Cứ thế Tiêu phủ và Lưu gia chuẩn bị hôn sự cho hai người trẻ tuổi, Cố thị đứng giữa làm mai nhận được không biết bao nhiêu là lợi lộc, mặt mày thị mừng vui hớn hở. Nhưng nhắc đến của hồi môn của Quân ca nhi thì lại rặt một bộ vắt cổ chày ra nước: "Đáng thương anh chị tôi qua đời chỉ để lại miếng đất tàn không đáng mấy đồng tiền. Tôi làm cô cũng nuôi nó khác gì cậu ấm cô chiêu nhà người ta đâu, một tháng tốn đến mấy lượng bạc chứ chả chơi, toàn bộ đều là tiền riêng của tôi cả. Nay tìm nhà chồng đàng hoàng cho nó, nó không cảm ơn tôi thì thôi còn bắt tôi chi tiền cho nó nữa à?" Thị nói thế nhưng chồng thị lại là người sỉ diện, cuối cùng cũng chuẩn bị một ít cho Quân ca nhi.

Hôn sự với đại thiếu gia Tiêu phủ dự định sẽ diễn ra vào nửa năm sau, nhưng Lưu phu nhân lại đợi không kịp nữa, bà vội vàng đón Cố Quân vào Tiêu phủ, bảo là để cậu học tập quy củ trong phủ. Nhưng người sáng suốt đều nhìn ra bà là sợ ba thiếu gia họ Lưu làm bẩn Quân ca nhi. Cố Quân cũng muốn đi ngay, cậu nhanh chóng thu xếp đồ đạc cùng với lão bà tử. Cậu trú tại Lưu phủ gần một năm nay cũng không có mấy món đồ, đừng nói là quần áo mới, ngay cả đôi giày cậu đang mang cũng là đồ cũ của Lưu lão gia, đi cả năm vẫn chưa thay giày mới. Cậu nắm tay lão bà tử đi ra cửa lớn, quay người lại dập đầu lạy cô dượng rồi bước vào cổ kiệu của Tiêu phủ.

Lão bà tử tuổi cao sức yếu, lại là bà vú của mẹ Cố Quân, Cố Quân trước giờ luôn luôn kính trọng bà, cậu không nỡ để bà đi bộ, liền để bà ngồi trong kiệu với mình. Bà nhìn ngó nghiêng quanh chiếc kiệu to rộng, nhịn không được buột miệng hô to đẹp quá, bên trong kiệu không chỉ đốt hương liệu mà còn bày biện đồ ăn vặt, bà sờ sờ vài cái, tò mò nói: "E là Quân ca nhi không chỉ gả cho nhà đại phú quý thôi đâu, lão sống tới từng này tuổi còn chưa bao giờ thấy cổ kiệu lộng lẫy như vậy."

Tiêu gia há chỉ đơn thuần là nhà đại phú quý, nay Tiêu thái phó trong triều cũng đã là một tay che trời.

Hôm nay hoàng thượng nhắc chuyện muốn thả cung nữ trong cung ra ngoài. Tiên đế một năm tuyển tú ba lần, đến hôm nay số người trong cung đã lên hàng vạn. Nếu so sánh với thời của Mạt đế tiền triều thì con số này đã là gấp đôi. Người nhà của các cung nữ vẫn luôn mong chờ con gái được hồi hương, hi vọng hoàng thượng có thể khai ân.

Hoàng thường vừa dứt lời thì một vị triều thần liền đứng ra nói: "Bẩm hoàng thượng, theo quy định Thái Tổ lập ra thì cung nữ phải đủ hai mươi lăm tuổi, sau đó được nội thị thẩm tra toàn diện mới được xuất cung trở về nhà. Đây là quy định của tổ tông, không thể làm trái."

Tiêu thái phó ngồi trên ghế làm bằng gỗ đàn, trong lịch sử tiền triều cũng có trường hợp hoàng thượng ban ghế ngồi cho trọng thần, mà việc Tiêu Trọng Nhụ ngồi ghế dựa khi lâm triều kể từ lúc tân hoàng lên ngôi tới nay vẫn luôn được duy trì. Xem tình hình triều chính hôm nay có thể thấy chiếc ghế trên đỉnh kia cùng lắm chỉ là hình thức, mà cái ghế này của Tiêu thái phó mới là "Long ỷ" đích thực.

Khi hoàng thượng đề cập tới chuyện này thì Tiêu Trọng Nhụ ngay lập tức buông ly xuống, khẽ liếc hoàng thượng một cái. Tiểu hoàng thượng hiển nhiên chưa thương lượng trước chuyện này với Tiêu thái phó.

Hoàng thượng năm nay mới mười hai tuổi, trên người khoác bộ long bào nặng nề, bộ mặt non nớt tái nhợt. Thấy thái phó vừa liếc mình đã vội lắp bắp: "Tháng trước, trong cung, trong cung có người chết đói..." Hiện tại quốc khố cạn kiệt, trước đó Tiêu thái phó đã cắt giảm bớt chi phí trong cung, nhưng số người hầu quá nhiều, ăn không đủ no là chuyện bình thường, lại không ngờ có người chết vì đói.

Sau đó quần thần vì chuyện này mà cãi nhau xôn xao. Tuy đa số đều là vây cánh của Tiêu gia nhưng giữa mấy lão cũng phân ra các phe phái nhỏ lẻ nữa. Tiêu thái phó hiện không lên tiếng, bọn họ cứ thế tranh cãi ỏm tỏi. Tiêu Trọng Nhụ đợi một lát mới cất tiếng: "Hoàng thượng có ý thả cung nữ, đó chính là tấm lòng nhân đức của hoàng thượng." Có người chưa kịp vui mừng đã nghe hắn nói tiếp: "Nhưng chúng ta không thể bãi bỏ quy củ của tổ tông được. Nếu cải cách sửa chữa trong một sớm một chiều, chỉ e sẽ để lại mối họa ngầm về sau."

"Vậy thái phó...thấy thế nào mới ổn thỏa?" Hoàng thượng dè dặt hỏi.

Tiêu Trọng Nhụ bèn đáp: "Hiện nay quốc khố đang hạn hẹp, số cung nữ quả thật đã lên mấy vạn, người đông mà năng suất chỉ bằng một phần mười, hàng tháng tiêu phí trên dưới hai mươi vạn lượng. Nay người nhà cung nữ đã tỏ ý muốn chuộc con gái về thì cứ như vậy đi, cung nữ bát phẩm trở xuống mỗi người nộp năm lượng bạc, từ bát phẩm đến lục phẩm mười lượng, ngũ phẩm trở lên nếu chưa đủ hai lăm tuổi muốn xuất cung phải nộp một trăm hai mươi lượng. Tất cả xung vào công khố. Thả người nhưng vẫn phạt tiền, không vi phạm luật lệ. Thứ nhất là làm đầy quốc khố, thứ hai là cho cung nữ về quê đoàn tụ gia đình, vẹn toàn cả đôi bên."

Triều thần vừa nghe hắn nêu ý kiến xong thì thay phiên nhau phụ họa theo. Tiểu hoàng đế há hốc mồm thở dốc hồi lâu vẫn không thể thốt ra tiếng nào.

Sau khi bãi triều, hoàng thường liền vời Thái phó đến thư phòng nghị sự.

Nội thị đóng cửa lại, lui ra ngoài. Tiêu Trọng Nhụ ngồi trên ghế, cầm nắp tách trà chậm rãi huơ huơ. Tiểu hoàng thượng đi đến trước mặt Thái phó, đầu đầy mồ hôi lạnh, miệng thở phù phù quỳ xuống. "Thái phó, ta...ta sai rồi." Nói xong, òa khóc.

Tiêu Trọng Nhụ khẽ thở dài một tiếng, đặt ly xuống, hỏi: "Là ai chỉ ngươi?"

Hoàng đế lắc đầu như trống bỏi, Tiêu Trọng Nhụ nêu tên mấy người liên tiếp: Tĩnh Vương, Tả phó xạ (1) hay là Hoàng hậu...? Hoàng đế bỗng nhiên ôm chầm lấy chân Thái phó, hoảng hốt nức nở: "Là...là Thần phi, nàng nói mấy cung nữ kia thật đáng thương...Thần phi không phải cố ý, Thái phó...Thái phó xin đừng giết nàng..."

(1) Chức quan có từ thời Tần và giữ đến tận thời nhà Hán, đến thời Hán Thành Đế có quy định rằng trong năm người giữ chức thượng thư thì thượng thư tả phó xạ là cao nhất. (Nguồn: Baike)

Thần phi ư? Quả thật Tiêu Trọng Nhụ không nhớ rõ trong cung có người nào như vậy cả, nhưng hoàng thượng vừa nhắc hắn liền nghĩ ngay đến một vị tu dung mà hoàng thượng mới tấn phong. Thần phi có cha là tiểu quan lục phẩm, rất ngay thẳng, không hề nịnh bợ lấy Tiêu Trọng Nhụ. Nghe nói hoàng thượng vô cùng vừa ý vị Thần phi này, mà Thần phi tính tình hiền hòa, đối xử nhã nhặn với mọi người nên được nhiều người trong cung quý mến.

Tiêu Trọng Nhụ hơi khom lưng, lau nước mắt trên mặt hoàng đế, cười đến mức có phần từ bi: "Hoàng thượng nói quá rồi, sao thần có thể tự dưng đi giết Thần phi chứ?"

Hoàng đế ngẩn người. Suy cho cùng là cậu quá mức khiếp sợ Tiêu Trọng Nhụ, chưa gì đã khai ra Thần phi. Nếu Thần phi vì vậy mà bị giết hại thì người hại chết Thần phi không phải Tiêu Trọng Nhụ, mà chính là cậu.

Tiêu Thái phó ngồi một lát liền rời đi thư phòng của thiên tử. Tổng quản nội thị đi theo sau hắn, lão hầu hạ hắn còn tận tâm hơn cả với hoàng đế.

Lúc ngồi trên kiệu, Tiêu Trọng Nhụ đưa mắt lướt nhìn loạt mái chìa khắc hình đầu rồng nhe răng dữ tợn. Tiêu Trọng Nhụ nhớ lại lần đầu tiên hắn vào cung diện kiến tiên đế. Lúc đó tiên đế đã mắt mờ tai điếc, nói không ra hơi, dáng dấp túng dục vô độ. Khi ấy Tiêu Trọng Nhụ nghĩ thầm, cái ngữ này thế mà lại là bậc Cửu ngũ chí tôn, dám tự xưng mình là Thiên tử - con của trời sao?

Tiêu thái phó đang từ hoàng cung trở về phủ thì tôi tớ nhà Phùng gia bỗng chạy tới bẩm rằng gánh hát nhà Phùng thị lang đang diễn vở kịch mới, xin mời Thái phó đại nhân ghé thăm rồi cho ý kiến.

Tiêu Trọng Nhụ đang phiền lòng, nghe vậy liền đổi sang kiệu của Phùng gia, đi tới nhà bọn họ.

Hậu viện Phùng gia có dựng một sân khấu, xem ra đây cũng không phải lần đầu tiên Tiêu thái phó đến xem kịch. Hạ nhân Phùng phủ bưng hạt dưa và trà đan tung (2) mà thái phó hay uống lên. Tiêu Trọng Nhụ duỗi hai chân ra, ngay lập tức có hai nha hoàn đến xoa bóp chân cho hắn, ở đây có khi còn thoải mái hơn cả nhà của hắn. Tiêu Trọng Nhụ hỏi Phùng thị lang: "Hôm nay đoàn nào diễn?"

Phùng thị lang cười đáp: "Dạ là gánh Kim Thu Ban, diễn vở Quý phi ngủ xuân."

Tưởng gì, hóa ra là vở "Trường sinh điện" (3). Tiêu Trọng Nhụ hơi phiền chán, miễn cưỡng nói: "Diễn đi."

(2): Loại trà ô long lên men một nửa trộn giữa hồng trà lên men hoàn toàn và trà xanh tươi, là hình thức sản xuất trà ô long kì công nhất. Trà đan tung có vị thanh của trà xanh xen với vị nồng của hồng trà, ngoài ra còn có mùi hoa tươi, mật ong, trái cây hợp lại tạo thành hương vị trà ô long đặc trưng. (Nguồn: Baike)

(3) Vở côn khúc kinh điển của Trung Quốc, được sáng tác bởi tác gia Hồng Thăng (1645-1704) vào đầu thời Mãn Thanh, lấy cảm hứng từ bài thơ "Trường hận ca"(Bạch Cư Dị - Nhà Đường) và vở kịch "Ngô Đồng Vũ" (Bạch Phát – Nhà Nguyên), kể về chuyện tình giữa vua Đường Huyền Tông và Dương Quý phi Dương Ngọc Hoàn. (Nguồn: Baike)

Người người thay phiên nhau lục tục đi lên sân khấu, giọng hát của đào kép không mấy đặc sắc nhưng vô cùng quyến rũ: "Nô gia Dương thị, xuất thân từ gia tộc Hoằng Nông Dương thị. Cha nô tên Nguyên Diễn, giữ chức quan tư hộ đất Thục Chân. Cha mẹ mất sớm, nô phải sống nhờ nhà bác ruột..."(*) Tiêu Trọng Nhụ đang xem hát càng nhìn đào kép càng thấy quen mắt, lúc sau mới nhận ra kép hát đang uốn éo trên đài kia chính là con trai của Phùng thị lang, Phùng Đường.

(*) Đoạn này thề type xong muốn vắt lưỡi quanh cổ ngất luôn, tra từ dichtienghoa, vietphrase đến từ điển pinyin các kiểu vẫn không hiểu, hóa ra toàn tên riêng, lên wiki xem tiểu sử của Dương quý phi luôn cho nhanh =_=

Phùng Đường hát xong còn chưa kịp tẩy trang đã chạy đi tìm Tiêu Trọng Nhụ cầu khen thưởng. Hôm nay Tiêu Trọng Nhụ gặp chuyện bực mình trên triều, gặp tiểu tử lố lăng Phùng Đường này thế là xả ra luôn. Phùng Đường dâm từ trong cốt tủy, chỉ ước Tiêu Trọng Nhụ dùng hết sức làm nát gã, gã mở tủ ra lấy một chuỗi miễn linh (4) buộc quanh ngọc căn của mình. Chuỗi miễn linh theo từng rung động đưa đẩy mà phát ra tiếng đinh đinh đang đang. Lúc gần lên đỉnh, Phùng Đường lớn mật hô một tiếng "Vạn tuế gia". Tiêu Trọng Nhụ sửng sốt đẩy gã ra, Phùng thiếu gia vì thế ngã oạch xuống đất, "ai u" một tiếng ngẩng đầu lên thấy Tiêu Trọng Nhụ mặt cắt không còn giọt máu. Đầu gã ứa mồ hôi lạnh.

(4): Dụng cụ trợ hứng phòng the của người cổ đại, một xâu gồm các hạt to bằng hạt đậu, rỗng ruột, trám thủy ngân hoặc chất liệu tương tự. Từng được nhắc đến trong Kim Binh Mai. (Nguồn: Baike)

Phùng Đường bị hắn dọa, không dám tiếp tục trêu chọc hắn nữa, chỉ dám bò dậy vội đi rót trà xoa lưng cho hắn.

Tiêu Trọng Nhụ uống một ngụm trà xong thì dần bình tĩnh lại. Phùng Đường bị bộ dạng lúc nãy của hắn dọa phát khiếp, bất an hỏi: "Hay là...gọi đại phu đến xem thử?"

Tiêu Trọng Nhụ hỏi ngược lại gã: "Ngươi sợ ta chết trên giường giống tiên đế à?"

Nghe vậy, mặt Phùng Đường trắng bệch. Tiêu Trọng Nhụ thấy nhàm chán, bèn đứng dậy mặc quần áo rời đi Phùng phủ ngay đêm đó. Phùng thị lang thấy Tiêu Trọng Nhụ lúc đi ra sắc mặt âm tình bất định thì lo sốt vó. Hôm nay Phùng gia bọn họ một lòng nịnh hót Thái phó tất nhiên là vì chuyện thả cung nữ, vậy mà cuối cùng lại chọc giận Tiêu Trọng Nhụ. Phùng thị lang vào phòng thì thấy Phùng Đường còn đang ngồi đơ ra trên giường, lão giáng cho gã một cái tát: "Ngu xuẩn!". Đêm đó, hai cha con lão Phùng cãi nhau một trận to.

Tiêu Trọng Nhụ không đi đâu nữa mà về lại Tiêu phủ.

Lưu thị thấy lão gia có vẻ tức giận nên cũng không dám làm gì để chọc phải hắn. Tiêu Trọng Nhụ trở về phòng liền trực tiếp nằm xuống tháp, hắn nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

"Đi ra ngoài hết đi. Tay chân nhẹ nhàng đừng làm phiền lão gia." Lưu thị thấy hắn ngủ bèn đuổi người ra khỏi phòng hết.

Tiêu Trọng Nhụ đang mơ màng thì nghe có tiếng động, sau đó tất cả đều chìm vào im lặng.

Lúc hắn đang mệt rã rời bỗng nghe có tiếng khóc văng vẳng bên tai. Tiêu Trọng Nhụ mở choàng mắt, thấy mình đang ở trong một căn phòng u tối. Hắn cũng không phát hiện có điểm gì kì quặc, cứ thế đi sâu vào bên trong phòng, chợt thấy một người đàn bà nằm trên giường. Bà ta gầy chỉ còn da bọc xương, e là bệnh sắp chết.

Tiêu Trọng Nhụ đi đến ngồi xuống bên cạnh giường, người phụ nữ thấy là hắn bèn đưa tay lên. Tiêu Trọng Nhụ cầm lấy bàn tay gầy trơ xương, hắn mở to mắt, hai tròng trắng đầy tia máu như mạng nhện. Trong đêm khuya hắn trông càng thêm dữ tợn. Người phụ nữ giật giật khóe miệng, hình như đang gọi: "Con của mẹ..."

Tiêu Trọng Nhụ cúi đầu xuống, cần cổ động đậy. Hắn đưa tay bóp chặt lấy cổ bà ta, nghiến răng gằn từng chữ: "Rốt cuộc ta là con ai...?"

Tiêu Trọng Nhụ bừng tỉnh dậy, hắn bắt được một cổ tay. Cố Quân đang cầm khăn ướt trong tay cũng phải cứng người trước hành động của hắn.

Tiêu lão gia vừa mới gặp ác mộng, vẻ mặt không biết vì sao trông vô cùng đáng sợ. Mãi đến khi nhìn kĩ người trước mặt hắn mới dần buông cậu ra, khàn giọng hỏi: "Sao ngươi lại ở đây?"

Quân ca nhi rụt tay về, điều chỉnh tâm trạng rồi mới giải thích: "Phu nhân thấy lão gia ngủ đổ nhiều mồ hôi nên sai con đến xem lão gia, còn bà thì đi lấy thuốc rồi ạ."

Cố Quân đến ở tại Tiêu phủ đã được một thời gian, hằng ngày đi theo Lưu thị, cứ thế nghiễm nhiên trở thành người hầu của bà. Tiêu Trọng Nhụ mới nghĩ tới cảnh trong mơ đã thấy đầu long hết cả lên. Cố Quân đi tới ngăn tủ gần đó lấy ra một hộp thuốc, lấy ra một viên đưa cho Tiêu Trọng Nhụ ngậm ở dưới lưỡi, rồi đỡ hắn nằm xuống tháp.

Tiêu Trọng Nhụ mặt tái nhợt, cơn buồn ngủ đã bay biến, giờ nằm cũng chỉ để nghỉ mắt mà thôi. Cố Quân ngồi nhìn hắn một lát, thấy lão gia vẫn bất an, bèn ngỏ lời: "Quân nhi từng học qua ít bài tập xoa bóp, nếu lão gia không chê xin để con xoa bóp giải cơn đau đầu ạ."

Tiêu Trọng Nhụ thấy mặt cậu toát ra vẻ lo lắng thì dịu giọng đáp: "Tạm thời người cứ thử một lần xem."

Quân ca nhi bắt ghế ngồi trước tháp, cậu kê gối ngọc dưới đầu Tiêu Trọng Nhu xong liền lấy tay xoa bóp hai bên đầu của hắn. Hắn không nghĩ tiểu tử này mát tay đến vậy, để cậu tùy ý làm vài lần, cơn đau đầu thế mà giảm đi rất nhiều, hắn buột miệng hỏi: "Ngươi học cái này ở đâu?"

Cố Quân ngụ tại Tiêu gia chưa lâu, trước kia cậu nghe rất nhiều lời đồn đại về lão gia, mà nay thấy lão gia cũng không phải hoang đường như người ta nói. Lưu lão gia và con của lão cũng không đàng hoàng hơn hắn bao nhiêu. Mấy nay cậu ở chỗ đại phu nhân cũng chưa thấy lão gia lần nào. Mà Tiêu lão gia cũng chưa từng bắt chuyện với cậu. So với lần trước cô dẫn cậu tới Tiêu phủ thì tối nay hai người mới gọi là chính thức tiếp xúc với nhau.

"Lúc trước cha cũng hay bị đau đầu, phải mời đại phu đầu ngõ đến xoa bóp một hồi mới đỡ. Con thấy đại phu hay đi nơi khác chữa bệnh không có nhà nên con mới thỉnh đại phu dạy con mấy bài." Tiêu Trọng Nhụ yên lặng nghe Quân ca nhi kể chuyện, Quân ca nhi nói năng nhỏ nhẹ, giọng cũng không phải rất dễ nghe, nhưng không hiểu vì sao lại khiến hắn thấy thư thái: "Cha ngươi là huyện lệnh Thường Châu Cố Mậu Sinh phải không?"

Cố Quân không ngờ lão gia lại nói trúng, cậu ngẩng đầu hỏi: "Lão gia biết cha con sao?"

Tiêu Trọng Nhụ chỉ cười cười, Quân ca nhi không biết mình đã nói câu nào để bị lão gia chế giễu, hơi quýnh lên. Tiêu Trọng Nhụ trấn an cậu, nói: "Ta không biết cha ngươi, nhưng ông ấy thân là Trạng Nguyên Chính Hóa năm thứ mười bảy tất nhiên là có người biết đến. Nói vậy lần đầu tiên gặp ta thấy mặt ngươi hơi quen quen có thể là vì ngươi giống cha ngươi."

Quân ca nhi nghe lời này mới vỡ lẽ vì sao hôm đó ánh mắt lão gia nhìn mình hơi lạ. Lại nghe hắn nói tới cha, trong lòng cậu cảm thấy hoài niệm, vô ý thức dần có cảm tình với hắn, nên chăm sóc hắn càng tận tâm hơn nữa. Tiêu Trọng Nhụ được cậu hầu hạ vô cùng dễ chịu, đêm đó ngủ sâu hoàn toàn không mơ thấy gì.

Thoáng một cái hai tháng lại trôi qua, trong hai tháng này xảy ra đủ thứ chuyện, mà gây chấn động nhất chính là cái chết của Thần phi.

Thần phi lúc đi ra Cảnh Dương cung không để ý dưới đất, trượt chân ngã đập đầu vào tảng đá mà chết. Thái giám cung nữ của Cảnh Dương cung không chăm sóc tốt Thần phi, toàn bộ đều bị trượng đánh chết. Người nhà Thần phi chưa kịp vào cung cúng viếng con gái đã bị người của Đại Lý Tự áp đi lục soát.

Cuối tháng chín, Hoàng thượng tuyên bố cung nữ nộp phạt đủ sẽ được thả về nhà. Dân chúng vui mừng chưa được bao lâu thì phát hiện số tiền chuộc quá cao. Ban đầu nói cung nữ bát phẩm trở xuống chỉ cần năm lượng bạc, ai dè công văn truyền xuống không biết thế nào lại bị đôn lên năm mươi lượng bạc, bát phẩm trở xuống còn bị nâng lên gấp mười thì nói gì đến mấy chức vụ cao hơn.

Không nói chuyện cha mẹ muốn chuộc con gái thì lấy tiền đâu ra, quay lại chuyện của Tiêu phủ.

Lưu thị được biếu một cây nhân sâm trăm tuổi, bà cắt thành nhiều đoạn sai Cố Quân truyền xuống cho cái di thái thái. Quân ca nhi đi chỗ Hứa thị đầu tiên, thiếu niên vừa bước vào đã thấy Hứa thị cùng ba đại nha hoàn đang chơi đánh bài.

Từ khi Quân ca nhi vào Tiêu phủ, nhị phu nhân vẫn xem cậu là người của Lưu thị nên rất không thích cậu, bình thường không đến mức chạy tới chỗ cậu gây rắc rối nhưng thỉnh thoảng vẫn hay gây khó dễ cho cậu. Cố Quân biết bà là mẹ ruột của đại ca nhi nên vẫn luôn đối xử tôn kính với bà, mà Hứa thị thấy cậu đến vẫn tiếp tục chơi bài không đếm xỉa gì tới cậu. Cố Quân đứng ở cạnh cửa, đợi Hứa thị chơi xong ván bài mới mở miệng: "Phu nhân sai con đem đồ đến biếu nhị phu nhân, nhị phu nhân có muốn xem qua không ạ?"

Hứa thị liếc mắt nhìn cậu, cặp môi đỏ cong lên, cười nói: "Bà ta hôm nay thế mà tặng quà cho ta, còn làm phiền thiếu quân ngươi đích thân đưa tới, đây không phải là muốn làm khó một di nương như ta sao?"

Quân ca nhi nghe vậy thì mặt nóng lên, cậu biết Hứa thị đang ẩn ý từ đó đến nay cậu chưa từng lại đây thỉnh an bà, nhưng chuyện này là Lưu phu nhân giao cho cậu, không hoàn thành không được.

"Mà thôi, cứ để đồ đó đi." Hứa thị chỉ nói cậu đặt đồ xuống chứ không hề cho phép cậu đi, Quân ca nhi cũng không dám lên tiếng xin cáo lui, chỉ lẳng lặng đứng nhìn.

Đại nha hoàn Từ thị bỗng lên tiếng: "Thưa Nhị phu nhân, gần đây lão gia mới nạp thiếp, bà có muốn gọi gã tới ra mắt mọi người không ạ?"

Tháng trước Tiêu Trọng Nhụ dẫn một người về phủ, cho ở tại thiên viện. Thiên viện của Tiêu phủ vốn là chỗ ở của nam thiếp. Thỉnh thoảng Tiêu Trọng Nhụ mới tới đó ngủ, nay không biết ham mê mới mẻ gì mà dâm ô thị nhi chưa đủ còn dẫn một tên lão thỏ nhi (gay) về nhà.

"Ngươi dám gọi nó lại đây không sợ người ta chửi ta ác à?" Hứa thị lật tấm bài lên, nói tiếp: "Dù sao chỉ là một đám đàn ông không biết đẻ trứng, lão gia chơi chán thì thôi, sao ta phải nôn nóng chứ? Chỉ là mấy nay toàn thấy lão gia đi chỗ Đại phu nhân, trong khi cũng không nghe nói bà ta mới mua thêm nha hoàn..." Bà vừa nói vừa liếc Quân ca nhi, Quân ca nhi giữ nét mặt bình tĩnh, không để lộ bất cứ sơ hở nào. Hứa thị tính toán mấy vòng trong đầu, gắt: "Còn đứng chỗ này làm gì, đi phát đồ nhanh rồi về đấm chân cho Lưu phu nhân nhà ngươi đi."

Cố Quân đi rồi, đại nha hoàn mới hỏi Hứa thị: "Nhị phu nhân nói câu kia...là cố ý để thiếu quân nghe ạ?"

"Thiếu quân cái gì mà thiếu quân, còn chưa bái đường đâu!" Hứa thị trợn trắng mắt nhìn nó, bà thấy Quân ca nhi không có biểu hiện gì lạ, chẳng lẽ bà thực sự nghĩ quá nhiều rồi chăng? Cũng phải, tính lão gia vốn đã nhìn trúng ai sẽ không dễ dàng bỏ qua cho người đó, trước đây có không ít người hiến khào tử lên mà lão gia có thèm đụng vào đâu. Quân ca nhi nhìn từ trên xuống dưới chẳng đẹp đẽ gì mấy, còn thua cả đại a đầu Tần Nhi của bà, lão gia chắc cũng chướng tai gai mắt...Không lẽ là bà nhìn gà hóa cuốc sao?

Cố Quân rời khỏi phòng nhì còn tới phòng ba phòng tư, đưa đồ xong cũng chưa hết việc, phải quay lại chỗ Đại phu nhân. Lúc đi đường cậu ngẫm lại lời của Hứa thị, cậu ở đây ít lâu cũng biết sơ tính cách của từng di nương. Đúng là gần đây mỗi khi Tiêu Trọng Nhụ về nhà đều tới chỗ của Đại phu nhân ngồi một lát, thỉnh thoảng mới gọi cậu đấm bóp cho hắn. Cố Quân luôn luôn đối xử với hắn như cha ruột mình, tuy lão gia trông còn trẻ trung phong độ là thế nhưng cậu chưa bao giờ có suy nghĩ lệch lạc nào, ai ngờ hôm nay Hứa thị lại đi ghen với cậu. Quân ca nhi hơi loạn trong lòng, mãi không phát hiện có người lén đi theo sau lưng. Bỗng nhiên Tiêu Thịnh từ đâu nhảy ra ôm chầm lấy cậu, dọa Quân ca nhi hết hồn hô lên, rồi mới đẩy đại ca nhi ra.

Tiêu Thịnh lùi lại mấy bước, Cố Quân quay đầu lại thấy là thiếu gia mới buông xuống cảnh giác: "Thì ra là cậu."

Tiêu Thịnh cũng không bực mình, vui vẻ kéo Cố Quân lại gần: "Ta tìm anh cả nửa ngày trời, tới hỏi di nương thì bà nói anh đi lâu rồi, nên ta đứng đây nãy giờ chờ anh đó." Đại thiếu gia Tiêu phủ không những bộ dạng mà cá tính ngay thẳng thật thà của cậu khác hoàn toàn với cha mẹ cậu, không biết là giống ai nữa. Tiêu Thịnh tuổi không còn nhỏ nhưng vẫn rất ham chơi, Cố Quân xem cậu như em trai, thấy trán Tiêu Thịnh đổ mồ hôi bèn lau cho cậu: "Đứng đây chờ tôi làm gì, kiểu gì cũng phải về lại chỗ Đại phu nhân mà."

Tiêu Thịnh hấp tấp như chờ không nổi nữa, lôi kéo Quân ca nhi đi theo mình. Quân ca nhi đó giờ không lay chuyển được cậu, đành phải đi theo Tiêu Thịnh tới phòng cậu, nom thấy cậu lén la lén lút khép cửa lại bèn hỏi: "Cậu kéo tôi đến đây rốt cuộc là để xem cái gì đây?"

"Anh coi thì biết." Bình thường Tiêu Thịnh đi học ở Quốc Tử Giám hai ba ngày mới về nhà một lần. Cậu dỡ hết sách trong thùng ra, chỉ lấy một quyển sách ở dưới đáy rồi kéo Quân ca nhi lên giường ngồi. Cố Quân lật sách ra, nhìn lướt qua rồi vội gập sách lại, mặt đỏ lên. Thì ra Tiêu Thịnh đem xuân cung đồ về nhà.

Tiêu đại thiếu gia sớm đã được khai trai, có đến ba bốn nha hoàn thông phòng. Trước khi Quân ca nhi đến đây cậu thấy mấy loại sách người lớn này chẳng có gì thú vị, vậy mà hôm nay không biết tò mò gì mà kéo Quân ca nhi xem cùng cho bằng được.

Cố Quân vốn xuất thân trí thức, xem trọng danh dự. Cậu vẫn luôn coi đại ca nhi là một đứa trẻ, ai ngờ Tiêu Thịnh lại giở trò lưu manh trêu cậu, nhất thời nổi giận không được mà xấu hổ cũng không xong. Tiêu Thịnh ép cậu mở vài trang cho cậu ta xem, Cố Quân mặt đỏ gay, kiên quyết nhắm tịt mắt không thèm nhìn. Tiêu Thịnh ngay từ đầu cũng không đặc biệt thích Quân ca nhi mấy, chỉ thấy cậu có mùi rất thơm khác hẳn với tụi con trai bình thường, cũng không nịnh bợ cậu như bọn nha hoàn trong nhà, bất cứ việc gì đều đặt lợi ích của cậu lên trên hết, dần dần cũng sinh tình.

"Cậu làm gì vậy?" Cố Quân mở mắt ngỡ ngàng hỏi cậu.

Tiêu Thịnh không sợ cậu, thầm nghĩ: "Mỗi lần ta hôn Hương Hà cô đều ra vẻ tức giận, nhưng trong lòng lại vui như mở cờ. Quân ca nhi chắc cũng vậy." Hương Hà chính là đại nha hoàn thông phòng của thiếu gia hai năm nay. Tiêu Thịnh nghĩ vậy bèn lớn gan chồm tới muốn hôn Quân ca nhi. Cố Quân tránh né định đẩy Tiêu Thịnh ra, nhưng đại ca nhi dù sao cũng là tiết tử cao to hơn cậu, một khi dùng sức thì không cách nào đẩy nổi cậu ta, chỉ biết trơ mắt ra để cậu ta hôn mấy lần. Tiêu Thịnh vốn không có ý định với Quân ca nhi, mà lúc này vừa hôn mấy cái thì phát hiện mình thực sự yêu cậu, nghĩ vậy liền bắt đầu cởi quần áo của Quân ca nhi.

Cố Quân sao mà chịu để cậu ta làm vậy, chỉ lắc đầu thật mạnh: "Đừng, đừng mà...Nhỡ bị phu nhân thấy thì sao..."

Tiêu Thịnh không sợ, nói: "Phu nhân biết thì đã làm sao? Hai tháng nữa ta và anh sẽ cưới nhau, kiểu gì ta chẳng thấy hết của anh. Bây giờ hay tới lúc đó thì khác gì nhau đâu, anh còn sợ ta không cưới anh à?"

Cố Quân né tránh cậu ta, tính bỏ đi. Tiêu Thịnh từ sau ôm lấy eo cậu, dỗ: "Quân ca ca, ta hứa không làm gì hết, chỉ xem thôi. Chỉ xem một tí thôi." Tiêu Thịnh gọi cậu lúc thì "Quân nhi ca ca", lúc thì "nương tử", khiến Cố Quân loạn hết cả lên, cậu vốn không muốn để Tiêu Thịnh thấy cơ thể mình, nhưng cậu ta nói không sai, đằng nào cũng phải gả cho cậu ta, giờ không chịu...thì đợi tới lúc nào?

Tiêu Thịnh thấy Quân ca nhị dịu xuống, vội nằm đè lên, lột quần cậu ra. Tiêu Thịnh trước đó chỉ mới thấy cơ thể phụ nữ, cậu ta nghe nói khào tử có bộ phận cả nam lẫn nữ, dương v*t lẫn âm đ*o, vậy thì có khác gì quái vật chứ? Mà nay sau khi lột được quần của Quân ca nhi, thấy hai chân cậu kẹp cứng ngắc, cậu ta nôn nóng nhéo cho cậu một cái. Cố Quân bị nhéo đau, hơi giãn cơ, lúc này Tiêu Thịnh mới đẩy chân cậu ra xem.

Vùng kín của khào tử có lông mu giống nam nữ bình thường, giữa đám lông rậm rạp đấy là một căn dương v*t trắng mềm như chưa trưởng thành hoàn toàn, e là cũng không dùng được. Tiêu Thịnh đẩy chân cậu ra xa hơn một chút, thấy giữa đám lông là một hoa huy*t nhỏ khít màu hồng, hai mép âm vật bao bọc lại hoa huy*t rất đẹp, nhìn là biết ngay cả bản thân người đó cũng chưa hề đụng tới chứ đừng nói người khác. Tiêu Thịnh lớn chừng này tuổi mà chưa từng thấy cái gì đẹp như thế, quên béng đi lời hứa lúc nãy với Quân ca nhi, cậu ta đưa tay chạm vào chỗ đó. Quân ca nhi cảm giác được thì giãy dụa hất cậu ta ra. Tiêu Thịnh còn khuya mới dừng lại, thò tay ra sờ, Cố Quân ngây ngô bị chạm vào thì nhũn như chi chi. Đại ca nhi thấy vậy bèn nhân cơ hội đẩy hai mép hoa môi ra đưa một ngón tay vào, cậu chặt khít như xử tử, nhưng không hề khô khốc chút nào, ướt là đằng khác.

Tiêu Thịnh thực sự muốn làm một hồi với Quân ca nhi, đang định cởi quần thì bỗng nghe có tiếng khóc, cậu ta ngẩng đầu lên thì thấy Cố Quân mặt trắng bệch đến hãi hùng, hai khóe mắt đầy lệ, ra vẻ bi thương gần chết. Suy cho cùng Tiêu Thịnh cũng chỉ là một thiếu gia bị nuông chiều hư, chứ tính không xấu, cậu ta bị bộ dạng này của Quân ca nhi dọa hoảng, vội vàng kéo quần lên cho cậu, dỗ: "Quân ca nhi đừng khóc nữa, ta không ép anh đâu."

Cố Quân không biết vì sao mình khóc nữa, cậu thầm nghĩ hồi trước lúc cha mẹ còn sống, cha nói sẽ không bắt cậu kết hôn trước hai mươi tuổi, mẹ nghe vậy thì cười bảo khào tử mười tám tuổi chưa cưới đã bị coi là ế rồi, sao có thể để tới hai mươi tuổi được. Mà nay người nhà cậu đều đã qua đời, Cố Quân không hề nghĩ mình lại phải gả cho người còn nhỏ tuổi hơn cả mình, bất chợt thấy tủi thân trong lòng. Cậu khóc một hồi, ngước mắt lên nhìn mặt đại ca nhi như sắp khóc đến nơi, nhịn không được phì cười.

Tiêu Thịnh thấy cậu cười lộ hai lúm đồng tiền như bầu trời sau cơn mưa sáng bừng lên, cậu ta nói vài câu thì dắt Quân ca nhi về lại chỗ Đại phu nhân.