Số là tên lính theo lệnh của Trần Hưng Lễ hộ tống Huỳnh Thị Nga về nhà. Sau quay về thấy đám người lạ, lại có một toán canh phòng rất nghiêm ngặt nghĩ chắc bên trong có nguyên cớ, sợ chủ nhân gặp chuyện không may vội chạy về doanh trại cấp tốc mang quân đến.

Đám quân binh vốn là gia binh của gia tộc Trần Hưng, quân lính rất kỹ cương, đương nhiên khác hẳn dám quân binh bình thường. Người ngựa lũ lượt kéo quân đến vây chặt quanh miếu,khi đám người của Nam Lĩnh Hội phát giác ra thì đám quân binh đã khép chặt vòng vây. Một thống lĩnh đám kỵ binh dẫn đầu, ngồi chễm chệ trên ngựa vốn là phó soái của Trần Hưng Lễ đưa mắt nhìn khắp miếu vẻ đa nghi rồi nói lớn “ Các ngươi là ai, tại sao lại ở đây?”

Lý Trung Hưng vừa đi ra nghe hắn nói vậy cười cười nói.

“Thưa quan gia chúng tôi là đám dân lưu tán, chạy loạn về thôn, đến đây thì kịp lúc trời tối thấy có miếu hoang nên vào tạm nghỉ ngơi đến sáng lại đi. Không biết quan gia còn hỏi chuyện gì không?”

Tên phó soái vốn dĩ rất linh lợi nhìn lão cũng nhận ra là người giang hồ, nếu không khéo sợ xảy ra chuyện liền nói “Bọn ta đang truy bắt quân Chiêm, nghe nói ở đây có người khả nghi muốn xét hỏi!” hắn vừa nói xong liền đưa tay ra trước thét lớn “Xét!”

“Chúng ta là đám dân lưu tán hẳn nhiên rất ghét bọn giặc, lý nào lại che giấu!”

“Các ngươi đợi ta xét xong hãy nói!”

Đám quân binh soát qua một lượt rồi ra bẩm báo với hắn. Ngay lập tức hắn cho toàn quân rút đi không thèm hỏi han gì nữa. Lý Trung Hưng cùng hai người Phạm, Hà vốn dĩ thấy đám quân lính vô cớ đến xét hỏi sau lại thấy rút nhanh thì đâm nghi.

Thì ra đám quân binh vừa thấy Trần Hưng Lễ nấp sau tượng phật, vốn dĩ đám quân binh này là người của gia tộc Trần Hưng làm việc gì cũng đều lấy mật hiệu gia tộc làm ám hiệu vừa thấy hắn ra hiệu vội vã rút ra ngoài báo cho tên phó soái.

Cả đám người Nam Lĩnh Hội thấy đám quân đã đi hết mới quay lại trong miếu “Đám binh sĩ này xem ra rất quy củ nề nếp, cũng đáng gọi là một đội kỵ binh!” Phạm Phế lắc đầu đi theo Lý Trung Hưng vào trong miếu.

Vừa rồi Lý Trung Hưng chợt nhớ ra bức tượng phật trong miếu, động tâm, lại thấy đám quân vừa vào đã vội vã đi gấp thì nghĩ chắc phía trong có ẩn khuất, mặt đã biến sắc. Vừa bước vào bên trong, lão phi thân gấp đến, vận kình lên tay phải vung chưởng đập vào giữa tượng phật. Kình lực vừa đập xuống tượng phật đã vỡ vụn ra thành trăm mảnh miệng hét lớn “ai!”.

Trần Hưng Lễ vốn dĩ muốn nghe thêm, nhưng thấy lão phi thân đến trước tượng phật thầm kêu khổ biết bọn binh sĩ đã để bại lộ mất rồi.

Đưa thiết phiến che lấy mặt nhảy ra bên ngoài, hắn nhắm mình không phải là địch thủ của lão Lý, với lại đám người của Nam Lĩnh Hội chắc chắn sẽ không buông tha khi đã nghe được bí mật của họ.

Trần Hưng Lễ nghĩ vậy liền phi ra ngoài hòng chạy thoát thân, nào ngờ chân vừa chạm đất. Toán người Nam Lĩnh Hội phục bên ngoài đã vậy chặt lấy hắn ở giữa. Hắn thuận đường tháo chạy phẩy thiết phiến ra trước đã phóng ra một loạt ám khí, hai tên trong bọn không kịp tránh chết ngay tức khắc. Đám người Nam Lĩnh Hội thấy vậy vội tránh sangmột bên. Trần Hưng Lễ nhún chân phi cước vào bóng tối, trong chớp mắt đã không thấy hắn đâu nữa.

Lý Trung Hưng cùng hai vị huynh đệ Phạm, Hà phóng thân đuổi theo. Cả bốn chạy đến mấy dặm đến một ngôi làng nhỏ ven rừng thì bắt kịp, Trần Hưng Lễ nhắm không xong đành quay lại giao thủ với ba người hòng tìm cách khác khả thi mà trốn thoát.

Ba người trong Nam Lĩnh Hội vốn sợ hắn thoát thân sẽ vỡ lở hết chuyện nên ra tay rất tàn độc, chỉ trong hơn hai mươi chiêu Trần Hưng Lễ đã bị bức vào thế cùng.

“Chạy đâu cho thoát!” Lý Trung Hưng dùng Côn Phi Bành Chi Liệt thoăn thoắt đâm trên, đâm dưới, trái phải lại có hai người Phạm, Hà. Trần Hưng Lễ vất vả lắm cũng không sao thoát được.

Roi thép của Phạm Phế vừa quất trúng chân Trần Hưng Lễ, thì côn pháp của Lý Trung Hưng đã đập xuống vai trái hắn, nữa vai như bị vỡ xương không làm sao cử động tay được nữa. Lui ra sau mấy bước đã thấy ám khí của Hà Văn Thuận phóng ra, không có phiến quạt trong tay hắn không sao gạt tránh được trung luôn vào ngực, miệng thổ huyết. Trần Hưng Lễ thấy mình không thoát được vội thét lên một tiếng “Các lão tiền bối hãy khoan tay!”

“Ngươi còn gì đểnói nữa?” Phạm Phế vừa nói vừa vung roi đập vào đầu hắn một roi, nghe tiếng rít gió vù vù đến chói tai, nghiêng mình đi né tránh nhưng làm sao tránh được. Một roi đã trúng hông, hắn té vật ra đất đau đớn đưa tay ra trước nói.

“Các tiền bối định giết vãn bối để bịt đầu mối hay sao?” Trần Hưng Lễ đau đớn nhưng vốn là người lanh trí, chỉ bật cười khà khà nói thêm “Giết mệnh quan triều đình tội không dung, thông đồng với giặc tội đại nghịch, Các lão tiền bối danh trấn thiên hạ lại làm cái chuyện hại dân hại nước như vậy còn mặt mũi nào nữa. Định giết người diệt khẩu hay sao!”

“Chết đến nơi rồi mà còn lắm lời! Khẩu khí của ngươi được lắm, chẳng hổ thẹn là người của gia tộc Trần Hưng.” Lý Trung Hưng cười ha hả khi nghe hắn nói, tiến đến phía hắn, tay vận kình sang thanh côn vàng một màu đỏ rực dần dần tụ lại “ Gia tộc Trần Hưng nổi tiếng với Phiến Phi Ảnh, xem ra rất lợi hại.Tuổi như người một mình chống lại bọn ta không phải là kẻ tầm thường, không giết đi sẽ mang lại hậu họa cho Nam Lĩnh Hội. Ngươi đã biết hết chuyện của bọn ta thì còn sợ gì đại nghịch, bất dung như lời tiểu tử ngươi nói chứ. Chính cái bọn nhà Trần các ngươi mới là lũ hại nước hại dân, lòng lang dạ sói, ta tiển ngươi xuống âm tào địa phủ mà trả nợ cho họ Lý chúng ta.”

“Vãn bối có chết cũng không phục, nhà Trần tồn tại hơn trăm năm hào khí ngất trời, xã tắc Đại Việt là của nhà Trần. Lý tiền bối được ân sủng của triều đình không biết báo đáo còn âm mưu phản nghịch tội đó khó dung.”

“Cái tên vắt mũi chưa sạch ngươi cũng giỏi nói những thứ cứt ấy ra, ta nghe không lọt tai chútnào. Ta được ân sủng cái gì?”

“Vua Nghệ Tông Chẳng phải ban cho Nam Lĩnh Hội Thiên Mệnh Bài được ân sủng của triều đình ngàn thu hay sao!” Trần Hưng Lễ nhìn lên vai trái đã thấy máu chảy ra đầm đìa, đau nhức vô cùng không biết mình còn cơ hội sống sót hay không, chỉ mong kéo dài chút thời gian đợi đám quân binh tới. Thấy lão còn có ý dây dưa khẩu ngôn với mình thì mừng lắm.

“Ta phỉ nhổ vào. Nhà Lý của ta bị nhà Trần các ngươi cướp mất không những thế còn bị tận diệt toàn hoàng gia, tội ác tày trời chút ân sủng của họ Trần các người đáng sao.” Lý Trung Hưng nói đến đây nước mắt bật ứa ra, hai hàm răng nghiến vào nhau trông thật đáng sợ “Nhà Lý ta có công an ban xa tắc, dời đô định quốc, lập pháp nghiêm minh vậy mà chỉ trong một sớm đã bị nhà Trần các ngươi cướp mất, há bọn ta đòi lại có gì là sai.”

“Tiền bối nói không đúng, không thể lấy cớ đó mà liên minh với giặc. Hoàng thượng đã có lòng khoan dung với Nam Lĩnh Hội, không tận diệt đủ thấy tấm lòng của hoàng thượng. Tiền bối mang dòng máu Đại Việt há lại mượn tay giặc giết đại thần, làm khổ bá tánh!”

“Tên vắt mũi chưa sạch này đủ bản lĩnh dạy đời ta à!” lão vừa nói đã vung côn lên đập xuống đầu của Trần Hưng Lễ hét lớn “ Hãy xem tuyệt kỷ của côn pháp ta đây!”

Tuyệt kỷ của côn pháp lấy kỳ chiêu thủ thắng, lấy nhanh làm thủ, chiêu thức biến hóa khôn lường,rất khắc kỵ với Phiến Phi Ảnh của gia tộc họ Trần. Ý phục thù của họ Lý rất lớn, lão tổ sư của Lý Trung Hưng là Lý Hận đã sáng tạo ra môn côn pháp này để phục quốc, mỗi chiêu mỗi thức đều khắc kỵ với Phiến Phi Ảnh. Khi tiếp chiêu qua lão liền nhận ngay ra Trần Hưng Lễ là ai, đương nhiên chiêu thức đã nắm được thượng phong. Trần Hưng Lễ vốn võ nghệ còn chưa thông suốt nên chỉ qua mấy chiêu đã bại dưới tay lão. Lão đã dùng đến tám phần công lực lên côn pháp đập xuống quyết lấy mạng của Trần Hưng Lễ. Hắn vốn vẫn còn trọng thương, chân tay tê cứng không sao cựa quậy được trong phút chốc chỉ thét lên nói. “ Vãn bối không phải là đối thủ của ba vị cao nhân, được chết dưới tay của họ Lý quả không đến nỗi là đáng thẹn, chỉ tiếc một điều là không phải chết dưới tay một người chính nghĩa mà chết dưới tay một kẻ hại nước hại dân.”

Lý Trung Hưng nghe hắn nói vậy tay vừa vung lên đã ngưng lại mặt tái xẫm, miệng há hốc. Phạm Phế thấy thánh chủ còn chưa ra tay thì nói “ Tiểu tử ngươi nói bậy!”

“Vãn bối nghe rõ hết mọi chuyện lý nào lại nói bậy!”

“Tên này biết quánhiều chuyện giết đi cho xong!” Hà Văn Thuận động thủ, phi tiêu định phóng ra thì Lý Trung Hưng đưa tay ngăn lại nói.

“Hắn chết đến nơi mà vẫn còn độc mồm độc miệng đúng là xấu tốt không biết đoán định, để hắn cho ta!”

Lão định vung taylên lần nữa thì nghe Trần Hưng Lễ cười khanh khách thì hỏi.

“ Ngươi cười cái gì?”

“Vãn bối chỉ cười các vị tiền bối quá sơ xuất mà thôi, vãn bối có chết vạn ngàn lần thì cũng chẳng đi đến đâu. Trong đám quân binh của vãn bối đều biết rõ tiền bối ở trong miếu, nếu có xảy ra chuyện gì thì người của Nam Lĩnh Hội khó tránh được hết tội. Gia phụ của tiền bối nhất định sẽ không tha cho Nam Lĩnh Hội đó là chuyện thứ nhất, chuyện thứ hai là không chỉ riêng vãn bối nghe được chuyện ở trong miếu mà còn một người nữa, hẳn các vị biết nguyên do người của vãn bối kéo đến không!” Trong lúc khẩn cấp Trần Hưng Lễ vội nói bừa đến chuyện này mong cứu được tính mạng, vẻ mặt của hắn lại thong thả nên cả ba người cũng chùn tay, đưa mắt nhìn nhau.

“Tên tiểu tử thối này!” Nam Sứ Phạm Phế nghiến răng, tiến lên mấy bước đưa roi lên định vụt xuống đầu Trần Hưng Lễ.

“Đúng là tiểu tử ngươi không phải là kẻ tầm thường, nhưng ngươi tưởng ta sợ lời uy hiếp của ngươi sao.” Lão Lý nhếch môi cười khay khảy rồi thình lình vận kình lực lên cây côn đâm thẳng vào giữa ngực hắn.

Côn chưa tới đã thấy một ánh sáng lóe lên nhắm thẳng vào người Lý Trung Hưng, lão giật mình thu tay về lộn người sang phải tránh né. Hai người Phạm, Hà cũng tháo lùi mấy bước.Một tiếng nổ lớn vang lên ngay trước mặt Trần Hưng Lễ, trong bóng tối được phủ một lớp bụi mịt mù, cho dù ba người có nhãn quan thâm hậu cũng không thể thấy được trong đám bụi xảy ra chuyện gì. Khi cả ba nhảy đến phía trước thì đã không còn thấy Trần Hưng Lễ đâu nữa