Trước đó hai người ở trong phòng không mấy vui vẻ, lúc này Thái Chiêu đang cố ý làm dịu đi không khí, ai ngờ bầu không khí hài hòa ngắn ngủi mới chỉ một khắc, tên thiếu niên trước mắt vui giận bất thường này đã vô duyên vô cớ trở mặt.
Thái Chiêu giơ đũa dừng giữa không trung, con mắt trợn tròn. Bản tính cô hiền hoà, không thể nghĩ ra nổi sao mà tên Thường Ninh này hễ hả miệng thì không gì hữu ích.
“Ngoại ngươi biết rất rõ mẹ ngươi là vì tức giận nhất thời mới đòi xuất gia, bà làm trưởng bối đã không khuyên ngăn thì thôi, còn khuyến khích con trẻ làm sai—— quả nhiên là tịnh đế liên hoa, ngu ngốc hồ đồ giống y thế!”
“Ngươi dám mắng trưởng bối nhà ta!” Thái Chiêu giận dữ.
“Ta nghĩ sao nói vậy thôi.” Thường Ninh cười lạnh, “Chiếu theo thông minh sáng suốt của cô ngươi, bảo không nghĩ đến mấy đạo lý này thì ta không tin. Trên đời có rất nhiều trưởng bối không thú vị vậy đó, thích dùng đạo lý thế gian dối trá để ép uổng con cháu…”
Thái Chiêu đập đũa, nghiêm túc nói: “Thường sư huynh nhìn xa trông rộng, thông tuệ nhìn thấu, tiểu muội không dám trèo cao. Lời không hợp ý hơn nửa câu, xem ra Thường sư huynh không cần đến tiểu muội bảo vệ Thường sư huynh nữa đâu!”
Cô giận đến mức hận không thể đi ngay lập tức, ai ngờ Thường Ninh còn dữ dội hơn cô, một câu cũng không thèm giải thích, cười lạnh rồi đứng dậy đi ra, để lại Thái Chiêu bị đoạt tiên cơ tức điên tại chỗ.
Thái Chiêu như bị một ngụm trà nóng làm phỏng, phù phù tứa ra hơi nóng.
Thái Hàm từ trong bát ăn ngẩng đầu, lí nhí: “Chị ơi, thực ra ban nãy Thường sư huynh nói bà ngoại với bà dì cũng không khác mấy lời mẹ hay nói với cô mà…”
“Gặm đùi gà của nhóc đi!”
Thái Hàm tiếp tục nhỏ nhẹ: “Chị ơi, lúc cô còn sống, thường hay nói vô cùng khâm phục Thường đại hiệp…”
“Im! Gặm đùi gà của nhóc đi.”
Bạn nhỏ Thái Hàm vẫn không sờn lòng: “Thường sư huynh cứ vậy mà đi ra không sao chứ, có bị gặp ai chờ xử ảnh hôn…”
“Im! Gặm đùi gà của nhóc…” Thái Chiêu bực bội vô cùng, lại không còn cách nào, “Ngoan ngồi đợi ở đây không được đi bậy!” Sau đó đứng dậy đuổi theo Thường Ninh.
Thái Chiêu vượt qua đám người rộn rộn ràng ràng, trên đường túm vài tôi tớ hỏi thăm, vì khuôn mặt nhọt nát rữa của Thường Ninh còn dễ thấy hơn cóc ba chân nên dù bận rộn đến đâu tôi tớ cũng không thể xem nhẹ, chỉ cho Thái Chiêu một đường rất ăn khớp.
Ra cửa sảnh chính, đi về bên trái, qua khỏi cửa xuyên hoa, bước vào một khu vườn sau quạnh quẽ chất đầy đồ linh tinh, quả nhiên gặp được Thường Ninh… Còn có thêm năm tên ‘ác bá’ vây quanh hắn —— Thích Lăng Ba & đệ tử ngoại môn Giáp Ất Bính Đinh.
Thái Chiêu hận không thể ngửa mặt lên trời thở dài, sao lúc cô còn sống không bảo con hành hiệp trượng nghĩa là thứ khổ sai phí sức lực thế này, vừa mới bị tức gần chết, thậm chí còn chưa kịp rảnh để giận đã phải chạy đến cứu người!
Cô ngước mắt nhìn, thấy vạt áo bào Thường Ninh bị rách một chỗ, ống tay áo cũng có vết tích bị nắm kéo, nắng giữa trưa chói chang, khuôn mặt hắn có phần mờ mịt không rõ. Giữa bóng nắng nghiêng đổ, không biết có phải Thái Chiêu hoa mắt hay không, cô nhận ra một tia bực bội và sát ý lộ ra từ trên người hắn, thậm chí có mấy phần ngang ngược.
Thái Chiêu âm thầm phỉ nhổ, một tên tay trói gà không chặt như ngươi còn dám cương nữa cơ đấy!
Thích Lăng Ba đã đổi vẻ dịu dàng ngoan ngoãn trước mặt trưởng bối mới nãy, nét mặt giờ đây đầy tàn ác: “… Uy phong ngươi mới rồi quở trách ta đâu rồi?! Thường Ninh, giờ ta cũng không cần máu tim ngươi nữa, ngươi ngoan ngoãn dập đầu mười tám cái cho ta, ăn cứt chó kia, sau này chúng ta vẫn là đồng môn thủ túc!”
Giáp Ất Bính Đinh đánh trống reo hò đe dọa một trận.
Thường Ninh lạnh lùng: “Ngươi thích ăn cứt chó thì tự ăn đi, ta không đoạt thứ người thích.
“Ngươi…” Thích Lăng Ba giận dữ.
Thái Chiêu hít một hơi dài, phi thân lên, như đóa hoa tung bay nhẹ nhàng rơi xuống trước người Thường Ninh.
Thường Ninh nhìn thấy cô gái nhỏ đứng trước người mình, vẻ che lấp trong mắt từ từ tan, cánh tay vốn kéo căng trong tay áo từ từ buông.
Thái Chiêu giang hai tay, mỉm cười khuyên giải: “Các vị sư huynh sư tỷ, chuyện gì cũng từ từ, chuyện gì cũng từ từ mà!” Khi quay lại, thấy ánh mắt mát lạnh của Thường Ninh nhìn mình, hình như có ý cười.
Thích Lăng Ba cắn răng nói: “Hay, bay hay lắm, khinh công Lạc Anh Cốc danh bất hư truyền. Thái sư muội, muội tới thật là kịp thời, xem ra muội có chủ tâm đối nghịch với ta nhỉ.”
Thái Chiêu vừa mười lăm tuổi, cuộc đời ngoại trừ việc trọng đại như nhân hoành thánh và lửa chưng cá về nguyên tắc một bước cũng không nhường, đại đa số đều rất dễ nói chuyện. Giờ vừa ra Lạc Anh Cốc, cô mới phát hiện rất nhiều thứ mình vốn coi như chuyện thường thì bên ngoài lại cần nhiều lần trịnh trọng thanh minh —— danh môn chính phái, không thể ỷ mạnh hiếp yếu.
“Sư tỷ, vừa rồi bác Thích cố ý dặn dò ta xem trọng Thường sư huynh, chắc người cũng nghe được, sao lại để tiểu muội khó xử.” Thái Chiêu không cười, “Chúng ta làm vãn bối, không dám nói là san sẻ với cha mẹ trưởng bối, nhưng chí ít cũng đừng ở lúc mọi người đang dòm ngó mà gây thêm phiền cho bề trên. Dù Tuyết liên đan hiếm thấy trên đời, nhưng đâu phải có một không hai, sau này người trong tông môn hành tẩu giang hồ, sẽ luôn có cơ duyên lấy được Tuyết liên đan, đến chừng đó cho sư tỷ luyện công cũng đâu muộn.”
Thích Lăng Ba cắn răng nói: “Ta không ngại nói thật, tuy bảo khúc mắc giữa ta với tên Thường Ninh là khởi nguồn từ Tuyết liên đan, nhưng nếu không phải nhiều lần hắn ăn nói lỗ mãng, nhục mạ ta, ta cũng đâu phải người không biết nặng nhẹ! Nếu muội không tin, ngẫm lại chuyện trong phòng ban nãy đi, hắn ta chanh chua cũng không phải lần một lần hai!”
Thái Chiêu khẽ giật mình, quay nhìn Thường Ninh: “Ngươi nói sư tỷ gì thế.”
Thường Ninh mỉm cười trong mắt: “Ngươi hỏi lần nào.”
Thái Chiêu đành phải hỏi Thích Lăng Ba Thường Ninh đã nói câu gì chọc giận, Thích Lăng Ba giận run người: “Thái Chiêu, ngươi cố ý muốn lăng nhục ta!”
Lúc này cần đệ tử ngoại môn Giáp Ất Bính Đinh cống hiến lời kịch ——
Đệ tử Giáp mỏ nhọn: “Sư tỷ hòa nhã đưa cho họ Thường chén thuốc, họ Thường còn nói Tuyết Liên đan là thánh phẩm chữa thương, để sư tỷ uống như heo gặm nhân sâm…”
Đệ tử Ất má khỉ: “Rồi lúc sư tỷ cố ý tặng vải tốt cho họ Thường đo ni may áo, tiểu tử thúi này còn nói điệu bộ của sư tỷ rất giống chủ nhà giàu có lấy lòng nha đầu hầu phòng.”
Đệ tử Bính đầu dưa méo: “Ba tháng trước ở cạnh Thiên Trì sư tỷ đánh bại đệ tử yêu thích của Môn chủ Kim Đao môn, Nhị sư huynh tặng sư tỷ một cái tên thiệt là nhã ‘Thiên trì tiên tử’, Thường Ninh còn nói là Môn chủ Kim Đao môn muốn nịnh Tông chủ, mới bảo đệ tử cố ý thua sư tỷ. Chi bằng ‘Thiên trì tiên tử’ đổi thành ‘Kháo gia* tiên tử’.”
(*) dựa vào chaĐệ tử Đinh táo nứt: “Tháng trước…”
“Đủ rồi! Đừng nói nữa!” Thích Lăng Ba hận không thể trét bùn nhão dán miệng bốn tên đần này.
Thái Chiêu muốn cười, lại thấy không tử tế, mới dùng ánh mắt chất vấn nhìn Thường Ninh.
Thường Ninh thản nhiên nói: “Lời ta nói đều là thật lòng.”
Thái Chiêu trừng hắn: “Nói làm tổn thương người, túm lại là không đúng.”
Thường Ninh nhìn đôi mắt xinh đẹp thanh tịnh của cô gái đầy vẻ không tán thành, rốt cuộc thấp giọng nói: “Vết thương trên người ta còn chưa lành độc chưa lọc hết, sao rảnh đến độ chủ động gây hấn. Nếu không phải họ cứ đến trước mặt ta nói nhăng nói cuội, ta cũng lười lắm miệng.”
Thái Chiêu trong lòng chợt động, hình như có lý à.
“Nói hươu nói vượn, sư tỷ tình nguyện nói chuyện với ngươi là để mắt ngươi, ngươi còn chẳng nể mặt không biết xấu hổ!” đệ tử Đinh táo nứt cuối cùng cũng bổ sung được lời kịch chưa hết.
Thích Lăng Ba châm chọc nói: “Thái sư muội, muội nói xem, chả nhẽ muội nhất định phải che chở tên tiểu tử thúi này? Ta cũng không cần đập hắn cụt tay gãy chân, chỉ dạy dỗ tí chút thôi.”
Giáp Ất Bính Đinh ở phía sau cười nhạo:
“Đúng đó, sẽ không cụt tay gãy chân, chỉ ăn hai bữa cứt chó thôi!”
“Ha ha ha ha, cứt chó bổ lắm nha, không chừng vết thương họ Thường tốt lên đó!”
“Cao kiến à, các ngươi có biết nói chuyện không, là sư tỷ từ bi muốn dạy tên tiểu tử này quy củ Thanh Khuyết Tông đấy…”
—— chuyện này cũng rắm rối quá. Thái Chiêu vận đan điền ba vòng, gượng mỉm cười: “Sư tỷ bớt giận. Cô cô ta từng nói, hành tẩu giang hồ quan trọng nhất là hai chữ đạo lý, có một số việc rất đáng giận, nhưng vì có đạo lý, có phải đè lửa giận cũng phải nhịn.”
“Thường sư huynh chọc giận sư tỷ dĩ nhiên là đáng hận, nhưng dù sao hắn cũng là cốt nhục Thường gia còn sót lại, nếu sư tỷ thật sự ép hắn ăn cứt chó, Thường đại hiệp trên trời có linh thiêng sao nhắm mắt đây, huống chi hiện giờ Thường sư huynh đang có bệnh, thắng không anh hùng. Sư tỷ không ngại đợi chút, đợi đến khi Thường sư huynh khỏi hẳn, lúc ấy sư tỷ muốn ra sân lúc nào chỗ nào tiểu muội chắc chắn sẽ không nhiều lời một từ.”
Trên mặt Thích Lăng Ba hiện vài tia xấu hổ, nghĩ thầm cô nói thì dễ đó, đợi Thường Ninh phục hồi thật, nếu dở võ thì cũng thôi đi, lỡ võ nghệ cao siêu đời nào cô có thể lấy lại khẩu khí này.
“Với cả, văn có trường văn, võ có trường võ, dù sao Thường Ninh cũng chưa từng đụng một ngón tay lên người sư tỷ, nếu chân khí sư tỷ khỏe, chi bằng mắng lại đi. Sư tỷ người đông thế mạnh, ra dáng hung dữ chửi tên Thường Ninh một trận, chả phải giận cỡ nào cũng phun hết sao? Nếu sư tỷ tìm không ra từ, có thể xuống núi tìm mấy vị tiên sinh kể chuyện đến giúp, bảo đảm mắng một canh giờ cũng không trùng lặp.” Thái Chiêu vô vàn nhiệt tình bày mưu tính kế.
“Mắng, mắng gì chứ?” Thích Lăng Ba mờ mịt.
Thường Ninh ung dung bổ sung: “Người quái dị, sao tai họa, Thiên sát cô tinh khắc chết cả nhà, chó nhà có tang chạy trối chết, phế vật vô dụng trốn ở Thanh Khuyết Tông ăn cơm khô… nhiều lắm.”
Thích Lăng Ba mắng to: “Da mặt ngươi dày vậy, nói gì cũng đâu để bụng, ta phí sức chi!” Thứ gọi là mắng chửi tổn thương người, người bị chửi cũng phải để lọt vào lòng, kẻ như Thường Ninh như thế hỗn độn không để trong lòng, chửi cũng bằng không.
Thái Chiêu đói bụng đã lâu còn chưa được ăn cơm, cũng có phần không kiên nhẫn thêm nữa: “Hết lời ngon ngọt, nếu sư tỷ vẫn nghe không lọt, còn có cách khác.”
Nói xong, chỉ thấy cô nhẹ nhàng nhảy lên, túm một nhúm hoa lá trên cây hoa đào bên cạnh bóp trong lòng bàn tay, thân hình lập tức lóe về phía trước, như cái bóng bao trùm, nhanh như điện lách mình đến trước mặt năm người Thích Lăng Ba, sau năm tiếng ‘chíu chíu chíu chíu chíu’, Thái Chiêu nhảy về chỗ cũ, móc khăn tay lẳng lặng lau tay.
Đám Thích Lăng Ba cúi đầu, thấy năm người họ hoặc ngực hoặc vai dính mấy mảnh hoa lá.
Thái Chiêu lạnh lùng nói: “Mấy người cộng lại cũng không đánh lại ta, ta đã đồng ý với bác Thích trông chừng Thường sư huynh, nếu sư tỷ không ưng thì đi tìm cha mẹ và mấy sư huynh thưa nhé.” —— gặp lưu manh vô lại cố tình quấy, chủ quán cũng không cần khách khí.
Nói xong, Thái Chiêu dắt Thường Ninh quay lại bàn tiệc, sau lưng vọng đến tiếng chửi mắng của đám Thích Lăng Ba cô cũng lười nghe.
Kéo ống tay áo Thường Ninh quay lại chỗ ngồi trong góc, bạn nhỏ Thái Hàm đã hì hà hì hục tiêu diệt chiếc đùi gà thứ tư, Thái Chiêu trừng mắt mắng: “Bớt ăn thịt chút, người mày mập tròn rồi kìa, làm thịt bán được rồi đấy!”
Thái Tiểu Hàm buồn thương nói: “Chị thông cảm thông cảm em đi mừ, giỗ tổ xong em phải theo cậu đi viếng bà ngoại, lần này ít nhiều phải ở mấy tháng. Nhà bà ngoại chẳng những thỉnh thoảng phải đọc niệm Di Đà, còn phải ăn chay nữa.”
Thái Chiêu nhếch miệng: “Mày bớt nói nhảm đi, bà ngoại bệnh nặng, mày phải ráng dỗ lão nhân gia, đừng chọc bà điên lên!”
Bạn nhỏ Thái Hàm nước mắt tuôn trào: “Chị thật là lòng dạ độc ác, nếu không phải bây giờ chị phải bái sư phụ, chắc chắn cũng phải đi thăm ngoại, đến lúc đó chị có kén chọn cũng không phải là món mì hoành thánh nấu thịt giò trước hay thịt giò sau, mà là bạch tùng xào hay là bạch tùng ướp nấu! Còn bảo em phải giỏi dỗ bà ngoại nữa, nếu chị cùng em quy y xuất gia bà ngoại mới vui nhất, chị chịu sao?”
Thường Ninh nhịn không được cười khẽ, Thái Chiêu nguýt hắn, nói với thằng em thơ: “Bớt nói nhảm đê, ăn đùi gà của màii đeee… Đây là cái cuối cùng đó!”
Dạy xong Thái Hàm, Thái Chiêu kéo Thường Ninh ngồi xuống, đại mã kim đao đối diện hắn, ánh mắt sáng ngời. “Nói ngắn gọn, ta với ngươi quy ước ba điều đi. Thứ nhất, không được nói xấu cô cô ta! Thứ hai, không được nói xấu cha mẹ ta! Thứ ba, không được nói xấu trưởng bối kính yêu của ta… Tiểu Hàm nếu mày còn muốn tiếp tục ăn thịt thì không được xen vào!”
Thái Tiểu Hàm vốn định vạch chỗ sai của suy luận chị cả, nghe vậy vội vàng buồn bực im lìm cúi đầu ăn thịt.
Thường Ninh lấy tay áo khẽ che răng môi, lộ ra một đôi mắt đẹp mềm mại vui vẻ.
Thái Chiêu cũng phát hiện mình vừa mới có vô vàn chỗ hở, hiển nhiên là do giận đến hồ đồ. Cô gãi gãi má phấn, bắt đầu lại từ đầu:”…Vừa rồi không tính, quy ước ba điều lại lần nữa! Thứ nhất, ngươi không được nói xấu tất cả trưởng bối đáng kính của ta, âm dương quái khí cũng không được! Thứ hai, không cho phép ngươi gây hấn, gây chuyện thị phi, tự mình gây phiền phức bắt ta dọn dẹp rối rắm. Thứ ba… Thứ ba ta còn chưa nghĩ ra, sau này bổ sung.”
Thường Ninh hơi nhíu đuôi mắt dài đẹp, thấy sắp phản bác, Thái Chiêu cướp lời: “Chỉ cần ngươi thành thành thật thật, trước khi ngươi lành thương thế, ta sẽ coi chừng ngươi che chở ngươi, không để ngươi bị quấy rối khi nhục, thấy sao?”
Thường Ninh ý cười lạnh dần, mắt Thái Chiêu sáng rực nhìn hắn.
Thường Ninh chậm rãi nói: “Có Thích Tông chủ ở đây, chưa chắc ta thật sự gặp họa lớn.”
Thái Chiêu cười hừ trong mũi: “Ăn cứt chó có tính là họa lớn sao?”
Thường Ninh không cười. Thái Chiêu nhìn mảnh áo rách trên người Thường Ninh: “Thích Lăng Ba không phải người biết nén giận, tuy ngươi không lo đến tính mạng, nhưng khó tránh bị làm nhục. Ngươi cũng đừng giả vờ nữa, thật ra trong lòng ngươi đã chán ói đám ruồi đuổi mãi không đi rồi, nhưng thân bị ràng buộc này khác, vết thương chưa lành, không thể lỏng tay lỏng chân dẹp họ, phải vậy không.”
Thường Ninh ngưng mắt nói: “Ngươi rõ ràng rất chán ghét ta lại vẫn tự nguyện che chở, đây cũng là cô cô của ngươi dạy à?”
Thái Chiêu trầm tư một lát: “Cô cô ta là đại hiệp xương cứng ruột mềm chân chính, trừ ác giúp yếu, khuếch trương chính nghĩa, chưa từng so đo vui buồn của chính mình. Ta chỉ mong mình đừng bôi nhọ dạy dỗ của bà là được.”
Thường Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ một lát, chậm rãi nói: “Cha cũng hy vọng ta có thể trở thành người như ông, nhưng ta sợ là không thành.”
Thái Chiêu tự cho là rất khéo hiểu lòng người: “Đúng rồi, ngươi phải báo thù tuyết hận, dĩ nhiên phải trưng ra mấy phần sát khí và hung tàn, sao giống Thường đại hiệp đối đãi nhiệt tình, luôn mang thiện lành được.”
Thường Ninh thu tầm mắt, ánh mắt sóng sánh như nước trong rơi trên mặt Thái Chiêu, thấp giọng: “Ban nãy là ta không phải, không nên chỉ trích trưởng bối ngươi. Chỉ là ta nhớ tới một chuyện…” Giọng hắn bỗng nhiên mềm mại, ngón tay nhẹ nhàng sờ lên hoa văn hình con dơi* chen giữa áng mây trên bàn, “Trước khi cha lâm chung, nhắc ta trông nom một vị trưởng bối, một vị trưởng bối ta vô cùng xem thường —— nhát gan nhu nhược, vô tình vô nghĩa, ham phú quý an nhàn.”
*trong trang trí truyền thống tượng trưng cho hạnh phúc.“Trong lòng ta hết sức không muốn, trưởng bối là đúng sao? Cũng chưa chắc, nhưng lần lượt đều là lời của cha lúc lâm chung.”
Ngón tay của thiếu niên thon dài tái nhợt, đốt ngón tay rõ ràng có lực, nổi bật trên chiếc bàn trơn bóng màu nâu, thật đẹp cổ kính, đâu đấy như trâm bạch ngọc đặt trong chiếc hộp gỗ cổ xưa của dòng họ quý tộc dần dần suy yếu, khiến người vô cớ muộn phiền.
“Rốt cuộc là ngươi đồng ý hay là không?” Thái Chiêu kiên nhẫn.
Thường Ninh thu hồi vẻ buồn vô cớ, ánh mắt trầm tĩnh: “Một lời đã định.”
“Được.”
Thái Chiêu nhấc đũa đoạt từ trong đĩa của Thái Hàm chiếc đùi gà cuối cùng, trong ánh mắt lưng tròng chằm chằm của em thơ cắn một cái —— trừ bạo giúp yếu, từ người bên cạnh mà tính đi (nhưng không có ý định mở rộng phạm vi). Hi vọng cô cô trên trời có linh, sẽ không tức giận ăn không ngon.