Ba chàng thiếu niên đều muốn lên tiếng, Lý Thế Dân vẫy tay về phía sau, ba người bỗng nhiên im lặng trở lại. Lý Thế Dân bình tĩnh nói:
- Tổn thất của tửu lầu chúng ta cũng có trách nhiệm, cho nên tiền cũng không nhắc tới nữa. Nhưng người của ngươi lại vô duyên vô cớ tập kích chúng ta. Ta chỉ muốn ngươi xin lỗi chúng ta.
- Nhưng các ngươi cũng đã trừng phạt gã rồi, không phải sao? Ta không tin mũi gã sưng lên hoàn toàn là kết quả của đánh nhau.
Ánh mắt Trương Huyễn lạnh lùng nhìn Lý Thế Dân.
Tâm tư Trương Huyễn nhạy bén. Hắn biết Trình Giảo Kim rất thích cái mặt của mình, bị đánh cho bầm dập cũng là vì bảo vệ sĩ diện của mình, bị đánh cho tới sưng mũi lên cũng chỉ có một khả năng, đó là hai tay gã đan vào nhau. Đương nhiên cũng có khả năng là có nguyên nhân khác. Trương Huyễn nói rất chân thành, nhưng ngữ khí lại có chút thăm dò.
Dù sao Lý Thế Dân cũng là thiếu niên, sao có thể sánh được với Trương Huyễn. Mặt y có chút đỏ bừng lên, ánh mắt không khỏi liếc nhanh về phía Lý Nguyên Cát, ý là Lý Nguyên Cát đánh cho Trình Giảo Kim một trận đau đớn.
Ánh mắt Trương Huyễn sao mà chua ngoa, hắn lập tức biết được khóe mắt Lý Thế Dân cũng liếc qua. Hắn cũng thấy Lý Nguyên Cát đứng bên cạnh. Chàng thiếu niên này khoảng 13, 14 tuổi, cơ thể vạm vỡ, tướng mạo dù không xem là xấu xí, nhưng lại vô cùng hung ác. Đặc biệt là đôi mắt gã vô cùng đặc sắc, lòng trắng nhiều, đồng tử lại nhỏ. Đó chính là mắt rắn mà dân gian hay gọi, rõ ràng là vô cùng độc ác.
Trương Huyễn bỗng nhiên thấy hứng thú với bốn chàng thiếu niên này. Hắn đang muốn hỏi thăm đối phương. Đúng lúc này, Sài Thiệu cưỡi ngựa trở về nhà trọ. Từ xa Sài Thiệu đã nhận ra mấy vị huynh đệ, liền lớn tiếng gọi:
- Thế Dân, Nguyên Cát, các đệ tới tìm ta à?
Câu nói này khiến cho tất cả mọi người đều ngây người ra. Trong lòng Trương Huyễn thầm thấy kinh ngạc. Hóa ra họ chính là huynh đệ Lý Thế Dân. Chàng thiếu niên trước mắt này là Lý Thế Dân. Chàng thiếu niên có ánh mắt âm độc bên cạnh đó là Lý Nguyên Cát. Tiểu tử đen đúa này không cần nói, rõ ràng là Lý Huyền Bá.
Trương Huyễn không kìm nổi liếc nhìn Lý Huyền Bá một cái, thực sự không thể nhìn ra bộ dạng tuyệt thế võ công của y, chỉ là cơ thể cao lớn hơn người thường một chút, hoàn toàn không kinh người. Nhưng thật ra khí chất bình tĩnh thong dong của Lý Thế Dân cũng đã để lại cho hắn ấn tượng rất sâu sắc.
Vậy người còn lại là ai? Trương Huyễn nhìn Lý Hiếu Cung, tuổi tác chắc chắn không phải Lý Kiến Thành. Lý Kiến Thành đang ở Ngõa Cương trại mà!
Huynh đệ Lý Thế Dân cũng giật mình như vậy, hóa ra tỷ phu cũng ở đây. Lý Thế Dân liền bước lên trước hành lễ với Sài Thiệu, liếc mắt nhìn Trương Huyễn, thấp giọng nói:
- Tỷ phu quen người này à?
- Chúng ta từ Lạc Dương tới, sao có thể không quen được chứ? Vừa rồi phụ thân đệ còn cùng vị Lý công tử này trò chuyện vui vẻ.
Lý Thế Dân thầm kêu không ổn, chuyện này đã rắc rối rồi, không ngờ còn là bằng hữu của tỷ phu. Y tiến lên hành lễ với Trương Huyễn:
- Thế Dân không biết huynh đài là bằng hữu của tỷ phu, vừa rồi lời lẽ bất kính, Thế Dân thành thực xin lỗi huynh đài.
Trương Huyễn khẽ mỉm cười:
- Đây cũng xem như là không đánh không quen mà! Tại hạ Trương Huyễn, tự Xương Đồng, là thị vệ ở Yến Vương phủ.
Lý Thế Dân thấy Trương Huyễn không thèm để ý tới sự vô lễ vừa rồi của mình, trong lòng vui mừng, liền lần lượt giới thiệu các huynh đệ của mình. Trương Huyễn lúc này mới biết, hóa ra chàng thanh niên thân hình cao gầy này lại là Lý Hiếu Cung.
- Nếu đã quen nhau rồi, vào ngồi đi!
Sài Thiệu mỉm cười mời họ vào.
Mặc dù Lý Thế Dân rất muốn làm quen với Trương Huyễn một chút, nhưng y nghĩ tới Trình Giảo Kim muốn mình xin lỗi người đó là điều không thể. Hơn nữa với tính khí của Nguyên Cát, nói không chừng còn có thể đánh nhau nữa. Thôi đi, tránh xấu hổ, vẫn nên để sau rồi tính!
Nghĩ tới đây, Lý Thế Dân áy náy nói:
- Huyền Bá vừa trở về, chúng ta muốn đưa mẫu thân đi thắp nhang, sẽ lập tức quay lại ngay. Lần sau ta sẽ tới thăm, hoặc mời Trương huynh đệ tới tửu lầu uống bát rượu.
Trương Huyễn rất hiểu tâm tình của Lý Thế Dân, liền cười nói:
- Vậy thì một lời đã định, chờ chúng ta từ thảo nguyên trở về, chúng ta sẽ uống với nhau một bát nhé.
Sự thực, Sài Thiệu cũng muốn trở về lấy hành lý. Thê tử cũng vẫn còn đang chờ mình, gã cũng không thể chậm trễ được nữa. Nếu hai bên đều đã không muốn nói tiếp nữa, vậy thì lần sau tính tiếp.
- Các ngươi về trước đi, lát nữa ta cũng sẽ về.
Huynh đệ Lý Thế Dân hành một lễ với Trương Huyễn, rồi bước lên xe ngựa. Xe ngựa nhanh chóng đi xa. Thấy xe ngựa đã đi xa rồi, Sài Thiệu cười nói:
- Mấy cậu em vợ này của ta thế nào?
- Mỗi người một vẻ, Lão nhị Thế Dân rất có khí chất của lãnh tụ, tương lai sẽ không thể là người bình thường.
Trương Huyễn đương nhiên biết, trong lịch sử Lý Thế Dân đã ngạo thị với thiên hạ thế nào, bây giờ vẫn còn là thời đại thiếu niên của y, nhưng cũng sắp rồi.
Nhưng không biết vì sao mấy hôm trước Trương Huyễn lại lo lắng nghĩ cách làm thế nào để tiếp cận cha con Lý Uyên. Vậy mà hôm nay cơ hội đã bày ra trước mắt rồi, hắn lại không có chút ý tưởng nào.
- Tất cả mọi người quen Thế Dân đều nói y khác với các thiếu niên cùng tuổi. Y làm việc đệ còn không hiểu! Sau này ta sẽ từ từ nói cho đệ biết.
Hai người nói cười, đi vào đại viện nhà trọ.
……..
Sáng sớm hôm sau, mọi người đều đã xuất phát, ở Thái Nguyên có một ngày một đêm, đội ngũ đã cường tráng lên không ít. Triệu Đơn đã mua được một lô hàng, tăng thêm 50 con lạc đà. Ngay cả Trương Huyễn cũng có một đội tiểu thương của mình, 50 con lạc đà và năm trăm xấp tơ lụa. Đây có lẽ là hàng “nóng” của thảo nguyên, phải dựa vào quan hệ mới có thể nhập được hàng. Nếu may mắn, có thể bán được giá cao gấp ba lần.
Đương nhiên, tiểu nhị của hắn vẫn chỉ có một mình Trình Giảo Kim. Hôm qua Trình Giảo Kim đã lỡ mất bữa ăn bá vương, bị người ta đánh cho một trận, mất mặt vô cùng. Nhưng Trương Huyễn không hề nói tới chuyện này, dường như chưa hề xảy ra chuyện gì. Mà người khác vốn đã không thèm nhìn gã, bây giờ lại càng không thèm để ý tới.
Cũng may da mặt Trình Giảo Kim cũng đủ dày, chỉ lúng túng im lặng một hồi, lại bắt đầu thói cũ tái phát, bật cười hi hi ha ha, vẻ mặt không nghiêm chỉnh.
Nhưng sự thay đổi cũng vẫn có, Trình Giảo Kim bắt đầu đóng vai tiểu nhị, có lẽ là cảm kích Trương Huyễn đã giữ thể diện cho gã, cũng có lẽ là vì màn xấu hổ ở tửu lầu Thái Nguyên đã làm tổn thương lòng tự tôn của gã. Gã cũng không muốn tiếp tục cuộc sống ăn cơm chùa nữa.
Trình Giảo Kim cũng dần dần có sự thay đổi, không còn lười nhác như trước nữa, bắt đầu xếp hàng và dỡ hàng như những tiểu nhị khác. Mặc dù không phải quá tích cực, Trương Huyễn phải gọi gã vài lần gã mới chậm chạp bắt tay vào làm. Nhưng chí ít cũng đồng ý làm việc, ngay cả Triệu Đơn cũng cảm thấy gã có thể ở trong đội ngũ.
Hôm nay, đội ngũ đã tới một thị trấn tên là Kim Dương. Vào lúc chạng vạng, Triệu Đơn đã bao một nhà trọ, mọi người lần lượt bắt đầu dỡ hàng, chuyển vào trong phòng. Mặc dù hàng ngày đóng hàng dỡ hàng rất phiền phức, nhưng đây lại là chuyện cần làm, nếu không gặp phải cướp đêm, thì sẽ hối hận vô cùng.
Trình Giảo Kim vừa mới nằm xuống, liền bị Trương Huyễn đá một cước vào mông:
- Đi dỡ hàng!
- Để ta nghỉ một lát đi!
Trình Giảo Kim chống hai tay sau lưng, cố làm ra vẻ mặt đầy đau khổ nói:
- Ta cảm thấy mình đã già rồi, mấy tháng không động vào nữ nhân mà lưng lại đau.
Trương Huyễn lờ lời tố khổ của gã đi, lại hung hăng đá gã một cước nữa, lạnh lùng nói:
- Bớt nói linh tinh đi, mau đi làm việc!
- Ông chủ không có lương tâm!
Trình Giảo Kim rên lên một tiếng, trong lòng muôn vàn không muốn, tất cả không cam lòng, nhưng vẫn lề mà lề mề làm việc trong sân.
Trình Giảo Kim có lực khí, hiệu suất cũng cao hơn bình thường rất nhiều. Gã chỉ mất khoảng một khắc đồng hồ đã bốc dỡ toàn bộ hàng hóa chuyển vào trong phòng, lại còn dắt lạc đà đi uống nước ăn cỏ.
Trương Huyễn hiếm khi thấy được gã đã cố gắng như vậy, liền mỉm cười nói với gã:
- Sau này những con lạc đà và hàng hóa này giao lại cho ngươi, cố gắng làm việc, sau khi kiếm được tiền, ta tính cho ngươi một phần.
Trình Giảo Kim liền sáng mắt lên:
- Lời này của công tử là thật chứ?
- Ta đương nhiên sẽ lừa ngươi rồi!
Trình Giảo Kim vui mừng, toan tính nho nhỏ trong lòng lập tức dâng lên. Nghe lời Triệu nhát gan nói, những hàng hóa và lạc đà này tổng cộng đã tiêu tốn hết bốn trăm lượng vàng. Nếu mình có một phần, đó chính là bốn mươi lượng vàng rồi.
Triệu nhát gan còn nói đi một chuyến Đột Quyết chí ít là lợi nhuận gấp ba lần. Như vậy phần đó của mình sẽ biến thành 120 lượng vàng. Có thể đổi thành một nghìn hai trăm quan tiền, cộng thêm 250 quan đã nói lúc trước nữa, như vậy chuyến này gã cũng đã kiếm được 1450 quan tiền.
Tiên sư bà nó, bố sắp phát tài rồi!
Trình Giảo Kim lập tức vui mừng, gã đã chịu vất vả không có tiền, cảm giác phát tài tuyệt vời này dường như khiến từng cái lỗ chân lông cũng đều cảm thấy thoải mái. Gã liền đuổi theo Trương Huyễn, mặt dày cười nói:
- Nếu ta cũng là ông chủ nhỏ, vậy chúng ta có thể thuê thêm hai tiểu nhị nữa, phụ trách việc dắt lạc đà, dỡ hàng gì đó, ngươi xem ….
Trương Huyễn chán nản, chưa từng gặp người nào lại mặt dày như vậy, vừa mới cho gã một phần gã đã sĩ diện rồi. Hắn hùng hổ trừng mắt nhìn Trình Giảo Kim:
- Muốn thuê tiểu nhị cũng có thể, tiền công sẽ trừ từ phần của ngươi.
Hắn quay người nghênh ngang bước đi, Trình Giảo Kim gãi đầu, nếu trừ tiền từ trong túi mình, vậy thì thôi đi!
Từ sau khi Trình Giảo Kim có cổ phần, dường như đã biến thành một người hoàn toàn khác, không hề nhàn hạ mánh lới, cực kỳ ra sức làm việc, quản lý 15 con lạc đà, bốc dỡ hàng không hề oán hận. Lúc này bản thân gã cũng đang cưỡi một chú lạc đà, một đường hét lớn, uy phong tám hướng.
Ngoài việc tăng hàng hóa ra, rõ rệt nhất là nhiều hơn một đội 12 người, do Lý Thần Thông em họ của Lý Uyên thống lĩnh, ai nấy dáng người cao lớn, võ nghệ cao cường. Bởi vì Lý Thần Thông võ nghệ hơi yếu, cho nên 12 người này kỳ thực chính là hộ vệ của y.