Trần Húc quả thực rất gấp, khi tất cả mọi người trèo từ trên vách đá xuống, thời gian đã sắp tới canh năm rồi, càng quan trọng là địa hình phía dưới khác với tưởng tượng của y. Y không ngờ phía dưới sơn cốc lại rộng lớn như vậy, phân bố rừng cây lớn, căn bản không nhìn thấy được quân Cao Câu Ly trú đóng ở đâu?
- Không nên vội vàng, quân địch trú đóng đã cách chúng ta không xa nữa rồi.
Thẩm Quang thấy được sự lo lắng trong mắt Trần Húc, liền cười an ủi y:
- Địa hình trong sơn cốc ta rất hiểu, đi tiếp lên phía trước hai dặm, chúng ta có thể thấy được vùng đất rộng lớn. Quân Cao Câu Ly có lẽ đóng trại ở đó.
- Đi thôi!
Thẩm Quang vẫy tay với tất cả mọi người, Trần Húc cũng theo ông đi vào trong rừng cây.
Thẩm Quang quả thực rất thông thạo địa hình ở đây. Ông dẫn trăm binh lính nhanh chóng chạy vào trong rừng rậm. Chạy khoảng một hai dặm, ông bỗng nhiên khoát tay, tất cả mọi người đều dừng lại. Ông chăm chú nhìn về phía trước, chậm rãi khoát tay về phía sau, ra ý mọi người gục xuống.
Lát sau, phía trước vang lên giọng nói, rất nhanh xuất hiện một đội binh lính trinh sát tuần tra, khoảng hơn 10 người, ai nấy đều mặc khôi giáp, tay cầm trường mâu, xếp hàng đi qua trước mặt họ, đi về phía bên kia.
Mọi người nín thở, phủ phục trong lùm cây và bụi cỏ, ngay cả thở mạnh cũng không dám thở chút nào, chờ cho đám lính trinh sát tuần tra đi xa, Trần Húc mới chạy lên phía trước, thấp giọng hỏi:
- Phát hiện thấy gì rồi?
- Ngươi nhìn phía trước!
Thẩm Quang khẽ cười nói.
Trần Húc nhìn xuyên thấu qua mấy lùm cây về phía trước, y bỗng há hốc miệng ra, chỉ thấy phía trước là một bãi đất trống hàng vài dặm, từng chiếc đại trướng được bố trí san sát trên đất trống, được bao quanh hàng rào, dưới ánh trăng hiện lên rất rõ rệt.
- Các ngươi định làm gì?
Thẩm Quang thấp giọng hỏi.
- Chúng ta có mang theo hỏa tiễn và cây đuốc, chuẩn bị châm lửa đốt cháy đại trướng quân địch. Đây cũng là tín hiệu.
- Để ta châm lửa đi! Các ngươi ở bên ngoài bắt chết quân địch, ngoài ra khi châm lửa, còn sai người ra ngoài cốc báo cáo.
Khi Thẩm Quang leo xuống phía dưới khe núi, kỹ thuật biểu hiện vô cùng nhanh nhẹn, khiến người ta xem thế là đủ rồi. Trần Húc cũng hiểu, để ông đốt lửa khả năng thành công sẽ cao hơn, thấy trời sắp sáng rồi, nếu không hành động thì sẽ không còn kịp nữa.
Y lập tức đưa túi da sau lưng cho Thẩm Quang:
- Bên trong này có ba bó đuốc, lát nữa tất cả đều nhờ vào Thẩm Giáo úy rồi.
Thẩm Quang khoác áo da lên người, chạy về phía quân doanh quân địch, y nhanh nhẹn giống như một chú linh dương, nhanh chóng lao tới bờ rào gỗ cao một trượng, nhẹ nhàng bay người qua, thấy Trần Húc và thủ hạ của mình trợn mắt há hốc miệng đứng nhìn.
Một thủ hạ của Thẩm Quang đắc ý thấp giọng cười nói:
- Công phu khinh thân của Giáo úy nhà ta có thể nói là số 1 thiên hạ. Năm đó tấn công thành Liêu Đông, quân Tùy tiêu vong hàng vạn cũng không công hạ được. Mà y chỉ dùng một sợi dây thừng quăng lên cổng thành đã cướp được thành Liêu Đông, ngay cả Hoàng đế cũng phải đích thân tới tiếp kiến y.
- Vậy sao hắn ta lại ở thành Liêu Đông?
- Không có hậu đài, không có bối cảnh! Lại cộng thêm xuất thân cũng không được tốt lắm, không được mọi người xem trọng, nếu còn không có hy vọng, chúng ta đều chuẩn bị cáo lão hồi hương thôi.
Trần Húc đang muốn hỏi họ trước đây làm nghề gì, đúng lúc này một binh lính chỉ về phía doanh địa hô lên:
- Mau nhìn xem, châm lửa rồi!
Mọi người đều thấy rồi, chỉ thấy một đám lửa cháy lên trong đại doanh, Trần Húc vui mừng, vung tay lên:
- Đi theo ta!
Y dẫn theo trăm binh lính chạy về phía doanh trại quân địch.
Uyên Võ Ninh vừa mới bố trí xong binh lính chạy về Bình Nhưỡng đưa tin, gã đang suy nghĩ cẩn thận hành động tiếp theo, bên ngoài bỗng có tiếng kêu gào cắt ngang dòng suy nghĩ của gã. Gã bỗng tức giận quát:
- Lại xảy ra chuyện gì thế?
Một tên thân binh xông tới, khẩn trương hô lên:
- Tướng quân, bên ngoài… bên ngoài cháy rồi!
Uyên Võ Ninh kinh ngạc, nhảy dựng lên, chạy ra ngoài trướng, chỉ thấy mười mấy đại trướng phía đông bốc cháy. Ngọn lửa cháy lớn, tạo thành biển lửa, bọn lính loạn thành một bầy, nghiêng ngả từ trong đại trướng nhảy ra, kêu khóc thảm thiết.
Uyên Võ Ninh giật mình, trợn mắt há hốc miệng, lập tức lớn tiếng hỏi:
- Chuyện gì đã xảy ra?
- Không rõ nguyên nhân, liệu có phải có người vào phóng hỏa không?
Uyên Võ Ninh cảm thấy không thể nào, trong sơn cốc đã bố trí bốn trạm lính canh, tuyệt đối không thể có sai sót được. Nếu có người muốn lẻn vào chắc chắn sẽ làm kinh động tới trạm canh gác. Còn về phía sau cũng không lo lắng, xung quanh đều là vách núi cao trăm trượng, ngay cả vượn khỉ cũng không trèo xuống được, càng không nói tới con người.
Lẽ nào là có người không cẩn thận để cháy?
Đang lúc cấp bách, Uyên Võ Ninh bỗng nhìn thấy một bóng người khả nghi từ trong đại trướng chạy ra, trong lòng gã tức giận, liền quay về trướng lấy đại đao ra, tung người nhảy lên lưng ngựa, thúc ngựa đuổi theo bóng đen đó.
Thế lửa cháy rất mạnh, trong đại doanh đã loạn thành bầy. Binh lính Cao Câu Ly đang say giấc nồng bị đánh thức dậy, không kịp mặc quần áo, cầm binh khí, không quan tâm tới thứ gì liền lao ra đại trướng, xông về phía ngoài lán. Rất nhiều người trên người không mặc quần áo, chân không giày, chật vật vô cùng.
Đại loạn trong sơn cốc cuối cùng đã ảnh hưởng tới ngoài cốc. Lúc này trời đã sáng rồi, Trương Huyễn thống lĩnh một nghìn binh lính đang căng thẳng chờ tin tức. Họ cũng cảm thấy được sự biến đối trong sơn cốc. Lúc này, tiếng chuông cảnh báo “Đang! Đang!” vang lên trong sơn cốc, chỉ thấy mười mấy binh lính quân Tùy xông ra, liền lớn tiếng quát:
- Tướng quân, trong sơn cốc đã loạn rồi, mau tiến quân!
Trương Huyễn vui mừng quá đỗi, không do dự nữa, liền hạ lệnh:
- Giết!
Hai chân hắn kẹp chiến mã, thúc chiến mã xông lên, phía sau hàng nghìn binh lính theo sát hắn, đánh tới cửa sơn cốc.
Tình thế bỗng nhiên thay đổi trong nháy mắt. Họ vừa xông tới cửa sơn cốc, chỉ thấy trong sơn cốc xông ra một đám binh lính Cao Câu Ly, hơn trăm người, ai nấy quần áo sộc sệch, hung hăng vô cùng. Có người cầm binh khí, có người tay không, đối mặt với sự xuất hiện của binh lính quân Tùy, họ hoang mang vô cùng, lần lượt rút lui về phía sau.
Trương Huyễn hô lớn:
- Giết!
Hắn đầu tàu gương mẫu xông vào quân địch, trường kích tấn công, bổ chém ám sát, máu văng tung tóe, tứ chi bay khắp nơi, tiếng kêu la thảm thiết. Binh lính quân Tùy đi theo chủ tướng đánh lên, chém giết thi thể binh lính Cao Câu Ly, máu chảy thành sông.
Binh lính Cao Câu Ly ai nấy đều run sợ. Họ thấy đường chạy trốn bị quân Tùy chặn lại, chỉ biết quay đầu chạy khắp nơi trong sơn cốc. Trương Huyễn quát lớn:
- Đoàn thứ nhất chặn lấy cửa cốc, những người còn lại theo ta đánh vào trong!
Hắn thúc chiến mã, mở một đường máu, xông vào trong sơn cốc khói lửa ngút trời.
Vừa xông vào sơn cốc không bao xa, liền thấy trên một bãi đất trống có hàng chục tên lính quân Tùy đang tấn công một đại tướng quân địch. Đại tướng quân địch này mặc khôi giáp, cưỡi một con chiến mã khỏe mạnh, tay vung đại đao, võ nghệ vô cùng cao cường, nhưng nhìn ra được gã đã mất sức chiến đấu, chỉ muốn thoát khỏi sự giằng co của binh lính quân Tùy.
Nhưng quân Tùy chiến đấu với tên đại tướng này lại không phải là Trần Húc và bộ hạ của y, mà là một cánh quân khác, người dẫn đầu là một tướng lĩnh trẻ tuổi, tay cầm chiến đao, cơ thể cực kỳ nhanh nhẹn. Đối mặt với sự chém giết thảm khốc của đại đao của tướng địch, y dường như có thể tránh được tất cả.
Trương Huyễn có chút ngây người ra, đây là quân Tùy từ đâu tới? Vị tướng lĩnh quân Tùy này là ai?
Đúng lúc này, Uyên Võ Ninh thấy Trương Huyễn, toàn bộ quân Tùy duy chỉ có người này cưỡi ngựa, nhất định là chủ tướng quân Tùy. Uyên Võ Ninh đang trong lúc vô cùng lo lắng đã phát hiện thấy chủ tướng quân địch, khiến cho lòng y dâng lên một niềm hy vọng. Nếu có thể chém chết được chủ tướng quân địch, có lẽ họ sẽ còn có cơ hội chuyển bại thành thắng.
Uyên Võ Ninh liền vung đao lên, ép Thẩm Quang và mấy tên thủ hạ của y xuống. Uyên Võ Ninh thúc ngựa lên, giơ đao xông về phía Trương Huyễn.
Trong ánh sáng mờ mờ, Trương Huyễn nheo hai mắt nhìn về phía tướng địch đang xông tới, đối phương không ngờ đầu đội nón trụ hình kim, trên chóp mũ còn cắm cặp lông đuôi sơn trĩ dài dài. Nghe nói đây là dấu hiệu của người ở vị trí cao của Cao Câu Ly.
Trong lòng Trương Huyễn đã có tính toán, không chờ tướng địch vung đao, hắn liền chớp lấy tiên cơ, hai tay dùng lực xiên kích lên phía trước. Trường kích như một tia chớp sáng loáng, trong nháy mắt đã đâm trúng ngực của Uyên Võ Ninh.
Uyên Võ Ninh không ngờ tốc độ của đối phương lại nhanh và mạnh như vậy. Trong lòng y thầm thấy kinh ngạc, không kịp trở mình, hai tay ôm lấy cánh đao đưa ra ngoài chống lấy.
Phát này của Trương Huyễn là chiêu thứ ba phong hướng lôi động của Bá Vương thương pháp. Khi hắn ở trong cuộc đại chiến với Tống Kim cũng đã từng sử dụng chiêu này.
Nhưng cách một tháng, Trương Huyễn đã đem Tử Dương kích pháp và Bá Vương thương pháp hòa quyện vào nhau, bên trong còn ẩn chứa sự biến đổi kỳ diệu.
Khi mũi kích và cán đao của đối phương va vào nhau, tốc độc của trường kích bỗng nhiên chậm lại, giống như là kéo vật nặng ngàn cân vậy, sức nặng đè xuống cán đao.
Uyên Võ Ninh cảm thấy trường kích của đối phương nặng tựa ngàn cân, y không thể đẩy được trường đao đi, thấy đầu mũi kích đâm vào ngực mình, y sợ hãi tới mức hồn siêu phách lạc, thân người ngả về phía sau. Nhưng trường kích lại như ngọn núi đè xuống người y, đầu mũi kích lại đâm trúng vào yết hầu y.
Lúc này y đã không còn đường lui nữa, hoặc là bị đối phương xuyên thủng yết hầu, hoặc là thí mã. Y thốt lên một tiếng, thân người lao xuống dưới, đại đao cũng rơi khỏi tay.
Uyên Võ Ninh vừa muốn đứng lên chạy trốn, chỉ thấy sau lưng bị đau nhói. Y kêu lên một tiếng thảm thiết, chết ngay tại chỗ, mũi kích sắc nhọn xuyên thủng sau lưng y, Trương Huyễn không chút lưu tình đã đâm chết tướng địch dưới đất.
Cách đó không xa, Thẩm Quang đã thấy võ nghệ của Trương Huyễn, trong lòng y không khỏi thấy uể oải. Rốt cuộc đối phương là người thế nào? Y và tướng địch đấu với nhau cũng đã vài chục hiệp rồi, suýt chút nữa đã bị tướng địch giết chết. Nhưng lúc này tên tướng địch có tài võ nghệ cao cường ngay cả một hiệp cũng không thể chống nổi.