Lư Thanh đang yên lặng đứng đằng sau Trương Huyễn, chăm chú nhìn hắn, đôi mắt ngập tràn tình cảm. Nàng vẫn mặc một chiếc váy trắng như trước, nhưng trên đó thêu mấy bông hoa nhỏ màu tím. Nhìn nàng càng trở nên thanh lịch và dịu dàng.
Trương Huyễn khẽ nhúc nhích nhìn nàng. Nhưng ánh mắt của hắn lại sáng rực, nhiệt độ trong đôi mắt dường như có thể làm nàng tan chảy.
Lư Vân ngây người. Nàng chưa bao giờ nhìn thấy Thanh tỷ nhìn người nào như vậy, hơn nữa còn là một người đàn ông trẻ tuổi. Cuối cùng Lư Vân đã hiểu, hóa ra tình lang trong lòng Thanh tỷ chính là Trương Huyễn này. Thảo nào, sau khi nghe chuyện của Thôi gia, nàng liền trở nên vô cùng phẫn nộ.
Lư Vân khẽ thở dài. Thôi gia không chịu bỏ qua cho Thanh tỷ là hơi quá đáng rồi.
Lúc này, ánh mắt của Lư Thanh bắt đầu trở nên dịu dàng. Nàng chậm rãi tiến lên phía trước, ngồi xuống trước mặt Trương Huyễn, dùng đôi tay ngọc thon gọn cầm bình rượu lên, rót đầy một ly cho Trương Huyễn. Cầm ly rượu lên, nàng xinh đẹp cười nói:
- Trương công tử, ta mời công tử một ly!
- Đa tạ!
Ngọn lửa trong mắt Trương Huyễn cũng đã biến mất. Hắn nhận ly rượu, một hơi cạn sạch, cười nói:
- Không ngờ lại có thể gặp lại cô nương ở đây. Tôi còn tưởng rằng cô vẫn ở sơn trang Lư thị.
- Nhà tôi ở đây, sơn trang Lư thị chỉ là nơi tôi đến để nghỉ hè. Trương công tử vẫn ở Kế Huyện sao?
Lư Thanh thấp giọng hỏi.
Trương Huyễn lắc đầu:
- Tôi tính mấy ngày nữa sẽ quay lại Lạc Dương. Nhưng bây giờ vẫn chưa tính toán kỹ lưỡng. Thanh cô nương có muốn đi Lạc Dương chơi một lần không?
Hắn nhìn Lư Thanh mong chờ.
- Tôi chỉ sợ không có cơ hội!
Lư Thanh khẽ cắn môi dưới:
- Nhưng tôi hy vọng Trương công tử có thể ở Kế huyện một thời gian ngắn nữa, được chứ?
- Ở hai ngày phải đi, ở mười ngày cũng phải đi, thật ra cũng không có ý nghĩa gì. Nhưng hai năm sau tôi vẫn sẽ trở về, tôi cảm thấy đây mới là điểm mấu chốt.
Mắt Lư Thanh lập tức đỏ lên. Trong đôi mắt đẹp đã có nước. Nàng đương nhiên biết, hàm ý thật sự của câu hai năm sau vẫn trở về.
- Này!
Lư Vân rốt cuộc không nhịn được nữa, dài mặt bất mãn:
- Hai người nghĩ muội là gì, là cái cây hả, hay là tảng đá, còn không nhận ra sự có mặt của người ta.
Trương Huyễn vội rót cho Lư Vân một ly rượu đầy, cười nói:
- Ly rượu này là tôi xin nhận lỗi với Vân cô nương.
- Như thế còn tạm.
Lư Vân bỗng nhiên bật cười:
- Ta cảm thấy mình thật dư thừa, vẫn nên đi cho mau thì hơn!
- Vân muội đừng đi!
Lư Thanh giữ Lư Vân lại, năn nỉ nói:
- Muội ở lại đây với tỷ đi!
Lúc này, Trương Huyễn bỗng nhiên lạnh lùng nói:
- Xem ra có người không vui rồi!
Hai cô gái vừa quay đầu lại, chỉ thấy một công tử trẻ tuổi dáng người cao gầy đang đi tới bên này. Trương Huyễn đương nhiên là biết người này. Đó chính là Bạch Tín Dương lúc chiều đã gặp, còn hỏi mình có phải người của Trương thị không. Bọn họ không phải xem mình như không khí sao? Sao bây giờ lại để ý tới mình rồi?
Ánh mắt Trương Huyễn nhìn ra xa hơn một chút, lại nhìn thấy một đôi mắt đang lóe lên sự căm ghét, chính là con trai thứ của Thôi gia, Thôi Văn Tượng.
Trương Huyễn cười lạnh trong lòng, nói với Lư Thanh và Lư Vân:
- Hai người đi trước đi!
Lư Thanh cũng hiểu ý, nàng thấp giọng phẫn nộ nói:
- Ta không đi, xem bọn họ muốn làm gì?
- Ta nói nàng về đi!
Ánh mắt của Trương Huyễn trở nên nghiêm nghị. Lư Thanh ngơ ngác nhìn hắn. Nàng chợt nhớ hắn đã đem lại cho mình cảm giác an toàn rất lớn, cái cảm giác quen thuộc đó lại tới lần nữa.
Nàng ngoan ngoãn gật đầu, kéo tay Lư Vân:
- Vân muội, chúng ta đi thôi!
- Nhưng…
Lư Vân lại không hiểu cảm giác này của Lư Thanh. Lư Thanh cười nói:
- Huynh ấy có thể xử lý tốt, chúng ta đi về trước đi.
Lư Thanh nhìn Trương Huyễn thật sâu rồi kéo Lư Vân rời đi.
Trương Huyễn nhìn thấy Lư Thanh đi xa rồi mới nhướn mày, vẻ mặt trào phúng nhìn Bạch Tín Dương, lạnh lùng hỏi:
- Ngươi có chuyện gì?
- Ha ha, ta chỉ muốn qua đây xem thử, Trương công tử ngồi một mình tiêu dao thế nào!
Trương Huyễn không để ý tới Bạch Tín Dương mà nhìn về phía sau gã, chỉ thấy đôi mắt tràn đầy căm hận của Thôi Văn Tượng, chén rượu trong tay cũng sắp bị y bóp nát.
Trương Huyễn khinh thường hừ một tiếng:
- Xem ra con cháu quý tộc cũng bình thường thôi, bụng dạ hẹp hòi, tự cho mình là đúng!
- Trương công tử nói vậy là sai rồi. Thế gia có quy củ của thế gia, nếu Trương công tử không hiểu, ta nguyện ý dạy cho Trương công tử một số quy củ của thế gia.
Trương Huyễn liếc mắt nhìn gã:
- Ngươi nói đi! Ta lại muốn nghe xem rốt cuộc thế gia các người có cái quy củ chó má gì?
Bạch Tín Dương mặt lúc đỏ lúc trắng, cắn chặt răng nói:
- Nói chung, danh môn xem không bao giờ thẳng thừng đuổi người, thất lễ như vậy chính là khéo léo nói với khách. Chẳng hạn như sắp xếp cho Trương công tử ngồi ở đây, thật ra chính là muốn nói cho công tử biết mình có thể đi rồi. Hơn nữa, cách đi cũng rất đặc biệt, cũng không phải đi ra ngoài bằng hai chân.
- Ồ? Vậy thì phải đi ra như thế nào?
Bạch Tín Dương kìm không được, ánh mắt tàn độc, hạ giọng cười nói:
- Cả người cuộn tròn lại thành một quả bóng rồi lăn ra ngoài, hiểu không?
Nói xong, Bạch Tín Dương ngửa đầu cười to. Dường như bị lây của gã lên cả đám ở phía xa cũng suồng sã cười ha hả.
Trương Huyễn nheo mắt lại, dùng ngón trỏ ngoắc ngoắc một cái, cười nói:
- Bạch công tử có muốn nghe quy của của ta không?
- Ồ? Hóa ra Trương công tử cũng có quy củ.
Bạch Tín Dương cúi đầu, ra vẻ rất hứng thú, cười nói:
- Trương công tử có phải muốn nói cho ta một vài cách cuộn người lại không?
- Quy củ của ta chính là cái này!
Trương Huyễn đang đặt tay ở trước mặt Bạch Tín Dương, bỗng nhiên nắm lại thành nắm đấm, hung hăng đánh một quyền vào giữa mặt Bạch Tín Dương. Chỉ nghe “oái” một tiếng, cả người Bạch Tín Dương bay về phía sau hơn một trượng. Miệng không ngừng phun máu tươi, liên tiếp làm đổ hai cái bàn rồi mới nằm ngất trên đất.
Mọi người xung quanh đều ngây dại. Trương Huyễn nhẹ nhàng thu tay lại, thản nhiên nói:
- Đây là quy củ của lão tử!
Lúc này, từ bốn phương tám hướng mới bắt đầu kêu lên sợ hãi. Hơn nữa, đám đàn bà con gái thất kinh, lảo đảo chạy, ném cả bàn đi, bát đĩa rơi loảng xoảng xuống đất vỡ nát.
Đám người Thôi Văn Tượng ở phía xa sợ hãi, mười mấy người cùng vọt lên. Hai người nâng Bạch Tín Dương dậy, những người còn lại bao bây Trương Huyễn, giận dữ mắng:
- To gan ngông cuồng, hôm nay ngươi gây ra chuyện lớn rồi!
Trương Huyễn tháo thanh cuống, vỗ mạnh xuống bàn:
- Nói nhảm ít thôi, rút kiếm đi!
Hơn mười tên con cháu quý tộc sợ hãi lùi về phía sau, không ít người rút kiếm ra. Thôi Văn Tượng vội vàng ngăn họ lại, nói với Lư Thanh ở phía xa:
- Thanh muội, nơi này không an toàn, xin muội mau chóng rời đi.
Lư Thanh hừ một tiếng, cao giọng nói:
- Nơi này là Lư gia, không phải là Thôi phủ, không đến lượt ngươi ra lệnh!
Thôi Văn Tượng lập tức cứng lưỡi. Trương Huyễn đứng dậy cười ha ha, ôm quyền nói với Lư Thanh:
- Đa tạ cô nương trượng nghĩa nói thẳng. Tuy nhiên, cô nương thật sự phải đi rồi.
- Vâng, Lư Thanh cáo từ!
Lư Thanh liền xoay người vội vã đi. Nàng muốn đi tìm phụ thân, kiên quyết không thể để Trương Huyễn chịu thiệt.
Mũi của Thôi Văn Tượng như muốn rớt cả ra ngoài. Mình nói thì nàng không đi, Trương Huyễn nói một câu nàng liền ngoan ngoãn đi luôn. Quả là quá nực cười!
Chữ “tình” ở trước mắt, trong lòng Thôi Văn Tượng loạn cả lên, hoàn toàn đã không còn vẻ bình tĩnh và ung dung như một công tử nhà quyền quý nữa.
Thôi Văn Tượng chưa chắc đã thích Lư Thanh, nhưng hai nhà Thôi Lư đã có ước định, là Lư Thanh đích trưởng nữ nhất định phải gả cho người thừa kế gia chủ Thôi thị.
Thôi Văn Tượng có phụ thân là gia chủ của Thôi thị ở Bác Lăng, vốn là con thứ, nhưng huynh trưởng của gã mười năm trước đã qua đời nên bây giờ Thôi Văn Tượng chính là con cả. Gã cho rằng, chức gia chủ Thôi thị sau này chỉ có mình chứ không còn ai khác, như vậy, Lư Thanh chính là thê tử tương lai của gã.
Tuy rằng, vị trí gia chủ tương lai của Thôi thị phải sau hai năm nữa đại tế thì mới được quyết định, nhưng Thôi Văn Tượng đã không đợi được nữa. Gã cầu xin phụ thân cầu thân với Lư Trách, gả Lư Thanh cho mình để gạo đã nấu thành cơm, nắm chắc vị trí gia chủ ở trong tay.
Vừa rồi, khi Thôi Triệu và Lư Trác nói chuyện này, Lư Trác mặc dù không cự tuyệt nhưng cũng không đồng ý gả con gái cho Thôi Văn Tượng.
Ông ta yêu cầu cứ làm đúng quy định hàng trăm năm nay của hai nhà Thôi Lư, sau khi Thôi Văn Tượng đã ngồi lên vị trí gia chủ rồi mới nói đến chuyện hôn sự này. Đây là bản tính cẩn thận của Lư Trác, khiến cho Thôi Văn Tượng vô cùng chán nản.
Tâm tình của Thôi Văn Tượng lúc này vô cùng tồi tệ, lại vô tình phát hiện ra Trương Huyễn đang ngồi với Lư Thanh, gã lập tức giận tím mắt, liền vứt bỏ thanh cao của con cháu quý tộc, bảo Bạch Tín Dương đi làm nhục Trương Huyễn.
Không ngờ Trương Huyễn lại quá dũng mãnh, một quyền có thể đánh Bạch Tín Dương bay ra ngoài, không biết sống chết. Trong lòng Thôi Văn Tượng vừa tức vừa vội, mặt đỏ bừng, rút kiếm ra hổn hển quát:
- Họ Trương kia, hôm nay nếu như ngươi không xin lỗi thì đừng trách bọn ta không nói quy củ, lấy đông ức hiếp yếu.
Trương Huyễn rót cho mình một chén rượu, từ từ đưa lên miệng thưởng thức, mắt không thèm nhìn Thôi Văn Tượng, cũng coi như không nghe thấy gì.
Lúc này, Lư Khánh Nguyên vội vàng chạy tới. Là chủ nhà, gã không thể thiên vị bất cứ bên nào, hơn nữa cả hai bên đều là bằng hữu, quả thực khiến gã khó xử.
Lư Khánh Nguyên đành thấp giọng nhắc nhở mọi người:
- Trương công tử đây võ nghệ cao cường, đến cả biểu đệ La Thành của ta cũng không phải đối của của huynh ấy. Tôi khuyên các vị không nên động thủ.
Võ nghệ của La Thành tất cả mọi người đều đã nghe nói. Đó chính là cao thủ trẻ tuổi đệ nhất Hà Bắc. Nếu như ngay cả La Thành cũng không phải đối thủ của người này, thì chẳng phải hắn là…
Vẻ mặt của cả đám đều biến sắc, không khỏi lùi về phía sau một bước, có người lặng lẽ thu kiếm.
Thôi Văn Tượng nhìn Trương Huyễn đứng im. Không động vào được cũng không nhúc nhích được khiến gã không thể đi ra. Nhìn thấy Nhị gia Lư Nghị đang vội vàng đi tới, Thôi Văn Tượng liền nhân cơ hội nói:
- Được rồi, nơi này là Lư phủ, để chủ nhà đến nói công bằng đi!
- Xảy ra chuyện gì?
Mọi người đều tản mỗi người một hướng. Chỉ thấy Lư Nghị đùng đùng nổi giận đi tới. Ông ta vừa nhận được tin tây viện có khách uống rượu gây rối. Hôm nay là mừng thọ bảy mươi tuổi của Lư lão gia lại có người không nể mặt nên ông ta vội chạy tới xem.
Lúc này, Bạch Tín Dương đã tỉnh lại. Xương mũi gã bị đánh gẫy, rụng bốn cái răng, môi bị rách, mặt đầy máu, vô cùng thê thảm.
Gã được hai người đỡ, run rẩy đi tới, nhìn thấy Lư Nghi liền khóc rống lên:
- Lư nhị thúc xin hãy làm chủ cho cháu!
Lư Nghi hoảng sợ:
- Hiền chất, tại sao cháu lại ra nông nỗi này?
- Cháu vô tội chịu nhục, bị người ta đánh ở Lư phủ.
Bạch Tín Dương không dám nói nữa, khiếp đảm liếc nhìn Trương Huyễn.
Đám con cháu quý tộc đó đều có tuyệt học gia truyền, ai nấy trong lòng đều suy tính. Một câu “bị đánh ở Lư phủ” đã có thể khiến cho Lư Nghi đứng về phía mình. Mình bị đánh ở Lư phủ, Lư phủ phải làm chủ đòi lại công bằng cho mình.
Lư Nghi tức giận đến nỗi cả người run lên, chỉ và Trương Huyễn hét lớn:
- Ngươi to gan lắm!