Tiêu Lân bước đến trước hàng ghế của những vị Chưởng môn, ôm quyền từ tốn nói :

- Các vị trưởng bối hẳn còn nhớ đến cái chết của Thập Nhị Tinh Tú và Thái A bảo chứ?

Các vị Chưởng môn gật đầu. Chưởng môn Hoa Sơn nói :

- Vụ thảm sát Thái A bảo do Tiêu Viên gây ra. Y ham ngân lượng mà làm chuyện tàn khốc đó.

Tiêu Lân nạt ngang :

- Sai! Hôm nay Tiêu Lân đã có thể minh chứng cho Tiêu thúc thúc của mình.

Chàng nhìn lại Giang Hàn :

- Giang tôn giá nói hay để Tiêu Lân nói.

- Ngươi nói tất cả đi.

- Giang tôn giá đã cho phép, tại hạ sẽ nói tất cả cho mọi người biết vậy. Tôn giá không trách Tiêu Lân này chứ.

Giang Hàn cười mỉm rồi nói :

- Bổn nhân cho phép người nói. Nói tất cả sự thật cho mọi người biết để rồi quyết định số phận mình.

Tiêu Lân ôm quyền :

- Đa tạ tôn giá. Nghe tôn giá đồng ý cho Tiêu Lân phơi bày sự thật, Tiêu Lân vô cùng ngạc nhiên, thậm chí ngưỡng mộ tôn giá đó.

- Sự thật thì cũng là sự thật mà. Che đậy mãi cũng không thể được. Hay nhất là nên nói ra sự thật để mọi người biết rồi định đoạt số phận mình.

Tiêu Lân gật đầu.

Chàng nhìn lại các vị Chưởng môn :

- Các vị Chưởng môn... Thập Nhị Tinh Tú và Bạch Mẫu Đơn Di Tiểu Phụng trong ngày Đoan Ngọ vu sơn ngoạn cảnh. Vô tình phát ra ở Dị cung có người luyện công. Tất cả những người đó đã vào Dị cung mới biết đó là nơi luyện công của một người muốn độc bá võ lâm. Người đó lại luyện Huyết Ảnh tà công, môn công phu này muốn luyện thành phải dùng thai phụ để lấy chân nguyên thuần dương tinh khiết của những thai nhi, mới có thể luyện thành. Kẻ luyện công muốn giữ bí mật của mình khi chưa luyện thành tà công, người này đã dùng Thái A bảo nhờ đến Tiêu Viên truy tìm tung tích của Thập Nhị Tinh Tú. Tiêu Viên vốn là một lãng tử nên với kinh nghiệm sớm tìm ra những người đã có mặt tại Dị cung.

Chàng buông tiếng thở dài :

- Tiêu Viên thúc thúc chẳng hề hay biết chuyện gì cả mà chỉ vì kim lượng của Thái A bảo mà hành sự. Cứ mỗi lần Tiêu Viên tìm được người nào thì sát thủ sẽ xuất hiện giết người đó. Khi giết đến người cuối cùng, kẻ luyện tà công quyết định giết đến Tiêu Viên và cả Thái A bảo. Người đó đã lệnh cho Đào Giao Vũ, một kẻ biến thái, chủ nhân Hạc Tiên trang tàn sát Thái A bảo và cả Tiêu Viên. Nhưng chẳng biết thế nào Tiêu Viên vẫn còn sống và rơi vào tay Chu Tuyết Ngọc nương nương, để rồi chết trong vòng tay của Tuyết Ngọc nương nương.

Lấy một luồng chân khí căng phồng lồng ngực, Tiêu Lân nói tiếp :

- Trong Thập Nhi Tinh Tú, có một người thông minh và nhân hậu, biết trước mọi sự sẽ xảy ra. Nên đã bí mật đưa tất cả những gì mình biết viết lại thành tấu sớ, giấu trong mật thất tại Thiên Sơn. Người đó chính là Bạch Mẫu Đơn Di Tiểu Phụng. Không chỉ viết lại tấu sớ thôi, Bạch Mẫu Đơn còn để lại bức di họa chỉ chỗ nhược chết người của kẻ luyện tà công. Chính vì thế Bạch Mẫu Đơn Di Tiểu Phụng mới bị lão dẫn độ về Nhục cung, hành hạ sống không bằng chết. Tòa Nhục cung đó lại tọa lạc ngay trong Tổng đàn Võ lâm Minh chủ.

Tiêu Lân nhìn lại Giang Hàn :

- Giang tôn giá... Nếu như tôn giá là Minh chủ võ lâm thì với con người vô tâm và tàn nhẫn này, tôn giá sẽ theo công đạo phán xử như thế nào.

Giang Hàn mỉm cười nói :

- Nếu bổn nhân là Võ lâm Minh chủ đích thực thì sẽ giết không tha.

Tiêu Lân tròn mắt nhìn Giang Hàn :

- Thật ư?

- Rất thật... Nhưng rất tiếc bây giờ bổn tọa không còn là Võ lâm Minh chủ nữa... Do đó bổn tọa sẽ thống lĩnh võ lâm theo cách của mình.

- Cách gì?

- Bắt mọi người phải quỳ dưới chân bổn tọa... Võ lâm chỉ còn lại Minh Thần giáo. Giáo chủ Minh Thần giáo là bổn tọa. Và chỉ còn mỗi một Minh Thần giáo tồn tại mà thôi.

Tiêu Lân ôm quyền :

- Tiêu Lân bái phục tôn giá... Bái phục tôn giá...

Tiêu Lân nhìn lại những vị trưởng bối, ôn nhu nói :

- Giang tôn giá không còn là Minh chủ, vậy Tiêu Lân xin mạn phép hỏi các vị trưởng bối, với một kẻ vô tâm và tàn nhẫn như kẻ luyện ma công Huyết Ảnh. Theo công đạo võ lâm, phán xét như thế nào?

Võ Đang Chân Tử mặc dù bị nội thương vẫn lên tiếng :

- Xét theo công đạo... Thì kẻ vô tâm kia phải bị trời tru đất diệt lóc thịt, lột da mới có thể trả oan nghiệp tạo ra.

Tiêu Lân nhìn lại Giang Hàn :

- Giang tôn giá nghe đạo trưởng nói rồi chứ.

Giang Hàn phá lên cười khanh khách. Y vừa cười vừa nói :

- Phán rất đúng, nhưng không biết lão đạo sĩ thúi đó phán được mà có làm được không? Còn bổn tọa thì nói là làm. Bổn tọa phán cho lão đạo sĩ kia tội chết.

Lời vừa dứt thì ngay lập tức một bóng ảnh thủ đỏ ối phát ra nhanh hơn chớp mắt vỗ thẳng vào vùng thượng đẳng của Võ Đang Chân Tử đạo trưởng Trương Quảng.

Ầm...

Tiếng sấm động phát ra từ thể pháp của lão đạo sĩ Võ Đang cũng tan tác như xác pháo, xương thịt của lão bay lả tả. Sự biến đổi đột ngột đó khiến quần hào giật mình nhốn nháo.

Tiêu Lân biến sắc nhìn Giang Hàn :

- Giang tôn giá...

Giang Hàn khoát tay gằn giọng nói :

- Tiểu tử.. Ngươi nói đủ rồi.

Giang Hàn chắp tay sau lưng. Y dõi mắt nhìn quần hào.

- Các ngươi nghe đây... Tiểu tử Tiêu Lân đúng là đã thay bổn tọa nói ra tất cả rồi đó. Bổn tọa chính là người luyện Huyết Ảnh ma công. Một kẻ tàn nhẫn và vô lương tâm. Vậy trong các người ở đây có ai muốn lấy mạng bổn tọa không?

Im lặng như tờ. Cái chết của Võ Đang Chân Tử Trương Quảng đã khiến quần hào hồn siêu phách lạc.

Sau cái chết của võ Đang Chân Tử chẳng một ai dám thở mạnh chứ đừng nói là tỏ ý muốn chống lại Giang Hàn.

Giang Hàn phá lên cười. Y vừa cười vừa nói :

- Không ai muốn lấy mạng bổn tọa vậy các ngươi có đồng ý qui thuận Minh Thần giáo. Kẻ nào không muốn qui thuận cứ bước qua bên.

Quần hùng chẳng ai dám nói tiếng nào cũng không một ai dời bước ra khỏi hàng.

Giang Hàn nhìn lại Tiêu Lân :

- Tiêu tiêu tử... Bổn tọa đã chuẩn bị tất cả đón ngươi rồi. Bổn tọa cũng thừa biết ngươi sẽ đến và công bố sự thật. Nhưng ngươi quên một điều, mỗi người chỉ có một cái mạng, tất nhiên phái quý cái mạng đó vô cùng.

Giang Hàn vuốt râu, từ tốn nói :

- Tiêu Lân. Đến lượt ta hỏi ngươi.

Tiêu Lân ôm quyền :

- Tôn giá cứ hỏi.

- Ngươi qui thuận bổn tọa chứ?

Tiêu Lân ve cằm.

Giang Hàn mỉm cười nói :

- Ngươi đừng nghĩ đến chuyện khởi động quần hùng...

Giang Hàn vỗ tay một tiếng. Ngay sau tiếng vỗ tay của y, những gã Hắc y nhân như từ trên trời rơi xuống, từ dưới đất chui lên kết thành một vòng vây bao bọc toàn bộ Long Vân sơn.

Giang Hàn nói :

- Ngươi có thể đào thoát khỏi đây bằng “Hành Tẩu Di Hình bộ” của Khấu Đà Tử, nhưng ở đây có được mấy người như ngươi. Cho dù ngươi có đào tẩu khỏi Long Vân sơn thì cũng không có chỗ cho ngươi đứng trên đất Trung thổ.

Tiêu Lân giả lả cười. Chàng ôm quyền nói :

- Tôn giá... Tại hạ đâu có ý đào tẩu nào?

- Thế ngươi có đồng ý qui thuận bổn tọa không?

Tiêu Lân suy nghĩ rồi nói :

- Tiêu Lân sẽ cho tôn giá biết quyết định của mình. Nhưng trước khi nói ra quyết định của Tiêu Lân... Tiêu Lân muốn hỏi tôn giá một điều. Chỉ một điều duy nhất thôi.

- Ngươi hỏi đi.

- Tiêu Lân rất mong tôn giá không giấu diếm sự thật với tại hạ. Mà hãy trả lời đúng sự thật.

- Hôm nay bổn tọa nghĩ chẳng có điều gì giấu diếm ngươi. Sự thật bí ẩn nhất của bổn tọa, Tiêu tiểu tử cũng đã trình bày cho quần hùng biết cả rồi. Đâu còn gì bí ẩn nào lớn hơn bí ẩn đó nữa.

- Tiêu Lân hỏi tôn giá, mong tôn giá trả lời rất thật cho vãn bối biết để còn có quyết định có nên đầu phục tôn giá hãy không.

- Bổn tọa đang nghe ngươi hỏi.

Rít một luồng chân khí căng phồng lồng ngực, Tiêu Lân trang trọng nói :

- Khi Tiêu Lân đến ngôi đại mộ U Hồn quỷ cốc diện kiến tôn giá lần đầu, vô tình phát hiện trong U Hồn cốc có một cỗ áo quan... Trong áo quan đó là thi thể của một mỹ phụ. Mỹ phụ đó tên là Ngọc Lan.

Tiêu Lân từ từ thở ra, rồi nghiêm giọng nói :

- Tôn giá đã lấy thi thể Ngọc Lan phu nhân đem về U Hồn cổ mộ để làm gì?

Đôi chân mày rậm và sắc của Giang Hàn nhíu lại :

- Tiêu Lân... Sao ngươi lại hỏi bổn nhân điều đó?

- Tôn giá chưa trả lời tại hạ.

- Được! Bổn tọa sẽ nói.

Tiêu Lân ôm quyền :

- Mong tôn giá nói thật cho Tiêu Lân biết.

- Bổn tọa sẽ nói thật và rất thật. Ngọc Lan chính là tình nhân của bổn tọa. Bổn tọa yêu Ngọc Lan, và đã không cưỡng lại được tình yêu đó nên bổn tọa đã buộc Ngọc Lan trao thân cho mình. Bổn tọa không ngờ ngoài bổn tọa ra, Tiêu Viên thúc thúc của ngươi cũng yêu nàng. Khi bổn tọa quay về, vô tình bắt gặp Ngọc Lan đang nói chuyện hàn huyên với Tiêu Viên, ta phẫn uất bỏ đi.

Hừ nhạt một tiếng, Giang Hàn nói :

- Sau này ta biết Tiêu Viên thúc thúc của ngươi đã giết Ngọc Lan, trong khi Ngọc Lan mang thai. Ta thề sẽ tróc nã họ Tiêu các ngươi đến kẻ cuối cùng. Kẻ đó chính là ngươi.

Tiêu Lân chau mày :

- Tiêu Lân hỏi tôn giá một câu nữa có được không?

- Cứ hỏi.

- Bờ vai phải của tôn giá có một bớt son to bằng bàn tay?

Giang Hàn sững sờ nhìn Tiêu Lân :

- Tiêu tiểu tử... sao ngươi biết?

- Nói như thế, tôn giá thừa nhận mình có bớt son đỏ bên bờ vai phải.

- Không sai... Sao ngươi biết?

Tiêu Lân mỉm cười nói :

- Trên đời này có cái gì mà Tiêu Lân không biết. Ngay từ nhỏ, tại hạ đã cho mình là người thông minh nhất trên đời rồi. Sự thông minh của Tiêu Lân có phần của tôn giá đó.

- Bổn tọa thích nghe câu nói này của tiểu tứ đó. Giờ thì ngươi hãy cho bổn tọa biết quyết định của ngươi. Ngươi có qui thuận bổn tọa không?

- Giang tôn giá nghĩ xem, với một kẻ bại hoại mất cả nhân tính như tôn giá tại hạ có nên qui thuận không nào?

- Bổn tọa luyện Huyết Ảnh tà công...

Giang Hàn bỏ lửng câu nói giữa chừng.

Tiêu Lân cướp lời Giang Hàn :

- Để trả thù họ Tiêu.

- Không sai.

- Tiêu Lân họ Tiêu. Một trong những kẻ thù cuối cùng của tôn giá. Nếu như Tiêu Lân qui thuận thì tôn giá đâu thể nào thực hiện được hoài bão trả thù của mình.

Chàng cười giả lả :

- Do đó Tiêu Lân không qui thuận. Nhưng nếu Tiêu Lân chết thì chỉ xin tôn giá một điều... Hãy xóa bỏ oán hận với Tiêu gia mà xuất gia đầu Phật, cải tà qui chánh... May ra còn có được phước đạo cho kiếp vị lai của mình.

- Tiểu tử ngươi khuyên bổn tọa đó à?

- Bằng tất cả lòng thành của mình.

- Nói rõ ra ngươi không chấp nhận qui thuận bổn nhân.

- Tất nhiên là không rồi.

- Vậy bổn nhân buộc phải thực thi thiên chức trả thù Tiêu gia, cho dù có tiếc rẻ một đóa kỳ hoa như ngươi.

- Tiêu Lân rất sẵn sàng tiếp nhận sự trả thù đó. Mời tôn giá.

- Bổn tọa không khách sáo.

Giang Hàn nói xong vận công. Ngay lập tức một màn huyết ảnh bao bọc toàn thân Giang Hàn. Thân ảnh y như nhuộm một màu đỏ ối, trong khi Tiêu Lân vẫn ngang nhiên đứng đối mặt chẳng hề có biểu lộ gì. Chân diện chàng thật trầm tư mặc tưởng với cái nhìn ủ dột chiếu vào mặt Giang Hàn.

Giang Hàn nói :

- Một lần nữa, bổn tọa cho ngươi có cơ hội qui thuận.

Tiêu Lân thét lên :

- Không... Không bao giờ bổn thiếu gia qui thuận một kẻ bất nhân vô tâm và tàn bạo như tôn giá.

Giang Hàn rít lên :

- Tiểu tử... Ngươi phải chết.

- Tiêu Lân sẵn sàng chết để tôn giá qui đầu chính đạo.

Lời nói còn đọng trên hai cánh môi của chàng thì hai bóng huyết thủ vỗ tới đập thẳng vào ngực Tiêu Lân.

Ầm...

Tiêu Lân tợ như một cánh diều đứt dây bị cuốn đi mà không thể nào gượng được. Những tưởng đâu thân ảnh của chàng sẽ rơi huỵch xuống đất hồn lìa khỏi xác, nhưng Khấu Đà Tử như một cánh én, vụt lướt ra thộp lấy Tiêu Lân lao đi vùn vụt.

Bọn Hắc y nhân toan đuổi theo Tiêu Lân và Khấu Đà Tử nhưng Giang Hàn khoát tay cản lại :

- Để cho y đi.

Giảng Hàn nhìn theo bóng Khấu Đà Tử chau mày nghĩ thầm :

- “Tại sao Tiêu tiểu tử không hề có phản xạ gì chống trả lại chưởng công của mình?”

Dấu hỏi đó khiến cho lão thờ thẫn.