_Tiểu tử, đã nói cứ ngủ trước, không cần chờ anh. Sao còn nằm ở sofa? 

Nam nhân nhìn nhìn đồng hồ. 1h sáng. Khuôn mặt lãnh khốc lộ rõ nét giận dữ, ngữ khí có chút không hài lòng nhưng trong mắt lại hàm chứa sự lo lắng, xót xa. Cúi người ôm lấy cục chăn bông màu hồng phấn trên sofa, dịu dàng lôi ra một mái tóc ngố đến không thể trẻ con hơn, đôi mắt to tròn còn mang vẻ mơ màng, cúi đầu ngập ngừng giải thích:

_ Bánh Bao không muốn anh như trước, trở về đều là căn nhà trống, không có ai chờ đợi. Sẽ cô đơn! Bánh Bao biết cảm giác có người chờ ta về rất tốt, Bánh Bao muốn cả đời luôn là người ở sau anh, mong anh về nhà!

Nói rồi chồm người từ trong chăn ra hôn lên trán nam nhân một cái rõ mạnh, cười tủm tỉm.

Nam nhân ngẩn người. Khóe miệng dần cong lên khiến mặt thường ngày như sát nhân trở nên nhu hòa hơn rất nhiều. Tiểu Bánh Bao đối diện bị nụ cười này làm cho đỏ mặt, xấu hổ cúi đầu. Khẽ vòng tay ôm lấy cục chăn bông kia, nam nhân nhẹ nhàng hôn xuống đôi môi non nớt của Bánh Bao nhà mình. 

Phải! Từ nay anh có "nhà" - một căn nhà đúng nghĩa có một tiểu Bánh Bao lúc nào cũng ở đây chờ anh về! 

Nhân gian tựa chốn lắm thị phi

Buông bỏ vinh hoa cầu cạnh "người"  

- L.Mặc -