Lại nói đến Lê Hiểu Bình cùng đám huynh đệ chạy rượt phía sau, mãi một lúc lâu khi Phạm Nhất Lĩnh rời nơi phục binh của đám Chiêm binh thì mới đến nơi. Nói về thân pháp và võ công thì trong đám huynh đệ không ai vượt trội hơn gã, cứ nghĩ phiệt trấn có chuyện nên cả bọn ỷ y chỉ cắm đầu chạy về, không ngờ gặp phải bọn cung thủ phục kích. Đến khi nghe tiếng vù vù nhìn lên trời thì đã muộn, hàng trăm mũi tên xé gió lao đến ai nấy đều hốt hoảng rút đao múa tít trước mặt đánh tên. Nói là chậm, nhưng diễn biến xảy ra đột ngột không ai kịp phòng bị gì cả, hai ba người phải tử thương.

“Chia nhỏ ra mà đánh!” Lê Hiểu Bình là tiểu trại chủ, một trại nhỏ trong rừng cấm, đương nhiên địa thế quanh đây gã đều nắm rõ. Gã đưa mắt nhìn quanh biết không hay, liền hô lớn đám huynh đệ lập tức tuân theo mà tản ra khắp nơi.

Gã thừa biết sẽ gặp nguy nếu không đánh liều phá toán phục binh hai bên đường trước thì họa khó mà rút đi được. Còn chưa kịp nghĩ ngợi gì thêm, thì một loạt tên nữa bắn đến. Trong cơn nguy khốn gã vung đao loạn xạ phía trước mặt gạt tên, nhìn lại phía sau lưng vài huynh đệ khác trúng tên ngã xuống, trong lòng bực tức hét lên một tiếng.

Lê Hiểu Bình giận dữ xoay chân dùng kình lực hoạt thế Công Minh Quỷ Quyền, phóng lên cao vài trượng lộn người mấy vòng, vừa tránh tên vừa xông đến đám phục binh vung đao chém tới, vài tên thất kinh không kịp tránh bị đao pháp chém chết tươi.

Lê Hiểu Bình võ công đạt đến năm sáu phần thành tựu, chỉ nổi thể chất kém cỏi nhưng thừa sức đánh cho bọn phục binh khiếp vía. Đám phục binh không ngờ bị đánh tới, trong giây lát bỏ chạy toán loạn. Gã vung đao mãnh liệt quyết phá bỏ vòng vây, nên phát đao tới đâu bọn lính vây lấy gã dạt ra xa đến đó.

Đánh nhau hăn máu một lúc nhìn lại chỉ còn lại mười mấy huynh đệ người đầy vết thương. Lê Hiểu Bình tuy võ công cao hơn bọn phục bình nhưng chỉ thấy trước mắt một nhiều địch thù không biết từ đâu kéo đến, hộ chiến mỗi lúc một thêm đông. Thể chất yếu kém đánh một lúc người đã mệt bở hơi tai, tay chân rũ rượi, đao pháp chậm hẳn. Tình thế thật nguy cấp chỉ còn biết chống đỡ trong bất lực.

Lê Hiểu Bình vừa đánh vừa chạy thẳng về phía bản doanh bỗng trước mắt loang loáng ánh quang, một bóng người mặc toàn một màu trắng, đầu quấn khăn có gắng một chiếc lông chim trỹ tung chưởng đánh tới trước mặt gã. Chưởng lực chưa đến mà kình lực làm mặt mày gã rát bỏng, gã chỉ còn biết nhắm mắt chịu chết thì nghe thấy một tiếng nổ lớn sát bên tai đến nhức nhối, gã ngã văng ra đất.

“Lão ác nhân thúi tha kia sao lại ra tay độc ác đến như vậy?”

Một giọng trong trẻo lỗ mãng vang lên, Lê Hiểu Bình đưa tay xoa xoa mắt nhìn về phía đó thì ra là một thiếu niên tuấn tú tuổi cũng trạc với gã, đầu đội nón thưa tóc để dài, mặc áo đen vai khoác trường bào hai tay khoanh tròn ôm lấy một cây nõ sáng lấp lánh dáng vẻ kỳ dị trước ngực, miệng nhếch cười.

“Tên tiểu tử khá khen cho nhà ngươi lắm”

Người áo trắng vẻ mặt gày còm như mặt chuột, râu mép dài, giọng nói lơ lớ, Lê Hiểu Bình nhìn qua y phục cũng biết y là người nước Chiêm Thành vừa rồi suýt đoạt lấy tính mạng mình, nghe thấy y nói vậy gã lom khom đứng dậy chỉ tay về phía lão mắng.

“Lão già quái đản kia cớ làm sao lại đánh ta!”

“Lão nhân ta thích giết ai thì giết, ngươi hỏi ta nguyên do cũng vô ích”

“Lão già độc ác không hổ danh là đại ác tặc Âm Môn, đúng là tai nghe không bằng mắt thấy”

Người thiếu niên tuấn tú khẻ kéo vạt nón lên cười ha hả nói.

Lê Hiểu Bình còn đang giận nhưng nghe đến tên hiệu đại ác tặc Âm Môn mặt đã tái nhợt, tuy gã chưa từng thấy lão bao giờ nhưng danh tiếng trong Tam Phiệt Nhất Đẳng thì còn ai không biết đến lão. Trong Tam Phiệt đó lão trấn chủ Âm Môn là kẻ kỳ quái giết người không gớm tay, chuyên luyện thứ võ công ma quái. Gã đứng lặng nhìn người thiếu niên vừa cứu mình tự hỏi người này là ai? Tại sao lại biết tên lão rỏ ràng thế mà vẫn cười sảng khoái đến vậy, không chỉ gã ngạc nhiên mà đến cả Ma Lang Nha lão cũng thấy làm lạ, thầm nhủ tên tiểu tự kia là ai mà ngay đến danh phong trấn chủ phiệt trấn Âm Môn của lão nói ra mà mặt không biến sắc còn có vẻ ngạo mạng khinh nhờn, thân thế quả không phải là tầm thường. Bề ngoài thì thong thả nhưng trong lòng cũng mấy phần kính nể, vừa rồi lão không nhanh nhẹn thì đã bị tên bắn đả thương mất rồi.

“Tên tiểu tử nhà ngươi là ai? Đã biết đến danh xưng của ta mà không sợ còn dám khích ta. Ngươi sợ ta không giết hay sao mà còn bỡn cợt ta nữa hả.”

“Lão già độc ác thúi tha nhà ngươi giết người không gớm tay, lạm sát người vô tội nếu không diệt trừ thì có tội với đất trời lý nào ta lại sợ lão”

Người thiếu niên vừa nói dứt lời Ma Lang Nha đã vung tay tung chưởng về phía y, chiêu thức biến hóa rất nhanh. Lê Hiểu Bình chỉ vừa há miệng định la lên thì đã thấy bóng người thiếu niên lách qua bên phải, tay trái song chỉ vung lên chọc thẳng vào huyệt thần đình của lão cũng mau lẹ không kém. Lão ác nhân kinh hãi thu chưởng đưa tay gạt thì đã thấy cách tay của người thiếu niên biến chiêu vung song chỉ đánh vào cửu vĩ trước ngực của lão, chiêu thức tuy đơn giản nhưng cực kỳ hiểm. Lão phải lùi lại mấy bước tung người ra xa hét lớn chửi rủa.

“Huyệt Tịch Thần Công, đồ khốn nhà ngươi”.

Người thiếu niên lại khoanh tay trước ngực quanh cái nỏ, cười lớn.

“Lão biết sợ không?”

“Tổ sư nhà ngươi, ta mà phải sở tên oách con ngươi sao!” Lão đưa tay ra trước ngực xoa xoa thầm nghĩ “Tên tiểu tử này thật lợi hại, thủ pháp lại ác hiểm chỉ suýt chút nữa làm mình vỡ nát lục phủ ngũ tạng chứ chẳng chơi”

Từ lúc tung chương lão còn chưa biết địch thủ là ai đến chín phần khinh địch vừa rồi y chủ quan mà suýt trọng thương, thâm tâm có phần rúng động, tên tiểu tử trước mắt trẻ tuổi nhưng ra tay hai chiêu mà đã làm lão toát mồ hôi lạnh chỉ buột miệng hét to theo quán tính Huyệt Tịch Thần Công đến khi định thần lại được thì mặt mày đã xám xanh. Đưa mắt nhìn người thiếu niên chằm chằm rồi thoái lui lại mấy bước miệng lầm bầm.

“Ngươi…nhà người là gì với Cao Thần? Còn chiếc nỏ kia ắt phải là vũ khí của y, nỏ Thạch Mãn Liên Châu?”

“Chính nó! Lão ác nhân nhà ngươi không ngờ chỉ qua hai chiêu mà đã biết là Huyệt Tịch Thần Công đúng là khá khen cho lão nhân lắm.”

Không biết là lời khen ngợi hay có ý châm chọc lão, lão nghe vậy cũng mấy phần thích thú xoa xoa tay đầu gật gù nhưng khi nhìn dáng vẻ người thiếu niên cười khay khảy, lão nghĩ tên tiểu tử này có ý nói bóng gió khinh thường mình, mặt đã đanh lại. Lão nghĩ mình đường đường là trấn chủ Âm Môn danh trấn thiên hạ một nước lại bị một tên vãn bối khinh nhờn thì máu nóng nổi lên liền quát lớn.

“Tên tiểu tử nhà ngươi là ai? Nói mau!”

“Lão ác nhân sắp chết đến nơi lại hỏi tên tuổi của vãn bối này làm gì, tất rồi cũng vô ích!”

Đúng là người thiếu niên không có chút xíu gì là sợ y mà đến chín phần là xem thường. Mặt mày y tươi cười, ăn nói lưu lót đâu ra đấy nhưng đều có ý sĩ nhục lão ác nhân. Nghe y nói vậy Ma Lang Nha tuy bên ngoài giận dữ nhưng trong lòng có chút do dự. Y thầm nghĩ “tên tiểu tử này đúng là khắc kỵ với mình, chiêu thức lại không thua kém gì Cao Thần trước kia hẳn hắn phải là đồ đệ của y, ngay đến cây nỏ kia cũng thật đáng gờm” lão nghĩ ngợi một lúc thì cố nhịn tức, mép nhếch lên, hai mắt trợn ngược rồi thình lình vung chân quét trên mặt đất làm bụi bay mù mịt. Người thiếu niên lùi lại mấy bước đã thấy lão ác nhân hai tay vung chưởng Độc Âm Công bộ chưỡng pháp rất lợi hại của phiệt trấn Âm Môn, người thiếu niên không đưa tay ra đỡ mà đưa cây nỏ ra trước hộ thân nhưng thật chất vừa rồi lão ác nhân chỉ vờ tung chưởng, lão đã có phần biến chiếu hai tay từ chưởng lực thành làn khói xanh mỏng trong Nhất Huyền Mê Công khí độc táp đến trước mặt người thiếu niên, một tuyệt kỷ lấy độc chưởng làm chính chiêu trong bộ pháp Độc Âm Công của lão rất lợi hại.

Khói xanh chẳng mấy chốc đã bủa vây lấy người thiếu niên, nếu là người thường hít phải khí độc thì đến chín phần bất tỉnh, người thiếu niên chỉ hừ một tiếng nhún chân nhảy lên ấy trượng, bàn tay trái duỗi thẳng ra vận nội lực chỉ thấy ánh hào quang lấp loáng tụ lại thành một mũi tên kẹp vào giữa hai ngón tay. Từ phía xa Lê Hiểu Bình vẫn đứng quan sát người thiếu niên miệng lẩm bẩm khen hay mà không biết đó là chiêu thức gì mà kỳ lạ đến vậy. Còn lão ác nhân ẩn thân trong đám khí độc xanh lè thì mấy phần ngạc nhiên kinh sợ, lão không hiểu tại sao một tên tiểu tử còn vắt mũi chưa sạch lại có thể luyện được thứ công pháp như vậy. Tụ Khí Linh Bảo là huyền công chí ít phải là người có thâm niên võ công bốn năm mười năm mới có đủ nội lực tụ khí, có thể tùy ý tích tụ không khí thành bảo vật tùy thích làm binh khí phòng thân. Lão còn bần thần thì người thiếu niên đã giương nỏ chỉa thẳng mũi tên sáng loáng về phía đám khí độc. Lão giật mình vận kình lực lên hai chân đạp đất phóng lên ấy trượng nhìn thấy phía sau có đám cỏ lau rậm rạp thì buông mình về phía đó bỏ chạy miệng chửi rủa.

“Lão nhân ta phải bận việc công không dám trễ nãi, hẹn lần sau gặp lại hỏi tội tên tiểu tử ngươi…”

Lão còn chưa kịp nói thêm thì đã nghe tiếng rít của mũi tên rượt phía sau, lão vội vận kình lực chạy hết tốc lực miệng kêu khổ không dám quay mặt lại phía sau.

***

Lê Hiểu Bình vỗ tay khen thầm đưa mắt nhìn xung quanh thì chẳng còn một bóng tên phục bình nào nữa, đám huynh đệ tiểu trại của gã bị thương không phải ít. Gã cùng đám huynh đệ đi đến trước người thiếu niên chấp tay vái lạy cảm tạ y đã cứu mạng vẻ mặt hớn hở mấy phần.

“Ta thấy ác mà ra tay cứu giúp với lại ta cũng đang muốn tìm lão ác nhân để báo thù cho tam thúc của ta, vừa rồi ta quên nói chuyện đó với lão thật không hay chút nào.” Y tặc lưởi thở dài rồi cười khoái trá nói thêm “Các huynh là người của phiệt trấn Ẩn Nam danh tiếng thiên hạ là hào hiệp đó phải không?”

“Bọn tiểu đệ đúng là người của Ẩn Nam vừa rồi thấy hảo huynh dùng những kỳ chiêu cứu giúp thật là trăm nghe không bằng mắt thấy, kỳ diệu vồ cùng!” Lê Hiểu Bình hớn hở nói.

“Chỉ là…hừ…đầu óc ta bữa nay thật dễ quên…ta quên nói với huynh đệ mấy hôm trước ta có nghe một toán hảo thủ của nước Chiêm Thành ngồi nói chuyện trong một tiểu lầu ở trong thành Diễn Châu {Bắc Nghệ An hiện nay} sẽ đem người tập kích Phu Pha Phong cướp lấy cuốn bí tịch Phong Hợp Ngũ Đĩnh. Ta nghe thấp thoáng không rõ nhưng tính ta thích những nơi náo nhiệt nên bám theo chúng, không ngờ lại gặp lão ác nhân ở đây. Không biết ở phiệt trấn các huynh đã có ý đế phòng chưa? Hừm, đích thân lão ác ma đó đến đây tất chúng muốn thừa cơ vong thủ Ẩn Nam một thể. Ta đến đây muốn giúp các huynh đệ nhưng có điều hơi lạ khi trên đường đến đây ta lại gặp mấy toán người khác cũng là các hảo hán ở kinh thành. Xem ra hơi khó hiểu nhưng náo nhiệt thì không thiếu?”

Người thiếu niên nói vẻ hồ hởi nhưng người nghe thì lòng như lửa đốt, Lê Hiểu Bình mặt mày đã biến sắc, chính gã cũng chợt vừa nghĩ đến trấn chủ Phạm Nhất Lĩnh chấp tay nói.

“Xin cảm tạ hảo huynh có ý giúp phiệt trấn nhưng lúc này không biết bản doanh đã xảy ra chuyện gì. Tiểu đệ cùng các huynh đệ phải về gấp xin thứ lỗi cho”

“À, ta cũng muốn đi” Người thiếu niên hồ hởi đi theo.