng trong thiên hạ, những động loạn này luôn bình tức không được. Lưu lại Đỗ Phục Uy cùng Lý Tử Thông, những băng nhóm nhỏ khác ở Giang Hoài tự nhiên không thể làm lớn, hắn đối phó cũng dễ dàng một ít. Nhưng Tiêu Bố Y đánh lui Đỗ Phục Uy cùng Lý Tử Thông chẳng qua cũng chỉ là tiện tay, hắn làm ra vẻ thần bí, cuối cùng tuy có giải thích, nhưng Vương Thế Sung vẫn không tin. Toàn bộ hành động của Tiêu Bố Y đều nằm dưới sự giám thị của hắn, cho dù Viên Lam đi vào Dương Châu, cũng bị hắn giám thị chặt chẽ, cho nghĩa tử ngăn đón trên sông, nhưng cũng không thu hoạch được gì, Tiêu Bố Y này…
Vương Thế Sung đang trầm ngâm, Vương Biện vội vàng đi tới, thấp giọng thì thầm bên tai Vương Thế Sung vài câu, Vương Thế Sung đột nhiên đứng lên, gấp giọng nói: "Ngươi nói là thật chứ?"
Vương Biện sắc mặt rất khó coi, cũng gật đầu nói: "Nghĩa phụ, con đã tra qua, cực kỳ chính xác".
Vương Thế Sung vô lực ngồi xuống, thở dài một hơi, "Tiêu Bố Y này quả nhiên có chút môn đạo, lại có thể chiếm lấy bảo tàng ngay dưới mắt của ta".
"Nghĩa phụ, có nên hướng tới Thánh Thượng cho hắn một quyền hay không?" Vương Biện đề nghị.
Vương ThếSung xua tay nói: "Làm cái gì? Chúng ta không có bằng chứng, hắn làm việc một giọt nước cũng không lọt, hôm nay đã rời khỏi thành Dương Châu, chúng ta đã không còn biện pháp giữ được hắn".
"Vậy quả bồ hòn này chúng ta phải ngậm sao?" Vương Biện phẫn nộ nói.
Vương Thế Sung chợt chuyển đề tài, "Biện nhi, vi phụ còn cho con lưu ý đến động tĩnh của Đỗ Phục Uy cùng Lý Tử Thông kia, hiện có tin tức gì không?"
Vương Biện trầm giọng nói: "Lý Tử Thông cùng Đỗ Phục Uy bại sau khi chạy khỏi thành Dương Châu, một đường nhằm hướng bắc mà đi, hôm nay tụ tập tại Cự Lộc trạch".
Vương Thế Sung khóe miệng lộ ra nụ cười giảo hoạt, "Ngươi dẫn tinh binh chờ đợi ở phụ cận, chú ý ẩn nấp, chớ để cho bọn chúng phát hiện. Mấy tặc phỉ này nếu có ngoại địch, đương nhiên sẽ nhất trí đối địch, nhưng nếu không có quan binh tiễu trừ, sớm muộn cũng sẽ nội loạn. Bọn chúng nếu không có nội loạn, ngươi cứ án binh bất động, nếu có một phe bại thì tất sẽ có một phe nguyên khí đại thương, lúc này con mới xuất binh, nhất định có thể làm cho phỉ đạo Giang Hoài nguyên khí đại thương, một hai năm cũng không thể khởi sự gây loạn".
"Nghĩa phụ tính chuẩn bọn chúng nhất định sẽ nội loạn?" Vương Biện có chút khâm phục hỏi.
Vương Thế Sung cười nói: "Đỗ Phục Uy hôm nay trọng thương, hắn ở tại Giang Hoài rất có thế lực uy vọng, Lý Tử Thông như chó nhà có tang, nếu có cơ hội gầm thâu như thế mà không ra tay, thì cũng sẽ không là Lý Tử Thông!"
***
Tiêu Bố Y cùng mọi người một đường cưỡi ngựa bắc thượng, rất nhanh đến Hoài Thủy. Tiêu Bố Y lại không nóng nảy tìm thuyền, theo Thông Tể Cừ bắc thượng đi tới Tây Kinh, mà cưỡi ngựa ngược Hoài Thủy mà lên, khi đến Sơn Dương, chỉ thấy trên mặt sông đã sớm có mấy chiếc thuyền lớn đợi, mọi người còn khó hiểu thì Tiêu Bố Y đã ra hiệu cho mọi người lên thuyền.
Tôn Thiếu Phương nhìn thấy trên thuyền có ký hiệu của Viên gia, đã hiểu được cái gì, lập tức bảo thủ hạ lên thuyền.
Thuyền này tuy không phải là thuyền quan, nhưng so với thuyền quan còn muốn thoải mái hơn nhiều, Tôn Thiếu Phương cùng các cấm vệ sớm có hạ nhân hầu hạ, Tiêu Bố Y cùng Cầu Nhiêm Khách dẫn theo A Tú Chu Mộ Nho lên một chiếc thuyền lớn khác.
Viên Lam sớm đã lên boong tàu đợi, nhìn thấy Tiêu Bố Y đã đến, cười nói: "Bố Y, một đường vất vả rồi".
Tiêu Bố Y khi vào trong này cuối cùng cũng thả lỏng một chút, ít nhất hắn biết hiện tại Viên gia cũng tính là chỗ dựa của hắn, đối với Nhược Hề, hắn thực không có cảm giác gì, chỉ là khi nghĩ đến Xảo Hề, trong lòng cũng dâng lên cảm giác ấm áp.
Bọn họ hiển nhiên đã thương lượng thời điểm gặp mặt, A Tú khó hiểu nói: "Lão Đại, ngươi liên hệ với Viên tiên sinh từ khi nào vậy, chúng ta sao lại không biết?"
"Cũng may ngươi không biết" Tiêu Bố Y cười nói: "Nếu ngươi cũng biết, ta chỉ sợ lừa không qua được lão quỷ Vương Thế Sung kia".
Mọi người vào trong khoang thuyền, Xảo Hề đang ngồi trong đó, nhìn thấy mọi người đi vào, lập tức đứng lên, ánh mắt dừng ở trên người Tiêu Bố Y, vốn muốn nói cái gì đó, nhìn thấy bên cạnh có một đại hán xấu xí đang nhìn mình, thì sợ hãi giật mình.
Cầu Nhiêm Khách cũng hướng tới nàng mỉm cười, áp thấp thanh âm nói với Tiêu Bố Y: "Bố Y, bức thuê trong áo của ngươi là thủ nghệ của nàng ta?"
Tiêu Bố Y có chút đỏ mặt, "Không phải".
"Ồ, thì ra còn một nữa" Cầu Nhiêm Khách cười cười, không nói gì nữa, Viên Lam đã sớm lưu ý đến Cầu Nhiêm Khách. Cầu Nhiêm Khách tuy xấu xí, nhưng khí thế bức người, tùy tiện đứng ở đó, thái độ không kiêu không nịnh, bất luận kẻ nào cũng không dám xem thường.
"Bố Y, còn không biết vị này là ai?" Viên Lam dò xét hỏi.
"Đây là đại ca kết nghĩa của ta Trương Trọng Kiên, lúc trước tại thảo nguyên thật ra Viên huynh đã từng gặp qua" Tiêu Bố Y bỗng nhiên nhớ đến Cầu Nhiêm Khách lúc trước tại thảo nguyên đa phần là giả trang, xuất quỷ nhập thần, Viên Lam này cũng chưa từng gặp qua, không nghĩ đến Viên Lam đột nhiên kính cẩn nói: "Các hạ chẳng lẽ chính là nghĩa huynh Cầu Nhiêm Khách của Viên Ngoại Lang Lý Tĩnh?"
Tiêu Bố Y cũng có chút kỳ quái, "Viên huynh đã gặp qua nghĩa huynh của ta?"
Viên Lam lắc đầu nói: "Gặp thì thật ra chưa từng, chẳng qua năm đó chuyện náo động Tây Kinh lan rất xa, ta cũng nghe nói qua một ít, không nghĩ đến hôm nay được gặp các hạ, quả thật là tam sinh hữu hạnh".
Tiêu Bố Y nhớ lúc trước Bùi Bội cũng từng nói qua chuyện của Cầu Nhiêm Khách, Lý Tĩnh Hồng Phất nữ, Lý Tĩnh lỡ tay đả thương người, lại được Cầu Nhiêm Khách nhận lấy, từ đó về sau rất ít xuất hiện tại Đông Đô, không nghĩ đến chuyện này ngay cả Viên Lam cũng biết. Nghĩ tới Bùi Bội, không biết gần tháng này thương thế đã dưỡng ra sao rồi, Tiêu Bố Y thật ra hận không thể lập tức bay đến Thái Bình thôn, chỉ là nhìn thấy thuyền lớn đã khởi hành, biết Viên Lam làm việc rất tinh chuẩn, không cần hắn phân phó, cũng đã hướng về phía bắc.
Cầu Nhiêm Khách nhìn Viên Lam nói: "Ta là người bị triều đình truy nã, Viên gia ngươi là đại hộ Nhữ Nam, cùng ta kết giao, chẳng lẽ không sợ bị liên lụy?"
Viên Lam nở nụ cười, lắc đầu nói: "Huynh đài lời ấy sai rồi, năm đó nghe đến chuyện của huynh đài, Viên Lam năm đó hận không thể chính mắt thấy thần thái của huynh đài năm đó, chỉ hận bản thân là người văn nhược, biết không làm được việc hiệp nghĩa. Bố Y một khi đã cùng huynh đài kết bái, ta chỉ cảm thấy vinh dự, làm sao lại sợ liên quan?"
Cầu Nhiêm Khách gật gật đầu, khóe miệng nhếch lên, "Bố Y nhận người cũng chuẩn, ngươi thực không tệ".
Viên Lam nghe được Cầu Nhiêm Khách khen, trong phút chốc thần thái bay bổng, có thể thấy được Cầu Nhiêm Khách trong lòng hắn rất có sức nặng, nghĩ đến Tiêu Bố Y nói đã gặp qua ở thảo nguyên, Viên Lam liền nghĩ đến hán tử lúc trước cùng Tiêu Bố Y bắt Mạc Cổ Đức, thầm nghĩ người nọ quá nửa chính là Cầu Nhiêm Khách, chỉ là vì sao thân hình khác nhau nhiều như thế, quá nửa chính là võ công cái thế có thể biến đổi thân hình, nghĩ vậy, trong lòng càng sinh kính ngưỡng.
Một nha hoàn bưng trà đi vào khoang thuyền, nhẹ giọng nói: "Các vịtiên sinh, mời uống trà".
A Tú có chút khát nước, đưa tay nhận lấy chén trà, mới vừa bưng lên trên tay, thiếu chút nữa để rơi xuống, thất thanh nói: "Sao lại là cô?"
Nha hoàn nhìn A Tú nói: "Thì ra A Tú công tử còn nhận ra ta".
Chu Mộ Nho cũng có chút kinh ngạc, "Cô không phải là Tiểu Man ở Nguyệt Ảnh phường sao?"
Nha hoàn hé miệng cười, "Chu công tử thì ra cũng nhận ra ta".
Viên Lam ho nhẹ một tiếng, "Tiểu Man lui ra đi".
Tiểu Man rất nhu thuận, lặng lẽ rời khỏi khoang thuyền, nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của hai huynh đệ, Tiêu Bố Y cười nói, "Lần này lấy được bảo vật, Tiểu Man thật ra công không nhỏ. Thật ra ta một đường Nam hạ, viên huynh sớm đã có an bài, sau khi đến thành Dương Châu, hắn cho Tiểu Man liên hệ với ta trước. Viên gia là sĩ tộc đại gia, một nha hoàn Nguyệt Ảnh phường đương nhiên có thể dễ dàng an bài, Vương Thế Sung chỉ nghĩ ta mới tới thành Dương Châu, nhân sinh không quen, nhưng không nghĩ đến ta đã sớm thông qua Tiểu Man liên hệ cùng Viên huynh. Hắn phái người giám thị chúng ta cả ngày đêm, ta thấy vậy cũng khiến cho mọi người cũng làm bộ như tìm bảo vật, lại không biết Viên huynh đã cho người thần không biết quỷ không hay lấy bảo tàng".
"Ngươi một khi đã nói thẳng là có bảo tàng, nhưng bảo tàng ở nơi nào?" A Tú khó hiểu hỏi.
Tiêu Bố Y dùng mũi chân điểm điểm lên sàn thuyền, khẽ cười nói: "Hiện tại bảo tàng ở dưới chân ta, bảo tàng lúc trước cũng ở dưới chân ta".
Chu Mộ Nho đột nhiên nghĩ tới cái gì, "Tiêu lão Đại, ngươi chẳng lẽ nói, bảo tàng ở Nguyệt Ảnh phường?"
Tiêu Bố Y lắc đầu, "Tuy không trúng, cũng không sai mấy, thật ra bảo tàng không ở tại Nguyệt Ảnh phường, nhưng lại ở dưới Nguyệt Ảnh phường".
Cầu Nhiêm Khách cười nói, "Ta phỏng chừng Vương Thế Sung ngẫm lại, cũng sẽ biết chỗ của bảo tàng, Bố Y binh hành hiểm chiêu, phát hiện chỗ của bảo tàng, lập tức ở tại Nguyệt Ảnh phường cùng Trương má má uống rượu, cho cấm vệ đuổi khách đi, thông qua Tiểu Man liên hệ, cho Tôn Thiếu Phương đi phụ cận Đại Minh tự thành tây hấp dẫn sự chú ý của Vương Thế Sung, cho các ngươi đi thuê xe ngựa, lại cho Viên huynh âm thầm lấy bảo tàng, vận chuyển theo đường thủy rời đi, sự tình chính là như thế, đơn giản đến không thể đơn giản hơn?"
A Tú cùng Chu Mộ Nho sửng sốt, hồi lâu mới nói: "Quả nhiên đơn giản".
Cầu Nhiêm Khách cười nói: "Chẳng qua rất nhiều chuyện chính là như thế, nói trắng ra thì không đáng giá một văn tiền, nhưng nếu không nói ra, ngươi đánh vỡ đầu đều không thể tưởng được".
Viên Lam, Cầu Nhiêm Khách, Tiêu Bố Y nhìn nhau cười, ăn ý không cần nói.