Một sớm, Ly Ương đến Di Hoa cung của Nghi quý phi, vì là biểu muội thanh mai trúc mã cùng lớn lên với đương kim Hoàng thượng, lại là con gái của trọng thần đương triều Cửu vương gia, cho nên ngay đến nơi ở cũng hoa lệ hơn nhiều cung điện của những tần phi bình thường.

Mục đại nhân… Nghi quý phi nhìn thiếu niên mỹ mạo trước mắt, nhất thời có ảo giác như thời gian quay ngược. Tam hoàng tử đã bổ đến, thân thân thiết thiết kêu cậu, việc Tích Nhan rời đi, dường như không lưu lại bóng ma gì cho hài tử bé nhỏ này. Ly Ương liền ôm chặt hài tử trên người lưu giữ dòng máu Mục gia này, Ly Ương nghĩ, về sau, hài tử này phải trở thành người chí tôn. Bất kể thế nào, mình đều phải giúp hài tử này đi lên đỉnh điểm cao nhất ấy, muốn nó nhìn xuống thương sinh, ném tất cả mọi người lại xa tít phía sau, vậy là sẽ không có bi ai gì nữa.

Nghi quý phi, ta là đến thăm tam hoàng tử, ngoài ra còn có mấy việc muốn thỉnh giáo ngài. Qua một hồi, Ly Ương phân phó Thúy Bình đưa tam hoàng tử ra ngoài hoa viên chơi.

Cái gì, đại nhân ngài muốn hỏi cái gì? Nghi quý phi đột nhiên hơi bất an. Nàng nhớ tới một lần nọ, Tích Nhan hỏi nàng, hỏi nàng có biết Mục Phong Duyên phụ thân mình hay không. Lần đó, Nghi quý phi đã chạy trốn. Thế nhưng lần này thì sao? Ly Ương trước mắt, trong mắt là thần sắc hoàn toàn không như lúc trước. Y đã biến thành một người khác chỉ trong khoảng thời gian một năm ngắn ngủi. Từ đỉnh cao rơi xuống đất, từ người người hâm mộ đến người người phỉ nhổ, thăng trầm cao nhất của một người, chắc cũng chỉ như vậy thôi?

Ta từng nghe Tích Nhan nói, trong hoàng cung này, ngài là người duy nhất có thể kiên kiên nhẫn nhẫn cùng tỷ ấy trò chuyện! Tỷ thường nhắc tới ngài trong thư nhà, Tích Nhan nói, nếu mình có thể giống như ngài, khoái khoái lạc lạc, xem như hết thảy đều chưa từng xảy ra, vậy thì tốt rồi! Thế nhưng, ngài là quý công chúa lớn lên trong hoàng cung, tỷ ấy vĩnh viễn không thể đuổi kịp ngài! Ngày đó, lúc ta bị vu hãm, cũng là nương nương ngài đứng ra cứu giúp… Tích Nhan sẽ không nhìn lầm người, sự cảm kích của tỷ với nương nương ngài, vẫn luôn đặt trong lòng, cho dù là tam hoàng tử, cũng phó thác cho ngài… Nhưng mà, Tích Nhan tỷ ấy, tất nhiên vẫn còn rất nhiều chuyện chưa hỏi ngài đâu nhỉ? Cho nên, cứ để ta thay tỷ ấy đến hỏi là được. Chỉ là không biết nương nương ngài liệu có thẳng thắn cho tại hạ biết hay không.

Ly Ương nhìn Nghi quý phi, một người trong mắt chân thành hay không, rất dễ nhìn rõ. Mặc dù Ly Ương khắp đầu óc đều là những thứ muốn đoạt lại. Thế nhưng, thế nhưng trong mắt y, lại trong suốt hơn bất kỳ ai. Toàn tâm toàn ý báo thù cùng toàn tâm toàn ý muốn tới gần ai đó, là một loại tâm tình thôi!

Ngài, ngài muốn hỏi cái gì? Nghi quý phi trước nay chưa từng biết, đối mặt với sự chân thành của một người cũng sẽ khiến mình bất an như thế. Nàng trốn không được, có một số việc biết rồi, thì chạy không được nữa.

Phụ thân ta Mục Phong Duyên, Nghi quý phi, ngài biết người này chứ? Năm đó, ông lấy thân phận áo vải vào cung làm đế sư một năm, là một đại mỹ đàm triều dã nhỉ? Nhưng mà, ông vì sao phải vội vàng rời khỏi hoàng cung, sau khi về đến nhà lại buồn bực không vui, chẳng bao lâu thì bệnh mất, là bởi vì trong hoàng cung đã xảy ra chuyện gì chăng? Nương nương ngài từ nhỏ là người thân cận với Hoàng thượng nhất, với những việc cũ này, tất nhiên cũng biết rõ hơn người bên ngoài?

Ánh mắt Ly Ương hơi hùng hổ dọa người. Nghi quý phi biết y không phải Tích Nhan, y đã hạ quyết tâm, muốn biết những chuyện đã qua. Nhưng mà năm đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nghi quý phi tận mắt thấy một hài tử kiêu ngạo, tự cao tự đại đã biết cái gì là sùng kính và ái mộ, đã hiểu một hài tử vui tươi, khoái hoạt từ từ sa sút tinh thần, biến thành một đế vương không cần bất kỳ ai tiếp cận nữa như thế nào. Nghi quý phi còn nhớ có một lần, Thiên Dương nhìn nàng nói: Vân nhi, trên đời này, ta rốt cuộc chẳng tìm được một người, làm ta cảm thấy vừa hạnh phúc vừa tuyệt vọng nữa, nếu có một ngày ta chết, nhất định là vì một người như vậy. Khi đó Thiên Dương đã thành Hoàng đế, y dùng trẫm với mọi người, lại dùng ta khi nhắc tới người kia. Khi đó, nàng liền biết, mười mấy năm thanh mai trúc mã chẳng thể bằng một năm sống chung, không đúng, là chẳng thể bằng một lần thoáng nhìn của họ lúc ban đầu. Loại bi ai ấy, nàng chỉ tự mình biết. Kỳ thật người tuyệt vọng, đâu chỉ mình Thiên Dương?

Đại nhân ngài đại khái không biết đâu nhỉ? Nghi quý phi đột nhiên nở nụ cười, hoàng cung là nơi tịch mịch lắm. Mặc dù có rất nhiều nơi mới lạ thú vị, nhưng lâu dần cũng chán. Cho nên, bên trong hoàng cung này cần đồ chơi, rất nhiều và mới lạ. Hơn nữa bên trong hoàng cung này, một món đồ cổ, một gốc hoa, một con chim, thậm chí là một người… Những thứ này đều có thể trở thành một món đồ chơi. Có lúc, một người là đồ chơi của một người, mà người này, lại là đồ chơi của một người khác. Giống như trong cung này nhiều nô tài, chủ tử của một nô tài có thể là nô tài của một nô tài khác. Chính là như vậy thôi. Nhưng mà, bất luận thế nào, Hoàng thượng là chủ tử của mọi người, những người khác là nô tài là đồ chơi, đều không hề gì, biết ai là chủ tử là được rồi…

Nghi quý phi cười, chẳng biết giải thích như vậy, đại nhân có vừa lòng không?

Nghi quý phi vẫn nhớ tên mình là Chu Nghi Vân. Hồi nhỏ Thiên Dương gọi nàng là Vân nhi. Thiên Dương nói, Vân nhi, muội hãy mãi ở bên ta được không? Nếu ta làm Thái tử, muội sẽ là thái tử phi, nếu ta làm Hoàng đế, muội sẽ là hoàng hậu, Vân nhi, ta luôn gọi tên muội, muội cũng đừng rời khỏi ta, được không? Thế nhưng Vân nhi tên này, đến bây giờ, rốt cuộc còn bao nhiêu người nhớ được? Hoàng thượng đã nhiều năm không gọi tên này? Cho nên, Vân nhi tên ấy cũng không cần nữa. Vân nhi đã biến thành đồ chơi, biến thành nô tài, biến thành người chẳng phải là cái gì cả.

Hết thảy những điều này, chắc đều bởi vì một người tên là Mục Phong Duyên? Người đó, chỉ một cái nhìn ban sơ, đã thành vĩnh viễn. Khi đó, Thái tử 16 tuổi nói với lão sư 33 tuổi: Ta thích ngươi. Vân nhi đứng ngoài cửa sổ từ đấy vĩnh viễn tan biến. Thiên Dương sau khi bước lên hoàng vị, lần cuối cùng kêu tên nàng, là nói với nàng: Nàng đã biết tất cả, biết những hoan hỉ và tuyệt vọng của trẫm, cho nên, về sau trẫm không bao giờ có thể ngụy trang trước mặt nàng nữa, cho dù trẫm có thể ngụy trang trước mặt mọi người trên đời này, nhưng vẫn không thể giả vờ một đế vương lãnh khốc vô tình trước mặt nàng. Cho nên, Vân nhi, nàng sau này chính là Nghi quý phi của trẫm, là ái phi của trẫm, nhưng vĩnh viễn không còn là Vân nhi của trẫm, nàng hiểu chứ?

Khi đó, Vân nhi gật đầu, phải liều mạng mới không òa khóc ra, từ đó về sau, nàng không còn khóc nữa. Tiểu cô nương tên Vân nhi vẫn theo sau Thiên Dương, liền chết đi. Một nữ tử gọi là Nghi quý phi, đứng trong hậu cung này, cười khoái khoái lạc lạc, vờ như không để ý gì, từ đây, chỉ cần an tâm làm một chủ tử, một nô tài, một món đồ chơi, cũng như một món đồ cổ, một gốc hoa, một con chim, một người ngoài cuộc.

Nhưng mà, nhưng mà, nếu thật sự chỉ chia làm chủ tử với nô tài, đồ chơi, vậy thì tốt rồi! Ly Ương thở dài, như vậy, chắc sẽ không thấy bi ai đâu? Như vậy, hẳn là có thể dễ dàng đến gần và rời đi? Có thể dễ dàng cười hoặc khóc? Nghi quý phi, ngài không bi ai chút nào sao?

Ly Ương không hỏi gì nữa. Y bắt đầu dần dần hiểu được một chút, có một số việc, qua rồi, cho dù hỏi lại, cũng chẳng ích gì. Ly Ương nghĩ, tại sao mình phải hỏi? Chỉ là tìm một cái cớ, để cái gọi là trả thù hoặc thù hận của mình tìm được một lý do thôi chăng? Bởi vì mình từng chút từng chút, mất đi hơi sức, có đôi lúc, đột nhiên có ảo giác, mình chính là Mục Phong Duyên ư? Như vậy cũng tốt, được Thiên Dương sủng, cưng chiều, cũng như tâm tình lúc trước khi muốn đến gần y. Đứng trong khu vườn sau Phong Hà cung, nơi đó trồng đầy hoa lan Phong Duyên thích, nơi nơi đều có mùi hương u u, thật giống như trong tổ trạch Giang Nam. Phụ thân cười đọc thơ cùng Tích Nhan, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn mình đang đuổi bướm chạy khắp vườn…

Chỉ là, đến cuối cùng vẫn chưa thỏa mãn nhỉ? Đứng giữa những gốc lan đó nhìn vẻ tươi cười ôn nhu của Thiên Dương, vẻ tươi cười ấy so với ánh dương sau thu còn chói mắt hơn. Những vẻ tươi cười này không phải cho Mục Ly Ương, là cho Mục Phong Duyên! Nghĩ đến đây, tâm liền đau đớn từng cơn.

Hoàng thượng, thanh âm gì mà chói tai vậy? Ly Ương cau mày. Đó là tiếng ca của Linh phi, thoáng có vị bi thảm.

Ta ghét thanh âm đó… Ly Ương vẫn cau mày nói. Từ đây, trong hoàng cung không còn tiếng ca của Linh phi nữa. Thế nhưng, thế nhưng, Ly Ương cũng thành một Linh phi khác. Tích Nhan, Tích Nhan, nếu chị nhìn thấy em hiện tại, nhất định phải ghét em thôi? Nhưng mà, em không thể trở thành chị! Cho nên, từ nhỏ, phụ thân đã thích tỷ tỷ, mà không thích em…

Tim đau quá, đau quá, lúc nào cũng đau, thấy y hay không, đều đau như nhau… Nếu ta không đến hoàng cung này, không gặp người này…