Lúc này, tiếng bàn tán xôn xao bốn phía ——
“Nghe nói mấy năm sau khi Thái Bình Thù bị phế về Lạc Anh cốc càng trở nên tịch mịch, không tích sự gì, tất cả đều là nhờ Thích chưởng môn Thanh Khuyết Tông hỗ trợ chống đỡ thời cuộc, nhưng các ngươi xem tiểu cô nương người ta kìa, vừa rồi ra tay hai lần…”
“Tịch mịch gì chứ, xưa nay Lạc Anh Cốc không thích ngó chuyện giang hồ, chỉ là bỏ lơ thôi, đâu ra mà bảo không tích sự.”
“Đúng thế đúng thế, ta nghe nói mấy năm gần đây Thái Bình Xuân tiến bộ rất nhiều, nếu không sao sau này bao nhiêu khách giang hồ đến khiêu chiến Lạc Anh Cốc đều không nghe thấy nữa? Nếu khiêu chiến thuận lợi không phải đã lớn tiếng khoe khoang à!”
“Thái Bình Xuân? Chưa từng thấy y hành tẩu giang hồ nha, nói không chừng là Thái Bình Thù ra tay ấy.”
“Chú mới vừa bảo Thái Bình Thù bị phế đấy thôi!”
“Các cậu bớt nói thừa đi, vừa rồi cô bé kia sử dụng không phải
Cầm Long Thủ mà Thái Bình Thù tự sáng tạo sao, chiêu đầu là
Thù công kính tiết, chiêu thứ hai là gì ta, là
Từ phong thù nhiên nhỉ? Năm đó Thái Bình Thù dùng bộ chưởng pháp này trong nửa tháng diệt mười ba tòa trại phỉ Hãn Bắc, chó gà không tha ấy!”
“Nhưng ta nghe nói năm đó Thái Bình Thù một mình đấu với đám trại phỉ Hãn Bắc dùng một thanh đại đao mà!”
“Dùng đao hay tay không rất khác nhau!”
“Phải, quả là thế! Thái gia không gượng dậy nổi đâu!”
Sắc mặt Doãn Tố Liên từ xanh chuyển sang trắng, gượng cười: “Ta nghe nói từ nhỏ cháu được nuông chiều, tập võ khổ như thế, sao cô cháu lại ép cháu luyện cho được.”
Thái Chiêu từ tốn đút chủy thủ vào trong vỏ, ý cười không vào trong mắt: “Cô nói, chuyện trên đời này, thường là dựa núi núi ngã, gần biển biển khô, vẫn dựa vào chính mình là ổn nhất.”
Trong tuổi thơ không buồn không lo của cô, cô cô chưa từng nỡ để cô chịu chút tủi thân nào, trong mười năm, việc duy nhất ép buộc cô chính là tập võ —— nóng lạnh không dừng, sớm tối không đổi.
Còn nhớ có một lần cô mệt khóc, Thái Bình Thù xoa gáy cô thấp giọng nói ‘Dù là có đi ra giang hồ hay không, con cũng phải có bản lĩnh tự vệ, nếu chỉ để cho con lười biếng vui vẻ sống qua ngày, đó mới là cô hại con’.
Doãn Tố Liên miễn cưỡng duy trì nét cười: “Câu đấy đúng là cô của cháu nói ra được, có điều thân con gái con đứa, chưa chắc chỉ có mỗi con đường đó, có chỗ dựa vào cũng chưa chắc không tốt. Được rồi, hôm nay lần đầu gặp cháu, vòng ngọc này làm lễ gặp mặt nhé.” Nói xong tháo vòng ngọc trên cổ tay mình ra.
Thái Chiêu yên lặng nhận vòng ngọc, dưới ánh đèn lưu ly nhìn qua chất lượng, ra vẻ đánh giá rất nhuần nhuyễn như cửa tiệm cầm đồ.
Thấy không khí đã dịu lại, Tằng Đại Lâu vội vàng nói: “Sư phụ, sư muội còn nhỏ không kiên nhẫn nổi, hay để ra phía sau dùng điểm tâm trước đi ạ.”
Thích Vân Kha gật đầu, trước khi Thái Chiêu đi dẫn Thường Ninh tới trước mặt cô, thấp giọng nói: “Hiện giờ Thường sư huynh con bị thương nặng, dư độc chưa lọc hết, trong ngày giỗ của Lão tổ ta sợ không cách nào phân thân, con coi nó chút.”
Hiển nhiên Thích Lăng Ba không phải một đứa con gái ngoan thành thật nghe lời, cộng thêm một bà mẹ ruột thiên vị, nếu cô nhóc muốn âm thầm khi dễ Thường Ninh, mấy đệ tử nể mặt sư mẫu, không phải không muốn quản mà là không quản được, cũng chỉ có mỗi Thái Chiêu không sợ. Thái Chiêu hiểu ý, trên mặt cười như có như không.
Thích Vân Kha hơi lúng túng nhẹ ho: “Đợi Thường Ninh khỏi hẳn, ta nghĩ cũng không ai khi dễ nó được. Uầy, đều là ta không có cách dạy con, không thể quản kẻ dưới, nếu cô con mà biết, chắc chắn sẽ mắng ta bất tài một hồi…”
Thái Chiêu lành lạnh nói: “Mấy năm rồi cô nào có nói nửa câu không tốt về ngài ạ, rõ ràng người luôn quở trách ngài là mẹ con.”
Thích Vân Kha phất tay: “Uầy, mẹ con ăn nói bộc tuệch, ta chưa từng để trong lòng. Chứ mà cô con nói một câu, ta mới thật vô cùng xấu hổ á. Chiêu Chiêu à, đại hiệp Thường Hạo Sinh cả nhà chết thảm, đến nay huyết cừu chưa báo. Thương anh ấy một đời hiệp nghĩa, trừ bạo giúp kẻ yếu không đổ trách nhiệm ai khác, dù gì cũng nể mặt chú ấy, con cũng nên coi ngó Thường Ninh chút đi nha…”
Thái Chiêu thấy đây là lúc biểu đạt chút ít chính khí hào phóng của mình trước mặt sư phụ tương lai: “Dạ bác không cần nói nữa, Chiêu Chiêu hiểu cả ạ. Cô thường nói với con, cuộc đời cô chuyện tự ngạo nhất không phải là tru sát Nhiếp Hằng Thành, mà là trong quãng thời gian cô hành tẩu giang hồ, dù bao nhiêu việc gấp phải nghe người, cũng chưa từng hi sinh người vô tội, dù bao nhiêu chuyện không muốn dây vào người, cũng chưa từng nhìn thấy người vô tội bị hại mà khoanh tay đứng nhìn. Bác yên tâm, con sẽ xem trọng Thường sư huynh. Chúng ta là người tập võ, không mong uy chấn võ lâm, nổi danh thiên hạ, ít nhất cũng phải trợ giúp dân lành, chủ trì chính nghĩa.” Giọng cô nói đầy trượng nghĩa nhiệt huyết, hoàn mỹ phù hợp với lý tưởng của Thái Bình Thù.
“Hay! Nói hay lắm!” Thích Vân Kha rất cao hứng, kéo Thường Ninh bên cạnh qua, bảo hắn bái chào Thái Chiêu.
Thường Ninh như cười như không, dáng người cao ngất khom người vái chào.
Lòng Thái Chiêu bỗng dấy lên một trận không thoải mái vô hình, nhớ tới đại hiệp Thường Hạo Sinh chân chính xứng đáng hai chữ hiệp nghĩa, cảm thấy vừa rồi mình có hơi dối trá. Cô quay sang qua loa tạm biệt Thích Vân Kha rồi kéo tay áo Thường Ninh cùng đi.
Thường Ninh hơi khựng lại, nhìn bàn tay nhỏ trên tay áo có phần ngỡ ngàng.
Thấy Thích Vân Kha định đi xã giao khách khứa, Doãn Tố Liên vội kéo Phong Trì đến cạnh chồng mình, để hắn cùng ông chồng tiếp đón võ lâm túc kỳ, lại đẩy con gái phát, chép miệng ra hiệu về phía Thái Chiêu Thường Ninh. Thích Lăng Ba hiểu ý, cắn răng đi theo.
Phòng ốc sau điện rất nhiều, Tằng Đại Lâu tìm chỗ lịch sự yên tĩnh tao nhã cho ba người Thái Chiêu, dặn kẻ hầu hầu hạ trà nước, sau đó vội ra ngoài bận bịu xử lý vụn vặt.
Có thứ gọi là gia học uyên thâm, Thái Chiêu theo Thái Bình Thù học được gì, Thích Lăng Ba cũng theo Doãn Tố Liên học được nấy, qua hơn nửa chén trà, Thích Lăng Ba đã tươi cười từ ‘Thái sư muội’ chuyển thành ‘Chiêu Chiêu muội muội’, từ ‘Tiện nhân mới nhỏ mà xen vào chuyện người khác’ thành ‘tuổi trẻ sức lớn đều là hiểu lầm’ vân vân.
Đáng tiếc chuyển biến quá sượng, câu cú suy luận không để ý rõ ràng, vừa rồi luôn mồm tiểu tiện nhân thậm chí còn muốn ra tay dạy dỗ, giờ chỉ một câu ‘Hiểu lầm’ là muốn lấp liếm cho qua, không khỏi rất không đủ thành ý. Có thể thấy vị Thích đại tiểu thư này công lực lôi kéo đám chị em không đến một phần mười chó liếm.
Gặp cô gái nào tập võ tính tình dữ dằn đã mau bo xì Thích Lăng Ba, nhưng Thái Chiêu chắc chắn không thế. Từ nhỏ cô đã lập chí trở thành tổng giám quản lý bảy mươi hai cửa tiệm Lạc Anh trấn, buôn bán ấy, dĩ nhiên phải hòa khí sinh tài, nhìn thấy cũng không vạch mặt rồi.
—— lập tức Thái Chiêu trưng ra vẻ tươi cười buôn bán chào khách quý, hết sức phối hợp với lý do trốn tránh của Thích đại tiểu thư.
Thích Lăng Ba: “Nhắc đến, gia mẫu và Thái nữ hiệp giao tình cũng mấy chục năm. Hầy, ba năm trước chợt nghe người đã qua đời, mẹ thương tâm biết bao, cơm ăn không vô, thuốc không muốn uống, suýt ngã bệnh không dậy nổi, nên mới không đi phúng viếng lệnh cô.”
Thái Chiêu: “Như sư tỷ nói. Giao tình hai vị trưởng bối như núi cao như biển sâu, nếu không phải lệnh đường bệnh không dậy nổi, thì sao không đến Lạc Anh Cốc chứ, ta đây nào có thể không biết.”
Thích Lăng Ba (chắc có lẽ quá nhạy cảm, cảm thấy bị nội hàm): “Gia mẫu ốm yếu trời sinh, năm mười hai tuổi đi Bội Quỳnh sơn trang cầu y, mới cùng Thái nữ hiệp kết tình nghĩa thắm thiết sâu nặng. Mẹ thường nói, Thái nữ hiệp từ nhỏ đã nhân nghĩa vi hoài, hào hiệp gánh vác, không ai không khen. Mẹ dở võ, rất nhiều lần thua thiệt được Thái nữ hiệp giúp một tay, bây giờ mới khỏe mạnh đứng đây.”
Thái Chiêu: “Cô của ta mười tuổi đã bái làm môn hạ của Chu lão trang chủ đứng đầu Bội Quỳnh Sơn trang, tuy phía trên cũng có mấy chị em khác, nhưng không ai như lệnh đường lanh lẹ dịu dàng khéo hiểu lòng người, đặc biệt đặc biệt có duyên với cô. Gia mẫu từng nói, năm đó đám các chị em gặp hung hiểm, suýt nữa lệnh đường rơi vào trong tay một đại đệ tử của Trưởng lão Ma giáo gì đó, quả thực đã ép cô của ta trong mấy ngày tự sáng chế mấy chiêu
Cầm Long Thủ, mới giải nan nguy —— đây chính là trải qua sinh mạng có giao tình hen!”
Thích Lăng Ba (lần nữa cảm thấy bị nội hàm): “…em Chiêu Chiêu nói không sai chút nào. Thật ra mẹ ta với cô của em thời trẻ cũng cãi vã qua lại, nhưng sau đó không phải đã quá mệnh giao tình à, ấy là tuổi trẻ nông nổi đấu đá không tính, ha ha, ha ha.”
Thái Chiêu: “Thích sư tỷ nói tuyệt không sai! Lúc nhỏ chẳng những cãi nhau ỏm tỏi cũng không là gì, có ném tí đồ chơi nhỏ qua lại cũng chỉ là đùa giỡn, nào ai để trong lòng.”
Thích Lăng Ba cười đến cứng cả da mặt: “… Phải đó phải đó.” —— Mẹ nó, mấy câu khách sáo tiếp khách lôi kéo chị em mệt quá!
Hai cô nhóc nói qua nói về, nói đến nước sữa hòa tan tình đầu ý hợp, sau một khắc muốn đổi trâm kết bái, có điều hai cô quên mất ở đây còn có kẻ thứ ba. Bỗng trong phòng vang lên hai tiếng ha ha không đúng lúc, ngắn ngủi, lạnh lùng.
Hai cô Thích Thái đồng loạt quay đầu đến hướng ấy.
“Thái sư muội co được dãn được, thật anh hào.” Thường Ninh hờ hững mỉa mai, rồi chỉ Thích Lăng Ba, “Vừa mới nãy cổ mắng người tiểu tiện nhân, ngươi cũng không để trong lòng hả?”
Thái Chiêu mỉm cười: “Chóp lưỡi đầu môi chuyện nhỏ, cần gì phải quan tâm.”
Thích Lăng Ba nhẹ thở phào.
“Cổ còn muốn ỷ đông hiếp cô, đánh ngươi một trận hãy nói, ngươi cũng cho qua?” Thường Ninh lại nói.
Thái Chiêu bất đắc dĩ nói: “Không phải đánh không xong sao. Mà dù có đánh, họ cũng đánh không lại ta.”
“Đúng đúng đúng, sư muội nói rất đúng!” Thích Lăng Ba khẩn trương cười ngượng ngùng.
“Nếu thắng thì sao, nếu đánh ngươi đau một trận thì sao.” Thường Ninh không chịu buông.
“Cho là đánh thắng đi, coi như tẩn ta đau một trận, cũng là lũ lụt tràn miếu Long Vương, chuyện trong sáu phái, bỏ qua là coi như xong.” Thái Chiêu miệng thì nói vậy, lòng lại thầm nghĩ ‘Sao mà được chứ, sau đó không bốp bể đầu chó từng tên một từng khi dễ mình mới phải’.
Thích Lăng Ba thức thời khen lớn: “Sư muội phong độ ngời ngời, thật có phong phạm hiệp nghĩa!”
“Quá lời quá lời, hòa khí sinh tài, hòa khí sinh tài.” Thái Chiêu cũng thức thời phụ họa, bầu không khí hòa hợp.
“Nếu có kẻ nhục mạ cô cô Thái nữ hiệp thì sao?” Thường Ninh đột nhiên nói.
Thái Chiêu đầy lạnh lẽo.
“Nếu có kẻ mắng Thái nữ hiệp là ‘tiện nhân lề mà lề mề mấy chục năm mới chết’ thì sao.” giọng Thường Ninh trầm tĩnh, mi dài rũ thấp, “Chiêu Chiêu sư muội chắc cũng thấy là chuyện nhỏ đầu môi, không cần lo nhỉ?”
Thích Lăng Ba thoáng nhảy dựng, chỉ vào mũi Thường Ninh rống to: “Ngươi đừng ăn nói bậy bạ! … Thái sư muội đừng nghe hắn, bụng hắn đối với ta đầy oán khí nghi ngờ, châm ngòi ly gián đấy!”
Thái Chiêu không để ý tới cô ta, trên mặt lại không chút ý cười: “Thường Ninh sư huynh, nói rõ nghe xem.”
Thường Ninh nói: “Ba năm trước Thái nữ hiệp qua đời, gia phụ đến phúng viếng. Trên đường về, vì trong lòng đau khổ đã bệnh nặng một trận. Lúc đó gần đến núi Cửu Lãi, Thích Tông chủ đi cùng bèn đưa cha vào tông môn dưỡng bệnh. Ngày nọ vợ chồng Thích Tông chủ xảy ra tranh chấp kịch liệt, Tằng Đại Lâu khuyên giải không thành, mới đến năn nỉ cha ta hỗ trợ. Lúc gia phụ qua đến, nghe thấy Tố Liên phu nhân hét ‘Ai cũng nói Thái Bình Thù và Nhiếp Hằng Thành trên thiên hạ chém giết lưỡng bại câu thương, song ả tiện nhân ấy cứ thế mà nhây nhưa mười mấy năm mới chết, ông còn hơi tí lại bảo ta phải nhớ lấy ân tình, thật phiền muốn chết’!”
Thích Lăng Ba luống cuống: “Chiêu Chiêu sư muội, muội đừng nghe tên điên này, mẹ ta sao mà nói vậy được chứ, ấy là, ấy là…”
“Lúc đó không chỉ có cha ta ở đó, còn có Tằng Đại Lâu và Lý sư bá ngoại môn.” Thường Ninh nói gọn gàng mà linh hoạt.
Thái Chiêu từ từ khép bàn tay trắng bóc, móng tay cắm thật sâu vào lòng bàn tay.
“Gia phụ không nói không rằng, lúc ấy mang bệnh xuống núi.” Mắt Thường Ninh như nước đá, lạnh lẽo nhìn thấu suốt, “Chiêu Chiêu sư muội à, dưới gầm trời này, không phải mọi người mọi vật, đều có thể ‘hòa khí sinh tài’.”
Đường kim tuyến hoa văn mây trên gấm trải bàn màu nâu sẫm dưới ánh đèn ngoài sáng chợt lóe, ánh sáng trắng lóa mắt, như sợi tóc bạc bé Thái Chiêu chợt phát hiện bên tóc mai của cô cô. Lúc ấy, Thái Bình Thù mới hai mươi lăm tuổi.
Thái Chiêu nhớ đến Doãn Thanh Liên mới gặp, da thịt trơn bóng, búi tóc đen nhánh, sống tôn vinh phú quý, là phu nhân Tông chủ Thiên hạ đệ nhất tông vạn người ngưỡng mộ —— trên đời này, thật sự có hai chữ công đạo sao.
“Hôm nay tân khách rất đông, người trong tông môn đặc biệt bận bịu, hay là sư tỷ cứ ra ngoài đãi khách đi.” Thái Chiêu vẻ lạnh nhạt.
“Không không không, Chiêu Chiêu sư muội, nghe ta giải thích, lúc ấy mẹ và cha ta cãi nhau, là không lựa lời nhất thời hồ đồ buột miệng…” Thích Lăng Ba hốt hoảng giải thích.
Thái Chiêu thản nhiên nói: “Thiên hạ rất lớn, không phải là không thể có ai nói xấu cô của ta, nhưng người từng nhận ơn huệ của bà thì không được. Không được không lựa lời, cũng không được buột miệng. Sư tỷ, mời đi cho.”
Thích Lăng Ba giận dữ: “Họ Thường, ngươi là cái thá gì! Nhà ngươi gặp nạn lớn, vào Thanh Khuyết Tông dưỡng thương tị nạn, vốn phải cảm động đến rơi nước mắt, an phận! Giờ còn dám buông lời ác độc khích bác tình thân sáu phái Bắc Thần bọn ta. Đồ chó nhà có tang ngươi, rốt cuộc biết xấu hổ không! Nếu ngươi thấy ta không được, sao vẫn nương nhờ tông môn không đi, có bản lĩnh nhanh chóng cút mau, đừng ở đây mất mặt xấu hổ!”
Thường Ninh vẫn ngồi thẳng tắp, không nhúc nhích: “Ta tự thấy không trọng thể diện bằng cha ta, chỉ thấy mình gây phiền phức cho người chứ chẳng nhớ ân huệ mình cho người khác. Não Thích đại tiểu thư không tốt, ta nhắc nhở vài câu này.”
“Hai mươi năm trước, lệnh đường Tố Liên phu nhân tức giận trốn đi, suýt bị ác đồ Ma giáo làm nhục, là gia phụ ra tay cứu viện. Mười chín năm trước, hai trong ba Thanh Khuyết Tam lão cùng chết dưới tay Ma giáo, Nhiếp Hằng Thành treo xác hai người lên dùng roi quất, sáu phái Bắc Thần không ai đến Vạn thủy thiên sơn nhai nghênh chiến, là cha ta cải trang nội ứng, liều chết cứu xác Nhị lão. Mười sáu năm trước, Thích Tông chủ vì báo thù cho Doãn Lão tông chủ mà bày ra thiên la địa võng, công cha to lớn…”
Thường Ninh nói mỗi một chuyện, sắc mặt Thích Lăng Ba càng khó coi đi một phần.
“Mấy chuyện này ai cũng biết, còn những chuyện không ghi lại mà cha ta từng cố sức ra tay, cũng không ít.” Thường Ninh chê cười nhìn Thích Lăng Ba, “Cha không hề đề cập tới, nhưng chưa chắc Thanh Khuyết Tông các ngươi có thể quên. Bằng những việc này, ta có tị nạn dưỡng thương ở tông môn cũng là hợp nhẽ.”
Những chuyện này Không phải Thích Lăng Ba không biết, chí ít Thích Vân Kha đã tận tâm chỉ bảo cô con gái không biết bao nhiêu lần, có điều dưới tay người mẹ Doãn Tố Liên mưa dầm thấm đất, cô cảm thấy Thanh Khuyết Tông là Thiên hạ đệ nhất đại tông, người trong võ lâm làm tí chuyện cho tông môn là đương nhiên. Trừ phi Thanh Khuyết Tông nhớ ơn nhắc đến mấy câu tỏ lòng nhớ tình bạn cũ, nếu không đối phương cũng chả nói.
Thường Ninh liếc Thái Chiêu, khẽ cười: “Có điều hợp nhẽ thì hợp nhẽ, ân tình cũ có dài lâu hơn nữa cũng không ngăn được Thích đại tiểu thư tâm tâm niệm niệm muốn khoét lấy máu tim ta? Chiêu Chiêu sư muội, ngươi nói có phải không. Sư muội, Chiêu Chiêu sư muội…”
Thái Chiêu nghiêng đầu nhìn về phía đèn đài, ngẩn ra không biết đang nghĩ gì, bị kêu mấy tiếng mới tỉnh táo lại, “À, ta chỉ là nhớ đến thoại bản mới ra ở Lạc Anh trấn, bên trong có một câu hát từ, ‘Người đổ máu nóng vì thiên hạ, giờ đây mấy ai nhớ đến, dễ thấy trên đời đều là người phụ lòng’.”
Thường Ninh cười: “Là câu ở thoại bản nào thế, ta chưa từng nghe.”
Thái Chiêu nhẹ nhàng lắc đầu: “Lời quyển đó là mẹ ta viết.”
Thường Ninh khẽ giật mình.
“Giờ ta hiểu ý mẹ rồi.” Thái Chiêu than nhẹ.
Hai người qua qua lại lại mấy câu, câu nào cũng ám chỉ Doãn Tố Liên vong ân phụ nghĩa, Thích Lăng Ba sao nhịn nổi nữa, lập tức thông suốt đứng dậy, lửa giận rực trong đôi mắt đẹp: “… Ngươi, các ngươi chờ đấy!” Cô lật tung ghế đôn, giận dữ xông ra khỏi phòng.