21/

Cái gì tới vẫn sẽ tới.

Ngày hôm sau, hầu như mọi người đều biết Giang Hạc Nhất lớp mười hai hẹn hò với Lâm Ba Ba lớp mười một.

Tiểu Nhụy kích động quá xá, liên tục theo tôi hóng chuyện, ánh nhìn của các bạn cùng lớp cũng như có như không lướt qua người tôi.

“Nhìn không ra nha.”

“Đúng vậy, lợi hại lắm, đến trùm trường cũng thu phục được.”

“Thành tích của cậu ấy tốt như vậy, trông không giống người làm xằng làm bậy…”

Bọn họ thì thầm với nhau.

Tôi cúi đầu làm bài tập, nhưng sức lực trên tay không kìm được mà tăng thêm.

“Tất cả im lặng! Có muốn bị ghi tên không?” Lớp trưởng đứng lên nói một câu, những tiếng nói trong lớp cũng theo đó mà biến mất.

Hôm nay, dù là đến căn tin ăn cơm hay đi toilet, luôn có thể nhìn thấy người ta thảo luận về tôi, nói: “Cậu nhìn kìa, là Lâm Ba Ba.”

Thật giống như người tôi hẹn hò đã phạm tội gì ghê gớm lắm.

Giang Hạc Nhất nói với tôi rằng gia đình anh ấy rất cởi mở trong việc yêu sớm, nhưng điều kiện tiên quyết là không được làm bậy, học hành tử tế.

Nhưng ba mẹ tôi…

Bọn họ rất nghiêm khắc, thật khó mà nói…

Tan học, tôi đang thu dọn đồ đạc, đột nhiên nghe thấy tiếng ồn ở bên ngoài.

Tôi nghiêng đầu, nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Giang Hạc Nhất đi ngang qua cửa sổ, sau đó bước vào cửa và đi thẳng về phía tôi.

Những tia nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào toàn bộ lớp học, mặt mũi thiếu niên vừa dịu dàng vừa kiên định.

Tôi ngây ngẩn cả người, lúc phản ứng lại thì cặp sách trong tay đã được hắn lấy đi rồi.

“Chúng ta đi thôi.”

Hắn gióng trống khua chiêng tới đón tôi tan học, đây là chuyện tôi không ngờ đến.

Ánh nhìn của quần chúng có tốt có xấu, hắn che trước mặt tôi, tôi cũng chỉ có thể nhìn thấy hắn, còn những thứ khác thế nào tôi không thấy được.

Chúng tôi một trước một sau, lúc đi đến dưới bóng cây, hắn chợt dừng bước, đặt tay lên đ ỉnh đầu tôi, nói: “Đừng sợ.”

Tôi dừng bước, do dự trong chốc lát rồi ngẩng đầu nói với hắn: “Nếu như, em nói nếu như, nếu như người nhà em không đồng ý, muốn em chia tay anh thì sao.”

Hắn suy nghĩ một chút, sau đó nở nụ cười: “Em có thể đơn phương chia tay anh, nhưng sau này chờ thời cơ chín muồi, anh sẽ theo đuổi em lần nữa.”

Hôm đó chúng tôi đứng nhìn nhau rất lâu.

Tôi bị giáo viên gọi đến văn phòng nói chuyện, bọn họ nói thành tích của tôi tốt, không được yêu sớm trong thời điểm mấu chốt này.

Ba mẹ giống như trong dự đoán của tôi, hung hăng dạy dỗ tôi một trận.

Mẹ tôi còn định đánh tôi, nhưng bị ba tôi ngăn cản.

Tôi cố gắng thuyết phục bọn họ: “Con bảo đảm sẽ không ảnh hưởng đến việc học, nhất định thi đỗ.”

“Nam sinh đó, nhân phẩm và tính cách của anh ấy rất tốt, anh ấy cũng rất tốt với con.”

“Con còn nhỏ thì biết cái gì hả! Con phải phân biệt rõ! Đừng để đến lúc đó bị người ta gạt cũng không biết!” Mẹ tôi tức muốn chếc.

“Anh ấy sẽ không gạt con.” Tôi nói.

Cuối cùng, bọn họ thấy tôi kiên quyết như vậy nên không mạnh mẽ ép tôi chia tay nữa, nhưng họ dặn tôi phải giữ khoảng cách với hắn trong suốt cấp ba.

Mẹ tôi thở dài: “Tôi nói này, hay là để con bé chuyển trường đi.”

“Không được, sắp lên lớp mười hai rồi, làm gì còn thời gian để nó thích ứng với môi trường mới chứ.”

22/

Cuối cùng tôi và Giang Hạc Nhất quyết định giả vờ chia tay.

Ban ngày, chúng tôi nhìn như không liên quan gì đến nhau, cũng chẳng buồn nhìn nhau lấy một lần.

Buổi tối, kỳ thật lại lén lút nói chuyện trên điện thoại.

Ba mẹ vẫn không yên tâm, họ sợ tôi bị chuyện chia tay ảnh hưởng, có lòng tìm tôi khuyên bảo một hồi.

Tôi ăn một lượt hai bát cơm, lau miệng rồi nói với bọn họ:

“Ba mẹ đừng lo, con cương quyết lắm, chia tay thì chia tay, dù sao con cũng không thích anh ta mấy.”

Hai người thấy tôi ăn nhiều như vậy, hoàn toàn yên tâm, vui mừng gặp cho tôi một cái đùi gà.

Xin lỗi ba mẹ, sau này con nhất định sẽ hiếu kính hai người tử tế huhu…

Tôi về phòng ngủ rồi lập tức mở điện thoại lên, đúng lúc tin nhắn của Giang Hạc Nhất gửi đến.

Giang Hạc Nhất: [Mẹ anh hỏi là ai đề nghị chia tay, anh nói là em, kết quả em biết bà ấy nói gì không?]

Tôi: [Nói gì?]

Giang Hạc Nhất: [Bà ấy nói em vứt đẹp lắm.]

Tôi: [Ha ha ha ha ha ha!]

Cách màn hình, tôi cũng có thể nhìn thấy khuôn mặt tủi thân của hắn.

Giang Hạc Nhất: [Anh mặc kệ, ngày mai em phải cho anh hôn hai cái để xoa dịu trái tim nhỏ bé đang tổn thương này.]

Ồ —

Thì ra trùm trường Giang nhà ta cũng muốn được dỗ dành.

Bọn tôi vẫn duy trì liên lạc ngày qua ngày như thế.

Cách vài ngày, chúng tôi sẽ gặp nhau ở nơi không có ai, hoặc đi ăn cơm, xem phim bên ngoài trường.

Mỗi lần hẹn hò đều giống như đang đóng phim điệp viên.

Trong rạp chiếu phim đông người, hắn kéo thấp mũ lưỡi trai màu đen, một mực nắm chặt tay tôi.

Chờ sau khi tan cuộc, hắn nhất quyết hôn tôi trong thang bộ một lúc rồi mới bằng lòng để tôi đi.

Thời gian trôi qua rất nhanh, sau khi Giang Hạc Nhất thi xong, gia đình hắn có quyền có thế, đưa hắn đến Bắc Thành học y.

Xem ra chúng tôi không thể học chung trường đại học.

Nhưng không sao, khu vực Bắc Thành là mục tiêu của tôi.

Cho dù không chung trường thì chung một thành phố cũng đã là điều tuyệt vời.

Lên lớp mười hai, mỗi ngày đều ôn tập vô số dạng bài.

Thời gian đếm ngược trên bảng đen đánh vào lòng chúng tôi.

Giống như đang nhắc nhở chúng tôi chưa đến thời khắc cuối cùng thì không được buông lỏng.

Kỳ thi đại học kết thúc, tôi thuận lợi nhận được tin báo trúng tuyển của trường đại học A.

Sau khi biết được tin này, ba mẹ tôi còn xúc động hơn cả tôi nữa, họ gọi cho rất nhiều người thân bạn bè đến nhà uống rượu.

Tôi không có hứng thú, đành ngồi trên cây cầu gỗ ven sông, đung đưa chân nói chuyện điện thoại với Giang Hạc Nhất.

“Giang Hạc Nhất, bao lâu chúng ta không gặp nhau rồi?”

“Sao, nhớ anh rồi hả?”

“Có phải ở trường anh rất được yêu thích không?”

Nói xong, hình ảnh Giang Hạc Nhất cao ráo, lạnh lùng với chiếc áo blouse xuất hiện trong tâm trí tôi.

Chậc, nghĩ thôi đã rung động.

Bên kia cười khẽ, sau đó thấp giọng nói: “Bé ngốc, nhìn sau lưng em có gì kìa.”

Tôi quay đầu lại, thấy Giang Hạc Nhất mặc sơ mi trắng đứng mỉm cười phía bên kia cầu.

Gió thổi qua, tóc trên trán hắn vén lên để lộ đôi lông mày đẹp đẽ.

“Có… có anh.”

23/

Giang Hạc Nhất cong môi cười, giang hai tay về phía tôi.

Nỗi nhớ nhung bao ngày lập tức trào lên, tôi chạy đến chỗ hắn.

Hắn vững vàng ôm lấy tôi, tiện thể đi quanh vài vòng rồi cúi xuống nhìn tôi đùa:

“Có phải nhớ anh đến mất ăn mất ngủ không?”

Tôi ló ra từ trong lòng hắn: “Chưa đến nỗi đó.”

Kết quả người này lại đột nhiên ấn tôi vào lòng, nói: “Anh cho em đi chưa? Anh chưa ôm đủ mà.”

Tôi im lặng cười cười, yên tâm dựa vào lòng hắn, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ vững vàng của hắn.

Không biết từ khi nào, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một đứa nhóc, là họ hàng nhà tôi.

Con bé tết hai bím tóc, nhìn chúng tôi mỉm cười với chiếc kẹo m út trong miệng: “Dì nhỏ ơi, hai người đang làm gì vậy ạ?”

Mặt tôi bừng cái nóng lên, vội đẩy Giang Hạc Nhất ra.

“Tiểu Huỳnh, em không đi ăn cơm đi, chạy tới chỗ này làm gì?”

Tiểu Huỳnh nhìn tôi bằng đôi mắt tròn xoe như quả nho, nói: “Vậy dì nhỏ không ăn cơm là để chạy tới đây yêu đương vụng trộm với anh đẹp trai này ạ?”

Vãi lúa! Tôi kinh ngạc đến ngây người.

Giang Hạc Nhất cười, từ sau lưng tôi nói: “Con nhóc trẩu tre này, em học theo ai vậy.”

Tiểu Huỳnh lắc đầu, ngây thơ nói: “Em thấy phim truyền hình đều nói như vậy.”

“...”

“Em mau về nhà đi.”

“Ò.”

“Đừng nói lung tung nghe không, không là chị nói chuyện em thi không đạt cho mẹ em đấy.”

Tiểu Huỳnh mân mê môi: “Hừ, dì nhỏ xấu!”

Sau khi tận mắt nhìn đứa nhỏ rời khỏi, tôi thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nói với Giang Hạc Nhất: “Anh về đây mấy ngày?”

Hắn tự nhiên nắm tay tôi: “Chờ đến gần khai giảng.”

Tôi nói: “Chắc là em phải đi sớm hơn anh, em vừa lên đại học, có rất nhiều cần làm.”

Giang Hạc Nhất dịu dàng xoa đầu tôi, nói: “Vậy đến lúc đó anh đi nhập học với em.”

Lòng tôi vui vẻ: “Thật sao?”

Hắn nghiêng đầu, nhìn tôi cười: “Đỡ cho vợ anh vừa nhập học đã bị đàn anh dầu mỡ nào đó theo đuổi.”

“Tuyên bố chủ quyền?” Tôi vui cười hớn hở.

Hắn ừ một tiếng, xoa xoa mặt tôi, li3m môi dưới nói: “Không quan tâm chuyện khác nữa, bây giờ anh chỉ muốn tìm một chỗ vắng vẻ để hôn em.”

Không biết nghĩ như nào mà tôi buột miệng: “Chỉ hôn thôi hả?”

Giang Hạc Nhất càng cười một cách tùy ý hơn, anh đến gần tôi rồi nói nhỏ: “Vậy bé cưng còn mong đợi điều gì nữa?”

Mặt tôi bỗng chốc đỏ lên, lui về sau một bước.

“Em có mong gì nhiều đâu.”

Hắn hỏi đến cùng: “Anh cũng chưa nói em mong đợi nhiều mà.”

Cứ như vậy, tôi lùi hắn tiến, lưng tôi tựa vào thân cây to, hắn thuận thế ôm tôi vào lòng.

Nụ hôn sâu rơi xuống, hắn m út lấy môi tôi, cướp đoạt hơi thở của tôi.

“Sớm muộn gì cũng ăn em.”

24/

Mấy ngày sau, tôi và Giang Hạc Nhất đi Bắc Thành.

Tôi vẫn chưa dám thú thật với ba mẹ, đành nói dối rằng mình kết bạn với một chị em trong lớp.

Giang Hạc Nhất vừa đút tôi vừa quái gở nói: “Nào chị em, ăn kẹo nè.”

Buổi chiều nhập học, bởi vì Giang Hạc Nhất có việc nên chúng tôi tách nhau ra.

Bạn cùng phòng mới là hai cô gái rất đáng yêu, một người tên Hạ Đồng, người kia tên Lý Nhã, bọn họ đều rất hài hước.

Đến tối, cả hai cùng la hét vì diễn đàn trường bùng nổ.

Tôi dọn dẹp đồ đạc xong, thuận miệng tiếp lời: “Cái gì bùng nổ vậy.”

“AAA! Nam sinh này đẹp trai quá đi mất! Cũng là tân sinh viên sao?”

“Tuyệt vời tuyệt vời! Đây chính là nam chính tiểu thuyết xé sách bước ra! Khuôn mặt này, vóc người này…”

Hai người họ kích động không thôi, vẻ mặt si mê.

Tôi thầm nghĩ, chẳng lẽ còn đẹp trai hơn Giang Hạc Nhất? Dù sao hắn cũng là người đẹp trai nhất mà tôi từng gặp.

“Ba Ba, cậu mau đến xem đi!” Hạ Đồng vẫy tay với tôi.

Tôi tò mò bước qua, nghiêng đầu nhìn, ngẩn người.

Chàng trai trong ảnh đang mua nước, lông mày hắn rũ xuống, góc nghiêng mặt hoàn hảo, dáng vẻ bình thản.

Đây không phải Giang Hạc Nhất thì là ai?

Lại có thể bị chụp lén đăng trên diễn đàn học tập của chúng tôi. Kết quả làm cho tất cả mọi người đều tưởng hắn học cùng trường.

Bên dưới có rất nhiều bình luận xin cách thức liên lạc, ngành, họ tên,...

Tôi ho vài tiếng, đau đầu nói: “Đây là bạn trai tớ.”

Hai người trừng mắt, không thể tin nổi nhìn tôi.

“Thật… thật hả? Bạn trai cậu?”

“OMG chị em ơi! Cậu được đó! Quen nhau từ khi nào vậy?”

Tôi xấu hổ cười cười: “Lớp mười một.”

Hai người họ lại thổn thức: “Vậy cũng lâu rồi.”

Nói xong, Lý Nhã hóng hớt lại gần, meo meo hỏi: “Vậy các cậu… phát triển đến bước nào rồi?”

Tôi còn chưa kịp suy nghĩ Hạ Đồng đã thêm một câu: "Hắn có được không?"

Ầm! Mặt tôi đỏ lên trong nháy mặt.

"Các cậu nói gì đó! Không được háo sắc!”

"Không thể nào, không thể nào, nhìn phản ứng này của cậu…” Bọn họ nhìn tôi đầy ẩn ý: "Bạn trai đẹp như vậy, cậu không nghĩ đến chuyện giở trò với anh ấy à…”

Tôi đột nhiên nhớ tới lúc ở trong lòng Giang Hạc Nhất, cảm giác rắn chắc trên người hắn.

Hẳn là… lợi hại lắm nhỉ.

Đáng giận, bọn họ quả thực đã nhắc nhở tôi.

Hẹn hò lâu như vậy rồi mà tôi chưa chấm m út được miếng nào của hắn.

Ý tưởng này vừa nảy lên đã lặp đi lặp lại trong đầu tôi.

Buổi tối, Giang Hạc Nhất đón tôi ra ngoài chơi, bọn tôi đi dạo trên con đường đầy cây ngô đồng.

Hắn cau mày: "Lâm Ba Ba? Bạn trai còn cần nhìn lén sao?”

Đúng vậy, trong suốt lúc đó tôi vẫn luôn đáp lời hắn câu được câu mất, thuận tiện nhìn trộm người hắn.

Cuối cùng, hắn đẩy tôi vào tường, tiến sát lại, cười xấu xa nói:

"Sao hả, có ý kiến gì với anh?”

25/

Lưng tôi kề sát tường.

Đôi mắt Giang Hạc Nhất như phát sáng dưới ánh trăng.

Hắn nâng tay, đầu ngón tay quấn lấy lọn tóc tôi.

"Vợ anh… muốn mở mang đầu óc rồi?”

"Gì chứ.” Tôi đẩy hắn ra, hai má ửng hồng, lắp bắp nói: "Em, em phải về trường đây.”

"Anh đưa em về.” Giang Hạc Nhất quan tâm nắm tay tôi, nhắc đến: “Em ở ký túc xá quen chưa? Không quen thì có thể đến chỗ anh, nhà anh có phòng trống.”

!!?

Vậy không phải là ở chung sao?

Không, không được!

Tôi miên man suy nghĩ, đầu lắc như cái trống bỏi.

Giang Hạc Nhất đè đầu tôi lại, buồn cười nhìn tôi: "Em làm gì đấy?”

Tôi phản ứng lại nhìn hắn, cố gắng che giấu suy nghĩ của mình, cười ha ha hai tiếng rồi nói: "Quen rồi, hai bạn cùng phòng rất hợp tính.”

"Ừm.”

Giang Hạc Nhất đăm chiêu.

Trên đường rất ít người, đèn đường phát ra ánh sáng vàng ấm áp hòa lẫn vào bóng tối.

Mái tóc đen mềm mại và có phần lộn xộn của hắn nằm gọn gàng trên trán, lông mi dài tạo thành viền bóng dưới mi mắt.

Tôi nhìn đến mê mẩn, kết quả hắn bất ngờ quay đầu, kề sát vào tôi, cúi đầu hỏi: “Thật sự không cân nhắc qua chỗ anh à?”

Tôi đỏ mặt, vội dời ánh nhìn sang đường lớn:

"Không, không cần đâu.”

Hắn ôm vai tôi, buông bỏ suy nghĩ, kề môi sát tai tôi cười nhẹ, nói: "Đèn tối như vậy mà anh cũng thấy được lỗ tai đỏ bừng của em đấy, không phải em sợ anh ăn em chứ, hửm?”

Nói xong hắn nhẹ nhàng thổi một hơi, hơi nóng phả lên da thịt tôi.

"Giang Hạc Nhất!” Tôi quát.

Hắn cười: "Ừm, anh đây.”

"Không đếm xỉa đến anh nữa.” Tôi hừ một tiếng, đi nhanh qua người hắn.

"Được rồi, không đùa em nữa, đợi anh đi mà, bé lùn đi nhanh thế.” Giang Hạc Nhất vừa cười vừa đuổi theo.

Đến cổng trường, tuy rằng là buổi tối nhưng vẫn kha khá người, trong đó tôi vừa nhìn đã thấy hai chị em cùng phòng.

Chỉ là xem tình hình này…

Quả nhiên, nhìn thấy tôi đi gần Giang Hạc Nhất, hai mắt họ phát sáng, đồng thời ghé vào nhau thầm thì nói nhỏ.

Bạn học xung quanh nhẹ nhàng nói: "Này nhìn kìa, đó không phải là cậu bạn đẹp trai siêu hot trên diễn đàn trường chúng ta à?”

"Không ngờ đã có bạn gái rồi.”

Bọn họ nhìn thoáng qua đôi tay đang nắm chặt nhau của chúng tôi.

"Được rồi, anh về đi, em đi đây.”

Nói xong, tôi định đi về phía bạn cùng phòng.

Giang Hạc Nhất đột nhiên kéo tôi lại, hôn lên môi tôi một cái. Cách đó không xa cùng lúc vang lên tiếng hét chói tai vì kích động của bạn cùng phòng.

“Wow, ngọt quá đi mất!”

"Đi đi.” Hắn buông tôi ra.

Tôi bụm mặt, cũng không dám đi tìm bạn cùng phòng nữa mà chạy thẳng vào trường.