Tô Chuyết càng nghĩ càng kinh sợ, không ngờ từ khi mình xuống núi đến nay, chuyện phát sinh có vẻ như toàn bộ không liên quan, kì thực đều có quan hệ cùng Vệ Tiềm. Từ ban sơ Giang Khôi Lữ Khang, đến Vạn Thương Vệ Thắng, chính mình dĩ nhiên đã trừ đi nhiều người của Vệ Tiềm như vậy!

Tô Chuyết đột nhiên cảm giác được một phen sợ hãi, căn phòng này tựa hồ cũng trở nên âm trầm. Bầu không khí an tĩnh chung quanh càng khiến người ta áp lực vô cùng. Từ lúc y xuống núi đến nay, lần thứ nhất cảm nhận được sợ hãi, âm thầm tự trách mình cuồng vọng tự đại, không biết sâu cạn, thế nào tùy tiện liền tiến vào trong nhà Nhạc Dương Vương?

Tô Chuyết nhìn chằm chằm hai món bảo vật, không nhúc nhích, trên trán cũng đã chảy ra lấm tấm mồ hôi lạnh. Đột nhiên ngoài cửa vang lên một giọng nói hùng hồn: "Không ngờ Tô công tử cũng yêu thích đám đồ chơi này! Nếu là ưa thích, không ngại cầm hai món đi chơi!"

Tô Chuyết giật nảy mình, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người vào cửa, thân cao thể tráng, râu dài, hai mắt sáng ngời có thần, ánh mắt như lưỡi dao, đâm thẳng đáy lòng Tô Chuyết. Nguyên lai đây chính là Nhạc Dương Vương trong truyền thuyết, Vệ Tiềm!

Tô Chuyết thế mà nhất thời không dám nhìn thẳng ông ta, ôm quyền hành lễ nói: "Vãn bối gặp qua Vệ tiền bối!"

Vệ Tiềm cười ha ha một tiếng, lớn tiếng nói: "Quả nhiên là người trong giang hồ a, tiếng chào hỏi này nghe qua còn thân thiết hơn so với đám lễ nghi phiền phức trên quan trường!"

Chuyết gật gật đầu, thoáng bình phục tâm tình. Vệ Tiềm nhìn sang chén trà trên bàn, lại nguyên xi không động, nói ra: "Tô công tử ngại trà này không tốt sao? Vậy ta để cho người thay đổi đi!"

Tô Chuyết vội nói: "Không cần, trà là trà ngon, chỉ là một giới thảo dân như Tô mỗ, chỉ sợ trà ngon bực này, quen thành kén ăn kén miệng, ngày sau lại uống trà không quen nữa mà thôi!"

Vệ Tiềm sững sờ, tiếp theo cười ha ha, lại nói: "Tô công tử quả nhiên xuốt ngôn bất phàm a! Vừa rồi ta thấy Tô công tử nhìn chằm chằm mấy đồ vật trên kệ mà xuất thần, hẳn là cũng có nghiên cứu về đồ cổ ngọc khí chứ?"

Tô Chuyết lắc đầu, cười nói: "Tô mỗ chỉ hiếu kỳ, nhiều bảo bối như vậy, vật nào cũng có giá trị liên thành, Hầu gia chắc hẳn tốn rất nhiều tâm trí mới lấy được a?"

Vệ Tiềm chẳng thèm để ý chút nào, thản nhiên đáp: "Ồ? Những vật này rất đáng tiền ư? Điều này lão phu ngược lại không rõ ràng lắm. Đây đều là bằng hữu tặng, ta cũng không coi là gì. Bất quá chỉ là mấy món đồ chơi thôi!"

Tô Chuyết thấy ông ta hời hợt, một câu dẫn qua, cũng không tốt theo đến cùng, ngậm miệng không nói.

Vệ Tiềm quay đầu, ngồi vào chỗ chủ tọa, lớn tiếng nói: "Lão phu nghe qua danh tiếng của Tô công tử, chỉ là đáng tiếc một mực vô duyên nhìn thấy. Hôm nay biết được Tô công tử đến Nhạc Châu, lúc đầu muốn tự mình đến tiếp. Thế nhưng là công tử cũng biết, ta chỉ cần vừa ra cửa, liền có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm, có không ít người đi theo. Thế là lão phu đành phải mạo muội, phái người đưa qua một lá thư, mời công tử đến trong phủ!"

Tô Chuyết vội nói: "Vệ Hầu gia là tiền bối võ lâm, vãn bối nên tới trước bái kiến mới đúng!"

Vệ Tiềm nhìn chằm chằm Tô Chuyết một hồi, khen: "Tô công tử khí độ bất phàm, quả nhiên là nhân trung long phượng! Không biết thầy của Tô công tử phương nào?"

Tô Chuyết nghe ông ta khen mình như thế, đều phải bắt đầu ngại ngùng rồi. Y lắc đầu, đáp: "Hầu gia quá khen rồi. Gia sư chỉ là một tiên sinh hương dã dạy học, tiện danh khó mà đến được nơi thanh nhã này."

Vệ Tiềm cười ha ha một tiếng, cũng không có theo đến cùng, lại nói: "Kỳ thật hôm nay ta mời Tô công tử đến, cũng không có chuyện quan trọng gì, bất quá là muốn gặp công tử một lần, kết giao bằng hữu mà thôi!"

Tô Chuyết đã chậm rãi từ trong hoảng hốt ban đầu mà bình phục lại. Nếu như lúc trước Vệ Tiềm vừa nói ra câu nói này, Tô Chuyết chỉ sợ muốn cảm động đến rơi nước mắt. Thế nhưng y xông xáo giang hồ một năm này, kiến thức không cạn, nghe lời nói này, chỉ là lạnh nhạt cười đáp: "Tô Chuyết có tài đức gì, sao dám cùng Hầu gia kết giao bằng hữu chứ."

Vệ Tiềm khoát khoát tay, nói: "Tô công tử cần gì nói như thế? Khổng thánh nhân cũng từng nói qua, ba người đi, thì tất có thầy ta. Bất luận là ai, đều có chỗ đáng giá cho lão phu học tập! Nói đến Khổng thánh nhân, chỗ của ta còn có một bức tranh chữ của đại gia tiền triều, Tô công tử không ngại đến đoán thử xem, tranh này chính là chỉ gì!"

Lão dẫn Tô Chuyết đi đến trước một mặt tường, chỉ vào một bức vẽ nhân vật được treo trên tường. Trong bức họa rải rác mấy nét, phác hoạ ra hai nhân vật, đơn giản sáng tỏ, nhưng dư vị hiển rõ, thật là thủ bút danh gia.

Tô Chuyết liếc mắt nhìn, liền biết nội dung trong bức vẽ, y chỉ nhất thời không rõ Vệ Tiềm để y đoán rốt cuộc có ý gì. Tô Chuyết có chút do dự, nói ra: "Nếu như Tô mỗ không đoán sai, bức họa này vẽ: cố sự Khổng Văn tử vấn đạo với Trọng Ni trong « Tả truyện »."

Vệ Tiềm cười ha ha một tiếng, nói ra: "Tô công tử quả nhiên bác học, nói không sai chút nào. Bức vẽ này xuất từ điển cố « Tả truyện • ai công thập nhất niên », lúc ấy Khổng Tử thân ở Vệ quốc, lại bởi vì chính trị lờ mờ, không chiếm được trọng dụng, mà chuẩn bị rời đi. Mà lúc ấy Lỗ Văn tử chuẩn bị xuất chinh Đại Thúc, thỉnh giáo với Khổng Tử. Tô công tử, công tử cũng đã biết Khổng Tử nói gì rồi chứ?"

Tô Chuyết bừng tỉnh trong lòng, rốt cục có chút minh bạch, nguyên lai Vệ Tiềm mời mình đến, lấy lễ để tiếp đón, chính là vì câu nói của Trọng Ni. Y bất động thanh sắc, thản nhiên đáp: "Tô mỗ có chút nhớ không rõ."

Vệ Tiềm tiếp tục nói: "Trọng Ni nói với Lỗ Văn tử chuyện của Hồ Quỹ (âm đồng quỷ), tắc thường học chi hĩ, binh giáp sự tình, vị chi văn dã. Là ý nói, chính mình chỉ hiểu được lễ nghi, không hiểu đánh trận. Sau đó còn nói, chim thì chọn gỗ, gỗ há có thể chọn chim sao? Trọng Ni là thánh nhân bậc nhất từ xưa tới nay, cũng chỉ có ngài ấy có thể nói ra phen chí lý này a!"

"Kỳ thật mỗi người đều giống nhau, đường có nhiều như vậy, thật sự có thể chọn đúng, lại không có mấy người. Bởi vậy, thế nhân thường thường bị vận mệnh chi phối, chìm chìm nổi nổi. Tô công tử, công tử là nhân trung long phượng, cũng không thể uổng phí một thân bản sự này a!"

Tô Chuyết cười nhạt một tiếng, nói: "Vệ hầu dạy rất đúng, chỉ tiếc Tô mỗ không có bao nhiêu hứng thú với Lỗ đại thánh nhân, ngược lại là mười phần thích đạo vô vị của lão Trang. Đúng, vài ngày trước đọc Trang tử, xem thấy một bản cố sự thú vị, không biết Hầu gia đã nghe qua hay chưa."

Vệ Tiềm nhíu mày, "A" một tiếng, rất hứng thú nhìn xem Tô Chuyết.

Tô Chuyết nói tiếp: "Trong Thu Thủy nói, phương nam có một loài chim, tên là Uyên Kham, xuất phát từ nam hải, muốn bay đến Bắc Hải. Dọc theo con đường ngàn dặm xa xôi, nhưng loài chim chóc này không phải cây ngô đồng thì không ngừng, không phải gạo trúc thì không ăn, không phải nước suốt ngọt thì không uống. Hầu gia, ngài nói xem chuyện này có phải kỳ quái hay không?"

Vệ Tiềm nâng chung trà lên, rũ xuống lông mi, lạnh nhạt nói: "Loài chim này làm như thế, có thể nói tự mình chuốc lấy cực khổ, cuối cùng phải chết đói, chết khát. Tô công tử cho rằng vì sao nó lại như vậy đây?"

Tô Chuyết cười đáp: "Theo Tô mỗ đoán chừng, loài chim chóc này rất có chí khí. Nó thà rằng chết đói chết khát, cũng nhất quyết không cùng ăn cùng uống với lũ diều hâu, chuột chết!"

Sắc mặt Vệ Tiềm trầm xuống, tay bưng chén trà cũng có chút phát run, tựa hồ đang cực lực áp chế phẫn nộ trong lòng. Lão lạnh lùng nói ra: "Xem ra Tô công tử chí thú cao khiết, quả nhiên không tầm thường. Bất quá chim Uyên Kham kia là chim thần ở trời, khác biệt với nhân thế phàm tục chúng ta. Bởi vì cái gọi là Thương Lang chi thủy thanh hề, khả dĩ trạc ngã anh, Thương Lang chi thủy trọc hề, khả dĩ trạc ngã túc(*). Làm người trọng yếu nhất là phải học được khi nào cúi đầu lúc nào ngẩng đầu!"

Vệ Tiềm nhấp một miếng nước trà, nói tiếp: "Chúng ta thân ở trong trọc thế mơ màng, ai có thể nói mình thật có thể ra khỏi nước bùn mà không nhiễm? Ngay cả thánh nhân cũng không thể ngoại lệ, Tô công tử chấp nhất theo đuổi, chẳng phải là thành lâu đài xây trên cát, bóng trăng trong nước? Nhìn thì đẹp mắt, lại hư vô mờ mịt a!"

Tô Chuyết không nhịn được có chút âm thầm bội phục, ôm quyền nói: "Hầu gia học rộng tài cao, văn võ song toàn, vãn bối quả thực bội phục!" Nói xong vái chào đến đáy, cực kỳ cung kính.

(*)

Thương Lang: phần hạ lưu sông Hán (Trung Quốc). Hai câu thơ 5 và 6 đề cập khúc sông này và những ngư phủ sống ở đây khiến nhớ lại bài ca Ngư Phủ của Khuất Nguyên trong Sở Từ. Cuối bài có hai câu sau đây:

Thương Lang chi thủy thanh hề, khả dĩ trạc ngã anh

Thương Lang chi thủy trọc hề, khả dĩ trạc ngã túc.

(Dòng nước Thương Lang trong ư? Ta có thể giặt giãi mũ

Dòng nước Thương Lang đục ư? Ta có thể rửa chân)

Trong thi văn, Thương Lang thường dùng để chỉ nơi ẩn dật.