Trở về phòng, đem mình nhốt ở trong phòng. Giống như trước đây, đối mặt với bốn bức tường, một thế giới rất nhỏ, ý tưởng rất ít. Không nhìn tới, không đi nghe, không đi hỏi, cũng là một chuyện hay, như thế sẽ không có phiền não.

Nhưng Hình Hoan cũng không thể quay trở lại lý trí của ngày trước.

Nàng có thật nhiều vấn đề nghẹn giấu ở trong lòng, không nói không vui.

Muốn hỏi hắn là có phải lời gã nô bộc nói là sự thật, bởi vì Tứ tiểu thư thích ăn Lạt Tiêu tương, cho nên hắn hào phóng bỏ tiền ra?

Mọi thứ đều chỉ là do người khác bố trí qua chứ hắn không có cùng với vị cô nương kia ở cạnh nhau suốt đêm?

Lên tiếng hỏi những thứ này có thể làm gì? Hình Hoan không có nghĩ qua.

Càng không có nghĩ tới Kinh Thành to như vậy, nàng có thể đi đâu tìm hắn.

Chính là trong lúc kích động bước chân không tự chủ đến trước môn hạm, ngây người ở đại môn biệt viện, không biết bước kế tiếp nên đi đâu..

"Muốn đi đâu?"

Đột nhiên trên đầu truyền đến một thanh âm, khiến Hình Hoan không có suy nghĩ nhiều, thuận miệng trả lời, "Đi tìm đại bá."

"Hả? Vậy sao? Cũng vừa lúc, thuận đường, ta tiễn ngươi một đoạn đường."

"Hả?" Nàng hậu tri hậu giác ngẩng đầu lên, chớp mi mắt, hoảng hốt nụ cười gần trong gang tấc.

Nhẹ nhàng giương môi lên là có thể làm cho người ta cảm thấy ấm áp, trừ Triệu Tĩnh An, còn có mấy ai có thể làm được.

Nhưng hắn không phải sớm đã đi sao? Ảo giác? Không thể nào, nàng nhớ hắn đến mức đạt cảnh giới này rồi sao? Hình Hoan không tin tà nhíu nhíu mày, vươn tay thăm dò, cẩn thận từng li từng tí chạm lên gương mặt trước mắt đó.

"Đệ muội, ban ngày ban mặt trêu đùa đại bá như vậy, vui lắm sao?" Trên đầu ngón tay lạnh như băng là nhiệt độ hắn quen thuộc, giống như không biết chết sống, tùy ý trước mặt hắn đung đưa đôi cánh, thề phải buộc hắn vui vẻ, ngay sau đó liền vỗ cánh mà bay. Hắn toét miệng chê cười, âm thầm kính báo mình nên ngăn chặn, liều mạng muốn dùng giọng đùa giỡn để che giấu cảm xúc đang rục rịch ngóc đầu dậy.

". . . . . ." Cảm giác chân thật, khiến quả tim nhỏ bé của nàng khẽ run, rất chân thật, đây không phải là ảo giác. Nàng giống như loại gặp bỏng, chợt rút tay về, mím môi rũ xuống rèm mắt.

"Lên xe." Tĩnh An không có cho nàng cơ hội qua lại tự nhiên, giơ tay bắt nàng đang muốn thoát đi, mượn lực đem lấy nàng kéo lên xe ngựa. Còn chưa có đợi nàng đứng vững, hắn đột nhiên buông tay ra, nên hai chân, dù bận vẫn ung dung quan sát nàng, "Tìm ta có chuyện gì?"

"Ta, ta muốn hỏi. . . . . ." Hình Hoan quyết định nói rõ bí mật trong lòng, cho dù có hiểu biết rõ có vài lời mà với thân phận của nàng không nên hỏi, nhưng không nén được. Nàng không chút nghĩ ngợi định mở miệng, theo thói quen đến bên cạnh hắn ngồi xuống, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng một cô nương đang ngồi ngay ngắn, Hình Hoan nói cũng không nổi.

Nàng cứng rắn nuốt tất cả những kích động vào, mím chặt khóe môi, cảm thấy người tê rần.

"Tĩnh An , vị cô nương này là ai?" Hai người đang hẹn hò đột nhiên xuất hiện một vị khách không mời mà đến, vị cô nương kia hiển nhiên lấy không ra vẻ mặt hoan nghênh, ánh mắt cũng không thế nào thân mật.

"Đệ muội ta." Hắn cũng không ngẩng đầu lên, nhàn nhạt đáp

Lại cũng chỉ là ba chữ thật đơn giản này, đâm vào trái tim Hình Hoan một vết đau đớn. Nàng giận dỗi quay đầu, không muốn nhìn hai người kia nói chuyện tình cảm.

"Đệ muội a. . . . . ." Nghe vậy, vị cô nương kia nhướng đuôi lông mày kéo dài giọng, lộ ra lời nói nhàn nhạt khinh thường cùng không vui, vậy mà vẫn duy trì khí chất khuê tú con nhà đại gia, "Đệ muội, xin chào, tỉ tỉ họ Vương, bởi vì trong gia đứng hàng thứ tư, tất cả mọi người thói quen gọi tỉ là Tứ cô nương."

"Đệ cái gì đệ, muội cái gì muội, ta quen thuộc với ngươi sao? Ta mới không phải đệ muội ngươi!" Trái ngược với người đối diện, Hình Hoan thừa nhận mình rất không có phong độ lại không có khí độ, còn lộ ra cổ nồng đậm cố tình gây sự. Nhưng từng tiếng"Đệ muội" kia, chính là để cho nàng không có biện pháp ngụy trang nữa.

"Tĩnh An huynh, đệ muội của người thật hung dữ nha." Tứ cô nương trêu chọc, trên môi cười yếu ớt, giống như là hoàn toàn không đem những lời nàng nói để ở trong mắt, "Đệ muội của huynh cũng muốn theo chúng ta đi chơi sao? Nàng không bồi bên cạnh Nhị thiếu gia à?"

"A, đệ đệ ta từ trước đến giờ không thích để cho nàng đi cùng."

"Ha ha, ta cũng muốn thế." Nàng phụ họa châm biếm, che môi, cười rất xinh đẹp.

Loại châm biếm này Hình Hoan quá quen thuộc, nàng biết, tất cả mọi người cảm thấy nàng dáng người mập mạp, dung mạo xấu xí, không xứng với danh hiệu Triệu gia trang thiếu nãi nãi. Không ai thấy được những công sức nàng cố gắng bỏ ra trong những năm qua, chỉ cảm thấy nàng vốn không được tôn trọng, không được quan tâm.

Nàng chỉ là không có ngờ tới, tên đại sư ngày trước luôn hiểu nàng sẽ thay nàng hả giận, một ngày kia, lại cũng sẽ cùng những nữ nhân khác cười nhạo nàng, "Dừng xe dừng xe!"

Hình Hoan la hét, giơ tay kéo rèm xe, hung hăng đập, cố gắng lấy sự chú ý của gã nô bộc.

Quá đủ rồi! Nàng chính là quá ngu xuẩn quá đần, mới có thể trên xe chịu nhục!

"Thiếu nãi nãi. . . . . ." Nàng thành công, mặc dù xe ngựa không ngừng, nhưng ít ra gã nô bộc thoáng thả chậm tốc độ, kẹp ở giữa tình thế khó xử .

"Ta muốn xuống xe! Không cần cùng thứ người như thế ngồi một chỗ!" Lấy thân phận của cùng địa vị nàng, không có tư cách làm bộ làm tịch đùa bỡn cá tính. Những thứ này, Hình Hoan biết, nhưng là kích động đã chiến thắng lý trí. Mơ hồ, nàng tựa hồ như đã hiểu rõ ràng đi một chút chuyện, thì ra là trước kia không phải nàng nhẫn nại quá kinh người, mà là người kia không để cho nàng đến mức mất lý trí.

Nàng khó được có lúc thả ra tính khí, lại không chiếm được hưởng ứng. Tĩnh An hảo cười lắc đầu một cái, lên tiếng nói: "Dừng xe."

"Đại thiếu gia. . . . . ." Gã nô bộc không hề làm khó nữa, nghe lời nắm chặt dây cương, dừng ngựa lại xe, nhưng hắn không nghĩ ra rồi. Chẳng lẽ, thật muốn cho thiếu nãi nãi cứ như vậy lăn xuống xe? Dầu gì là người một nhà a, có câu nói cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại gặp, vạch mặt không tốt lắm đâu.

"Xuống xe." Hắn nhíu đôi lông mày, mang theo nụ cười mị hoặc, nhẹ nhàng khạc ra hai chữ.

Được như ý rồi, Hình Hoan lại không cảm thấy vui vẻ, ngược lại tim cứng lại. Nàng âm thầm cười lạnh, rốt cuộc vẫn còn mong đợi cái gì? Lưu lại làm gì để tự rút lấy nhục? Cắn chặt môi, nàng im lặng không lên tiếng đứng dậy, cong người bước ra, cũng cưỡng ép chính mình bóp chết tất cả vọng tưởng.

Vậy mà, Hình Hoan nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến, đầu ngón tay của nàng vừa mới chạm được màn xe, bên hông chợt đau lên.

"A. . . . . ." Nàng theo bản năng kinh hô một tiếng, tròng mắt nhìn về phía ngọn nguồn của lực đạo đó. Đó chỉ là cánh tay quen thuộc, dùng lực giữ tại bên eo của nàng. Không nói lời gì mà đem nàng lui về phía sau.

Đợi đến Hình Hoan hồi hồn, đã vững vàng rơi xuống ở trong ngực Triệu Tĩnh An.

Nàng kinh ngạc ngửa đầu, lại chỉ nhìn thấy hắn cười nhạt vẫn như cũ, con mắt không chuyển, "Tứ cô nương, mời cô nương xuống xe."

"Ta? !" Đùa gì thế?

"Cô nương không nghe thấy Hoan Hoan muội muội nói không muốn cùng loại người như cô nương ngồi chung một chỗ hay sao? Chẳng lẽ cô nương muốn ta đuổi nàng xuống xe? Đừng làm rộn, điều này sao có thể. Ngoan, xuống xe thôi."

"Nhưng là ngày hôm qua huynh rõ ràng là. . . . . ."

"Cô nương tốt nhất là đừng nói chuyện về ngày hôm qua nữa, ta không hề muốn đánh nữ nhân."

". . . . . ."

Trận nháo kịch này cứ như vậy hoa lệ lệ kết thúc, màn xe bị vén lên , Tứ tiểu thư tịch mịch ngây ngô đứng ở bên cạnh xe, trong xe ngựa truyền đến thanh âm ra lệnh dịu dàng vẫn như cũ của đại thiếu gia, "Đi mau, ta không có rảnh."

Gã nô bộc chợt hồi hồn, giống như vung roi ra, đáy lòng không nhịn được phát ra cảm khái: đại thiếu gia, ngài quá kinh khủng rồi ! Như gần như xa, muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào, chơi được xảo diệu như thế, ngài muốn Nhị thiếu gia làm sao mà chịu nổi a!