Tiêu Thiên Đình đã đuổi theo hai ngày, nhưng lại không nhìn thấy đại đội nhân mã quân Tống đâu. Hắn quay đầu nhìn xem hai ngàn kỵ binh phía sau, nhất thời cảm giác bọn hắn quả thực không có hăng hái. Nếu như nhanh hơn chút nữa, nói không chừng liền có thể một mẻ hốt gọn đám quân Tống kia rồi.

Thế nhưng Tiêu Thiên Đình cũng biết, đám thuộc hạ của mình thực sự đã đến cực hạn. Từ ngoài thành Chân Định phủ một đường bôn ba về gấp bố trí mai phục, lại một đường truy tung đến nơi đây. Mấy ngày rồi bọn họ không có nghỉ ngơi thật tốt.

Một vị tướng lãnh giỏi không chỉ biết làm thế nào để chiến sĩ chiến đấu, càng phải biết làm thế nào để chiến sĩ nghỉ ngơi.

Kể từ khi biết được tin tức Tô Chuyết có thể đã mất mạng, Tiêu Thiên Đình liền trở nên hưng phấn. Hắn biết đây là thời điểm để nhóm quân Tống này vĩnh viễn bị tiêu diệt. Hiện tại Gia Luật Hùng Tài cũng đã chết, chỉ cần tiêu diệt nhóm quân Tống này, thì hết thảy mọi sự vẫn còn nằm trong lòng bàn tay của mình.

Trên đường, Tiêu Thiên Đình bị phục kích mấy lần, quy mô không lớn, rõ ràng chính là thời điểm khẩn cấp rút lui, lưu lại bọc hậu, mục đích đúng là vì kéo chậm bước chân của truy binh. Kế sách như thế ai cũng biết dùng.

Dựa theo số lượng đống lửa đến xem, nhóm quân Tống này có chừng hơn ba ngàn người. Nhưng mà kỳ quái là nhân số vậy mà đang không ngừng gia tăng. Đến cuối cùng, nhân số cuối cùng đã bất ngờ vượt qua con số năm ngàn người tiến vào Liêu cảnh trước đây!

Tiêu Thiên Đình lập tức nhớ lại vào thời Chiến quốc điển cố Bàng Quyên truy đuổi Tôn Tẫn, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh. Tô Chuyết chết rồi, xem ra tướng lĩnh quân Tống vẫn còn làm ra một ít trò trống. Kế sách tăng bếp này chắc là có thể hù dọa được những người khác, thế nhưng bọn chúng đụng phải chính là Tiêu Thiên Đình ta!

Nghĩ rõ ràng toàn bộ mọi chuyện, Tiêu Thiên Đình lập tức đem một vạn kỵ binh dưới tay chia ra hai ngàn người. Hắn muốn dẫn theo hai ngàn người này lên đường cả ngày lẫn đêm, đánh tan quân Tống chỉ trong một trận.

Tiêu Thiên Đình đã tính trước, đối phó một đám tàn binh thua trận và còn đánh mất quân tâm, bằng hai ngàn người này là đủ!

Hai ngày sau, trận tuyết lớn kia đã tích một tầng tuyết dày trên thảo nguyên. Ánh nắng chiếu rọi, phản xạ ánh sáng làm người ta có chút chói mắt. Tiêu Thiên Đình hình như đã có thể trông thấy trên mặt tuyết nơi xa có một hàng vết vó ngựa. Có lẽ là hắn già rồi, ánh mắt có chút không tốt lắm, liền hỏi một phó tướng bên cạnh:

- Phía trước có đúng là vết vó ngựa không?

Phó tướng kia nhìn chăm chú một hồi, lớn tiếng đáp:

- Tướng quân không nhìn lầm, đó chính là dấu vó ngựa!

Tiêu Thiên Đình vừa mừng vừa sợ, hô:

- Chúng quân nghe lệnh, chạy về phía trước, một mẻ hốt gọn quân Tống!

Hắn hô to, dẫn đầu giục ngựa xông về phía trước. Hai ngàn người sau lưng reo hò tru lên, giục ngựa phi nước đại. Chạy hơn hai dặm đường, đằng trước là một khe núi. Trên núi tuyết đọng vừa tan một chút, lộ ra nham thạch đen sì lớm chởm.

Tiêu Thiên Đình chậm dần tốc độ, tiến vào trong khe núi. Trong khe núi địa thế chật hẹp, chỉ có thể chứa bốn người cùng cưỡi ngựa đi qua. Đội ngũ hai ngàn người kéo ra một khoảng cách rất dài.

Tiêu Thiên Đình nhướng mày, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác chẳng lành. Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người người nhốn nháo, đã không nhìn thấy miệng hang lúc vào. Lại nhìn về đằng trước, con đường rời khe núi cũng không xa phía trước, mơ hồ hiện ra ánh sáng.

Có lẽ là mình nghi thần nghi quỷ! Tiêu Thiên Đình nghĩ vậy trong lòng, tiếp tục đi về phía trước.

Thời điểm sắp đến cửa cốc, loáng thoáng nhìn thấy trên con đường phía trước có một người ngồi trên lưng ngựa. Tiêu Thiên Đình nheo mắt lại, hỏi:

- Đó là người sao?

- Không sai!

Phó tướng ở sau lưng đáp, rồi nói.

- Chỉ là...

- Chỉ là cái gì?

Tiêu Thiên Đình hỏi.

Phó tướng đáp:

- Chỉ là người kia hình như chỉ có một cánh tay!

- Người cụt tay...

Tiêu Thiên Đình lẩm bẩm mấy chữ này trong miệng, tiếp tục đi về phía trước. Cho đến khi có thể thấy rõ người ở phia trước, Tiêu Thiên Đình dừng lại.

Bởi vì Tiêu Thiên Đình đã trông thấy người kia hình như là một người Hán. Hơn nữa cánh tay trái sót lại của người đó còn cầm một cây cờ, trên cột cờ viết một chữ "Tống" to lớn đỏ rực, phấp phới theo gió, giống như một ngọn lửa đang bốc cháy hừng hực.

Người cụt tay này bất ngờ chính là đội trưởng hổ đội của Toàn Phong doanh, Quách Uy!

Trong lòng Tiêu Thiên Đình cả kinh, liền nghe Quách Uy rống to:

- Lũ chó Khiết Đan, ông mày chờ ở đây lâu rồi đấy!

Tiếng rống rung trời, vang vọng qua lại ở giữa khe núi. Trái tim Tiêu Thiên Đình đập loạn, vội vàng quay đầu hô:

- Mau lui lại mau lui lại!

Nhưng mà một hàng dài hai ngàn người muốn lui về phía sau cũng là không dễ. Hơn nữa người cuối hàng đã thấy, trên con đường rời khe núi đằng sau lưng lại xuất hiện một hàng quân Tống.

Sắc mặt Tiêu Thiên Đình trắng bệch, lúc quay đầu lại, sau lưng Quách Uy cũng xuất hiện một đội nhân mã, cầm trường mâu trong tay, trận địa sẵn sàng đón quân địch.

Tiêu Thiên Đình sợ hãi bật thốt lên:

- Mắc lừa rồi!

Hắn bỗng rút ra cương đao bên hông, hét lớn một tiếng:

- Chúng quân nghe lệnh, theo ta tiến lên!

Tiêu Thiên Đình thúc hai chân vào bụng ngựa, dẫn đầu xông về phía Quách Uy. Sau lưng Quách Uy đột nhiên xuất hiện một đội cung tiễn thủ. Mũi tên mang theo cuồng nộ rít gào mà tới.

Tiêu Thiên Đình vội vàng thúc ngựa lui lại, sau lưng binh lính Khiết Đan nâng lên tấm chắn bảo vệ hắn. Nhưng mà rất nhiều người không kịp giơ lên tấm chắn, đã ào ào kêu thảm ngã xuống đất không dậy nổi.

Tiêu Thiên Đình đang gấp rút nghĩ đối sách, bỗng nhiên cảm giác được mặt đất xung quanh rung động không ngừng. Trái tim của hắn trầm xuống, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên sườn núi hai bên dốc đứng đột nhiên lăn xuống vô số tảng đá lớn. Trong khe núi người Khiết Đan hoảng sợ thất sắc, nhảy xuống lưng ngựa mà chạy trối chết.

Đá lớn lăn xuống, không ít người bị cán thành thịt nát, rất nhiều là bị nện gãy tay gãy chân, phát ra tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng. Khe núi chật hẹp, nhân mã xô đẩy giẫm đạp lẫn nhau, không ít người bị đồng bạn sống sờ sờ giẫm chết.

Tiêu Thiên Đình nhìn xem một màn thảm thiết này, trong mắt bắn ra lửa giận hừng hực. Hắn ngẩng đầu nhìn lên núi, loáng thoáng trông thấy một bóng người thon gầy nho nhã, đang quan sát toàn bộ mọi việc trong khe núi.

Tiêu Thiên Đình lập tức minh bạch hết thảy, lửa giận tràn đầy biến thành một câu gầm thét:

- Tô Chuyết ——

Hắn trông thấy Tô Chuyết đứng trên một nơi bằng phẳng, bên cạnh chỉ có một lão già và một thiếu nữ. Tiêu Thiên Đình giơ đao lên, hét lớn:

- Mọi người theo ta lên sườn núi!

Đám người Khiết Đan nghe được tiếng hô của Tiêu Thiên Đình, trong lòng ổn định lại, dồn dập đi theo Tiêu Thiên Đình leo lên trên núi.

Hai bên khe núi, quân Tống đã trật tự sắp trận, bắt đầu chặn giết quân Liêu. Đây là một cuộc tàn sát thiên về một bên, người Khiết Đan gần như hoàn toàn không còn sức đánh trả.

Tô Chuyết lạnh lùng nhìn xem mọi sự, đối với y mà nói, cuộc chém giết thảm thiết này chỉ giống như là một trò chơi. Tô Chuyết không phải là một kẻ lãnh khốc, nhưng khi đối mặt chiến trường ngươi chết ta sống, con người cho dù ôn nhu cũng sẽ trở nên vô cùng kiên cường.

Tiêu Thiên Đình đã vọt tới giữa sườn núi, cách Tô Chuyết không xa. Nhưng người đi theo sau lưng hắn thì càng lúc càng ít.

Tiêu Thiên Đình quay đầu nhìn thoáng qua khe núi, thần sắc trên mặt trở nên vô cùng thê lương. Quân Liêu mặc dù còn đang chống cự, nhưng cuối cùng không trốn khỏi mệnh xấu bị chém giết.

Tiêu Thiên Đình quay đầu nhìn sang Tô Chuyết, dồn hết lực lượng còn sót lại chạy về bên đó. Nhưng mà vừa chạy hai bước, sau lưng Tô Chuyết bỗng nhiên xuất hiện mười cung tiễn thủ. Hàn mang trên mũi tên làm cho sống lưng Tiêu Thiên Đình phát lạnh.

Trong lòng Tiêu Thiên Đình có vạn phần không cam chịu. Hắn giận dữ hét:

- Tô Chuyết, có gan thì đến quyết chiến sinh tử!

Tô Chuyết lẳng lặng nhìn qua hắn, trong mắt lại lộ ra một vẻ thương hại. Y chỉ cảm thấy buồn cười, nếu như Tô Chuyết đổi chỗ với Tiêu Thiên Đình, Tiêu Thiên Đình sẽ tiếp nhận lời khiêu chiến này sao?

Tô Chuyết cười lạnh một tiếng, cuối cùng không nói một lời, vung tay lên. Sau lưng mười mấy mũi tên nhọn mang theo tiếng gào tử vong bắn về phía Tiêu Thiên Đình.