“Uh, đúng vậy, đừng khẩn trương.” Liễu Nhất Linh cười, nói: “Muội muội, tỷ tỷ ta có thể cầu muội một chuyện được không?”

“Tỷ tỷ, có chuyện gì à?” Liễu Linh Hân chưa bao giờ giấu diếm ý nghĩ muốn bồi thường tình cảm của chính mình đối với Liễu Nhất Linh, cũng chính vì điểm ấy mới làm cho Liễu Nhất Linh có chút đắn đo, sợ rằng muội muội sẽ trở thành một nhược điểm.

“Oh, không có gì, ta nghĩ muốn để cho Di Phi theo ta đi Trà Quốc một chuyến.” Liễu Nhất Linh chậm rãi nhấp một ngụm trà, rất trấn định, giống như đang nói đến một chuyện rất bình thường chứ căn bản không phải nói đến chuyện quốc gia đại sự gì.

“Cái gì? Này… có chút không tốt? Chuyện quốc gia đại sự, ta nghĩ tỷ tỷ… Chúng ta vốn là nữ tử, việc này ta nghĩ…” Liễu Linh Hân lên tiếng từ chối.

“Ai, chuyện ta nói cũng không có liên quan gì đến chuyện quốc gia đại sự, ý của ta là, hôm nay không phải lúc lâm triều Tam Hoàng tử có ý muốn đi Trà Quốc sao? Ta chỉ nghĩ đi theo đội hình của bọn họ ra bên ngoài giải sầu một chút, ta cũng chưa từng nói là đi đàm phán, còn về phần Di Phi, ta cảm thấy rất thích hắn, cảm thấy đứa nhỏ này rất nhu thuận, dọc theo đường đi có hắn cũng giúp ta giải sầu không ít, như thế nào? Chẳng lẽ chỉ là một phi tử mà Hoàng Thượng lại không chịu để cho hắn đi ra ngoài cùng lão thái bà này sao?” Liễu Nhất Linh vừa nói vừa nhìn ra bên ngoài đình viện, nguyên lai…

“Làm sao, dì, lời nói này…” Tiêu Nghệ Hàn đứng ở bên ngoài đình viện nhưng hồi lâu cũng chưa hề lên tiếng, đến khi nhìn thấy Liễu Nhất Linh nhìn về phía chính mình, lúc này mới đáp lời.

“Ha hả, không phải Trẫm không chịu, chỉ là, dì như thế nào cứ nhất định phải muốn Di Phi đi? Này…” Tiêu Nghệ Hàn miễn lễ cho Lâm Lĩnh sau đó ngồi xuống ở bên cạnh rồi nhìn hắn.

“Cái gì? Di Phi làm sao vậy? Hoàng Thượng, ta chỉ muốn mượn hắn nửa tháng mà thôi, chỉ có nửa tháng, huống chi, ngài đã qua nữa tháng cũng không hề sủng hạnh qua Di Phi đi, một phi tử bị thất sủng mà ngài lại không chịu tặng cho ta mang ra ngoài chơi đùa?” Liễu Nhất Linh rất lợi hại, nói trúng ngay chỗ đau của Tiêu Nghệ Hàn, nhưng ngoài mặt vẫn là cười cười rất đàng hoàng.

Liễu Linh Hân cảm thấy lời nói của Liễu Nhất Linh có điểm kì lạ, liền hỏi: “Hàn nhi, ngươi nửa tháng này, chẳng lẽ, ngươi…” Liễu Linh Hân không biết nên hỏi như thế nào, lúc trước cũng chính là Tiêu Nghệ Hàn nói ra lời thề son sắt nói chính mình thích Lâm Lĩnh, muốn vĩnh viễn cùng hắn đến suốt cuộc đời, đến hôm nay lại thay đổi nhanh như vậy, làm cho Liễu Linh Hân cười thầm thế gian này biến hóa cực nhanh, rất kỳ quái, kỳ quái đến mức Liễu Linh Hân chỉ cười thầm một mình.

“Phải…” Tiêu Nghệ Hàn không thể không thừa nhận.

Lâm Lĩnh cúi đầu, nhẹ nhàng nói: “Ta đi, ta sẽ cùng đi với An Quốc Phu Nhân, Hoàng Thượng ngày hôm qua cũng đã đáp ứng ta rồi, chỉ là cùng phu nhân đùa một chút mà thôi, phu nhân cần gì phải nói xấu Hoàng Thượng như thế?” Lâm Lĩnh thay Tiêu Nghệ Hàn giảng hòa.

Tiêu Nghệ Hàn nghĩ muốn giải thích rõ ràng, lại bị bàn tay của Lâm Lĩnh gắt gao nắm chặt, ý bảo Tiêu Nghệ Hàn đừng nói nữa.

“Ha ha, thì ra đã sớm biết ta muốn đi Trà Quốc nha, được, được, ha hả.” Liễu Nhất Linh biết Lâm Lĩnh nói xạo, nàng còn biết Tiêu Nghệ Hàn đã làm tổn thương sâu đậm con của mình, nàng như thế nào có thể dễ dàng buông tha cho Tiêu Nghệ Hàn?

“Được, chúng ta cũng cần phải trở về, không quấy rầy mẫu hậu cùng dì ở chỗ này nói chuyện phiếm nữa.” Tiêu Nghệ Hàn nói xong liền đứng dậy, mang theo Lâm Lĩnh rời đi.

Liễu Nhất Linh nhìn bọn họ rời đi, nàng hiểu được, trong lòng Lâm Lĩnh phải chịu ủy khuất, nàng âm thầm nói: “Lân nhi, mẫu thân rất nhanh sẽ cứu con ra, không bao giờ làm cho tên cẩu Hoàng Đế đó tổn thương con nữa!”

“Tại sao lại nói Trẫm đã đáp ứng ngươi rồi?” Ngữ khí của Tiêu Nghệ Hàn không hề giống như lúc sáng mang theo tức giận, hắn lúc này hoàn toàn bình tĩnh, hắn biết chính mình không đúng, không nên trong lúc nhất thời mà tức giận với Lâm Lĩnh, càng không nên, bởi vì nhất thời tức giận mà xin lỗi Lâm Lĩnh.

“Ta không nghĩ muốn làm Hoàng Thượng khó xử.” Lâm Lĩnh đi qua, ôm trụ lấy Tiêu Nghệ Hàn, nói: “Tin tưởng ta, hôm nay ta lớn mật một lần, chỉ một lần này thôi, ta từ trước kia cho đến bây giờ, thậm chí đến tương lai, cả đời này chỉ yêu một mình ngươi, như vậy ngươi có thể tin tưởng ta một lần hay không, không nên lo lắng cho ta, ta sẽ không ra mặt đàm phán, bởi vì đã có Tam hoàng tử, oh, không, vốn là kỳ Vương không phải nói muốn đi sứ sao? Như vậy, ta chỉ là phụ trách bồi An Quốc phu nhân mà thôi.”

“Ngươi phải bảo vệ chính mình biết không? Thực xin lỗi, Lâm Lĩnh, ngẩng đầu lên để cho ta nhìn ngươi, đã lâu rồi chưa được nhìn thấy ngươi.” Tiêu Nghệ Hàn làm cho Lâm Lĩnh ngẩng đầu, nhìn một hồi lâu liền cúi người hôn hắn, đã lâu rồi y chưa được ngửi mùi hương quen thuộc này, chỉ qua ba ngày nữa là hắn phải đến nơi biên cương xa xôi, không biết phải qua bao lâu nữa mới được ôm lấy nhau như thế này.

“Đừng… Hoàng thượng… ưm…” Tiêu Nghệ Hàn hôn một cách cuồng nhiệt làm cho Lâm Lĩnh mừng rỡ như điên, tình yêu vốn là đã chết lặng rồi, cho nên khi hắn được Tiêu Nghệ Hàn hôn liền nhanh chóng bị y bắt làm tù binh, hắn mặc kệ quá khứ có bao nhiêu thống khổ, chỉ cần Tiêu Nghệ Hàn hôn hắn, hắn có thể quên đi hết thảy, quên đi cho dù vết thương có lớn đến cỡ nào…

“Ưm… Ngươi đẹp quá… Lâm Lĩnh, xin lỗi, xin lỗi…” Tựa như ma chú, Lâm Lĩnh một lần nữa như chìm sâu vào, một lần lại một lần, cứ tin tưởng rồi lại mất đi…

Bên trong hồng trướng, hai thân hình giao hòa, tình cảm của bọn họ vô cùng mãnh liệt, đó chính là tình yêu của bọn họ, hòa tan vào ánh sáng, lần nữa, lần nữa kiểm chứng tình cảm của bọn họ, giống như sẽ không bao giờ mất đi.

“Ha… Không cần… Ha… Ta không được… Nghệ Hàn… Không… Hả!” Trong trái tim Lâm Lĩnh lúc này chỉ tràn đầy tên của một người mà hắn yêu nhất, cứ một lần lại một lần, thanh âm mềm mại không ngừng gọi tên y, làm cho Tiêu Nghệ Hàn không có cách nào mà tự kiềm chế.

“Ngươi đẹp quá…” Vén lên những sợi tóc của người yêu, nhìn ánh mắt mê ly trước mắt tràn ngập hình ảnh của chính mình, trong mắt hắn phiếm chút lệ quang, y cúi người hôn lên khóe mắt hắn, lau đi những giọt lệ bên khóe mắt, rồi lại tiếp tục bắt đầu một một giai điệu.

Thẳng đến khi cả hai người bọn họ đều mệt mỏi…

Tiêu Nghệ Hàn cũng không có ngủ, y chỉ lẳng lặng mà nhìn Lâm Lĩnh, nhìn thấy hàng lông mi của Lâm Lĩnh khẽ rung động, nhìn khuôn mặt tinh xảo của hắn, cái mũi, miệng, đem tất cả khuôn mặt của hắn khắc thật sâu vào trong đầu của chính mình.

“Vì sao ta cứ hết lần này đến lần khác mà tổn thương ngươi?” Tiêu Nghệ Hàn tự trách.

“Ta không biết chính mình tại sao lại tức giận như vậy, cảm giác như ta chỉ là môt kẻ nhu nhược không có dũng khí đối mặt với tình cảm, Lâm Lĩnh, tha thứ ta…” Hôn lên trán Lâm Lĩnh một cái thật sâu, lúc này y mới nhắm mắt lại ngủ.

Tiêu Nghệ Hàn xin lỗi, làm cho hắn cảm giác được như trút bỏ đi gánh nặng, hắn rốt cuộc cũng đi ngủ…