Ngoại trừ Lục Kiêu vẫn mang vẻ mặt lãnh đạm, mọi người trong Ngưu Đầu trại nhất thời sợ đến câm nín, Tiêu Hầu Nhi càng sợ cứng đờ cả người, sững sờ một lúc mới quay đầu lại nhìn Thần Niên, khiếp đảm kêu lên: “Sư tỷ”.

Thần Niên lạnh lùng nhìn y, nói: “Ngươi muốn đi tìm chết thì đi một mình, đừng lôi Đại Ngốc theo”. Nàng ngồi xuống một khối đá, thản nhiên nói: “Chẳng phải ngươi nghĩ cứ đi gây sự trước, sau đó khiến ta không thể không xuống núi sao? Ngươi đi đi, ta ngồi đây, người cứ xem ta có xuống cứu ngươi không”.

Tiêu Hầu Nhi và Thôi Tập đích thực có bàn tính như vậy, giờ bị Thần Niên nói toạc ra, cả hai đều ngượng ngập không nói nên lời. Ôn Đại Nha toan bước lên hòa giải, nhưng chưa kịp mở miệng thì đã bị Thần Niên lườm một cái, đành phải lùi về sau, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Thần Niên hỏi Tiêu Hầu Nhi: “Ta hỏi ngươi, điều thứ nhất của trại quy là gì, ngươi có nhớ không?”.

Kẻ không nghe hiệu lệnh, tùy ý làm bậy, có thể giết.

Tiêu Hầu Nhi bất giác run cầm cập, giờ mới thật sự sợ hãi, chợt nghe Thần Niên lại chậm rãi hỏi tiếp: “Tiêu Hầu Nhi, có phải ngươi cảm thấy thuộc hạ của ta chỉ có mười mấy người của ngươi, nên ta không nỡ giết một ai cả? Hay ngươi nghĩ ngươi là sư đệ của ta, nên ta không thể giết ngươi?”.

Giọng nàng tuy hòa hoãn nhưng trong đó lại thoáng lộ vẻ uy nghiêm và ớn lạnh. Tiêu Hầu Nhi sợ đến nỗi vội quỳ xuống trước Thần Niên, xin lỗi: “Đại đương gia, đệ sai rồi, người hãy tha cho đệ lần này”.

Thần Niên nghe vậy mỉm cười, nói: “Tha cho ngươi lần này? Vậy lần sau thì sao? Các ngươi dám bằng mặt không bằng lòng với ta hết lần này đến lần khác, chẳng phải là vì thấy ta mềm lòng nương tay sao?”.

Mọi người sợ đến nín lặng câm lời, giữa lúc yên ắng, chợt nghe trên núi truyền đến một tiếng cười quái dị, khi tiếng cười đã dứt, chợt nghe một giọng nói the thé vang lên: “Ôi, khá khen cho một cô em lợi hại, đại ca, chẳng lẽ đấy là Tạ tứ nương sao?”.

Lại một kẻ khác cười bảo: “Chứ còn gì nữa, kẻ đứng như con chim cút phía bên kia chẳng phải là Ôn Đại Nha sao!”.

Ôn Đại Nha hơi căng thẳng huých huých vào người Thần Niên, thấp giọng nói: “Lưu Diêm Vương! Là Lưu Diêm Vương và Hắc Bạch Vô Thường dưới tay gã!”.

Thần Niên nghe vậy bất giác nhíu mày, đưa mắt nhìn Lục Kiêu, hỏi: “Chúng đến từ bao giờ?”. Với thính lực của Lục Kiêu, không thể nào không phát hiện được bọn chúng.

Quả nhiên nghe Lục Kiêu thờ ơ đáp: “Đến được một lúc rồi, ta thấy cô đang dạy dỗ người ta nên không ngắt lời cô”.

Thần Niên nhất thời không còn gì để nói, im lặng nhìn Lục Kiêu, lại không thể nói được gì.

Lúc này, đám Lưu Diêm Vương dẫn theo hai mươi mấy tên thuộc hạ đã đến gần, thấy Thần Niên một mực ngồi trên núi đá không chịu quay lại, Hắc Vô Thường lại cất giọng the thé cố ý khích nàng: “Tạ tứ nương một mực không dám quay người lại, chẳng lẽ dung mạo xấu xí quá không dám để người ta thấy?”.

Bạch Vô Thường ở bên kia cũng bật cười, hùa theo bảo: “Dáng vẻ xấu xí cũng không sao cả, đúng lúc về dưới trướng chúng ta, đợi sau này tìm thêm một kẻ xấu xí khác nữa, vừa vặn xứng đôi đầu trâu mặt ngựa”.

Đám người của đỉnh Hổ Khẩu nghe thế cùng cười hô hố, người bên Ngưu Đầu trại thì bị kịch động đến biến sắc. Đại Ngốc giơ đôi chùy đá toan tiến lên, ngay cả Tiêu Hầu Nhi cũng nhảy từ dưới đất lên, muốn lao sang liều mạng với bọn chúng.

Thần Niên quát khẽ giữ cả hai lại, lạnh lùng liếc mắt nhìn một cái rồi mới không chút hoang mang đứng lên trên tảng đá, chậm rãi quay đầu lại nhìn đám người Lưu Diêm Vương. Vì không làm buôn bán, nàng cũng không dùng khăn đen che mặt, tuy là mặt mộc, nhưng dung nhan cũng vô cùng xinh đẹp, ánh mắt khi chuyển động dường như có thể câu hồn đoạt phách.

Đừng nói đám sơn tặc tầm thường, đến cả Lưu Diêm Vương lẫn Hắc Bạch Vô Thường cũng nhìn đến ngây người, đớ lưỡi không nói nên lời.

Ánh mắt Thần Niên lướt qua cả đám, cuối cùng dừng lại nơi gã đàn ông sắc mặt xanh xám mặc đồ trắng, đoán hắn là Bạch Vô Thường, liền mỉm cười với hắn: “Nếu ngươi muốn tìm một kẻ phối với mặt ngựa của ta thì e là hơi khó”.

Bạch Vô Thường há hố mồm, chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, nhất thời không thể phát ra tiếng.

Lưu Diêm Vương lại hoàn hồn trước, chân đạp lên tảng đá bên cạnh, bày ra một tư thế tự cho là phóng khoáng, hơi ngả người về phía trước, nhìn Thần Niên, cười bảo: “Không thể tưởng tượng được lại là một tiểu nương tử xinh đẹp thế này, Tạ cô nương, nếu có dáng dấp thế này thì tội gì phải khổ, chi bằng làm áp trại phu nhân của ta đi. Ta nhất định sẽ thương hương tiếc ngọc, cung phụng nàng như Bồ tát, chịu không?”

Thần Niên thong thả lắc đầu: “Không được”.

“Tại sao?” Lưu Diêm Vương nhíu mày, cười nói.

Thần Niên còn chưa đáp, Lục Kiêu đã bất ngờ lên tiếng: “Bởi ngươi không sống được qua hôm nay đâu”.

Lưu Diêm Vương biến sắc, nhìn Lục Kiêu, cười nhạt hai tiếng, nói: “Khẩu khí của các hạ thật lớn, nói mà không sợ đau đầu lưỡi”.

“Có đau đầu lưỡi hay không, thử là biết liền”. Lục Kiêu ôm loan đao muốn tiến lên lại bị Thần Niên đưa tay ngăn cản.

“Ta lên. Chỉ gã, không đáng cho ngươi ra tay”. Thần Niên nhẹ giọng nói, nàng đang tính lập uy với đám Tiêu Hầu Nhi, không ngờ lại có người đến tận cửa để nàng dùng, thật là đúng lúc để nàng có thể diễn một màn giết gà dọa khỉ.

Lưu Diêm Vương vừa thấy Thần Niên dám không coi gã ra gì, lửa giận bốc lên, bàn tay với vào thắt lưng, lỏng ra rồi siết lại, cây roi thép chín khúc cột trên lưng đã nằm trong tay, cười dâm đãng bảo Thần Niên: “Nếu người đẹp đã muốn thử roi của ta thì phóng ngựa tới đây đi”.

Thần Niên sắc mặt bình tĩnh tiến lên, tay cầm đao thép đặt ngang trước người, giọng nói lạnh lùng: “Được”.

Vừa nói chuyện vừa động thân mình, đánh về phía Lưu Diêm Vương.

Lưu Diêm Vương thầm cười nhạt, cây roi thép chín khúc trong tay gã giỏi nhất chế ngự những thứ binh khí như đao kiếm, làm đối phương căn bản không thể đến gần. Gã nhìn một cô nương xinh xắn như Thần Niên, ban đầu vốn có đôi chút cảm giác coi thường, thấy nàng liều lĩnh tấn công liền truyền nội lực vào thân roi, xuất một chiêu “Bạch xà thổ tâm”, đầu roi đâm thẳng về phía Thần Niên.

Thần Niên nhìn có vẻ liều lĩnh nhưng trong lòng hiểu rất rõ. Trước kia Tịnh Vũ Hiên đã từng dặn nàng, muốn giao đấu với cao thủ dùng roi bậc này, hoặc sử dụng binh khí như trường côn này nọ để cuốn chặt lấy roi của gã, buộc hắn không thể không buông roi trong tay, hoặc ngươi so tốc độ với gã, đấu giáp lá cà với gã để roi của gã không có đất dụng võ.

Nàng nhanh chóng nghiêng người né chiêu này của Lưu Diêm Vương, sau đó liền lao về phía trước do thám, khi cách khá gần, không đợi gã vung roi, trường đao trong tay nàng đã chém vào trước người gã.

Lưu Diêm Vương không ngờ thân thủ Thần Niên lại linh hoạt như vậy, tốc độ cũng rất nhanh, sau khi tránh được một kích của gã còn có thể đánh trả một chiêu. Hai tay gã cầm roi đánh rơi lưỡi đao của Thần Niên, định bụng quấn quanh trường đao của nàng. Thần Niên sao cho phép gã cuốn lấy trường đao của mình, lưỡi đao chỉ vừa chạm đến roi thép đã thu về cực nhanh, cổ tay xoay một cái đổi sang hướng khác, đâm xiên vào mạng sườn Lưu Diêm Vương.

Tịnh Vũ Hiên mới truyền dạy cho nàng bộ đao pháp này, đặc biệt dùng khi giao đấu cận thân, chiêu thức nhanh lẹ biến ảo, đao nào đao nấy không rời những chỗ hiểm của đối phương, chỉ trong chốc lát đã làm cho Lưu Diêm Vương có phần chật vật. Có điều, Lưu Diêm Vương đã có thể xưng bá mạn Bắc Thái, tay nghề quả cũng có chút bản lĩnh, hơn mười chiêu đã nhận ra điểm tinh diệu trong bộ đao pháp của Thần Niên, lập tức không để ý gì nữa, nhếch nhác lăn dưới đất một vòng, tránh lưỡi đao của nàng, roi dài trong tay múa tròn xung quanh, lập tức bảo vệ mình kín không kẽ hở.

Lưu Diêm Vương chỉ thủ không công như thế, trong thời gian ngắn, Thần Niên không tìm được sơ hở của gã, lại không có được sức lực dũng mãnh như Lục Kiều, cũng đành hết cách.

Bọn họ liên tục giao đấu giữa lưng chừng núi, đám người Trịnh Luân trên đường núi cũng đã đến gần. Thân binh ngoài xe nghe có tiếng đánh nhau trên sườn núi, không khỏi ngước mắt lên nhìn, nhưng vì cách khá xa lại vướng cây cối núi non che phủ nên không nắm được rõ tình hình, bèn bẩm báo Trịnh Luân: “Tướng quân, hình như có người đánh nhau trên sườn núi”.

Trịnh Luân nội công thâm hậu, tuy thân ở trong xe song cũng nghe thấy những tiếng động đó từ lâu, giờ nghe thuộc hạ bẩm báo, liền lên tiếng hạ lệnh: “Đi xem là ai”.

Thân binh nọ xuống ngựa, dẫn hai thủ hạ giỏi giang đi xem xét, một lát sau trở về, miêu tả lại tình hình giữa hai người của trại Ngưu Đầu và đỉnh Hổ Khẩu cho Trịnh Luân nghe.

Trịnh Luân nghe xong cũng trầm mặc, hắn khác Khâu Tam, trước kia không hề biết Thần Niên ở trong núi Thái Hành, cũng chỉ đoán vị “Tạ tứ gia” đột nhiên xuất hiện nọ có thể có liên quan đến Thần Niên, không ngờ lại là nàng thật. Nhất thời, tâm tình Trịnh Luân hết sức phức tạp, không thể nói ra được là cảm giác gì.

Lần cuối cùng hắn nghe được tin tức của Thần Niên là nghe nói nàng theo Lục Kiêu đi về phương Bắc. Hắn còn tưởng nàng sẽ hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời thế tử gia, biến mất khỏi cuộc đời hắn, không ngờ nàng lại xuất hiện ngay trước mắt.

Không hiểu tại sao, trong đầu Trịnh Luân hiện lên tình cảnh lần cuối cùng hắn nhìn thấy Thần Niên, nàng áo sống xộc xệch co mình trên giường Hạ Trạch, thân thể khẽ run lên, hai mắt rưng rưng nhìn hắn, ánh mắt toát lên vẻ bi phẫn và tuyệt vọng. Hắn nhìn nước mắt chậm rãi lặng lẽ chảy xuống dọc khuôn mặt nàng, cũng như đêm hôm đó, bàn tay hắn giữ chặt cổ nàng, cùng nàng nấp sau thân liễu nghe lời ong tiếng ve của hai cô thị nữ bên ngoài, mà không biết nàng đã rơi nước mắt từ bao giờ.

Trịnh Luân bất giác cúi đầu nhìn bàn tay mình, đã lâu như vậy rồi mà lòng bàn tay vẫn còn cảm nhận được hơi nóng của giọt nước mắt kia, nóng đến bỏng tay. Hắn im lặng ngồi một hồi mới hỏi lại thân binh kia: “Có ai phát hiện ra các ngươi không?” 

Thân binh đáp: “Không ạ, hai người nọ đánh nhau rất dữ dội, người đôi bên cũng không ai để ý đến những chỗ khác”.

Lời thân binh này nói quả không sai, nơi mấy sườn núi, Thần Niên và Lưu Diêm Vương đã đấu được mấy trăm chiêu. Lưu Diêm Vương biết đao pháp của Thần Niên tàn nhẫn, cái roi thép hoặc quay từ trên xuống dưới, hoặc quét ngang hoặc vút chếch, không cho nàng có cơ hội đến gần. Thần Niên không thể giao đấu cận thân với gã, cũng đành né trái tránh phải, dựa vào thân pháp để lánh chiếc roi như rắn độc kia.

Xem chưa được bao lâu, lòng bàn tay của Ôn Đại Nha đã ướt đẫm mồ hôi, đến gần Lục Kiêu nói nhỏ: “Lưu Diêm Vương nổi danh đã khá lâu rồi, dù sao đại đương gia vẫn còn trẻ, đừng để chịu thiệt thòi thêm nữa”.

Lục Kiêu lại không trả lời, Ôn Đại Nha bất giác ngẩng đầu nhìn hắn thì thấy hắn đang hết sức chăm chú quan sát trận giao đấu, hoàn toàn mắt điếc tai ngơ trước lời mình nói. Ôn Đại Nha bất giác kéo ống tay áo Lục Kiêu, gọi khẽ: “Lục Kiêu?”.

Giờ Lục Kiêu mới lãnh đạm đưa mắt nhìn một cái, song vẫn chẳng nói chẳng rằng, rồi khóa chặt ánh mắt mình nơi Thần Niên. Hắn đứng đó yên tĩnh như vậy, Ôn Đại Nha chợt có thứ ảo giác rằng Lục Kiêu tựa loài mãnh thú đang đi săn, nhìn thì có vẻ thờ ơ nằm trong bụi cỏ, nhưng chẳng biết khắc nào sẽ nhanh chóng lao vút ra, giết chết con mồi dưới vuốt mình.

Ôn Đại Nha thầm an lòng, nhích sang bên cạnh một bước, chú tâm theo dõi trận giao đấu.

Cây roi thép của Lưu Diêm Vương làm Thần Niên không thể tiến lại gần, mà Thần Niên phải dựa cả vào thân pháp khéo léo mới có thể ra khỏi tầm roi, mất rất nhiều sức. Một lát sau, nàng bắt đầu thở dốc, sắc mặt cũng đỏ bừng, thân thể càng lúc càng chậm chạp, hoàn toàn khác với phong thái nhẹ nhàng trước đó.

Thấy nàng như vậy, mọi người trong Ngưu Đầu trại cũng thầm kinh hãi, đám đình Hổ Khẩu lại không nhịn được vẻ hớn hở ra mặt, Hắc Vô Thường nọ lại càng cất giọng eo éo cười nói: “ Đại ca, huynh phải dùng roi cẩn thận nhé, nhất định đừng làm khuôn mặt của mỹ nhân bị thương!”.

Bụng dạ Lưu Diêm Vương có phần hả hê, chiếc roi thép giăng vụt đan cài, thay đổi liên tục, vài lần suýt trúng người Thần Niên.

Nhìn nụ cười đắc ý trên mặt Lưu Diêm Vương, Thần Niên thầm cười nhạt, dưới chân cố tình khựng lại, vờ như vấp phải đá mà loạng choạng một bước, lộ ra sơ hở cho gã thấy.