Ngủ chungThái Chiêu vừa nghe giọng nói này liền buông bát, gương mặt cứng đờ, đầu còn không muốn di chuyển.
Thiên Tuyết Thâm nghĩ đến vụ
hôn nhân vừa mới quyết định hai ngày nay, sắc mặt bắt đầu trắng bệch.
Người đầy đại đường đều bị đứng hình.
Người lặn lội đường xa khó mà quần áo tề chỉnh, không phải dáng vẻ mệt mỏi thì vẻ mặt thần thái cũng sa sút, như hai người Thái Thiên cỡi cự bằng mà tới, cũng không khỏi bị gió thổi tóc rối trái rối phải.
Song vị thanh niên tuấn mỹ này lại cứ như bước ra từ thủy tạ thanh nhã trong thư trai, tinh tế chỉnh tề không tưởng tượng nổi.
Điếm tiểu nhị theo thường lệ tươi cười chào đón: “Mời khách quan vào nào! Khách quan dùng cơm hay ở lại…”
“Ta ở trọ, chuyển rương hành lý của ta bên ngoài vào đi.” Mộ Thanh Yến vòng qua điếm tiểu nhị, trực tiếp đi đến chỗ Thái Chiêu.
Chưởng quỹ ngồi thẳng lên, giả cười nói: “Quý khách giá lâm, tại hạ không tiếp đón từ xa, thất kính thất kính…”
Mộ Thanh Yến làm như không nghe thấy, tự ngồi vào cạnh Thái Chiêu, “Chiêu Chiêu, mấy hôm nay đi đường vất vả không?”
Thái Chiêu thấy chưởng quỹ dời ánh mắt nghi hoặc đến, bận bịu cười: “Chiêu Chiêu là nhũ danh của ta, đại danh đích thực là Tiểu Phong*.”
(*) chị Quan lúc thì bảo Phong Tiểu Dao lúc thì là Phong Tiểu Hàm khó mà theo kịp mạch nghĩ của chị. Từ bữa giờ tên tuổi nhân vật nhầm hoặc sai tè lè. Chưởng quỹ cười lớn: “Nói đúng lắm, ở đời ai mà không có nhũ danh chứ…”
Lời còn chưa dứt, nghe ngoài cửa khách điếm truyền đến một tiếng hô kinh ngạc cực kì sợ hãi!
Một tiểu nhị lảo đảo vọt tới, run giọng: “Bọn Tiền Tứ mấy người đều… đều đã chết… cổ, cổ đều bị đạp gãy!”
Chưởng quỹ kinh hãi, vội vàng lao ra cửa.
Thái Chiêu kỳ lạ: “Có người chết ở cửa khách điếm à. Còn nữa, bọn Tiền Tứ là ai?”
Mộ Thanh Yến: “Không biết. Có điều thấy trên lưng chúng cắm mấy cây đũa, thật thú vị.”
Thái Chiêu tưởng tượng, kịp phản ứng: “Á?”
Thiên Tuyết Thâm run người nhìn Mộ Thanh Yến: “Ngươi, ngươi giết bọn hắn?”
Mắt đẹp Mộ Thanh Yến liếc y, không nói.
Chưởng quỹ và mấy người khách trong hành lang đồng loạt chạy ra ngoài cửa, chỉ thấy ba người vừa rồi mới bị Thái Chiêu phóng đũa trúng hoặc ngửa hoặc sấp nằm trên đất, cổ mỗi tên đều vặn vẹo ở góc độ kỳ cục, lộ vẻ đứt gãy triệt để, trên da cổ còn dính dấu chân nước tuyết nước lờ mờ.
Lúc này một tiểu nhị khác cũng hét rầm lên, bọn chưởng quỹ nhanh chóng vọt tới góc rẽ khách điếm, hai người vừa mới bị Thái Chiêu cắt lồng ngực và chặt đứt cổ tay kia cũng đã chết, cũng là co quắp trên mặt đất, cổ bị đạp gãy.
Chưởng quỹ mất hồn mất vía quay về.
Ông ngẩng nhìn Mộ Thanh Yến, “Là ngài… ngài giết họ?”
Mộ Thanh Yến khom người: “Quả thực không cố ý, không cẩn thận mới giẫm chết bọn hắn.”
Chưởng quỹ trừng lớn mắt, người trước mắt nói cứ như là giẫm chết mấy con kiến.
Mộ Thanh Yến áy náy mỉm cười: “Xem ra chưởng quỹ phải tìm
tham tiêu* khác rồi.”
(*) người thăm dò, do thám.Người chưởng quỹ chấn động, cười lớn: “Ha ha ha, khách quan dùng cơm trước, tiểu nhân lại bảo bếp dọn thêm vài món thức ăn.” Nói xong, liền lách mình ra đại đường.
“Sao ngươi có thể tùy tiện giết người thế!” Thái Chiêu trừng mắt đập bàn.
Mộ Thanh Yến nhẹ nhàng nói: “Cô còn tùy tiện cắm đũa lên người đó kìa.”
“Ra tay một phát mất một mạng người, giống nhau sao?”
“Tên bị đũa căm trước ngực kia, chỉ cần vết thương sâu thêm nửa tấc, tim gan đều bị cô móc ra.” Mộ Thanh Yến trêu tức, “Cô cũng đừng nói là cố ý gây nên, không khống chế sức mạnh nhé.”
Thái Chiêu ngượng ngùng: “Ta vừa mới rút đao từ trong ngực gã, phát hiện trên đoản đao gã không lau sạch máu người. Ta nghĩ gã từng dính dáng tới mạng người, nên ra tay hơi nặng chút.”
“Năm tên đó đều dính tới mạng người.” Mộ Thanh Yến cười khẽ, “Biết tham tiêu là sao không. Người trong giang hồ gặp chỗ không rõ nông sâu, bình thường sẽ ném mấy phi tiêu ra ngoài tìm đường ấy. Mấy năm gần đây, khách thương liên tiếp mất tăm mất tích trong căn khách điếm này không phải một hai nhóm.”
Thái Chiêu kinh ngạc: “Chỗ này là hắc điếm hả?!”
Mộ Thanh Yến: “Nửa trắng nửa đen ấy. Nếu khách tới tay chân cay độc giống Chiêu Chiêu cô, khách điếm sẽ làm ăn đàng hoàng, bảo cô xem như ở nhà; nếu khách tới không phải người trong giang hồ, lại không chỗ nương tựa, ha ha… Vậy liền khó nói.”
Thái Chiêu híp mắt: “Sao ngươi rõ thế?”
“Trên đường đi cô chỉ lo nghe ngóng hình dáng khí hậu Đại tuyết sơn thôi nhỉ.” Mộ Thanh Yến móc khăn tay lau lau đũa, “Ta thì hỏi phong thổ nơi đó. Căn khách điếm này xây từ mười mấy năm trước, trước đó da thú dược liệu ở trấn Tuyết Sơn đều có khách lẻ tẻ, từ khi có căn khách điếm này, mọi việc làm ăn da thú dược liệu đều phải qua chỗ này.”
Thái Chiêu bĩu môi, “Thì ra là chỗ đầu rắn.”
Lúc này hai tiểu nhị khiêng rương hành lý của Mộ Thanh Yến đến.
Cái rương nặng nề này cao chừng nửa người, Trên gỗ sơn quý giá khảm ngọc trai tinh xảo, chỉ miệng rương thôi đã có giá trị không nhỏ, vốn khiến người khác chú ý, ai ngờ mấy người khách còn sót trong hành lang thậm chí còn không dám liếc qua rương một chút.
Nếu bảo Thái Chiêu vừa mới lộ một tay khiến họ cảnh giác trong lòng không dám coi thường; thủ đoạn của Mộ Thanh Yến tàn nhẫn trực tiếp khiến bọn họ lo lắng bất an sợ hãi không thôi.
Thái Chiêu có phần thương cảm: “Ầy, hành tẩu bên ngoài sao khó thếnày? Sao trên đời lại có nhiều người xấu thế. Hại chúng ta người tốt vầy cũng không thể yên yên tâm tâm ra cửa.”
“Ai nói không phải.” Mộ Thanh Yến gắp một cái đùi gà vào trong chén Thái Chiêu, “Ta đã nói trước bên ngoài lòng người hiểm ác, sểnh tí sẽ bị ám toán rồi mà.”
Đám tiểu nhị & khách:…
Mộ Thanh Yến cười mỉm quay lại liếc một vòng, ánh mắt lạnh lẽo âm lệ.
Chúng tiểu nhị lập tức chim thú tản mất, xa xa trốn vào sảnh cạnh hành lang, mấy vị khách cũng nhanh chóng đẩy bát thu quán, lui về phòng nghỉ trên lầu.
Không đầy một lát, đại đường vốn náo nhiệt phân loạn đã yên lặng, chỉ còn một bàn của bọn Thái Chiêu.
“Đừng ngó trái phải mà nói hắn.” Thái Chiêu quay lại, “Ngươi tới đây làm gì? Lời cần nói ta đã nói rõ, chúng ta không phải người một đường, mỗi người đi một ngả vẫn tốt hơn.”
Mộ Thanh Yến: “Nếu ta nói, thiệt ra ta cũng có việc lên núi tuyết thì sao?”
“Việc gì thế.” Thiên Tuyết Thâm hiếu kỳ.
Mộ Thanh Yến nhẹ nhíu mày, một bàn tay trắng thuần như ngọc che ngực: “Thiệt ra thương thế của ta còn chưa ổn hẳn, đang cần một vị dược tài ở trên Đại tuyết sơn chữa thương.”
Thiên Tuyết Thâm là đàn ông, thấy dáng vẻ hắn động lòng người thế nhịp tim cũng chậm đôi chút.
Mà cô gái đối diện trong bàn ráng gồng chịu đựng: “Ta chả tin, ngươi ăn nói – bịa đặt á nhìn như thật, ngươi lên núi của ngươi, ta lên núi của ta, tóm lại ta không thể đi cùng ngươi. Nếu để ai phát hiện, tội danh Lạc Anh cốc cấu kết với Ma giáo an vị thiệt rồi!”
Mộ Thanh Yến ngồi ngay ngắn, cũng không nhíu mày cũng không che ngực. Hắn nói: “Đã như vậy, trước hết cô trả ta tiền đi.”
Thiên Tuyết Thâm không rõ ràng cho lắm: “Tiền gì thế?”
Trong mắt Thái Chiêu lóe một vòng chột dạ.
Mộ Thanh Yến nói: “Không tính ăn ở chỗ rừng trúc nha, ấy là đạo đãi khách phải có… Có điều, trước khi đi, một bao lớn bạc trong ngực Tiểu Thái nữ hiệp kia, nên tính thế nào đây?”
Thiên Tuyết Thâm trợn to mắt, quay lại nhìn cô gái, “Lúc ra cửa cô không nghĩ đem tiền sao?”
Thái Chiêu nhún vai: “Ta đánh một đường ra tới, bạc nặng mang trên người không tiện. Cũng có nhét tạm bốn tờ ngân phiếu, ai ngờ lúc đánh nhau rớt hai tấm, bị máu thấm ướt một tấm, còn một tấm vừa lúc rách ngay chỗ hoa ấn.”
Thiên Tuyết Thâm khó tin nổi: “Vậy là mấy ngày nay phí đi đường của chúng ta đều là của Mộ Thiếu Quân chi hả!”
Thái Chiêu mặt vô tội: “Thoại bản có nói, người trong giang hồ đều có chính nghĩa thông tài mà.”
“Xông pha giang hồ có thể dựa vào thoại bản sao hả?!” Thiên Tuyết Thâm muốn xù hết cả tóc, trước đó còn cho là cô ta suy nghĩ trầm ổn làm việc có mức, là y mù mà!
“Tiểu Thái nữ hiệp nói sao đây.” thái độ Mộ Thanh Yến rảnh rỗi.
Thái Chiêu: “Không nói sao hết. Nếu ngươi không cho ta mượn tiền, chắc là ta sẽ phải đi ‘cướp kẻ giàu chia người nghèo’ thôi. Bạc hẳn có thể tới tay, cùng lắm trễ vài ngày, tại đây ta tạ ơn Mộ Thiếu quân trọng nghĩa khinh tài trước. Có điều chính tà bất lưỡng lập, môn hạ Bắc Thần rốt cuộc không thể lui tới cùng Ma giáo Thiếu quân.”
Ý cười Mộ Thanh Yến dần nhạt đi: “Cô ăn của ta lừa ta lợi dụng ta, còn mượn Kim linh cự bằng của ta, cuối cùng nhẹ nhàng tạ ơn một câu coi như xong à. Cô ra ngoài hỏi thăm thử,
có ai đồng giáo có gan tới mượn cự bằng của ta hả? Đời ta không thích nhất là bị quỵt nợ, nếu ai ỷ da dày định trốn nợ, ta bảo đảm sẽ khiến kiếp sau y không khoác nổi da người!”
Nói thật khó nghe, Thiên Tuyết Thâm nhấp nhổm không yên.
Thái Chiêu cố nén ý niệm chửi thề, bình tĩnh ôm lập trường: “Bất kể ngươi nói thế nào, tóm lại ta sẽ không đồng ý đi cùng một đường với ngươi.”
Mộ Thanh Yến nhẹ mỉm cười, cúi đầu than nhẹ: “Có chuyện này, thiệt ra ta đã muốn nói lâu rồi. Nhưng sợ nói ra cô sẽ không vui, thôi thì ta một mực đau khổ nhịn vậy.”
Thái Chiêu cứng cổ: “Muốn nói gì thì nói đi, dẫu sao ta sẽ không đổi tâm ý.”
“Thiệt ra, ” Mộ Thanh Yến nhìn cô gái, “Tu vi của ta cao hơn cô.”
Thiên Tuyết Thâm há hốc miệng.
“Ngươi, ngươi nói cái gì.” Thái Chiêu cho là mình nghe lầm.
“Tu vi của ta, cao hơn cô.” Mắt Mộ Thanh Yến thanh tú như vẽ, “Ta nhất định phải lên Đại tuyết sơn này, cũng nhất định phải đi cùng cô. Nếu Tiểu Thái nữ hiệp chết sống không chịu, không ấy chúng ta ra tay mấy chiêu.”
…
Chưởng quỹ và bốn tay tiểu nhị trốn sau màn cửa lén nhìn một bàn khách còn sót lại trong hành lang.
“Ba đứa chúng nó đến cùng đang nói gì thế nhỉ? Ta chả nghe được gì cả.”
“Cách xa thế ai nghe được chớ! Ầy, giống như đang tranh chấp, xôn xao cãi vã…”
“Cậu nói vị công tử sát tinh kia và Phong cô nương là quan hệ gì.”
“Anh em?”
“Nhìn hai người không hề giống nha.”
“Hôn phu thê thanh mai trúc mã?”
“Ngươi váng đầu hả, họ Vạn kia mới là hôn phu của Phong cô nương!”
“Nói thật, họ Vạn với Phong cô nương chả có chút nào xứng luôn ấy!”
“Thật luôn.”
“Ta biết rồi!” Một tiểu nhị dùng sức chùy vỗ bàn, “Phong cô nương là hôn thê của vị công tử mới đến, song là di tình biệt luyến, mới chạy cùng họ Vạn!”
Lời vừa dứt, ba tiểu nhị kia cùng công kích, lao nhao cho gã là đầu nhét bồn xí rồi, Vạn Đại Cường hèn nhát thế kia còn lâu mới với tới vị công tử sát tinh, trừ phi Tiểu Phong cô nương là cô mù!
“Đủ rồi!” Mặt chưởng quỹ âm trầm, “Lão tử gặp vận đen tám đời, một trước một sau đôi thư hùng song sát này đến. Bắt đầu từ giờ phút này, các ngươi hầu hạ thật tốt cho ta, không được tí ti rục rịch ý đồ xấu. Nếu làm trễ nải đại sự, chúng ta đều không sống nổi!”
…
Chưởng quỹ tự mình đưa ba người Thái Chiêu lên hai phòng khách trên lầu, cung cung kính kính, không dám hỏi nhiều một câu đi nhiều một bước, cũng không dám ở trong phòng động tay chân gì.
Càng trí mạng hơn kẻ ác là người không có điểm mấu chốt, ông đúng là kẻ ác, song công tử mới tới lại là người không có điểm mấu chốt.
Năm người Tiền Tứ bọn hắn chỉ có hai dính mạng người trên tay, vị công tử đẹp trai kia giẫm chết như giẫm chết sâu kiến không đáng kể, xong việc còn chả thèm để ý thuận miệng tô vẽ thêm thắt, nói y như rằng.
Loại người này, ông không thể trêu vào.
Thấy chưởng quỹ rời đi, thừa dịp Mộ Thanh Yến ở phòng kế bên bắt bẻ, Thiên Tuyết Thâm vội vàng theo tới bên cạnh Thái Chiêu: “Này này, cô thiệt sự đánh không lại tên kia hả?”
Thái Chiêu xụ miệng, ngồi xuống bàn: “Tu vi tên này đến cùng thế nào ta còn chưa biết, đánh qua mới biết. Có điều, coi như ta đánh thắng hắn, chỉ sợ nguyên khí cũng tổn thương lớn. Đi xa đến thế, ngay cả lông Tuyết lân long thú ta còn chưa thấy được một cọng, lại quánh lộn với người gần chết – thôi thôi thôi, tạm thời vẫn làm bạn với vị Thiếu quân này vậy.”
Thiên Tuyết Thâm xích lại gần: “Tiểu Thái nữ hiệp à, trước đó người ta ôn tồn xin xỏ thì cô không thèm để ý, rồi thấy người ta giơ nắm đấm cô lập tức thôi thôi thôi, cô có thấy mình có hơi lấn yếu sợ mạnh hông vậy?”
Ai ngờ Thái Chiêu đương nhiên nói: “Ta là người lấn yếu sợ mạnh mà, mấy ai trên đời không phải lấn yếu sợ mạnh chứ, tỉ như Thiên công tử ngươi, lẽ nào là vì tấm lòng hiệp nghĩa nhân đạo tác động mới đến nơi băng thiên tuyết địa này sao.”
Dĩ nhiên không phải, Thiên huynh đài là bởi vì bị đôi nam nữ sát tinh này túm chặt cổ không thể không nghe lệnh.
“Được được, cô cứ tổn thương ta mà trút giận đi.” Thiên Tuyết Thâm chép miệng tới chép miệng lui, “Có điều ta khuyên cô vẫn nên coi chừng vị Mộ Thiếu Quân kế bên kia, ta thấy hắn…”
“Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu cô đâu rồi, mau đến đây.” Sát vách vọng đến tiếng hô của Mộ Thanh Yến, giọng trong trẻo hiền hòa, thân thiết động lòng người, cùng với thanh niên vừa mới nói lời lạnh nhạt cay nghiệt ban nãy tưởng như hai người.
Thiên Tuyết Thâm thở dài, tiếp lời vừa rồi, “Ta thấy Mộ Thiếu Quân vui giận vô thường, âm tình bất định, tốt nhất cô để mắt vào.” Tuy y và cô bé mới biết vài ngày, nhưng trong lòng y rõ ràng, cả gian khách điếm e là chỉ có cô bé là người tốt.
Thái Chiêu cũng thán: “Ngươi cho rằng ta là thiên tài số một biết hắn vui giận vô thường âm tình bất định à.”
Cô cô mới bước chân vào giang hồ, đụng phải anh em nhà họ Thạch khẳng khái hào kiệt thế nọ, hoặc Thích Vân Kha rồng ẩn dưới vực thế kia, còn cô vừa mới ra Lạc Anh cốc, đối diện đụng mặt lại là Mộ Thanh Yến tên điên nửa chừng.
Hời ơi, còn gì để nói.
Hai người nhấc chân sang kế bên.
Trong chốc lát, trong ngôi nhà bằng đất nghèo nàn hoang vắng đã được bố trí đổi mới hoàn toàn, cách tịnh phòng độc lập, hai thùng nước nóng lớn được mang tới, lò sưởi khói mảnh như tơ bạc bày biện trong phòng, trên bàn còn bày hộp trang điểm lịch sự tao nhã, bên trong cắm mấy cành mai vàng sáu cạnh tươi thơm.
Đuổi hết tiểu nhị ra, mặt mày Mộ Thanh Yến mỉm cười ngoắc Thái Chiêu: “Chiêu Chiêu mau lại đây ngồi, phòng này cô ở, sát vách để cho Thiên huynh đài ở.”
Thiên Tuyết Thâm nghĩ tới căn phòng cách vách lạnh lẽo thảm đạm, nhịn không được thầm mắng người.
Đoạn, y chợt nghĩ, “Thế Mộ Thiếu quân ở chỗ nào?”
Mộ Thanh Yến tuỳ tiện nói: “Ta với Chiêu Chiêu cùng ở phòng này.”
“Cái…, cái gì?” Thiên Tuyết Thâm suýt thì bị nước bọt nghẹn chết, “Vụ này vụ này vụ này sao được…”
Thái Chiêu ngồi không nhúc nhích, không biết là bình tĩnh hay là nhận lệnh, “Việc này cũng đâu có gì, lúc đầu ta còn định ở một phòng với ngươi mà. Giang hồ nhi nữ, không cần câu nệ tiểu tiết. Với cả, bản thân ta đã có hôn phu, họ Chu, trẻ tuổi tuấn tú, hiền lành dịu dàng, trong nhà có phòng lại có ruộng. Mộ Thiếu quân thân phận nhường kia, chắc chắn sẽ cẩn thận giữ cấp bậc lễ nghĩa, không vượt quá giới hạn.”
Mộ Thanh Yến sâu kín liếc qua cô gái: “Không sai. Coi như Tiểu Thái nữ hiệp định hồng hạnh xuất tường, thì cũng là tường Chu gia, không liên quan Thiên huynh.”
Thái Chiêu chợt lia mắt về phía hắn, Mộ Thanh Yến như cười như không, Thiên Tuyết Thâm ngậm miệng.
Thả xong lời sắc bén, Mộ Thanh Yến liền muốn đuổi Thiên Tuyết Thâm đi ra, vừa ra đến trước cửa đưa y một viên thuốc nho nhỏ màu đỏ thắm.
“Lại đây, Đại Cường uống thuốc nào.” Hắn cười tủm tỉm.
Thiên Tuyết Thâm lên cơn sợ: “Này, này là cái gì?”
Mộ Thanh Yến nhíu mày suy tư: “Gọi là Tuy hồn đan hay là Đoạt hồn đan nhỉ? Ờ, hình như Tác hồn đan á, dù sao cũng không khác mấy. Mau uống đi, đừng để ta ra tay.”
“Cái này cái này, ta ta…” răng Thiên Tuyết Thâm lập cập..
Thái Chiêu kinh nghi bất định đứng dậy.
Mộ Thanh Yến lạnh lùng nói: “Chả lẽ thật sự bắt ta với Chiêu Chiêu mỗi thời mỗi khắc chòng chọc ngó ngươi sao, bọn ta cũng không có sức. Thuốc này cách mỗi mười hai canh giờ nhất định phải uống một viên, đến giờ tự ngươi sang tìm ta, chờ việc xong, ta liền cho ngươi thuốc giải.”
Thiên Tuyết Thâm bị hù mặt không còn chút máu.
Thái Chiêu chậm chạp nghi ngờ nói: “Ngươi, ngươi thiệt sự có giải dược hả?” Cô cũng không muốn lấy mạng Thiên Tuyết Thâm.
Mộ Thanh Yến lập tức không vui: “Nếu không ta cũng uống một viên cho Tiểu Thái nữ hiệp yên tâm?”
Thái Chiêu há hốc mồm, quay người ngồi xuống.
Bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Mộ Thanh Yến quét tới, Thiên Tuyết Thâm cắn răng, há miệng uống thuốc, chưa kịp nuốt, Mộ Thanh Yến vô cùng nhanh chóng đập một chưởng trên lưng y.
Thiên Tuyết Thâm liên tục ho khan thuốc đã lướt qua cổ họng rơi xuống bụng.
Đuổi Thiên Tuyết Thâm xong, Mộ Thanh Yến đóng thanh cửa, còn cẩn thận kiểm tra hai cửa sổ có mở không.
Thái Chiêu tức giận chê cười: “Mộ Thiếu quân ở cũng quá để ý rồi.”
Mộ Thanh Yến không cãi lại, mà là bắt đầu cởi đồ.
Thái Chiêu khẽ giật mình.
Đúng, cởi đồ.
Áo khoác lông nặng nề cất sang một bên, rồi đai lưng ngọc tơ vàng dệt thành, túi thơm, túi thuốc, quả cầu huân hương tơ vàng, miếng ngọc xanh Song ly phượng thủ, tiểu bảo đao bằng vàng khảm bảo ngọc, áo ngoài tuyết gấm hoa văn Ngạn ám…
“Ngươi ngươi, ngươi làm gì đấy?” Thái Chiêu xem ngồi thẳng dậy.
Mộ Thanh Yến một lèo cởi đến lớp y phục trong lăng gấm trắng tuyết mới dừng tay, còn tìm thắt lưng thật dài buộc cánh tay, đứng trước gương hơi gập người cao gầy, định buộc tay áo dài như mây trôi lên cao.
Hắn nghe Thái Chiêu tra hỏi, ngoài miệng cắn một đầu thắt lưng, nghiêng đầu cười với thiếu nữ, mi dài mắt sâu, da tuyết môi đỏ, “Không mặc gọn gàng chút thì dọn dẹp sao được? Với cả trong phòng ấm áp, cô cũng không cần mặc nhiều vậy.”
Thái Chiêu chẳng nghe rõ hắn nói gì, trong lòng thình thịch nhảy loạn.
Buộc tay áo thật dài xong, hắn nhẹ nhàng linh hoạt bê chiếc rương lớn nặng nề kia sang cạnh giường.
Lúc đi ngang trước mặt Thái Chiêu, cô nhìn thấy cánh tay thon dài rắn chắc bên ngoài rương gỗ màu đậm, thấp thoáng mấy sợi gân xanh, cánh tay biến mất nơi ống tay áo kia càng cơ bắp chập trùng.
Cô phũ nhẹ cổ áo, cảm thấy lò lửa có phần quá đượm.
Mộ Thanh Yến lôi từ rương gỗ một bao quần áo nhỏ màu trắng, nhét vào lòng Thái Chiêu, sắc mặt lộ vẻ thẹn đỏ hiếm thấy: “… Đây là y phục đã giặt, cô đi tắm rửa đi. Chừng lên núi rồi sẽ chẳng thể đòi hỏi gì được nữa.”
Thái Chiêu bưng túi đồ, người sượng đơ.
Mộ Thanh Yến đẩy Thái Chiêu vào cạnh thùng nước nơi góc phòng, rồi dời bình phong xếp lớp cạnh tường qua
, mở ra che chắn kỹ.
Xuyên qua khe hở bình phong, Thái Chiêu nhìn thấy hắn một tay xốc hết chăn đệm trên giường ném qua một bên, rồi mới lấy từ trong rương lớn hai bộ chăn đệm mới sạch sẽ mềm mại, tỉ mỉ trải ra giường và trên giường gỗ cạnh cửa sổ.
Loại việc nhà này Thái Chiêu cũng từng làm, song thân hình Mộ Thanh Yến cao lớn cánh tay dài, cô và cô mình hai người mới có thể cân chỉnh chăn đệm cho phẳng, hắn nhẹ nhàng phủ một cái đã kéo phẳng.
Đêm hôm ấy, cô ngủ trên giường, Mộ Thanh Yến ngủ bên giường gỗ cạnh cửa sổ.
“… Ở nhà ngươi thường xuyên làm việc nhà à?” Cô chợt hỏi.
Mộ Thanh Yến trầm thấp, “Ừm, việc nhà linh ta linh tinh ta từng làm qua một chút.” Suy nghĩ hiện giờ của hắn có phần hỗn loạn, vừa rồi trước khi cô bé nhảy chui vào mền, đã lộ bàn chân nhỏ trắng mịn.
Dẫu chỉ thoáng nhìn, nhưng hắn cứ mãi nghĩ, chắn chắn rất mềm, rất non… Thêm mắt cá chân mảnh khảnh tinh xảo, một tay nắm còn dư. Non mềm đến mức da thịt có phần trong suốt, cắn một cái thì tư vị thế nào nhỉ, có bật nước ra không.
Người hắn khô nóng, chút cứng rắn thật ra đã rất cứng.
Hắn ghét thứ phản ứng này, khiến hắn nghĩ tới Nhiếp Cát không ngừng dụng tâm đưa tỳ nữ đến bên giường, năm đó thành công của Nhiếp Hằng Thành đã cho Nhiếp Cát dũng khí vô tận
. Đáng tiếc, hắn không phải cha mình, hắn không ngại giết phụ nữ.
“Ta cứ nghĩ ở Ma giáo ngươi sống vinh hoa phú quý hô nô gọi tỳ cơ đấy.” Trong tưởng tượng của Thái Chiêu hẳn là Ma giáo gạch vàng ngói bạc châu báu khắp nơi trên đất bày khắp, phong cách nhà giàu mới nổi.
“Muốn sống như thế cũng không khó, nhưng mà, cha không thích nhiều người ồn ào. Người nói, tự mình từng tấc từng tấc lau phòng sạch sẽ, tự sắp xếp từng quyển từng quyển sách mình đọc thật tốt, vui vẻ vô tận.” Nhắc đến cha, rốt cuộc Mộ Thanh Yến cũng định thần lại.
Thái Chiêu nghiêng người gối lên cánh tay: “Nghe vậy, lệnh tôn sống rất thảnh thơi.”
“Người là một người ôn hòa đạm bạc thích mưa, mỗi lần trời mưa đều đặt dưới hiên một bếp lò lửa đỏ nhỏ, pha trà nấu rượu. À, thật ra nấu rượu nhiều hơn chút, uống say xong nằm ngay trên đống sách, nói là có thể mơ thấy cảnh thần tiên và cuộc sống khuây khoả trong sách. Ta vốn học uống rượu từ người, còn chưa học xong. Sau khi cha qua đời, sợ việc chậm trễ, ta không uống nhiều rượu nữa.”
“Cha còn dạy ta cách nuôi dưỡng ít kỳ trân dị thú đã thuần, ngoài Kim linh cự bằng, phần lớn đều là đồ vô dụng. Cha nói, chúng vốn sống ở thời Bắc Thần lão tổ, song bãi bể nương dâu, chúng sinh sôi ngày càng khó, chú định sẽ từ đây dần dần tan biến, việc chúng ta có thể làm, chỉ là để đoạn đường cuối của chúng, đi có tôn nghiêm chút.”
Giọng thanh niên trong đêm yên tĩnh phá lệ sâu thẳm.
Thái Chiêu nghe đến nhập thần, “… Ta rất kính nể cha ngươi.”
Cô vốn nghĩ ngủ chung một phòng với Mộ Thanh Yến sẽ xấu hổ khó nói, không nghĩ rằng bầu không khí trước khi ngủ lại mềm mại ấm áp thế.
Đến lúc mí mắt sụp xuống, cô mơ hồ cảm thấy bỏ sót gì đấy.
“Ài ài, ngươi ngủ rồi hả?” Cô chống vai lên, “Nói cha ngươi nãy giờ, còn mẹ ngươi? Bà còn khoẻ chứ nhỉ.”
Bầu không khí trong phòng chợt biến đổi.
Mềm mại ấm áp biến mất sạch sẽ, thay vào đó là lặng lẽ khó mà tìm từ miêu tả thành lời.
“Bà ta sống rất thoải mái, hô nô gọi tỳ, vinh hoa phú quý.”
Không cần đốt đèn, Thái Chiêu cũng có thể tưởng tượng được khuôn mặt Mộ Thanh Yến chắc chắn đầy châm chọc.
Cô không dám hỏi nữa.
Sau một tràng suy nghĩ lung tung, cô không kiềm được nhẹ thở dài.
Mộ Thanh Yến nghe thấy, hỏi vì sao.
Thái Chiêu ưu thương nói: “Tuy bảo là giang hồ nhi nữ không câu nệ tiểu tiết, song ta với ngươi ngủ một phòng qua đêm vầy, hình như không ổn với Ngọc Kỳ ca ca à.”
“Bây giờ không phải cô là Tiểu Phong sao, nào liên quan gì đến Thái gia.”
“Nói là nói vậy, tự trong lòng ta biết chứ.”
“Vậy cô muốn thế nào.”
“Lần sau lúc Mẫn phu nhân lại bắt bẻ ta, ta vẫn nên nhịn đôi câu là hơn.”
“Không có tiền đồ.”
“Lần sau Mẫn Tâm Nhu lại mày đưa mắt lại với Ngọc Kỳ ca ca ta liền mắt nhắm mắt mở, để yên cho Ngọc Kỳ ca ca.”
“Thế thì còn được.” Trong giọng đã mang ý cười.
“Còn nữa, lần sau lúc tỷ võ, ta sẽ gắng sau hai trăm chiêu mới đánh bại Ngọc Kỳ ca ca. Đàn ông mà, hay là nên chừa cho anh ấy tí mặt mũi… ngươi thấy vậy đủ thể diện chưa, ta không rõ lắm, hay thêm năm mươi chiêu nữa nhe?” Vấn đề thể diện của đàn ông vẫn nên thỉnh giáo đàn ông nhỉ.
Trong phòng vang lên giọng cười nhạo trong chăn vốn đang buồn bực, Mộ Thanh Yến trong chăn cười run cả vai không ngớt.
Thái Chiêu biết hỏi nhầm người, tức giận xoay người nằm ngủ, không thèm nói.
Mộ Thanh Yến lẳng lặng nằm ngửa, nghe thấy tiếng hít thở đều đặn từ giường thơm truyền ra của cô bé, hắn cảm thấy rất an tâm yên tĩnh, khô nóng và cứng rắn cũng dần dần chẳng hiểu sao đã nhanh thư giãn.
Hắn nghĩ, nếu có thể để cha gặp cô ấy một chút thì hay biết mấy, người nhất định sẽ vui lắm.