Nghe La Chấn nói Lý Trung Hưng đã có chút biến sắc, cả hai người Phạm, Hà đều ngấm ngầm đưa mắt nhìn nhau ra chiều đề phòng. La Chấn thấy thấy vậy liền nâng cốc rượu mời, ba người nhận rượu uống ực vẻ mặt trông rất khó coi, Lý Trung Hưng lắc đầu cười trừ, nói.

“Quả nhiên mọi chuyện không qua được mắt La trấn chủ, các vị đã nắm rõ hết hành tung của Lý mỗ ta rồi, hẳn phải có diệu kế gì đó muốn chỉ bảo!”

La Chấn nghe lão mở lòng thì đắc ý lắm, nói liền.

“Không dám, không dám, nhưng diệu kế thì có! Lão tiền bối có ý diệt Trần phục hưng triều Lý, vãn bối lại có cách để quân Chiêm tiến đánh Đại Việt, lý nào chuyện đó không cùng một ý với nhau.”

Lão Lý nghe La Chấn nói như vậy vội đưa mắt nhìn xung quanh, công chúa Lệ Qua liền nói “Lão tiền bối yên tâm, người của ta trung thành tuyệt đối. Chuyện đó lão không cần phải lo!”

Nghe nàng nói vậy lão mới yên tâm, nhưng chợt thấy Cao Bát ngồi ăn uống cách đó mấy bàn thì ầm ừ, chính La Chấn và Lệ Qua cũng nhìn thấy liền nói “Hắn là người của ta, lão cũng biết hắn hay sao?”

Lão Lý gật đầu nói liền “Đúng vậy! Hắn đã gây ra mấy chuyện rắc rối cho Lý mỗ trên đường đến đây!”

La Chấn cười trừ, gật gật đầu nói “Lão tiền bối cứ yên tâm, hắn đã trúng phải Thảo Ngũ Độc của vãn bối, tất nhiên hắn không dám làm bừa!”

Cả ba người Nam Lĩnh Hội nghe đến Thảo Ngũ Độc mặt đã biến sắc, một loại độc dược tâm đắc của phiệt trấn Bạch Long, ngoài trấn chủ ra thì tuyệt đối không ai biết phương pháp điều chế thuốc giải độc. Lão Lý gật đầu yên tâm, đôi phần không để ý đến Cao Bát nữa nói “Nghe các vị nói vậy hẳn là đã sắp đặt kế sách đầu vào đó cả rồi!”

La Chấn cười chừ vẻ mặt ranh manh nói “Lão tiền bối muốn chấn hưng nhà Lý, dành lại quyền lực trước tiên hãy đưa cho vãn bối vật tiền bối đang giữ của La Khải. Tất nhiên là nó không là gì với Lý tiên bối nhưng lại rất hữu ích với vãn bối, chính nó lại đắc dụng với cả Nam Lĩnh Hội nữa.”

Cả ba người Lý, Phạm, Hà nghe hắn nói thì mấy phần ngạc nhiên, không hiểu ra chuyện gì liền hỏi “Không biết La trấn chủ nói đến là vật gì?”

La Chấn nói tiếp “Tấm danh thiếp của La Khải gửi cho Lý tiền bối!”

Nghe vậy, cả ba khẽ rên lên một tiếng, mỗi người một ý nghĩ nhưng tựu trung ba người đều suy ra ý định của La Chấn muốn dùng nó, trong lòng không khỏi lo lắng.

Lão Lý lấy trong ngực áo ra một tấm danh thiếp màu vàng rồi đặt lên bàn nói. “Không biết La trấn chủ dùng nó với mục đích gì, nhưng tuyệt đối không nên làm ảnh hưởng đến uy danh của Nam Lĩnh Hội Lý mỗ ta trên giang hồ, trái ngược điều đó chúng ta quyết không thể giao nó cho các vị được!”

La Khải cầm thiệp đọc qua một lượt, đưa tay miết lên dấu ấn đỏ phía dưới, nhận ra đó đúng là ấn tướng của La Khải thì bật cười nhìn công chúa Lệ Qua nói “Đúng là thứ chúng ta cần!”

Nàng cười nói “Rất tốt!” Đưa mắt nhìn lão Lý nói “Chúng ta giữ lời hứa với lão tiền bối, Nam Lĩnh Hội sẽ không vì tấm danh thiếp này mà bị hủy thanh danh trên giang hồ, mà ngược lại chúng ta sẽ giúp Nam Lĩnh Hội trở thành đệ nhất thiện hạ, người người nghe đến phải kinh sợ!”

Lão Lý nghe nàng nói chỉ cười nhạt nói “Cả đời Lý mỗ tấm thân chỉ vì sự hưng vong của Nam Lĩnh Hội, ngoài ra không mọng tưởng xa, chỉ cần quần chúng Nam Lĩnh Hội được an hưởng thanh bình đã là đại phúc rồi. Mấy năm qua nhà Trần xuy vi, gian thần lộng quyền, Lê Quý Lý muốn tiêu diệt Nam Lĩnh Hội vu khống Lý mỗ tạo phản. Lão thân cô, thế cô tránh được nạn diệt vong đã là chiếu cố lắm rồi. Lần xuống nam Lý mỗ cũng vì việc chung, còn về chuyện trở thành đệ nhất thiên hạ lại càng không dám vượt phiệt trấn Bạch Long.” Lão đưa mắt nhìn La Chân khẽ nhếch môi rồi hỏi “Xin hỏi trấn chủ dạo này gia thúc thế nào? Chuyện tỷ thí võ lâm Nam Quốc sắp đến không biết đã có chủ kiến gì chưa?”

La Chân nghe lão nói sang chủ đề liên quan đến mình, buột miệng trả lời “ Gia thúc vãn bối đã bế quan hơn ba năm không hề ra ngoài, chuyện này vãn bối xin cáo lỗi trước là không biết. Nhưng chắc chắn vãn bối sẽ tham gia đại tỷ thí võ lâm Nam Quốc sắp tới ở Thăng Long.”

“Trấn chủ tuổi trẻ tài cao, Lý mỗ ta vừa rồi qua chiêu đã thấy mình ba phần kém cỏi, đúng là tuổi đã già, sóng sau xô sóng trước, chắc chắn đại tỷ thí sắp đến phiệt trấn Bạch Long vẫn là đệ nhất thiên hạ thêm mười năm nữa!”

La Chấn nghe lão đưa lời khen ngợi mình, biết chỉ là lời ngon ngọt dể nuốt khó tiêu. Hắn tuổi còn trẻ nhưng vốn từng trải, hiểu biết trên giang hồ thật sự không ai dám khinh thường, hạn người nào hắn cũng từng gặp. Đương nhiên đã từng nghe qua ít nhiều đến thánh chủ Lý Trung Hưng xưa kia, trước này thế nào. Hắn chỉ bật cười ha hả nói.

“Lão tiền bối xem trọng vãn bối hơi quá rồi, trên giang hồ ai không biết Côn Thân Đại Pháp của Lý gia, độc biến thủ thường, lợi hại vô cùng, vãn bối mấy phần khâm phục. Vả lại giang hồ còn rất nhiều hào kiệt cao thủ, Ma trấn chủ Âm Môn, Phạm trấn chủ Ẩn Nam, Cao Thần, Trần Hưng Nhạc, đó là chưa kể đến những anh hùng trẻ tuổi khác, đâu dễ dàng gì đến lượt vãn bối!”

Lý Trung Hưng bật cười khanh khách nói “La trấn chủ quả thật khiêm nhương rồi!” Lão tuy nói vậy nhưng lòng đã ngấm ngầm xem hắn là địch thủ, khó mà tránh khỏi trong trận đại tỷ thí đó.

Cuộc đại tỷ thí Nam Tranh Thiên Hạ Nam Quốc, mười năm mới diễn ra một lần, tìm ra một đại kiệt võ lâm thống lĩnh quần hùng, quyền hiệu triệu thiên hạ, đương nhiên lợi ích rất lớn. Mấy năm qua phiệt trấn Bạch Long nhờ uy danh đó mà quyền lực bao trùm quần hùng các nươc, mọi thuế khóa, buôn bán lớn nhỏ đều phải thông qua Bạch Long, lợi nhuận hơn ba phần, quyến lực, tái chính Bạch Long còn giang rộng đến cả hoàng thân quốc thích các nước. Lợi nhuận lớn như thế, Nam Lĩnh Hội của lão làm sao có thể bỏ qua. Không chỉ riêng lão, mà mấy năm qua các phiệt trấn, gia tộc lớn nhỏ, hào thủ các nước luôn ngấm ngầm triệt hạ lẫn nhau hòng bớt đi một kình địch, xảy ra không ít chuyện tang thương.

Lý Trung Hừng trong lòng thầm nghĩ “Bọn chúng muốn dùng danh thiếp hòng khống chế La Khải, hẳn sẽ không bỏ qua cơ hội làm cho Nam Lĩnh Hội gặp đại họa diệt thân, thật không thể không phòng bị trước! Lý Trung Hưng ta đâu phải dể bắt nạt, hãy đợi mà xem!” Thì ra lão đã dự liệu từ trước khó lòng mà giữ được tấm danh thiếp trên người. Chỉ giả vờ giao nó ra, ăn nói khiêm nhường tránh tai họa trước mắt.

La Khải liền hỏi “Không biết Lý tiền bối có thể cùng vãn bối đến thành Châu Sa {Quãng Ngãi ngày này} một chuyến được không?”

Lý Trung Hưng bật cười, vẻ mặt trầm ngâm đáp “Lão không thể đến đó được, nếu để tướng quân La Khải hiểu nhầm thì cơ man Nam Lĩnh Hội còn mặt mũi nào nữa, chính lão sẽ bị trách tội đã giao ra tấm danh thiếp!”

La Chấn thầm nghĩ “Lão già này quả nhiên có dã ý, không tự nhiên lại giao ra tấm danh thiếp dễ dàng đến vậy, hẳn bên trong đã có kế sách rồi! Lão lại từ chối đến Châu Sa ắt sẽ có mật báo với La Khải từ trước, lúc đó sẽ gặp khối bất lợi đây.”

La Chấn gật gật đầu nói “Đã vậy thì Lý tiền bối tùy chọn con đường của mình…”

Hắn còn định nói thêm thì một người thuộc hạ chạy vào hét lớn “Thưa chủ nhân bên ngoài không biết quan quân ở đâu kéo đến đã vây kín bốn mặt khách điếm rồi!”

Đám người bên trong nghe vậy đều nhốn nháo, tay vội cầm lấy binh khí bên cạnh, rời khỏi bàn ăn chạy tủa ra bên ngoài. La Chấn quay sang Lệ Qua nói “Để tại hạ ra ngoài xem sao?” nói rồi hắn cùng ba người Lý, Phạm, Hà đi ra ngoài.

Bên ngoài quả nhiên Chiêm binh đã vây bốn bề đông nghịt người, phía trước là đám quân binh giáo mác, trên các mái nhà lân cận đều có cung thủ mai phục, bên ngoài vòng vây lại thêm một toán kỵ binh, một tên thống soái râu ria xồm xoàm, mặc giáp trụ, nai nịt trường bào gọn gàng, tay cầm một thanh long đao to bản, ngồi trên ngựa thong thả ngạo nghễ, mắt nhìn chằm chằm đám người vừa chạy ra đứng cả ở cửa khách điếm. Gã thấy La Chấn bước ra, xem ra là người đừng đầu liền gào to nói “Bọn phản tặc các ngươi còn không buông khí giới đầu hàng!”

La Chấn bước ra đứng đầu, chấp tay nói lớn “Không biết bọn ta có tội gì mà quan nhân muốn bắt?”

Gã nghe nói vậy thì cười khà khà, nhổ một bãi nước bọt chỉ tay La Chấn nói “Ngươi còn ngụy biện được hay sao, tên quan hành tỉnh Hiện Cảng đã khai ra hết mọi chuyện về các người rồi!”

La Chấn nghe gã nói vậy thì mặt hơi nheo lại, vẻ đắn đo. Thật đúng như gã nói, tên hành tỉnh ở Hiện Cảng chính là người của hắn, liền nhủ thầm “Quả nhiên tên hành tỉnh đã bị bại lộ rồi, mọi chuyện xem ra khó tránh khỏi một trận ác đấu!” Hắn nghĩ vậy bật cười nói “Quan gia nói đến chuyện đó là sao? Bọn ta không hề biết gì cả. Chúng ta chỉ là những thương buôn đến từ nước Khmer đến đây để giao thương, sao lại nói là phản tặc!”

Tên tổng binh hừ một tiếng nói “Ngươi nói hay lắm, còn dám già mồm với ta! Thương buôn các ngươi sao lại mang theo vũ khí, mặt mũi tên nào cũng gian hùng rất giống trọng phạm, không phải là phường phản tặc cũng là kẻ cường đạo, bộ ta không có mắt hay sao? Rõ rành rành ra đấy!”

La Chấn nghe gã nói thì cả giận thầm nhủ “Chưa biết ta là ai mà dám nói thọc ngoáy chọc giận ta, thật đáng chết!” Hắn nghĩ vậy liền gặng giọng nói “ Tên quan thối tha kia nói năng hàm hồ, đáng chết lắm!”

Tên tổng bình nghe La Chấn giọng điệu thay đổi, lại mắng mỏ mình thì trợn ngược mắt, trỏ roi da về phía hắn thét “Tên phản tặc, ngươi là ai, tên họ là gì mau khai ra?”

“Người là cái thá gì mà hỏi tên tuổi ta!” La Chấn vừa nói vừa vận kình lên hai tay.

Gã tổng bình thấy vẻ mặt của La Chấn có ý động thủ, thì giận lắm nói tiếp “Bọn phản tặc các ngươi làm bừa làm càn ở thành Indrapura, giết chết châu phủ, tội ác tày đình còn cả gan đến Hiện Cảng náo loạn. Triều đình có chỉ dụ ai giết được một tên phản tặc thưởng trăm lạng bạc, bắt được kẻ cầm đầu thưởng nghìn lạng, thăng làm quan lục phẩm. Người đâu…!