Lão Cao Thần thở dài đỡ nàng đứng dậy nói “Ta chẳng lẽ bỏ mặt nó rơi vào tay bọn phàm phu tục tử hay sao. Các ngươi đứng hết cả lên đi. Lão sư thái vì ta mà xuất sơn xuống nam mới dẩn ra cơ sự này, trách nhiệm của ta lý nào lại nhỏ!” Nói rồi quay sang Cao Bát mắng “Chỉ tại cái tên nghịch tử nhà ngươi, cả gã ta nữa!”
Nói rồi hướng mắt nhìn về phía Lê Hiểu Bình gằn giọng hỏi.
“Tên tiểu tử ngươi làm sao lại học được thử võ công tà độc đó được?”
Lê Hiểu Bình chợt bị lão hỏi đến, ú ớ không biết trả lời làm sao. Chính gã còn không biết nguyên do thì làm sao nói ra được, đành lắc đầu ấp úng không nói ra lời.
Lão Cao Thần lại quát lớn “Nói mau!”
Lê Hiểu Bình thần mặt ra, sợ toát hết mồ hôi hột, chợt Cao Bát nói xen vào “Thúc bá, đệ ấy trước giờ ở núi Phu Pha Phong chưa từng giao du bên ngoài, sau lần phiệt trấn Ẩn Nam bị đám quân Chiêm tập kích, phiệt trấn xảy ra chuyện lớn tổn thất không ít sinh mạng. Con và đệ ấy lạc vào trong rừng cấm, kể từ đó đến nay chưa được nửa năm mà đệ ấy dáng dấp chững chạc ra rất nhiều, còn có một nội lực hơn người bên trong đương nhiên có ẩn tình. Còn chuyện Độc Âm Công hẳn là từ công chúa Chế Vân lúc đó cũng bị lạc với đệ ấy!”
Lão Cao Thần quay sang nhìn Cao Bát vẻ khó chịu hỏi “Làm sao ngươi biết rõ như vậy?’
Cao Bát thở dài nói “Đó là đệ ấy nói cho con nghe.”
“Hừ, ngươi tin hắn hay sao!”
Lê Hiểu Bình nghe ra biết Cao Bát vẫn gắng sức muốn giúp mình, nhưng đêm qua Cao đại ca đã nói rõ với gã mọi chuyện. Thúc bá tính khí nóng nảy, còn có rất nhiều người trong Thiên Âm Sơn chứng kiến rõ ràng gã ra tay giết hại sư thái, có muốn thoát tội thật không phải dễ. Nghĩ đến, gã khẽ lạnh rung người, đầu óc mịt mù, thầm nghĩ ‘mình bị oan nhưng rõ ràng mình thấy người áo đen đó, lý nào không ai nhận ra!’ Tâm trí gã lúc đó bị trúng mê hồn, đầu óc thật ra đến khi tỉnh không phải là nhớ rõ ràng mọi sự, chỉ đứt quảng mơ hồ đến giờ gã cũng không sao xâu chuỗi lại được. Gã còn không biết có phải do mình đánh chưởng trúng lão sư thái hay không, thuốc độc có phải gã lấy từ Chế Vân không?” Câu hỏi cứ rối tung lên, gã tự nghĩ tự trả lời mà vẻ mặt vô cùng nặng nề.
Thấy lão Cao Thần bước đến trước mặt, mặt hầm hầm sát khí gằn giọng hỏi tiếp “Có đúng như vậy hay không?”
Lê Hiểu Bình không biết phải nên gật đầu hay lắc đầu, còn phân vân khổ não thì lại nghe lão mắng lớn thêm “Ta hỏi lại có đúng là như thế hay không?”
Gã ú ớ một lúc mới thốt ra lời “Vãn bối thật sư không còn nhớ rõ chuyện lúc đó, quả thật vãn bối không có ý làm hại sư thái. Vãn bối còn thấy một bóng áo đen…”
Gã chưa nói dứt lời thì lão Cao Thần đã hừ lạnh nói “Ngươi đừng tưởng nói vậy ta sẽ tha mạng cho ngươi! Rõ ràng ai cũng thấy người dùng Độc Âm Công lúc đó, ngươi còn ngụy miệng nữa!”.
Lê Hiểu Bình nghe vậy thì phát hoảng đưa mắt nhìn ba người Võ, Đinh, Thích thở dài một tiếng rầu rĩ nói “Vãn bối thật sự không bi…ết...!”
Gã chưa kịp nói hết câu đã thấy chưởng trái của lão Cao Thần đánh tới, chỉ nghe ‘hự’ một tiếng. Gã thấy đầu óc choáng váng, ngực đau nhói, miệng thổ ra một ngụm máu. Cao Bát từ xa hú dài một tiếng thất kính. Ba người Võ, Đinh, Thích đều nhảy bổ đến tay vung vũ khí hướng về phía lão Cao Thần. Võ Danh lớn giọng nói “Lão già ngươi chưa hỏi rõ ngọn ngành đã ra tay tàn độc như vậy, há xem được không!”
Thích Đại Pháp cũng hú dài nói “Lão đánh sư phụ ta, ta quyết sống chết với ngươi!”
Lão Cao Thần không xem cả ba ra gì, cười khảy nói “Đám tiểu tử các ngươi làm gì được ta! Hừ, một tên nhãi nhép như gã cũng dám nhận đồ đệ, thật không biết trời cao đất dày là gì.”
Thích Đại Pháp vẫn không xem lời lão nói có ý gì, đầu óc bừng bừng phẫn nộ, tay cầm lăm lăm pháp trượng hướng về phía lão hắng giọng nói “Hãy thả sư phụ ta ra!”
Lão Cao Thần nhìn hắn một lượt khinh khỉnh nói “Ngươi tới đây mà cứu hắn.”
Lão vừa nói dứt lời đã thấy thân hình lướt đến trướt mặt ba người, chưởng lực đánh ra vô cùng mau lẹ. Đinh Lỗ phía sau thất kinh tháo lui bấy bộ, hai người Võ Danh, Thích Đại Pháp bị lão đột kích bất ngờ không kịp né bị chưởng đánh trúng hất lăn quay ra đất, thổ huyết phải gắng sức mới bò đứng dậy được.
“Hóa ra chỉ là phường vá áo túi cơm mà cũng dám lên mặt với ta!”
Hai người Võ, Thích vừa đứng dậy đã buột miệng nói “Lão già đừng ức hiếp người quá đáng, bọn ta không phải như lão nói đâu! Có giết thì giết chứ không được thóa mạ chúng ta.”
“Các ngươi chán sống rồi phải không!” Nói rồi phóng luôn hai chưởng đánh tới hai người. Lúc này Võ, Thích cả hai đã đề phòng trước nhún người nhảy ra sau. Tưởng đã thoát khỏi chưởng lực của lão, nào ngờ chân vừa chạm đất đã thấy thân hình lão đứng trước mắt, nghe ‘chát chát chát’ cùng lúc cả ba người Võ, Thích ngay Đinh Lỗ ở phía sau cũng chung số phận té vật ra đất. Thật mới thấy, ba người võ công không tệ vậy mà mới qua mấy chiêu đã bị lão Cao Thần đánh ngã luôn hai lần không biết làm sao tránh né, phải nói võ công cả bọn so với lão Cao Thần khác xa một trời một vực.
Lão Cao Thần khoát tay sau lưng ‘hừ’ một tiếng nhìn ba người lom khom bò đứng dậy nói “Các ngươi biết sự lợi hại của ta hay chưa?”
Cả ba đứng dậy chụm lại, vũ khi vung ra trước tỏ ý chưa phục đồng thanh nói “Chưa biết!”
Lão Cao Thần tái sẩm mặt mày hừ lạnh một tiếng, lại chưởng đánh tới. Lần thứ ba cùng một chiêu pháp mà cả ba người thập phần luống cuống không biết đâu mà lần. Võ Danh cùng Thích Đại Pháp dùng hai thứ binh khí nặng trăm cân chỉ biết đưa ra khua loạn thủ trước mặt, còn Đinh Lỗ dùng một tiêu ngọc đương nhiên là không liều mình thử binh khí đó đỡ chưởng của lão Cao Thần, nhún người nhảy ra sau mấy trượng. Liền ngay lúc đó đã nghe ‘binh binh’ hai tiếng, chưởng lực của lão đập vào vũ khí hai ngươi Võ, Thích. Kình lực không xuất nhưng cũng bức lui hai người chân cày trên mặt đất đến mấy trượng.
Đinh Lỗ nhảy qua trái đồng thời đưa tiêu ngọc lên môi, vẻ mặt lạnh lùng kỳ dị của y chợt vàng nhợt, quần áo không gió mà căng phồng lên. Hai người Võ, Thích thấy y sắp dùng tuyệt chiêu Tiêu Âm Thần Pháp thì chạy đến cổ thủ trước mặt Đinh Lỗ.
Lão Cao Thần nghiêm nét mặt nói lớn “Thất Tiêu Hợp Âm!”
Võ Danh gật đầu nói “Đúng vậy, lão thử xem.”
“Các ngươi đủ bản lĩnh phá công ta được hay sao!” Nói rồi lão nhắm đầu Đinh Lỗ chụp tới, hai người Võ, Thích thấy vậy liền nhún người lao đến cản lại, bất tất cả sinh mạng. Tiếng tiêu lập tức hướng Cao Thần phá công, nghe văng vẳng như có ngàn đao xé gió chém xuống. Lão Cao Thần xem như không chưởng lực đánh ra liên hồi, thanh âm như bị kinh lực của lão cuốn phăng, lại thấy trước mặt hai người Võ, Đinh vung khí giới đánh tới. Chỉ cần lão dụng sức lên hai chỉ lực đánh tới, ngay lập tức giết chết hai người chợt lão thu tay nhảy lại phía sau.
Đã lập tức thấy như hàng ngàn kình lực từ tiêu ngọc đập tới, lão vung tay vung chưởng đánh ra cản lại. Tiếng tiêu đang xé gió, múa đao lao đến lập tức biến thức trở nên mụ mị, âm trầm thê lương vọng đến. Ngay cả hai người, Võ, Thích đứng chắn trước đã biết thuật Thất Tiêu Hợp Âm của Đinh Lỗ vô cùng ma mị đáng sợ, đã dùng vải bông nhét tai nhưng vẫn rùng mình, mặt mày thất sắc không còn giọt máu. Ngay đến dám người Thiên Âm Sơn, Cao Bát, Mai Ẩn, Trần Hưng Lễ cũng phải bịt tai khó chịu. Không ngờ tiêu pháp của Đinh Lỗ lợi hại đến như vậy. Chỉ có ba người Lâm, Lều, Hồng Hồng Thị là không hề lây chuyển sắc mặt vẫn cười nói vui vẻ.
Lão Lâm Ngạc cười dài nói “Không ngờ tên tiểu tử đó lại biết thứ tiêu ma thất truyền này, quả là có chút khí thế âm sắc!”
Lão Hồng Hồng Thị hừ nhạt nói “Ta nghe đến nhức tai chỉ muốn phóng một châm giết chết hắn cho xong.”
Lão Lâm Ngạc liền ngăn lại nói “Chớ chớ có làm vậy, đây là chuyện của họ ta day vào là gì!”
Lão bà Hồng Hồng thị quay sang lão nhìn chằm chằm nói “Ta cần lão nhắc nhở hay sao, chỉ là ta buột miệng nói vậy. Còn lão luôn miệng nói phải tận tay bắt tên tiểu tử họ Lê dạy dỗ hắn một trận, lý nào lão quên mất rồi hay sao!”
Lão Lâm nghe vậy thẹn đỏ mặt nói “ Hồng muội đừng trêu ta làm gì, chẳng phải hắn bị trói như heo kia rồi hay sao. Ra bắt được hắn cũng vậy, mà lão Cao Thần đó bắt y cũng vậy, đều chết như nhau cả. Ta đở phải bận tay chân hay sao!”
Lão bà Hồng Hồng thị hừ lạnh một tiếng nói “Lão đừng hòng nói dối ta, chẳng phải lão sợ lão già họ Cao đó hay sao! Hừ, thật là đáng xấu hổ.”
Lão Lều nãy giờ vẫn đứng nghe, liền nói xen vào “Hồng muội đừng làm nhục chí khí lão đệ, hừm. Lão Cao Thần đó quả thật mấy chục năm không gặp, võ công cao cường vượt bậc không thể nói trên đời này còn ai là đối thủ của lão. Lão mà tham gia đại tỷ thí võ lâm nam quốc chẳng phải là mang danh cho Đại Việt lắm hay sao!”
Lão bà Hồng Hồng thị nghe vậy trợn ngược mắt nói “Người An Nam các người có ai là giỏi giang. Xem ra hai lão già ngươi đang chọc ngoáy ta, nói người Chiêm Thành ta không có ai tài đức như lão Cao Thần đó!”
Lão Lều nghe vậy thì vội xua xua tay nói “Không….không…ta không có ý đó đâu, muội đừng vơ đũa cả nắm mà trách ta chứ!”
Hai lão Lầm, Lều thấy lão Hồng mặt giận thì không dám nói thêm, chú mặt nhìn lão Cao Thần động võ, chỉ thấy thương cảm thay cho hai người Võ, Thích bị lão đánh cho tơi bời. Bề ngoài nhìn ra cả bọn thừa thấy lão chẳng có ý giết chết hai người nếu không thì hai cái mạng đó đã xuống địa ngục từ lâu rồi.