Chế Vân nhìn lại hóa ra đó là Chế Pháp, y nấp sau cánh cửa một nhà thường dân, nàng lách vội người vào trong rồi khép kín cửa lại liền hỏi“Làm sao ngươi biết ta ở đây mà đến?”

Chế Pháp thở dài nói “Thuộc hạ một mực bảo vệ công chúa, nhưng công chúa không tin thuộc hạ thì biết làm sao. Thuộc hạ chỉ dám theo sau bảo vệ, thật may vừa về đến khách quán không thấy công chúa đâu thì vội vàng đuổi theo đường lớn, may lại gặp một quan binh nói chuyện, biết chúng đang truy bắt một thiếu niên thì thuộc hạ nghĩ ngay đến công chúa. Bốn người chia làm bốn hướng dụ địch, thuộc hạ thì đợi ở đây. Chúng ta phải mau tìm cách thoát ra khỏi thành ngay trong đêm nếu không đến sáng sẽ lắm phiền phức, chúng hẳn đã nhận ra công chúa rồi!”

Y vừa nói dứt lời thì nghe bên ngoài có tiếng ngựa đến, một người khẽ gõ nhẹ vào cửa làm ám hiệu,Chế Pháp vội mở cửa ra thấy tên thuộc hạ của mình dắt theo ba con ngựa thì mừng rỡ hỏi “Chuyện thế nào rồi?”

Hắn vội đáp “Bọn quan binh bị đánh lạc hướng về phía đông thành hết rồi, chúng ta mau đi thôi!”

Chế Pháp nói “Mời công chúa lên ngựa, chúng ta phải mau ra khỏi đây thôi!”

Cả ba lên ngựa phi mau chạy về hướng nam thành, lại thấy một toán cung binh hơn nghìn tên, có cả kỵ binh ứng phó vây kín thì thất kinh vội cho ngựa quay lại.

Chế Vân hỏi “Chúng ta phải đi đâu đây?”

Chế Pháp nhìn quanh rồi thở dài nói “Theo thuộc hạ thì nơi nào nguy hiểm nhất nơi đó là an toàn nhất!” Nói rồi y ra chân thúc ngựa chạy thẳng về hướng Trần phủ, Chế Vân cùng tên thuộc hạ chạy theo sau. Đi một lúc lại dừng ngựa xem quanh một lần Chế Vân nghi nghi hỏi “Chẳng phải đây là con đường chính dẫn đến Trần phủ hay sao? Ngươi nghĩ nơi này sẽ an toàn!”

Chế Pháp gật đầu nói “Trời lúc này đã xập tối, người đi lại thưa thớt nếu cứ đi trên đường sẽ làm bọn quan binh sinh nghi, chúng ta phải tìm một căn nhà nào đó trú ngụ đến sáng rồi sẽ tính tiếp!”

Chế Pháp dẫn cả hai đi một lúc thì rẽ vào một con hẻm nhỏ, dừng ngựa trước một căn nhà có cổng tò vò cũ kỹ, hai cánh cửa xiêu vẹo thì xuống ngựa gõ liền bảy tiếng ngắt quãng làm ám hiệu, một lúc sau một lão già khoảng lục tuần, ăn mặc quê mùa rách nát,đầu tóc bạc trắng, tay chống gậy lom khom bước ra nhìn thấy Chế Pháp vội cúi đầu kính cẩn thưa “Chủ nhân đến rồi, mời ngài vào nhà!”

Chế Pháp mời công chúa vào, y vào sau rồi khép cổng lại như cũ. Ông lão dẫn đường cho cả ba đi ra phía sau nhà kho, đến một căn buồng nhỏ thắp đèn lên, bên trong đã bày một ít thức ăn, lão già quay sang cười nói “Lão vừa thấy pháo hiệu, lại thấy đám quan binh ầm ỷ bên ngoài biết là có chuyện, lão nghĩ chủ nhân chắc chắn sẽ ghé qua đây nên có làm ít thức ăn để sẵn đợi chủ nhân.”

Chế Pháp gật đầu nói “Ta phiền lão quá!” nói rồi đưa mắt nhìn Chế Vân nói “Đây là công chúa điện hạ, lão mau khấu đầu đi!”

Lão già nghe vậy thì thất kinh, rung lập bập quỳ gối vái lạy nói “Lão nô có mắt như mù không nhận ra công chúa giá đáo, lão nô bái kiến công chúa!”

Chế Vân đỡ lão đứng dậy nói “Lúc này không cần phải đa lễ như vậy, lão mau đứng lên đi!”

Lão già vừa đứng dậy thì sụt sùi khóc lóc “Tạ ơn công chúa, lão nô được hoàng thượng ban ơn đời đời không dám quên, lúc nào lão nô cũng hướng về quê hương cầu mong người được bình an vô sự. Lão bây giờ ở tuổi gần đất xa trời, tưởng sẽ không bao giờ gặp được người, không ngờ lại được gặp mặt công chúa điện hạ quả là diễm phúc bốn đời của lão rồi!”

Chế Vân gật đầu nói “Vậy lão là người nước Chiêm Thành, sao lại sinh sống ở đây?” Hỏi rồi đưa mắt nhìn Chế Pháp ra điều không hiểu. Chế Pháp thở dài nói “Lão làm quan thượng thư lúc công chúa còn rất nhỏ, sau vì phạm tội Hoàng thượng đã bắt tội chết, nể lão có công lớn với triều đình nên đã tha tội chết cho lão. Muốn lấy công chuộc lỗi lão đã tự nguyện đến đây làm mật sứ, sinh sống trà trộn làm người An Nam để dể bề giúp chúng ta.”

Chế Vân nghe vậy thì gật đầu như hiểu ra mọi chuyện nói “Ra là vậy!Thật cực khổ cho lão quá, khi nào về Đồ Bàn ta sẽ xin phụ vương triệu lão về nước!”

Lão già bật khóc nói “Không, không…! Lão nô đâu dám để công chúa bận tâm đến lão. Lão không thể về được, còn mặt mũi nào mà nhìn hoàng thượng, được một lần gặp mặt công chúa lão đã thấy mừng rồi, nỗi nhớ quê hương trong lòng lão cũng vơi đi phần nào.”

Chế Vân thấy tội nghiệp lão nói “Lão đừng khóc nữa!”

Chế Pháp mời nàng ngồi vào bàn, còn lão già đứng hầu bên cạnh.

Dùng xong bữa Chế Pháp ra ngoài canh gác còn Chế Vân vào ở một căn phòng nhỏ đã được lão già dọn sạch sẽ để nghỉ ngơi. Nàng vào giường nằm một lúc nhưng không sao chợp mắt được, lại nghĩ đến Lê Hiểu Bình không biết gã lúc này ra sao, miệng lầm bầm “Gã giờ này chắc đang vui chơi, tha hồ ăn uống chắc đã quên hẳn ta đi rồi. Tên ngốc nhà ngươi được lắm!” Nghĩ vậy rồi thở dài nói ra miệng“Ngươi có nhớ ta hay không?”

Nàng lại nhớ đến ánh mắt của Trần Hưng Lễ lúc nào cũng nhìn xoáy vào Lê Hiểu Bình thì thấy rợn cả người, không biết hắn ta muốn gì ở gã ngốc ấy, rồi lại nghĩ mình phải trốn chạy loanh quanh đều do hắn gây ra thì hừ lên một tiếng bực bội, nàng vùng ngồi dậy “Hắn ta là người xấu xa, chẳng có chút gì là tốt lành để Lê Hiểu Bình ở gần hắn, trước sau gì cũng gặp chuyện. Ta phải đi cứu gã thôi!”

Lúc này lại nghe tiếng kèn trống vang đến từ Trần phủ mỗi lúc một rõ ràng hơn, nàng vội chạy ra ngoài thì gặp Chế Pháp đứng canh gần cửa thì hỏi “Tiếng gì vậy?”

Chế Pháp nói “Đó là tiếng kèn nhạc ở Trần Phủ mở tiệc, chắc là dành cho lão Trưởng Cục Lê Quý Ly vừa đến.”

Chế Vân cười hê hê nói “Hẳn là Lê Hiểu Bình cũng ở đó, ta phải đến đó một chuyến mới được!” Nàng định bước ra cửa thì Chế Pháp ngăn lại nói “Bên ngoài có rất nhiều quan binh, công chúa chớ nên ra ngoài!”

Chế Vân sầm mặt nói “Đám quan binh nhãi nhép thì làm gì được ta!”

Chế Pháp lắc đầu thở dài nói “Đúng vậy! Nhưng bọn chúng thấy động mà kéo đến trăm ngàn tên, chúng ta có mọc cánh cũng không thoát ra ngoài được. Ở bên cạnh tên Trưởng Cục Chi Hậu Lê Quý Ly có rất nhiều cao thủ, ngay đến đám cao thủ ở Trần phủ chúng ta cũng khó lòng là đối thủ của chúng rồi! Công chúa chớ khinh suất lại rước thêm rắc rối vào người.”

Chế Vân lại nói “Bên ngoài đang vui nhộn sẽ có chỗ sơ suất, chỉ cần cải trang trà trộn vào thì không ai nhận ra!”

Chế Pháp nghe vậy lắc đầu nói “Không được! như vậy vẫn còn nguy hiểm.”

Chế Vân đâm giận mắng “Ngươi còn lấy lý do cản ta, ta quyết không khách sáo đâu!”

Hai người đang nói chuyện thì thấy lão già bước ra nói “Bẩm công chúa, trong căn nhà lão có một đường hầm thông qua sau khách quán, từ khách quán đó đi ra sẽ không có ai nhận ra. Lão nô thiết kế chỉ dùng vào việc hệ trọng nếu chẳng may xảy ra chuyện không hay, với lại lão nô nghe nói khách quán có một tên đại hào phú thuê trọ nên rất neo người, ta sẽ an toàn ra cửa chính.”

Chế Vân nghe lão già nói thì mừng rỡ cười nói “Tốt quá, lão quả nhiên là hiểu ý ta!”

Chế Pháp thở dài đưa mắt nhìn lão già thầm trách móc nhưng cũng bước theo lão ra sau nhà.

Trong nhà có mấy bộ quân phục quan binh, hai người họ Chế mặc vào rồi theo đường hầm đi một lúc ra cái hốc đá phía sau khu vườn khách quán. Cả hai lén chui vào sau một nhà kho chứa thóc, Chế Pháp vốn là một đại hán danh tiếng trên võ lâm không thua kém gì trấn chủ Ma Lang Nha, y theo sau Chế Vân rúc hết xó này đến xó khác trong bộ quân phục An Nam thì thấy rất khó chịu. Y nghĩ mình có thể xông vào phủ giết người như trở bàn tay, vậy mà luồn cúi trong một khách quán thấy rất mất mặt, nhưng theo sau công chúa y chẳng hé môi lấy một lần, mặt chỉ hầm hầm rất khó coi. Chế Vân thì ngược lại, tính nàng vốn trẻ con lại tinh nghịch, chui rút, lẫn trốn như trò đuổi bắt lại khiến nàng vô cùng thích thú.

Cả hai ra khỏi nhà kho, đến nhà bếp thấy mấy a hoàn đang ột cậu bé khoảng năm, sáu tuổi ăn cơm, thằng bé tinh nghịch tri trét đầy thức ăn ra áo quần hai a hoàn. Đi ra khỏi phòng bếp thấy bốn tên quan binh đang uống rượu dưới đại sảnh, cả hai lẻn tránh qua một hành lang thì giật mình nghe sau lưng một người quát lớn “Các ngươi trốn đi đâu đó, còn không mau ra trước canh gác cẩn thận!” Chế Pháp định thần vung chưởng đánh chết hắn, thì thấy hắn bỏ đi rất vội vàng không thèm để ý đến hai người nữa, hắn chạy thẳng lên tầng gác. Chế Vân cùng Chế Pháp thấy làm lạ bước theo sau, thấy hắn định đi vào một căn phòng thì chợt dừng bước ghé mắt nhìn vào thì giật mình lui lại mấy bước rón rén quay trở lại. Vẻ mặt vui vẻ, miệng lầm bầm nói “ Ha ha tướng quân thật tốt số quá!”

Hai người họ Chế nấp vào một căn phòng khác, thấy hắn đi khỏi Chế Vân liền buột miệng nói “Lão già nói ở đây có một tên hào phú, hóa ra hắn ta còn là một tướng quân gì đó nữa!”

Chế Pháp cười gặng nói “Tất nhiên những tên ở gần đây đều là bọn quan nhân nước Đại Việt chỉ đến để nịnh hót lão Lê Quý Ly đó mà thôi!”

Chế Vân bước đến căn phòng đó nói “Ta đến đó xem thử ra sao!”

Chế Pháp lắc đầu chán ngán những cũng đành bước theo sau nàng, miệng lầm bầm “Thân phận mình trên giang hồ không phải là thiên hạ đệ nhất cao thủ cũng là một người có danh phận rõ ràng, rình mò như vậy thật là mất mặt quá!”

Chế Vân ghé mắt nhìn qua khe cửa thì giật mình quay ngược trở lại, mặt mày đỏ bừng bừng, Chế Pháp trong đêm tối làm sao nhận thấy sự biến đổi đột ngột đó, y cũng ghé mắt nhìn qua cửa, thì giật mình thấy người bên trong đã lao ra gần cửa miệng hét lớn “Ai đó!”

Chế Pháp nghe tiếng đã biết người bên trong có nội công, không phải là một tên tướng quân bình thường, thất kinh, lùi lại nhanh như cắt chụp lấy tay Chế Vân nhún người nhảy qua mái nhà nấp kín không dám thở.

Người bên trong bước ra ngoài, cả hai đã nhận ra ngay khi gương mặt đó hiện rõ dưới ánh đèn lồng treo bên ngoài cửa, đó chính là Trần Hưng Lễ.

Ngẫu nhiên làm sao, chính khách quán nơi Trần Hưng Lễ thuê riêng cho Huỳnh Thị lưu lại, là nơi thông luồng với căn nhà dột nát của lão già. Cảnh tượng bên trong căn phòng đó hẳn nhiên là chuyên làm Chế Vân phải đỏ mặt,nàng lúc này ngực vẫn còn đập thình thịch. Chế Pháp ban đầu chỉ nhận ra người này biết võ công nên chưa dám khinh địch, khi đã nhận ra đó là Trần Hưng Lễ thì lầm bầm nói “Hóa ra là cái tên tiểu tử họ Trần, tên này quỷ kế đa đoan vô cùng thâm hiểm nếu không diệt trừ về sau ắt sẽ mang hậu họa cho nước Chiêm Thành chúng ta!” Y định thần nhún mình nhảy xuống dưới thì thấy Huỳnh thị bước ra vẻ hốt hoảng “Tướng quân, tướng quân!”

Trần Hưng Lễ đứng lặng một lúc quan sát xung quanh, rồi nhìn Huỳnh thị bật cười nói “Không có gì,phu nhân đừng lo lắng. Chắc là tiếng gió bên ngoài làm động, ta làm phu nhân phải lo sợ rồi!”

Trần Hưng Lễ đỡ Huỳnh thì quay lại phòng đóng cửa lại. Chế Vân vẫn còn ngượng đến đỏ mặt, thấy hắn vừa đi khuất thì lầm bầm mắng “Tên vô liêm sỉ ngươi thật là đáng ghét!” Nàng quay mắt nhìn Chế Pháp thì thấy y mặt mày đờ đẫn, mắt vẫn dán chặt về phía cánh cửa đã khép trước mắt, y bất động cơ hồ như không hề nghe nàng nói, Chế Vân phải nói lớn hơn “Nhà ngươi làm sao vậy?”

Chế Pháp như giật mình vội lắc đầu nói “Thuộc hạ không có gì!”

Nói rồi cả hai nhảy xuống sân trước đi ra phía cửa mà không ai để ý thấy.

Khách quán quả là một nơi an toàn, lại cách Trần phủ không xa, nằm vòng trong nên đám quan binh túc trực canh gác rất trễ nải, nhiều toán tụ tập cả ở các quán nhỏ ven đường uống rượu. Với võ công của hai người họ Chế thì việc lách qua mấy cửa gác lỏng lẻo đó chẳng có gì là khó, cả hai vào đến tận đại sảnh, sân trước nơi diễn ra tiệc tùng.