Sau khi trở lại phòng lau dọn, Lâm Lĩnh dường như nghe được tiếng huyên náo, chuyện gì đang xảy ra? Lâm Lĩnh duỗi đầu len lén nhìn vào trong phòng, một tổng quản đại nhân đã lớn tuổi mặc một bộ trang phục màu tím nói: “Lâm Đức Hải à, ta nói ngươi hà tất gì phải làm như vậy? ta cũng vì muốn tốt cho Tiểu Lâm tử , hơn nữa, hắn cũng không còn nhỏ, nên đi ra ngoài để nhìn xung quanh rồi, ta vốn có ý định đem hắn an bài đến bên người đại hoàng tử, ngươi cũng nên buông tay để cho hắn đi ra ngoài để làm việc thôi, bản thân cũng đã lớn tuổi, không thể mãi chiếu cố hắn được, nếu cứ như vậy hắn sẽ không thể trưởng thành được đâu.” Lão nhân đem hết lời trong lòng nói với Lâm Đức Hải.

Lâm Đức do dự hồi lâu, cuối cùng, mới nói ra một câu: “Nhưng…ta lo lắng, đứa nhỏ này, từ nhỏ đã nghịch ngợm, lỡ như phạm phải sai lầm gì đó đối với đại hoàng tử, thì thật phiền toái…lại làm lớn chuyện, thì không tốt chút nào cả!”. Lâm Đức trong lòng lại lo lắng đến một vấn đề khác, Lâm Lĩnh vốn là huyết mạch của Lý gia, sớm muộn gì thì cũng sẽ bị lộ, nhưng nếu để cho hắn đến bên người đại hoàng tử, có lẽ cũng không phải không tốt…

Người tổng quản nọ thở dài, nói: “ai….Lâm Đức Hải… Ta nói như thế nào ngươi mới chịu hiểu đây? Dù sao danh sách ta đã đưa cho Hoàng thượng rồi, người cũng đã phê duyệt rồi, đến lúc đó mặc kệ ngươi có chịu hay không, Tiểu Lâm tử cũng phải đến cung đó làm việc, ta nói cho ngươi biết nếu không phải ta nể tình giữa và ngươi cùng tiến cung một ngày, thì còn lâu mới báo cho ngươi biết trước, bây giờ ta có việc, chuyện này ngươi hãy nói lại với Tiểu Lâm tử trước đi, còn có, ba ngày sao, bên Lân cung sẽ có người tới đón, ngươi cũng không nên để cho ta khó xử!”. Nói xong tổng quản mở cửa rời đi…

Lâm Lĩnh nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn Lâm Đức Hải, nhỏ giọng hỏi: “Cha nuôi? Làm sao vậy? người vừa rồi là ai?”

Lâm Đức Hải ngẩng đầu, nhìn người thiếu niên xinh đẹp anh tuấn bất phàm trước mặt, quả nhiên, hắn như vậy vốn không có cách nào che giấu được, Lâm Đức Hải cười cười nói: “Không có gì, Trương tổng quản vừa mới tới, nói ba ngày sau, ngươi đi lân cung hầu hạ đại hoàng tử, Tiểu Lâm tử, có lẽ ngươi thật sự đã trưởng thành, ta tưởng rằng có thể bảo vệ ngươi cả đời… đáng tiếc, cha nuôi đã đánh giá cao chính bản thân mình rồi, ngươi theo ta nhiều năm qua bây giờ cũng nên đi ra ngoài học cách tự chiếu cố bản thân mình rồi…” nói xong xoay người không dám nói thêm nữa…

Lâm Lĩnh không rõ tại sao cha nuôi lại cảm thấy mất mát như vậy: “Không phải chỉ là đến chỗ đại hoàng tử thôi sao? Ta vẫn còn ở lại trong cung mà, cha nuôi sao lại thương tâm đến như vậy?” Lâm Lĩnh hỏi.

Lâm Đức Hải cười cười: “Ngươi còn nhỏ, chờ ngươi sau này…”. Đột nhiên lại nghẹn ngào, không thể nói thân thế của hắn cho hắn biết được, không thể… Lâm Đức Hải một lần nữa tỉnh táo lại rồi chỉnh đốn lại tinh thần của chính mình, nói: “Chờ ngươi sau này lớn lên một chút nữa khi đã có thể hiểu chuyện hơn…”. Nói xong liền đi ra ngoài…

Lâm Lĩnh cảm thấy thật khó hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều, hắn nhân lúc này mà trải qua ba ngày bình an cuối cùng của cuộc sống…

Ba ngày sau, người bên Lân cung đến đưa Lâm Lĩnh đi, Lâm Lĩnh cũng không chút do dự đi cùng bọn họ, Lâm Đức Hải trong tâm luôn cảm thấy vô cùng bất an, không biết phải làm như thế nào cho phải, Lâm Lĩnh có khuôn mặt giống với người đó như vậy, nếu như để hoàng hậu nhìn thấy thì khả năng bị nhận ra rất cao? Lâm Đức Hải mang theo cảm xúc lo lắng trong lòng, không biết phải làm như thế nào để cho Lâm Lĩnh tránh được những sóng gió trong cung đình này…

Lâm Lĩnh đi theo người vừa tới đến lân cung, đi vào bên trong mới thầm cảm thán một điều đó là nơi này so với phòng lau dọn trước kia mình ở quả nhiên là rộng hơn rất nhiều, lần này thật sự được mở rộng tầm mắt, vốn là một người lau phòng nhỏ nhoi sao có khả năng làm ở một nơi như thế này? Lâm Lĩnh không dám ngẩng đầu, tiểu thái giám dẫn đường phía trước đột nhiên dừng lại, xoay người, dùng ngữ khí cực kì khó chịu nói: “Ngươi, ở chỗ này chờ, đợi ta vào bẩm báo với đại hoàng tử, sau sẽ gọi ngươi vào.” Nói xong lại nhăn nhó làm bộ tiêu sái bước vào trong phòng…

Chỉ còn lại Lậm Lĩnh đứng ở bên ngoài chờ đợi, đợi một thời gian dài, tiểu thái giám cuối cùng cũng đi ra…

Tiểu thái giám tức giận nói: “Ngươi, đi vào đi, đại hoàng tử cho gọi ngươi vào.”

Lâm Lĩnh ngẩn người, nói: “Ồ”. Sau đó, đi vào trong phòng, quả nhiên, nơi đây được trang trí hoa lệ, trên tường có khảm ngọc quý, phía trên trái, có một tấm màn mỏng, tò mò nhìn một chút, dường như bên trong có người…

Đột nhiên có một âm thanh truyền đến, nói: “Ngươi chính là người mà Trương công công tuyển đến tên Tiểu Lâm tử ?”. Thanh âm từ phía sau tấm rèm truyền tới…

Lâm Lĩnh theo thanh âm mà nhìn lại, từ phía sau tấm rèm, một thân ảnh chậm rãi bước ra, Lâm lĩnh trấn định lại rồi nhanh chóng hạ thân mình, sau đó hồi đáp: “Dạ phải, tiểu nhân là Tiểu Lâm tử…là người Trương công công tuyển tới…”

Nam tử từ phía sau tấm rèm đi ra, nam tử trên người mặc trang phục bằng sa mỏng màu xanh, khí chất phát ra từ cơ thể đầy sự cao quý, lớn lên bộ dáng anh tuấn bất phàm, mặc dù, Lâm Lĩnh đã có tướng mạo xinh đẹp bất phàm rồi, nhưng cơ thể nam tử này lại phát ra loại khí chất mà Lâm Lĩnh vốn không có được…

Nam tử vừa cười vừa nói: “Tiểu Lâm tử, ha hả… quên ta rồi sao?”. Nam tử tiến lên nâng cằm Lâm Lĩnh, làm cho Lâm lĩnh thấy rõ nhất thanh nhị sở…

Lâm Lĩnh cẩn thận nhìn người trước mắt, thật…quen thuộc, chính xác là đã từng gặp qua ở nơi nào…

Nam tử tiếp tục mĩm cười, nói: “Thật sự không nhớ sao hả, khi còn bé, ta len lén vào ngự thư phòng , ngươi vừa lúc lại ở nơi đó hỗ trợ quét dọn…thật sự không nhớ sao?”. Nam tử nhíu mày lại…

Lâm Lĩnh lại bắt đầu suy nghĩ lại thật cẩn thận, nguyên lai… là hắn… lúc này mới nhanh chóng gật đầu, nói: “Nhớ kỹ, nhớ kỹ, lúc ấy, ngươi nói bởi vì cha ngươi bức ngươi đọc sách, cho nên, ngươi mới trốn đến nơi đó.” Lâm Lĩnh dùng ngữ khí cực kỳ hưng phấn mà nói.

Nam tử liên tục gật đầu, nói: “Đúng vậy, ta nghe được bọn họ gọi ngươi là Tiểu Lâm tử, ta ngay lúc ấy nghĩ không biết có phải là ngươi hay không , lại không ngờ được thực sự là ngươi. Ha ha…được rồi, ước định lúc đầu của chúng ta, bây giờ sợ rằng…không thể thực hiện được rồi…”. Nam tử cuối đầu, mặt đỏ ửng…

Lâm Lĩnh cũng không có ý tứ gì cũng không cúi đầu, nói: “ha hả…trước kia chúng ta còn nhỏ, ngươi không biết, ta cũng không hiểu chuyện gì cả…cho nên không thể là chắc chắn rồi! được rồi, ngươi tên gì?”

Nam tử nhìn Lâm Lĩnh ngây thơ, thì bật cười, nói: “Ân, ta gọi là… hỏi ngươi trước, người hoàng thất thì gọi là gì?”