Giang Hồ Nghĩa Hiệp

Chương 14: Đồng Nạn Tương Trợ

Lê Hiểu Bình thấy trước mặt tối mù, rồi một cơn đau nhói lên thật khủng khiếp đập lên người, thiếp đi lúc nào không biết. Khi tỉnh dậy gã chỉ thấy xung quanh đầy xác chết, một tử thi thịt xương đều gãy nát đè lên người. Gã nhấc tay cố đẩy tử thi ra nhưng không được chỉ thấy khắp người tê rần, càng cố nhấc tay lên hay cựa quậy người thì cơn đau nhoi nhói làm gã ngất đi một lần nữa.

Sau một hồi lâu ánh mặt trời chiếu vào mặt nóng rát, mới làm Lê Hiểu Bình tỉnh lại. Gã cố chịu đau đẩy cái tử thi qua một bên thì mới biết mình thoát chết hẳn là nhờ cái xác chết ấy đã đở cho gã bị kình lực đánh tới. Nghĩ đến cái xác xương gãy nát, cơ thể chỉ rút lại thành một tảng thịt đầy máu, gã đã toát hết mồ hôi lạnh.

Lê Hiểu Bình cố gượng ngồi nhổm dậy nhìn quanh, toàn bộ đám Chiêm binh bị chết nằm đầy la liệt, nhìn đến là ghê rợn. Gã dù gì cũng đã quen trông thấy những cái chết nhưng chưa bao giờ thấy cảnh các tử thi chết nhiều, xương, thịt, máu lẩn lộn vào nhau như vậy, trông thật tởm người. Lê Hiểu Bình còn không biết làm sao đứng dậy được khi hai chân gã như tề rần, một chân bị tên bắn vết thương đã cầm máu nhưng thấy nhức nhối vô cùng. Gã còn không biết làm sao thì nghe một tiếng động khẽ phía sau lưng, giật mình không dám cựa quậy lắng tai nghe, thì thấy một cái tử thi bị hất tung lên, một cô gái quần áo bê bết máu, đầu tóc rồi bù từ từ ngồi dậy, miệng ho lụ xụ trong rất thảm não. Gã nhìn kỹ mới nhận ra đó là Chế Vân công chúa nước Chiêm Thành, nàng đưa mắt nhìn dáo dác thấy Lê Hiểu Bình không khỏi hốt hoảng kêu lên một tiếng.

“Tiểu tử ngươi còn sống à!”

“Nhà ngươi…!” Lê Hiểu Bình ngạc nhiên không kém vội với tay cướp lấy thanh đao ngay bên cạnh, nhưng xem ra vô ích, cơn đau làm gã thu tay lại. Hành động đó không qua mắt được Chế Vân, nàng bật cười nói.

“Tiểu tử ngươi muốn giết ta à! Xem ta trừng trị người đây!” Nàng vừa nói vừa quẹt tay lấy một thanh đao rồi vùng đứng dậy, nào ngờ nàng chỉ kêu ối lên một tiếng thảm não, hai chân đứng không vững rồi quỵ xuống. Thì ra Chế Vân bị kình lực đánh tới như Lê Hiểu Bình nếu không được đám Chiêm binh ngăn trước mặt, hay có chút võ công thì đã bị tan xương nát thịt rồi. Cho dù thoát chết nàng cũng phần chấn thương không phải nhẹ, hai chân bị chật khớp sưng tấy lên, lúc đó vì cơn đau không phát tát nhưng khi nàng đứng dậy đột ngột thì vết thương như bị đánh thức làm nàng té quỵ xuống đau đớn vô cùng kêu “Ôi, trời ời!” rồi ngất đi lúc nào.

Lê Hiểu Bình thấy nàng kêu lên một tiếng rồi té vật ra bất tỉnh, tưởng nàng chỉ bị ngất nào ngờ gã ra sức kêu rồi chợ đợi cho đến khi mặt trời đã xế vẫn không thấy Chế Vân tỉnh lại. Nghĩ rằng nàng đã chết rối thì buồn bã vô cùng. Xung quanh gã lúc này toàn là tử thi, cở thể đã chương lên bốc mùi tanh kinh tởm, gã nghĩ thà rằng bị ả công chúa kia còn sống ình một đao chết quách cho xong. Gã nghĩ vậy nước mắt như trào ra trong khổ sở, vết thương đau nhức khi trời đã bắt đầu sẩm tối, hơi ẩm lạnh buốt trong rừng làm gã thấy rùng mình.

Lê Hiểu Bình nghĩ khu rừng này về đêm trời sẽ rất lạnh, bọn thú hoang sẽ mò đến ăn xát chết. Gã đã thất vọng khi biết chắc nơi này người của phiết trấn sẽ không đi qua khi nó cách con đường mòn khá xa, với lại nơi này cách một khe suối, cạnh đó đặt rất nhiều chông bẫy rất hiếm khi có ai qua lại, mà trong khu rừng cấm này lại càng hiếm người qua lại. Gã không hiểu sao đám Chiêm binh và bọn ma đầu phiết trấn Âm Môn lại rượt đến nơi này mà không xảy ra chuyện gì, gã nghĩ lại đã thấy lạnh hết sống lưng.

Ánh nắng chiều chiếu qua những khe lá rớt xuống mặt Lê Hiểu Bình nóng rát, vết thương trên đùi gã lúc này đã thuyên giảm, máu không còn rỉ ra nữa nhưng hai chân gã lúc này chẳng khác gì tảng đá phiến không làm sao cựa quậy được, khắp cơ thể gã tê rần, cố lắm cũng chỉ nhổm người ngồi dậy một lúc rồi lại nằm ra đất. Gã cố gắng hét to lên vài tiếng xem có ai đáp lại nhưng chỉ văng vẳng tiếng của mình đằng xa xa đáp lại.

Vừa đói vừa đau đớn Lê Hiểu Bình không gọi nữa, cổ họng vì gào thét khát khô đi, gã tuyệt vọng nằm bất động.

Gã nghĩ đến những tử thi xung quanh đang bắt đầu chương phình bốc mùi tanh đã rợn hết cả người. Biến cố xảy ra với gã thật bật ngờ, ngay đến phiệt trấn tồn tại hàng trăm năm mà chỉ trong chốc lát đã bị hỏa pháo của quân Chiêm san bằng, cả ngàn huynh đệ thiệt mạng. Không biết trấn chủ hiện lúc này ra sao? Mọi người ẩn nấp trong rừng thế nào? Mọi ý nghĩ lướt qua đầu gã mỗi lúc một ẩu não khổ sở, nước mắt chảy dài ra khóe mắt không sao kiềm lại được. Gã chợt nghĩ đến Cao Bát, lúc hai bên đanh nhau ác liệt không biết thương tích thế nào, một mình y trong rừng chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm. Lê Hiểu Bình biết rất rõ các cơ quan trong rừng còn có nhiều nơi rất đặc biệt khó mà nhận biết được, nếu không thường xuyên nhìn thấy hay người có võ công thượng thừa thì khó mà thoát được.

Lê Hiểu Bình còn đang nghĩ ngợi thì một tiếng ho húng hắng phát ra, vừa nghe thấy tim gã đập thình thịch, toát mồ hôi lạnh, miệng lầm bầm nghĩ ‘không lý nào trời chưa tối mà đám xác chết kia đã hóa thành ma âm hồn hết rồi hay sao?’ Gã nằm im nhắm nghiền mắt lại không dám nhìn về phía phát ra tiếng động, một lúc lại nghe mấy tiếng rên rỉ rồi lại một tiếng ho sặc sụa khác vang lên.

Lê Hiểu Bình sợ quá miệng lầm bầm “Các ngươi thành ma đừng về hại ta, ta chẳng có lỗi gì cả!”

“Tên tiểu tử thối nhà ngươi chưa chết à!” Một giọng nữ vang lên, đều đặng, vẻ đay nghiến nhưng lại làm gã mấy phần mừng rỡ vô cùng.

“Cô vẫn còn sống đấy phải không? Ta chưa chết! Đương nhiên là ta chưa hề chết!”

Gã lúc này mới dám đưa mắt nhìn về phía người phát ra tiếng nói, mà gã biết chắc rằng công chúa Chế Vân chưa chết. Nàng đã ngồi nhổm dậy từ lúc nào, hai chân lại cựa quậy từ từ đứng lên, nhìn thấy vậy Lê Hiểu Bình từ vui mừng lại đờ mặt ra mấy phần kinh hãi thầm nhủ “ Vậy là xong rồi, ả ta sẽ giết mình thôi!”

Lê Hiểu Bình miệng còm lẩm bẩm thì bước chân chậm chạp của Chế Vân đã đứng bên cạnh, tiếng lưởi gươm kéo trên mặt đất nghe loạt xoạt như chuyền qua sống lưng y đến rợn người. Còn chưa hết bàng hoàng thì đã thấy lưởi gươm đè nặng trước ngực, rồi nghe nàng nói.

“Nhà ngươi chưa chết. Thật đáng tiếc! Nhưng ta đành phải hóa kiếp cho ngươi sớm hơn, để ngươi chết dần chết mòn ở đây còn đầy đọa ngươi hơn.”

“Vậy thì ngươi ra tay đi, đừng nhiều lời! Sớm muộn gì cũng chết, ngươi đâm ta một nhát cho xong.” Lê Hiểu Bình thấy mình rơi vào tay ả công chúa độc ác kia thì có cầu xin cũng vô ích, gằn giọng nói chẳng còn thấy sợ hãi gì.

Gã chỉ thấy Chế Vân bật cười, ánh mắt bỗng lóe lên một cái nhìn tàn nhẫn, rồi nàng nói tiếp.

“Đã vậy ta sẽ không giết nhà ngươi, ngươi chết dể dàng như vậy cũng thật may quá. Ta sẽ để ngươi ở đây cho bọn thú rừng ăn thịt, kiến cắn từng miếng thịt một, từng miếng một đến chết, họa may đến lúc đó ngươi cũng sẽ bị cái đói đày đọa, thế mới thật thú vị.”

Chế Vân vừa nói vừa cười rồi bỏ đi để mặt Lê Hiểu Bình nằm ở đó cùng với đám tử thi đã bốc mùi hôi tanh. Nàng biết gã chẳng làm hại gì mình trong tình trạng ấy nên thong thả đi về hướng đông.

Lê Hiểu Bình thở không ra hơi nhưng vẫn buộc miệng lên hét lớn. “Ả tiện nữ xấu xa kia, ngươi đi đâu đó, sao không cho ta một nhát cho xong đi!” Gã kêu lên ba lần nhưng không thấy Chế Vân trả lời mới biết nàng đã đi xa rồi chỉ kêu thêm vô ích. Trong chốc lát gã tưởng mình bị đâm một nhát, ngờ đâu nàng lại nghĩ ra cài trò tàn nhẫn hơn, gã nghĩ đến mà đã thấy rùng mình, cơn tuyệt vọng như phủ lấy đầu gã, gã nguyền rủa chán rồi lại mắng nhưng chỉ có bọn tử thi là nghe gã nói.

***

Giữa không trung những chiếc lá héo úa rơi rụng, xoáy tròn bay lắt lư như cơ thể một con người đang lúc hấp hổi dãy dụa. Chúng xoáy vào ánh mắt lờ đờ của Lê Hiểu Bình những ý nghĩ mơ hồ, chán chường. Ánh sáng lấp lóa lúc hiện lúc ẩn theo từng cử động của tán lá như kéo gã về những ký ức thật khủng khiếp. Gã như thấy rõ từng gương mặt quen thuộc dần xuất hiện, mẹ gã, cha gã, chị gái gã, hàng xóm bạn bè gã những người dân thôn Tây Giai, cùng tiếng thét kinh hãi, bọn Chiêm binh tay cầm đao đầy máu. Gã như giật mình khi thấy bản thân mình bị chìm sâu trong một cái hố rộng, chỉ thấy thoi thóp một chút ánh sáng tận trên đỉnh đầu, gã gào lên kêu cứu nhưng chẳng có ai ở đó cả, chỉ có một ánh sáng le lói lúc hiện lúc ẩn.

Lê Hiểu Bình giật mình tỉnh dậy mới biết đó chỉ là một giất mơ, mồ hôi toát ra ướt khắp người, cổ họng gã khô rát, môi nứt nẻ, gã đưa lưởi đánh vào khoảng không, trời tối mịt, sương đọng trên nhưng chiếc lá rớt trên mặt vừa rồi làm gã choàng tỉnh. gã gần như thấy tỉnh táo ra khi nhận thấy một mùi thịt nướng phản phất trong bóng tối, một chút ánh sáng táp đến từ một đống lửa, gã gượng ngồi dậy nhìn về phía có ánh sáng thì thấy đó là Chế Vân, nàng đang ngồi thọc que củi cơi lửa và thêm củi vào. Nàng đang nướng một con gà rừng thơm nức.

“Tại sao cô ta vẫn còn ở đây?” Lê Hiểu Bình mơ mơ màng màng nói, tưởng mình thấy ảo giác, nhưng khi đưa mắt ra nhìn xung quanh đám tử thi vẫn còn ở đó, hai chân gã vẫn còn đau nhói như xé ruột gan khi cố cử động thét lên “ôi chao!”

“Nhà ngươi tỉnh rồi à?” Chế Vân đưa mắt nhìn về phía gã hỏi, thấy gã rên rỉ nói thêm “Ngươi còn thấy đau à. Được lắm! Người có đói không?”

“Sao cô lại ở đây, chẳng phải đã bỏ đi rồi sao!” Lê Hiểu Bình cố gượng ngồi dậy nói.

“Ta đi rồi nhưng mãi cũng quay lại chỗ này, ta biết chắc ngươi chưa chết nên ngồi đợi ngươi tỉnh lại, ta sẽ giúp người cùng xuống núi, như thế chẳng thiệt hại cho ai.” Chế Vân vẫn đều tay quay gà trên ngọn lửa, mùi thơm mỗi lúc một thơm phức át hết cả mùi tử thì đã bất đầu bóc mùi tanh nồng nặc. Lê Hiểu Bình lúc đầu còn cảm thấy lợm người nhưng xem ra cái chết gần kề gã cũng chẳng coi xác chết là đáng sợ nữa, cái đói hai ba hôm nay làm gã mấy phần nuốt nước miếng.

“Thì ra cô lạc đường chứ không phải có lòng tốt gì cả. Hai chân ta bị thương không thể nhúc nhích cô muốn ta chỉ đường cũng không thể được, xem ra chúng ta đều chết ở đây vậy.” Lê Hiểu Bình cười khổ khi cơn đau lại kéo đến đột ngột.

“Ta sẽ cứu ngươi! Điêu kiện ngươi phải đưa ta ra khỏi đây còn bằng không ta sẽ để mặc ngươi chết dần chết dần vô cùng đau đớn. Ngươi biết cảm giác đó thể nào rồi đó! Thật không hay chút nào phải không, tử thi xung quanh đang bóc mùi, cở thể ngươi rồi sẽ rửa ra như đám tử thí đó. Chết như thế thật khủng khiếp! Còn ngươi đồng ý, ta sẽ mang ngươi ra khỏi đám tử thì đó và ăn thịt gà cùng ta rồi cả hai sẽ xuống núi. Một nửa tuyệt ngon này ha ha! Ta từ nhỏ đến lớn chưa từng nấu nướng nhưng món này ta học được từ lão sư gia Ma Lang Nha xem ra không tệ đâu.” Chế Vân vừa nói dứt lời không đợi Lê Hiểu Bình đáp đã bước đến cạnh gã, nhìn một lúc chờ gã phản ưng. Gã vẫn lặng im, nàng đưa mắt nhìn đám tử thì như chợt nhận ra vật gì đó. Nàng bước đến một tử thi tháo từ tử thi ra một túi da rồi cười nói “Ta tìm ra rồi, một thứ rượu rất ngon của nước ta, may là nó vẫn còn đầy. Vừa ăn thịt gà vừa uống thứ rượu này thì rất hợp!”

Lê Hiểu Bình mấy phần là đang đói cồn cào vừa bị mùi thịt nướng làm khổ, giờ lại nghe Chế Vân nói có rượu ngon thì lại càng thèm thuồng muốn uống một hớp cho cổ họng đang khô rốc. Gã thầm nhủ “Ả này thật độc ác, ta đang đói ả lại ra điều kiện lấy thức ăn dụ dỗ ta, chắc chắn khi xuống núi ả rồi sẽ giết ta thôi! Nhưng nếu ta không đồng ý thì cũng sẽ chết, ta chỉ muốn ăn một miệng rồi sau hãy hay vậy!” Gã nghĩ vậy rồi buột miệng nói.

“Ta đồng ý nhưng hãy giúp ta chữa lành vết thương trước đã.”

“Đương nhiên là ta sẽ giúp ngươi chữa lành vết thương, không ngươi làm sao đưa ta ra khỏi đây được. Ta đồng ý với ngươi, còn điều kiện gì nữa ngươi tiện thể nói luôn cho ta biết đi?”

“Ta muốn nửa phần thịt gà như lời cô hứa!”

“Đương nhiên!” Chế Vân nhếch môi cười.

Nàng nói xong bước đến cạnh gã, cúi xuống xé lớp vải dính đầy máu xem qua rồi lấy trong người ra một lọ thuốc màu gạch nung hình vuông có nắp đậy bằng gỗ thông. Nàng mở nắp bọc rượu ra đổ lên vết thương làm gã đau rát vô cùng, thấy vết thương đã sạch nàng mới rắc thuốc lên vết thương nói “Đây là một loại thuốc chuyên dụng của hoàng thất ta, giúp vết thương màu lành hơn.” Nàng lấy trong túi ra một hộp gỗ vuông nhỏ khắc hình phật nhiều tay mở ra bên trong có bốn viên đan dược màu đen rồi đưa cho gã một viên cùng với bọc rượu.

“Ngươi uống đi nó là thần dược Linh Huyền Đan được bào chế ra từ bốn mươi thảo dược, bào chế ba tháng mười ngày mới thành, quý hiếm vồ cùng chỉ dành cho hoàng thất. Ta cho ngươi một viên coi như đã xem trọng ngươi hết mức rồi đó.”

Quả nhiên sau một lúc Lê Hiểu Bình thấy người sảng khoái ra hẳn, cảm giác tê nhức khắp người như tan biến đâu hết, vết thương ở chân cũng không còn cảm giác đau đớn gì nữa khi cựa quậy, gã có thể tự đứng dậy được.

“Ta nói đúng không!”

Nàng vừa nói vừa dùng lưỡi dao cắt một bên đùi gà đưa cho gã, từ ngày hôm kia đến giờ gã không hề ăn uống gì nên ăn ngấu nghiến rất ngon miệng và uống mấy ngụm rượu trong bọc da mà Chế Vân lấy từ đám tử thi.

Lê Hiểu Bình ợ lên một tiếng, ném bầu rượu da hết đi thì Chế Vân ngồi bên cạnh đã nói.

“Xong rồi, chúng ta đi chứ?”

“Nhưng lúc này đang tối đi rất nguy hiểm!” Lê Hiểu Bình đưa mắt nhìn bầu trời đầy sao, rồi lại đưa mắt nhìn nàng nói. “Sao cô phải vội?”

“Ta muốn khởi hành ngay lập tức, chúng ta sẽ đốt đuốc lên, chỉ cần ngươi biết đường tránh những cạm bẫy là được!”

“Cô nói xem ra coi thường khu rừng này rồi, ta không thể ra khỏi đây mà không quan sát xung quanh, vả lại trời tối không thể nào phân biệt được đâu là dấu hiệu nguy hiểm, đâu là đích ta cần đến!”

“Ngươi đừng thoái thác, cứ đi cho ta, nếu không ta cho ngươi một đao thì càng nguy hiểm hơn nữa.” Chế Vân sầm nét mặt, tay giơ lưỡi đao lên.

“Được! Cô muốn chết thì ta cùng đi vậy.” Lê Hiểu Bình thở dài rồi dùng gươm chặt hai cành cây, xé áo đám tử thi quần thành đuốc.

“Phiệt trán Ẩn Nam các ngươi thật ma quái, hiểm độc khi cho đặt cạm bẫy đầy rẩy trong rừng như vậy, tận diệt hết muôn thú. Từ lúc ở đây ta không hề thấy một con vật to lớn nào chỉ toàn bọn côn trùng độc và mấy con gà rừng.” Chế Vân bất nhẫn nói.

“Cô nói nghe vậy có lý lắm nhưng cạm bẫy ở đây rất đặc biệt chỉ hữu hiệu vời người mà thôi, còn với động vật không hề hấn gì!” Lê Hiểu Bình đánh lửa đốt đuốc, đưa cho Chế Vân một cái. “Khu rừng này dùng để chống lại quân triều đình, đã qua hai đời trấn chủ rồi. Đến này nó không còn ích lợi gì nữa, người của phiệt trấn bọn ta đang phá hủy dần nhưng đến bây giờ xem ra nó còn hiệu quả với người Chiêm các người lắm!”

“Ý ngươi là gì.” Chế Vân trợn ngược mắt lên “Đất nước ta hòa bình thịnh trị không giống như bọn suy đồi triều đình Đại Việt, tham quan vơ vét, giặc cỏ nổi lên gây than oán uôn dân. Phụ thân ta chỉ có lòng tốt đem quân đến đây để diệt trừ bọn tham quan, ngoại thích như thế là đúng với mệnh trời không thể trách đất nước ta được. Phiệt trấn Ẩn Nam các người từ xưa đến nay bị triều đình xem như cái gai trong mắt chỉ muốn nhổ tận gốc, lão Lê Quý Ly gì đó lần này muốn mượn tay các ngươi chống lại chúng ta là hòng có dụ ý xấu xa, ngươi còn không biết hay sao! Các ngươi chịu quy hàng dân bí kiếp Phong Hợp Ngũ Đỉnh lên phụ thân sẽ được miễn tội, được phụ thân trọng dụng đó là phước của các ngươi còn hơn là bị bọn Lê Quý Ly ức hiếp hay sao!”

“Ta không biết, chỉ biết các ngươi bắn hỏa pháo đánh đổ bản doanh thành, giết hại không biết bao nhiêu huynh đệ Ân Nam bọn ta như thế mà gọi là phước của bọn ta sao. Hừ, Phiệt trấn Ẩn Nam bọn ta chẳng liên quan gì đến nước Chiêm Thanh hay triều đình vậy mà nhận lấy hậu quả đó. Ta từ nhỏ đến nay được đọc qua kinh thư, nghe giảng giải sử học thì chưa có cái chuyện lạ đời như vậy. Ta chẳng tin lời nói của ai cả.”

“Nhà ngươi cũng có chút xảo ngôn đấy chứ, ta không trách ngươi. Đúng là bọn ta có lỗi trước, nhưng ngươi thừa biết Ẩn Nam mà chịu phục tùng Chiêm Thành thì hậu quả không phải như vậy, lão trấn chủ cũng không đến nỗi chạy trốn chạy như con rùa rụt cổ ở đâu!”

“Cô còn nói nửa ta sẽ quyết sống chết với cô!” Lê Hiểu nghe đến vậy mặt mày đã tái bầm đi, mắt nhìn xòng xọc vào Chế Vân.

“Ta nói chẳng phái đúng hay sao, ngươi thử xem. Ngươi tưởng ta không dám đánh chết nhà ngươi à, đừng thách ta!”Chế Vân cũng đùng đùng nổi giận.

“Cô giết ta đi, cô rồi cũng sẽ chết ở đây!” Lê Hiểu Bình cười trừ định ném cây đuốc xuống đất, Chế Vân thấy vậy bật cười nói “Ta nói vậy thôi nhưng lời ta hứa quyết không làm sai, ta không giết ngươi đâu! Chúng ta hãy ra khỏi khu rừng quái quỷ này càng sớm càng tốt chẳng lẽ ngươi không sợ con quái thú xuất hiện lần nữa hay sao?”

“Nó không phải là quái thú mà là linh vật của núi Phu Pha Phong chúng ta!” Lê Hiểu Bình trước giờ đương nhiên là biết đến câu chuyện linh vật của Lê Vệ Cơn nhưng không biết rõ, Gã không chắc quái vật đó là gì! Nhưng trong lúc bực bội gằn giọng nói luôn ra vậy. Gã đưa mắt nhìn xung quanh rồi lại rảo bước đi, Chế Vân chỉ nhếch môi cười nghĩ “Ta nhịn ngươi, khi ra khỏi đây ta quyết phóng ngươi một chưởng đập chết nhà ngươi. Tên ngu ngốc!” Nghĩ vậy nàng nói tiếp “Linh vật cái gì chứ ngươi tận mắt thấy nó giết rất nhiều người phải không, nó là quái vật thì có!”

“Cô nói bậy, nó được Lê Vệ Cơ thuần dưỡng thành linh vật của núi Phu Pha Phong, đến bây giờ xuất hiện tận mắt nhìn thấy thật ta không ngờ!”

Lê Hiểu Bình còn lầm bầm nói thì Chế Vân cười lớn nói.

“Ngươi dựa vào đâu để nói nó là linh vật?”

“Ta nghe nói đó là một con…khỉ…khỉ…chẳng phải chính đó là con khỉ sao? Vả lại còn có sức mạnh phi thường thì lại càng chứng minh đó là linh vật” Lê Hiều Bình khăng khăng, gã cũng không biết linh vật đó là gì chỉ phán bừa vậy.

“Tùy ngươi muốn nói đó là linh vật hay quái thú gì cũng được, chúng ta mau ra khỏi đây trước đã!” Chế Vân hừ lên một tiếng không muốn đôi co nữa thúc dục gã đi nhanh hơn.