Từ năm Thái Chiêu tám tuổi, sau khi tiệm tơ lụa góc phố vì con cái kế nhiệm bị cá cược mà sang tay, cô liền biết dưới gầm trời này, từ tiệm cơm khách sạn trà nước, đến ngai vàng trên mây của Ngọc Hoàng đại đế, đều cần có người kế thừa.
Quy định Thanh Khuyết tông hễ ai có năng lực thì làm, thảng võ công tài học mi đều không đủ, dẫu mi là con cháu rứt ruột của Tông chủ cũng không thể lên ngồi ngôi vị, động thái đầy công bằng vô tư như thế thật ra là có giáo huấn khắc sâu.
Dầu gì Thanh Khuyết tông cũng là đứng đầu sáu phái, ngoài có Ma giáo nhìn chòng chọc, trong có các phái anh em ngoài mặt cười tít mắt trong lòng chưa chắc đã tốt, một khi Tông chủ suy yếu liền không thể nào phục chúng, Ma giáo nghe mùi mâu thuẫn liền xách dao phay lên núi ngay trong đêm.
Cho dù Ma giáo bỗng đổi sang ăn chay, mi cứ thử hỏi mấy chi hậu duệ Bắc Thần khác xem có thích phong quang tốt đẹp của Vạn thủy thiên sơn nhai không, có ưng dọn nhà vào Mộ Vi cung không. Ai khác không biết, chứ Thái Chiêu thấy Tống đại môn chủ lóng lánh sắc vàng kia chắc chắn rất vui lòng.
So sánh thì Lạc Anh Cốc tùy ý hơn nhiều, đến con trai thì con trai lên, đến con gái thì con gái lên, con trai con gái đều không được thì tới phiên con dâu con rể lên dẫu sao trời không tuyệt đường người, ông trời luôn yêu quý đứa trẻ ngốc.
Quảng Thiên Môn, Tứ Kỳ môn, Bội Quỳnh sơn trang đều là huyết mạch kế thừa, nhưng khác về cơ sở, nhập gia tuỳ tục phát triển ra các phương thức truyền thừa giàu đặc sắc.
Các đời Môn chủ Quảng Thiên Môn đều có hai mục tiêu cuộc sống đầy rõ ràng, một là phát dương quang đại môn phái, hai là cưới nhiều thê thiếp, sinh con trai, con trai nhiều, sẽ luôn có siêu quần bạt tụy có thể kế thừa chức chưởng môn.
Đương nhiên, nếu nhà mẹ của thê tử cường thế cao quý, không ngại ôm luôn cho gọn.
Lấy Tống Thời Tuấn làm thí dụ, một hơi sinh ba con trai, không những đủ cho bản thân, còn có thể chia một đứa đi Thanh Khuyết tông tranh miếng quả quả.
Tống Mậu Chi tuy tính tình kém tí, nhưng võ công quyết đoán đều tính không tệ, quân không thấy trong lúc kịch chiến máu thịt bay tứ tung người ta đều là mất cánh tay gãy chân, hắn chỉ bị thương một cây ngón chân út sao.
Tình hình Môn phái vận hành kiểu đấy, cao ngạo thông minh như Thanh Liên phu nhân, cũng đành bịt mũi nhịn xuống chuyện ông chồng trước khi thành hôn làm tỳ nữ lớn bụng, thậm chí còn luôn hiền hòa nuôi lớn Đại Tống Tú Chi.
Cũng vì nguyên nhân này, hai trăm năm qua thê thiếp ở Quảng Thiên Môn tranh đấu kịch liệt lạ thường, đủ loại.
Ai cũng muốn con mình kế vị, cơ số càng lớn xác suất chiến thắng càng cao, đám thê thiếp đương nhiên đều suy nghĩ sinh thêm mấy con trai, các đời môn chủ Quảng Thiên môn không thể tránh khỏi ‘hoang mang vô cùng’.
Là thật sự bận rộn ‘không chịu nổi’.
Mỗi một vị phu nhân lớn nhỏ đều như sói như hổ cặp mắt tỏa sáng, ai có hứng cùng ông phong hoa tuyết nguyệt thơ ca lý tưởng nhân sinh triết học chứ, trung thực nằm xuống đi rồi gắng sức thêm chút nữa mới là thật.
Tống lão môn chủ ông nội Tống Úc Chi từ mười hai mười ba tuổi đã ăn mặn với tỳ nữ tính lên, trước sau chết yểu mười con, cuối cùng chỉ mỗi mình Tống Thời Tuấn đứng vững.
Trong hai trăm năm Thanh Khuyết tông truyền thừa Tông chủ đời thứ mười hai, Quảng Thiên Môn lại hai mươi vị chưởng môn cưỡi ngựa nhậm chức.
Lo liệu quá mức, cày đến trâu hỏng.
Nếu nói chú thích chuyện sinh hoạt thường ngày Quảng Thiên Môn là một quyển phong tục xưa không biết nên khóc hay cười, thì Tứ Kỳ môn chính là một xấp ghi chép máu tanh điên cuồng lấy mạng. Ở Quảng Thiên Môn căng hết cỡ là thê thiếp tranh đấu, chỉ cần Môn chủ phu quân nắm giữ đạo lý chính, mọi người vạch đường đi, ai nấy dựa vào cái bụng nói chuyện, sẽ tính là có chút điểm quan trọng. Dẫu sao Quảng Thiên Môn tài hùng thế lớn phân đà đông đảo, con cháu dẫu có cạnh tranh thất bại âu cũng có chỗ.
Song Tứ Kỳ môn hoàn toàn là một chuyện khác.
Quảng Thiên Môn thờ phụng thượng trận phụ tử binh đả hổ thân huynh đệ*, còn Tứ Kỳ Môn lại thờ phụng nhổ cỏ không trừ gốc gió xuân thổi lại mọc; huynh đệ thủ túc tương tàn, nhẹ thì đuổi diệt xoá tên, nặng thì giết người phóng hỏa, tóm lại cuối cùng chỉ giữ lại một người nắm hết đại quyền Tứ Kỳ Môn.
(*)
ra trận đoàn kết như cha con, đánh hổ cùng tiến lùi như anh em ruột: ắt trăm trận trăm thắng.So với hai phái, Bội Quỳnh sơn trang nhã nhặn hơn nhiều.
Bắt đầu truyền thừa đời thứ hai, gia quy đã nói rõ chỉ cần là huyết mạch dòng đích của Chu thị, người có phẩm hạnh đoan chính đều có thể tranh giành vị trí Trang chủ.
Chợt xem thật giống như không có vấn đề gì lớn, nhưng vấn đề nhỏ không ít.
Quảng Thiên Môn tranh nhau là thê thiếp, Tứ Kỳ môn giết là huynh đệ, Bội Quỳnh sơn trang đằng lộn xộn chính là chị em dâu, thứ gọi là ba mươi năm trước dựa vào chồng ba mươi năm sau dựa vào con trai, êm đẹp làm Trang chủ phu nhân nửa đời người, đến chừng chồng qua đời, nói không chừng chị em dâu trước đó chướng mắt có thể thay thế vị trí của mi, đổi lại ai chịu được chớ.
Có điều rất quỷ dị, khó hiểu sao Chu gia đã ba đời liên tục độc đinh, đến thế hệ này phát triển nhất trong nhánh là hai anh em Chu Ngọc Càn Chu Ngọc Khôn cách dòng đích ba tầng, khó thành uy hiếp.
Còn có Thái Sơ quán.
Năm đó Thái Trường Phong nhảy nhót giang hồ xong trở về, phát hiện mộ phần anh trai và chị dâu đều cao cỏ, còn phải đi nghe ngóng mới biết được cháu trai cháu gái đã được Chu gia nhận nuôi, liền có tí cảm khái thể hiện rằng cách truyền thừa của Thái Sơ quán vẫn là hài hoà nhất, không quá cầu toàn cầu thiện, lưỡi lê thấy máu, cũng không đến nỗi suy sụp quạnh quẽ không còn dáng hình, là chiếu cố tu vi và đức hạnh.
Song cứ xem một màn thảm liệt vô cùng hôm tế điển hai trăm năm Bắc Thần lão tổ đi, Thái Sơ quán cũng không yên tĩnh.
“Muốn nói Ma giáo các ngươi thì cứ nói Ma giáo, hung hăng kéo theo Bắc Thần bọn ta làm cái gì!” Thái Chiêu từ trong bồn tắm lớn nóng hôi hổi ngẩng đầu, lộ đầu vai nho nhỏ nhuyễn ngọc ôn hương.
Cô tức giận không thôi: “Còn nữa, ta đang tắm rửa ngươi ở trong phòng ta làm cái gì?!”
Thanh niên tuấn mỹ ngồi bên bàn hơi nhíu mày: “Ở giữa bày tấm bình phong to nhất rồi, ta chả thấy gì nha.”
Cả gian phòng dùng một tấm bình phong lụa gấm rực rỡ lớn có thêu bốn phía làm ranh giới, bên trái hơi nước mờ mịt, ướt át ấm áp, bên phải sáng sủa sạch sẽ, chỉ có một bàn một ghế một người.
Thái Chiêu giận sắp phun lửa: “Rốt cuộc thì ngươi có biết lý lẽ không vậy? Nam nữ hữu biệt không biết hả. Ta ở bên trong tắm rửa, có thấy hay không thấy ngươi cũng không nên ở đây! Hồi nọ ta xông vào phòng Tam sư huynh, anh ấy còn mặc quần áo trong cơ đấy, mà còn không ngừng bận rộn khoác áo ngoài vào xem lễ nghi người ta tu dưỡng đây này, ngươi thực sự là…”
“Cô nói gì?” Mộ Thanh Yến lập tức giận tái mặt, “Một tên đàn ông trưởng thành y phục cũng chưa mặc xong, cô lại dám xông thẳng vô, nam nữ hữu biệt không biết hả! Lớn chừng này, không biết nên tránh tị hiềm sao!”
Thái Chiêu suýt thì ngã vào thùng tắm.
“Ngươi cũng là nam! Sao không tránh tị hiềm đi?” Cô hét lên.
“Ta không giống.” Mộ Thanh Yến lẽ thẳng khí hùng, “Tâm ta vô tạp niệm. Hứ, thứ người như Tống Úc Chi, rõ ràng đã có hôn ước, còn lôi lôi kéo kéo với cô gái khác, không biết trong đầu nghĩ gì.”
Thái Chiêu rất cảm tạ Tống Úc Chi tiên trước kia trợ giúp, nhịn không được phân trần giúp y: “Tam sư huynh không thích Lăng Ba sư tỷ mà.”
“Đã không thích, sao không giải trừ hôn ước từ sớm? Cứ phải đợi nhà dưới chạy đi mới nhả ra sao, hừ, sợ chưa.”
Mộ Thanh Yến hơi dùng sức ngón tay ngọc, trên bàn gỗ hoàng lê ịn một dấu bàn tay rành rành, “Lần này coi như cho qua, lần sau mà để ta biết cô với tay đàn ông khác không biết tránh tị hiềm, đừng trách ta ra tay không có phân tấc!”
Thái Chiêu vô lực tựa cằm lên thùng tắm, giận muốn ngửa mặt lên trời thở dài.
Sáng sớm hôm nay ở chân núi Cửu Lãi gặp được của nợ này, cô vốn không định để ý đến hắn.
Của nợ này cũng biết mình không được chào đón, một mạch yên lặng đi theo, mãi đến khi qua khỏi trấn Thanh Khuyết giao lộ mở rộng, hắn mới đề nghị mời hai người Thái Thiên về tắm rửa thay đồ, nghỉ ngơi một lát.
Thiên công tử thì khỏi cần nói, tuy thùng nước vo gạo kia trống rỗng, song dầu gì cũng nằm cả đêm, mùi trên người có thể nói mất hồn đến vô cùng.
Thái Chiêu cũng một người máu và mồ hôi, mỏi mệt không chịu nổi. Để xóa đề phòng của Thái Chiêu, thậm chí Mộ Thanh Yến còn bày tỏ có thể uống độc dược Lạc Anh Cốc để bị kiềm chế.
“Được rồi được rồi, sao ta phải cho ngươi uống độc dược hả?” Thái Chiêu hoàn toàn không hiểu.
Mộ Thanh Yến kiên nhẫn giải thích: “Nếu ta thừa dịp lúc cô nghỉ ngơi lúc nổi cơn, hay là lặng lẽ trộm Thiên công tử đi, thì cô nên thế nào. Cho nên cô phải cho ta uống độc dược đặc chế, đợi an toàn mới cho ta thuốc giải, thế mới ổn thỏa.”
Thấy ánh mắt thiếu nữ mờ mịt, hắn kinh ngạc nói, “Sao hả, Lạc Anh Cốc không có loại độc dược như thế à? Với tài năng của lệnh đường, không đến mức không làm được chứ.”
Thái Chiêu ra vẻ xấu hổ: “… đợi lúc về, ta sẽ nhắc nhở mẹ.”
Đấy là một gian tinh xá trong rừng trúc lịch sự tao nhã, trong lạnh yên tĩnh, chung quanh chỉ nghe tiếng chim hót.
Một lão bộc râu tóc hoa râm quắc thước yên tĩnh chờ ở đây, Thái Chiêu nghe Mộ Thanh Yến gọi ông là ‘bác Thành’, thái độ tôn trọng gần gũi hiếm thấy.
Thiên công tử vốn định đi thẳng đến chỗ ở của chủ rửa mặt thay đồ, bị Mộ Thanh Yến một chưởng hư không vỗ ngã xuống đất, rồi bị Thành bá kéo vào kho củi tắm rửa.
Đãi ngộ choThái Chiêu hịn hơn nhiều.
Trong phòng ấm áp, thùng tắm bằng cây trẩu quét dầu cây phong cao hơn nửa người đổ đầy nước nóng, y phục sạch sẽ mới tinh giày đã huân hương, còn có giường mềm mại như mây.
Chán ghét duy nhất, chính là bất kể thế nào Mộ Thanh Yến cũng không chịu rời đi.
“Được rồi được rồi, nói tiếp chuyện nhà Ma giáo các ngươi đi.” Thái Chiêu bất đắc dĩ phất tay, nằm trong thùng tắm nghỉ ngơi.
Thật ra giáo chủ đời thứ nhất của Ma giáo họ Mộ, hai trăm năm qua đại đa số giáo chủ cũng họ Mộ.
Nói trắng ra là, cũng như con của tiệm mì hoành thánh Thái Chiêu thường đi vậy, Ma giáo thật ra cũng là một phần sản nghiệp gia tộc.
Nhưng giáo chủ Ma giáo cũng là người, là người khó tránh khỏi con cháu bất tài.
Sớm tại đời giáo chủ thứ ba đã xuất hiện ra một người con một từ nhỏ yếu đuối hiền lành, mắt trần có thể thấy khó nhận chức trách lớn. Để y làm giáo chủ, chắc sáu phái Bắc Thần cười tập thể rớt cả răng cấm.
Song nếu giao vị trí giáo chủ cho người khác, Mộ giáo chủ thật khó chịu cả người, còn có lỗi với tổ tông, thế là vị giáo chủ này vô cùng có sức sáng tạo nghĩ ra ‘chế độ con nuôi’.
Ông ngàn chọn vạn tuyển một đứa trẻ cô nhi tư chất xuất chúng nhưng tính tình trung hậu, dốc lòng vun trồng, đồng thời không ngừng quán triệt ân tình nặng như trời các thứ, đợi sau khi mình qua đời, cho con nuôi lấy thân phận hộ giáo Pháp Vương phụ tá con ruột, đợi đời cháu tài giỏi trưởng thành, liền có thể thuận lợi giao tiếp.
“Sao ông ta biết đời cháu nhất định tài giỏi chứ, lỡ đứa cháu cũng lại hiền lành yếu đuối thì sao?” Thái Chiêu cảm thấy suy nghĩ vị giáo chủ này không tránh khỏi chủ quan.
Trên mặt Mộ Thanh Yến xuất hiện một vẻ rất kì lạ: “Mộ gia chưa bao giờ có hai đời con cháu liên tục không có tiền đồ, trước thời Nhiếp Hằng Thành là thế.”
Thái Chiêu giật mình: “Nhiếp Hằng Thành cũng là con nuôi Mộ thị?”
“Không sai.”
Trước Nhiếp Hằng Thành, Mộ gia tất cả từng có ba vị con nuôi quyền thế ngập trời làm Nhiếp dẫn Pháp Vương.
Trong đó hai vị trung thành tuyệt đối, mặc dầu có thể từng có ngựa nhớ chuồng, nhưng đợi đến khi nuôi con trai của huynh đệ lớn lên rồi vẫn giao lại quyền lực từng bước; còn một vị hơi hơi không tình nguyện, nhưng rồi sau khi đem con gả cho giáo chủ tân nhiệm xong, cũng nhanh chóng thoái ẩn, nghe nói lúc tuổi già ôm cháu ngoại sống cuộc sống hạnh phúc.
Nhưng Nhiếp Hằng Thành không phải.
Nhiếp Hằng Thành là con nuôi của tằng tổ phụ Mộ Thanh Yến, thuở nhỏ thông minh tháo vát, mười lăm tuổi bắt đầu phụ tá người cha nuôi không quả quyết.
Đợi đến khi cha nuôi qua đời, lão lại tiếp tục phụ tá người anh em hay bệnh tật cũng chính là ông ngoại Mộ Thanh Yến.
Ai ngờ ông bà của Mộ Thanh Yến qua đời quá sớm, lúc ấy Mộ Chính Minh cha của Mộ Thanh Yến còn chưa đủ mười tuổi.
Thực lực đại nghiệp Ma giáo lớn mạnh, vượt xa bất kì phái nào trong sáu phái Bắc, bởi thế giáo chủ nhất định phải thiết huyết cường quyền, nếu cổ tay hơi mềm chút sẽ không đàn áp nổi sài lang hổ báo dưới đáy, huống hồ một đứa trẻ?
Thế là, Nhiếp Hằng Thành con nuôi Mộ thị, lần đầu tiên lấy thân phận đại diện giáo chủ chấp chưởng quyền hành.
Thái Chiêu nghe muốn ngu người: “Vậy cha ngươi thì sao, giờ ông ấy ở đâu?”
“Bốn năm trước, đã qua đời.”
Thái Chiêu lập tức lùi về thùng tắm, đoạn nói: “Lệnh tôn qua đời bốn năm trước, vậy ông ấy không phải do Nhiếp Hằng Thành giết à? Ta tưởng Nhiếp Hằng Thành không nỡ trả ngôi vị giáo chủ cho cha ngươi nên mới hại chết ông ấy chứ.”
Mộ Thanh Yến: “Nhiếp Hằng Thành đúng là không nỡ trả lại ngôi vị giáo chủ, nhưng lại chưa từng hại gia phụ.”
Thái Chiêu chớp chớp mắt, không hiểu lắm.
Mộ Thanh Yến: “Bởi vì gia phụ cũng không muốn tiếp chưởng ngôi vị giáo chủ.”
Thái Chiêu à lên, nhỏ giọng: “Thân thể lệnh tôn cũng không khoẻ à?”
“Không, gia phụ người khoẻ mạnh, tu vi rất cao, tính tình cũng không yếu đuối. Chỉ có điều ông đã chung tình với cuộc sống nhàn vân dã hạc, tranh quyền đoạt lợi, mưu tính giết chóc, ông quả thực không thích.”
Có một năm, thiếu niên Thường Hạo Sinh đi theo anh hào sáu phái Bắc Thần đánh vào U Minh hoàng đạo, sau nửa ngày hôn thiên ám địa chém giết, cậu không phân biệt phương hướng đi loạn, lạc đến chỗ Mộ Chính Minh đang cho hạc ăn trong núi.
Mộ Chính Minh không lộ ra, yên lặng chỉ đường cho Thường Hạo Sinh ra ngoài, sau khi để lại bình thuốc trị thương trên mặt đất, lẳng lặng rời đi.
“Sau đó hẳn là Thường đại hiệp còn gặp lại cha ta mấy lần nữa.” Mộ Thanh Yến nói.
“Thì ra là vậy.” Thái Chiêu giật mình, “Ta nói làm thế nào Thường đại hiệp chịu tin tưởng ngươi chứ.”
“Ừm, Thường đại hiệp luôn nhớ tình nghĩa của cha. Cha từng nói, nếu sau này ta có chuyện cần kíp, có thể đi tìm Thường đại hiệp hỗ trợ. Mặc dù trước khi lâm chung Thường đại hiệp luôn nói, chuyện Thường gia diệt môn không liên quan đến ta. Song ta biết, là ta dẫn tai hoạ tới Thường gia; chờ ta về lại trong giáo, nhất định khoét mắt cắt lưỡi rút gân lột da tên nào đã ra tay.”
Giọng điệu Mộ Thanh Yến bình tĩnh, nhưng từng chữ lộ ra vẻ lạnh lùng.
Thái Chiêu biết, người thường thề ‘khoét mắt cắt lưỡi rút gân lột da’ có thể chỉ là nói, nhưng Mộ Thanh Yến chắc chắn sẽ làm được.
Cô rụt cổ, đoạn thở dài: “Ông cố và ông nội ngươi, một thì tính tình mềm yếu, một thì người yếu, cha ngươi lại không màng danh lợi, nói cách khác, Nhiếp Hằng Thành trọn vẹn cầm quyền đời thứ ba. Ui, năm tháng dài đằng đẵng như thế cầm đại quyền trong tay, không có dã tâm cũng nuôi ra dã tâm ấy chứ.”
Mộ Thanh Yến ngửa đầu, cổ thon dài ưu mỹ, “… Có khi ta đang nghĩ, nếu cha không chấp nhất đạm bạc yên tĩnh, mà tranh đoạt ngôi vị giáo chủ, có phải sẽ có rất nhiều cuộc đời thay đổi không.”
“Nhiếp Hằng Thành có thể không luyện tà công kia, Vũ Nguyên Anh sẽ không bị tra tấn mười mấy năm, La Nguyên Dung nói không chừng có thể bầu bạn bên cạnh người trong lòng, Thanh Phong Tam lão đều còn sống tốt, chí ít chế ước lẫn nhau, Thái Bình Thù nữ hiệp sẽ không chết sớm như thế.”
Thái Chiêu đau xót trong lòng. Đoạn, cô nhẹ nhàng nói: “Ta lại thấy không thể trách cha ngươi. Không phải lỗi của ông ấy, ông chỉ là không thể làm tái lòng mình.”
Mộ Thanh Yến giật mình nhìn chằm chằm vào tấm bình phong, như muốn nhìn biểu lộ của Thái Chiêu, hắn còn cho là cô sẽ tán thành chứ.
Cô gái tiếp: “Như cô của ta, Mẫn lão phu nhân cứ luôn chê bà không biết nấu nướng nữ công, không biết hiền lành dịu dàng, đến cả ngoan ngoãn ở nhà đợi hôn phu về cũng không chịu, lại muốn tranh cường háo thắng bên ngoài, cầm đầu khắp nơi.”
“Thật sự ra cô của ta biết làm cơm, cũng biết cắt áo may vá, thành thành thật thật chờ trong nhà bà ấy cũng thử qua nhưng mà không được. Cô nói mình từ nhỏ đã gan lớn không sợ, thế nhưng vừa nghĩ tới sau này phải sống qua ngày như thế, bà sợ tứa mồ hôi lạnh, sợ đến nằm mơ còn bừng tỉnh. Thế là bà mới trộm y quan của Lôi Sư bá, nửa đêm chạy đi. May thay, sau đó bác Chu biết tâm ý của cô cô, cũng có thể lý giải bà.”
“Có lẽ với lệnh tôn mà nói, bảo ông ấy làm giáo chủ Ma giáo, cũng như bảo cô của ta làm vợ hiền mẹ đảm quản gia nấu cơm, là chuyện đáng sợ nửa đêm thức giấc.”
“Cho nên, ngươi đừng trách cha. Ta nghĩ ông ấy nhất định là người rất tốt, Thường đại hiệp sẽ không chỉ bằng một lần ân tình đó mà tin tưởng ngươi. Chắc chắn là lệnh tôn, đã khiến chú ấy tin tưởng, ngươi cũng không phải người xấu.”
Giọng cô gái hiền hoà yên tĩnh, quanh quẩn không đi.
Mộ Thanh Yến đột nhiên nói: “Chiêu Chiêu, ta có thể ném chiếc bình phong, sang chỗ cô được không.” bỗng nhiên hắn rất muốn ngắm mặt cô gái, còn thần sắc trên mặt cô nữa, phủi phẳng đi những bất cam từng có trong lòng mình.
Một gáo nước nóng mạnh mẽ tạt vào bình phong gấm, nương theo đó là cơn điên tiết kịch liệt của cô gái.
“Cút ra ngoài cho ta!”