“Lão thần khấu kiến Hoàng thượng.” An Vương quỳ trên mặt đất, khấu đầu.

“Đứng lên đi.” Tiêu Nghệ Hàn liếc An Vương một cái, cũng không lên tiếng.

“Không biết Hoàng thượng đêm khuya gọi lão thần đến vì có chuyện gì?” An Vương không dám nâng mắt nhìn thẳng Tiêu Nghệ Hàn, sợ ánh mắt của chính mình bán đứng chính mình.

“Không có gì, chính là… An Vương, ta nghĩ… Ha hả, ngài cũng đã là một lão nhân gia, có phải hay không cũng nên tu thân dưỡng tính rồi, Trẫm đây đã thay ngài an bài một chỗ ở rất tốt, đương nhiên, nếu như An Vương vẫn hy vọng vì quốc gia mà phò trợ, Trẫm cũng sẽ không ngăn cản An Vương.” Tiêu Nghệ Hàn cười, dường như đã biết lại như không biết chút gì.

“Hoàng thượng, lời này của ngài là muốn cho lão thần cáo lão hồi hương sao? Nếu ngài xem lão thần như một cái đinh trong mắt, lão thần cũng tự mình biết được! Lão thần nghe ngài nói như vậy còn không hiểu được sao? Cần gì phải làm bộ làm tịch như thế!” An Vương cậy già lên mặt, hắn tưởng rằng Tiêu Nghệ Hàn vốn là cái loại quan tâm đến mặt mũi vừa lại lo nghĩ đến những chuyện sống chết của hoàng đế, hắn tưởng rằng Tiêu Nghệ Hàn sợ những lời đồn đãi phỉ báng, sợ người khác nói hắn là hôn quân đem nhóm lão thần tử mà chém. Nhưng mà Tiêu Nghệ Hàn căn bản không sợ, hắn chưa bao giờ sợ những lời đồn đãi này, nếu sợ, hắn đã không cùng một chỗ với Lâm Lĩnh rồi.

“Được, vậy An Vương hiện tại cứ ở trong Vương phủ chờ đợi đi, Trẫm sẽ phái người tới đón An Vương đi.” Tiêu Nghệ Hàn uống trà, liếc mắt nhìn vẻ mặt kinh ngạc của An Vương, nói: “Còn có, thỉnh An Vương có thể làm gương tốt, quân thần chi lễ nhiều năm như vậy hiện tại sao lại để đi đâu hết? Làm bộ làm tịch? Đây là lời ngươi có thể nói sao? Trẫm kính trọng ngươi là lão thần, trẫm không nói gì, Trẫm cũng biết rõ những bàn tính trong lòng của ngươi, được rồi, đi xuống đi, mấy ngày này, tốt nhất đừng để cho Trẫm nghe được ngươi có động tĩnh gì!” Tiêu Nghệ Hàn đi ra khỏi đại điện.

An Vương quỳ trên mặt đất, trong lòng hắn vẫn không có nản chí, hắn cảm giác được, còn có thời gian, bây giờ không phải hoàn toàn bị phá hủy.

“Vương nhi, ý của ngươi là cái gì?” Trà Vương nhìn Trà Lí Hàn, ba người đứng phía dưới, Kỳ Vương, Trà Lí Hàn, An Tả Gian.

“Phụ vương, ngươi còn không rõ sao? Lưu Huân bị Hoàng thượng cắt đi quan hàm rồi, mà An Vương hiện tại cũng đã cáo lão hồi hương rồi, hết thảy cũng không có khả năng nữa, nếu khai chiến chỉ có chúng ta bất lợi mà thôi.” Trà Lí Hàn khuyên nhủ Trà Vương không nên manh động.

“Ngươi nói bậy! Cữu cữu không có khả năng bị cách chức!” Tiêu Nghệ Kỳ không thể tin được chuyện này là thực.

“Vương gia, vương tử nói không sai, chính xác đã bị cách chức rồi, tin tức này vốn là thiên chân vạn xác.” An Tả Gian trấn định trả lời, phảng phất giống như chính mình vốn là một người thờ ơ lạnh nhạt.

“Dù sao, cho dù có cách chức, chúng ta cũng không thể thối lui nữa rồi, Hoàng đế không có khả năng tha cho chúng ta, một khi đã như vậy, tốt hơn hết là khai chiến, hợp lại cá chết lưới rách, đồng quy vu tận thật là tốt!” Tiêu Nghệ Kỳ không muốn chết, chính xác, hắn cũng không nghĩ sẽ trở về, hắn sợ, hắn sợ hãi khi nhìn thấy Tiêu Nghệ Hàn, hắn chưa từng sợ hãi qua như thế. Ngay lúc này, hắn mới phát hiện, trên người Tiêu Nghệ Hàn có một loại khí phách mà chính mình không có, đó chính là gặp nguy không loạn, còn có thể đưa ra phương thức xử lý, lúc này hắn mới biết được chính mình lúc trước vì sao không được lập làm thái tử.

“Vương gia đây là làm gì? Chỉ cần hướng Hoàng Thượng cầu tình liền được thôi, vì sao phải như thế?” An Tả Gian vốn là thay những người thân của mình mà cầu tình, nhận tội, hắn yêu Tiêu Nghệ Kỳ, hắn cũng yêu phụ thân cùng tỷ tỷ của mình, hắn muốn dùng bản thân của mình vị bọn họ mà chuộc tội.

“Không có khả năng! Hắn không có khả năng tha thứ cho ta, đại vương, hay là xuất binh đi!” Tiêu Nghệ Kỳ xúi dục Trà Vương.

Trà Vương nhíu mày, nói: “Chuyện này, ta cần cân nhắc vài ngày nữa, như vậy đi, ba ngày sau sẽ cho các vị câu trả lời thuyết phục.”

“Được.” Tiêu Nghệ Kỳ nói xong liền xoay người rời đi.

Ba ngày, bọn họ đã chờ ba ngày, Liễu Nhất Linh cảm giác được ba ngày này dài đăng đẳng giống như ba năm, tâm địa muốn báo thù làm cho trong lòng nàng một khắc cũng không thể an tĩnh.

Liễu Linh Hân thế nhưng lại không thể tin được tỷ tỷ của chính mình sẽ tạo phản, nàng mỗi ngày đều ở trong cung, trong miếu phật mà cầu kinh.

Nàng vì bọn họ là người một nhà, vì tất cả mọi người mà cầu khẩn.

Còn An Thái lúc này giống như sụp đổ, tâm tình giờ phút này của nàng vô cùng phức tạp.

Đệ đệ của chính mình cũng nằm trong loạn đảng, mà chính phụ thân của mình là người đứng sau chủ mưu.

Nàng là một nữ tử, ở tại hậu cung lạnh lẽo này, nàng cứ như vậy một ngày, một ngày trải qua cuộc sống buồn tẻ, người bên ngoài đều hâm mộ địa vị xa hoa cùng cuộc sống này, nàng cũng không hề vui sướng.

Tiêu Nghệ Hàn chuẩn bị tự mình đi Trà quốc.

Hắn biết, đã không có khả năng khai chiến nữa rồi, nhưng mà Lâm Lĩnh chính là nguyên nhân khiến hắn thủy chung không thể bỏ xuống được.

Dù là, từ nay về sau không thể cùng Lâm Lĩnh quay trở lại Thánh Đô, y cũng nguyện ý.

“Hoàng thượng, ngài thật sự muốn…” Trương công công mặt ủ mày chau, phảng phất đau lòng vì Tiêu Nghệ Hàn, y cực kỳ giống với Tiêu Lăng Quân năm đó, vì người yêu, có thể vứt bỏ hết thảy.

“Đương nhiên, ta không thể mất đi Lâm Lĩnh, không thể, vĩnh viễn không thể, coi như là hy sinh ngôi vị hoàng đế cũng có thể, nếu như ta vì vậy mà không thể trở về, thì hãy để cho Vân Vương làm Hoàng Thượng đi, vì Lâm Lĩnh, ta phải đi!” Tiêu Nghệ Hàn không chút do dự, cũng không hề có chút chần chừ.

“Hoàng huynh, ngươi…” Tiêu Nghệ Uẩn ở bên ngoài đại điện nghe thấy Tiêu Nghệ Hàn nói, hắn hoàn toàn thất bại rồi, hắn vĩnh viễn không chiếm được trái tim Lâm Lĩnh, càng vĩnh viễn không cách nào giống như Tiêu Nghệ Hàn như vậy, có thể vứt bỏ hết thảy đuổi theo tình yêu của chính mình.

“Nghệ Uẩn, ta biết, trước kia chính mình không dám đối mặt với hết thảy mọi chuyện, bây giờ, mất đi mới biết quý trọng. Ta có thể mất đi tất cả, kể cả giang sơn, cũng không có thể mất đi hắn, ngươi có thể, nếu như ta không trở về, di chiếu ta cũng đã lập xong, chuẩn bị cho bất kì tình huống nào.” Tiêu Nghệ Hàn giống như không nghĩ sẽ trở về, ánh mắt của y, giống như đang chờ mong một loại cuộc sống bình thường khác.

“Được rồi, ngươi đi đi, nhớ kỹ, đem Lâm Lĩnh mang về, còn có chính ngươi, hoàng huynh, ta… Vĩnh viễn sẽ không đoạt ngôi vị hoàng đế.” Tiêu Nghệ Uẩn cười, giống như hắn đã bỏ quên hết thảy.

“Được…”

Như thế, Tiêu Nghệ Hàn mang theo một nhóm cấm quân mà rời đi.

Cùng nhau, đi Trà Quốc…