A Hương cũng là cô nương có chút học thức, trên người có tính cách ngang ngược bướng bỉnh, nàng đã hai mươi tuổi, lúc ba bằng hữu của đệ đệ ở chung một chỗ, Tô Việt đứng ở đó hơn người ra sao, vốn là sau khi phụ thân qua đời nàng ở nhà chờ đệ đệ trở về chuẩn bị phải đi lên núi làm ni cô, nhưng sau khi nhìn thấy Tô Việt nàng liền động tâm, suy nghĩ dù sao mình cũng là hoàng hoa đại khuê nữ, cũng có tài sản, nếu như gả vào Tô gia, cũng có thể là một bình thê.

Lúc trước Vương thị chỉ nói cố ý làm cho Tô Việt mang nàng vào cửa, cho tới bây giờ chưa bao giờ nói qua để nàng mang thân phận thiếp vào cửa, kết quả chiều ngày hôm qua lúc Tô Việt ở trước mặt nói tuyệt đối không nạp thiếp đáy lòng của nàng đã nguội một nửa, vốn là nhìn mặt hắn gò má tuấn dật nàng nhịn, suy nghĩ làm thiếp thì làm thiếp, chỉ cần có thể sớm chiều chung sống với hắn.

Ai biết lúc ăn cơm căn bản một ánh mắt hắn cũng không cho mình, nàng về đến nhà vừa tức vừa buồn bực, nhồi một mình ở đầu giường khóc đến nửa đêm, ngày thứ hai chìa hai mắt sưng đỏ ra tiếp đãi bà mai đến đập cửa nhà mình, thầm nghĩ Tô Việt ngươi không coi ta không có ngươi thì không sống được à, dưới cơn tức giận liền đồng ý.

Sau khi chấm dứt chuyện ồn ào của A Hương, Tô Căn và Vương thị liền len lén nói với Tô Việt, nói muốn trở về trong thôn sống qua ngày, ban đầu tới trấn trên là lúc hắn không có ở nhà, sợ một cô gái yếu đuối như Lô Uyển Chi bị người ta khi dễ, hôm nay người khác trở lại, hai lão nhân gia ở chỗ này cũng không có tác dụng gì rồi, mặc dù người trong thôn tới trấn trên là chuyện bình thường, nhưng cuối cùng không dễ dàng ở bên cạnh.

Tô Việt nói chuyện này với Lô Uyển Chi, trong lòng Lô Uyển Chi vui đến ngất trời, đang ước gì công công bà bà có thể rời đi, hôm nay có chuyện của A Hương này, không chừng ngày mai còn có A Lan A Hoa lén lút đưa cho Tô Việt, cho dù Tô Việt cắn chặt răng không đồng ý, trong lòng nàng vẫn thấy luống cuống, cho nên nghe bọn họ nói phải về thôn, cũng hồi hộp.

Chỉ là trên mặt còn hơi cau mày: “Hai người bọn họ cũng già rồi, ở cùng chúng ta tiện chăm sóc hơn, trở lại trong thôn cũng không có đất, cũng không thể cả ngày tìm các bạn hàng xóm nói chuyện phiếm được?”

Gật đầu, Tô Việt thương lượng với nàng nói: “Ta cũng nghĩ như vậy, xem trong thôn nhà ai muốn bán, chúng ta xuất bạc ra mua hai mẫu, không nhiều nhưng hai lão nhân gia cũng có việc để làm, sẽ không làm bọn họ mệt mỏi. Nàng thấy thế nào?"

Lô Uyển Chi gật đầu một cái: "Chuyện này chàng quyết là được , nhưng mà cho dù sau khi bọn họ về trong thôn chúng ta cũng phải thường xuyên mang theo hài tử về đó."

Thấy nàng đã gật đầu, tất nhiên là Tô Việt cũng đồng ý, lập tức bắt tay vào làm việc, vừa đúng lúc trong thôn có gia đình, thê tử ngã bệnh cần dùng bạc, muốn bán đất.

Sau khi mua xong Lô Uyển Chi kêu Tô Việt đem kế đất đưa cho Tô Căn và Vương thị, nàng cũng không lo nghĩ.

Sau khi dọn dẹp xong xuôi chỗ ở cho cha nương, Tô Việt đột nhiên nhớ tới mình ở bên ngoài chung vốn với người khác mở tửu lâu còn chưa có nói với vợ, đầu nhanh chóng đổ mồ hôi, sau khi đem lau cẩn thận nói: “Uyển Chi, hôm nay cũng nên để cho Văn Hiên tiếp quản mọi chuyện trong cửa hàng đi.”

“Đúng rồi, mấy ngày ta ta bận mua tòa trạch viện mới, sắp xếp mọi thứ bên đó, còn phải mua thêm hai người làm, thậm chí đã quên chưa nói cho chàng biết, lần trước cha ta nói cửa hàng đó là của chúng ta, Văn Hiên hắn không cần, tiểu tử kia một lòng muốn làm giáo đầu võ quán, trải qua chuyện của Hà Hoa, cha ta cũng đã đồng ý, nghĩ đến ba tỷ đệ chúng ta cùng ở trên trấn, cũng có thể chăm sóc lẫn nhau. Bây giờ mỗi ngày hắn đều đi võ quán không chừng chuyện cũng sắp thành, nhắc tới chàng xem chừng nào rảnh qua võ quán ở sau phố xem một chút, hỏi thăm xem mỗi ngày Văn Hiên ở đó làm những gì, mấy lần trước tiểu tử này trở về còn len lén đưa cho ta hai lượng bạc.”

Lô Uyển Chi nhắc tới đệ đệ này liền nói liến thoắng không ngừng, một nữ nhân như nàng không tiện đi đến đó, mấy ngày nay bận rộn cũng quên mất chuyện này.

Gật đầu một cái, Tô Việt đồng ý: “Ngày mai ta sẽ qua đó xem thử, đúng rồi, không liên quan đến chuyện Văn Hiên có tới hay không, chúng ta cũng phải tìm thêm một quản gia để quản lý mọi việc trong cửa hàng.”

Lô Uyển Chi lấy thêm một đũa trứng gà đột nhiên cảm thấy trong dạ dày có cái gì đó đảo lộn, nàng đi ra ngoài phun ra một ít nước chua, trong lòng tính toán ngày, đại khái đã đoán được, trong mắt lộ ra vui vẻ trở lại vị trí: “Chàng ở nhà, không cần tìm quản gia.”

Đắm chìm trong câu chuyện Tô Việt chưa phát hiện thấy sự khác thương của thê tử, lưỡng lự một lát cuối cùng cũng mở miệng: “Mấy ngày nay quá bận rộn, ta vẫn chưa nói cho nàng biết, ta cùng Kính Chi và Lưu Tứ chung vốn mở một tửu lâu ở phố đông, mấy ngày nữa sẽ khai trương.

Nói xong hắn ngước mắt nhìn Lô Uyển Chi, trong mắt hắn có chút khẩn trương, trong lòng cũng có cảm giác mình có chút không đúng, chuyện xảy ra mới nói cho nàng biết.

Nhưng ai biết căn bản Lô Uyển Chi cũng không để ý chuyện này, để tay xuống: “Nếu không chàng giúp ta tìm quản gia đi, ta không sao, có thời gian cũng sẽ đi qua nhìn một chút, chàng còn bận việc của chàng.”

Ở trong lòng Lô Uyển Chi, nam nhân là phải có việc của mình, trước kia Tô Việt ở trước mặt mình quá cẩn thận, phần lớn nguyên nhân là do nhà mẹ mình có tiền, nên hôm nay nghe hắn nói có chủ ý, đáng ta trong lòng phải hết sức cao hứng, lại nghĩ đến chuyện vừa rồi, nàng càng thêm vui vẻ, lông mày cũng như đang múa.

Tô Việt nhìn nàng không giống như chỉ vì chuyện mình vừa nói mà cao hứng, không nhịn được hỏi nàng làm sao vậy, bây giờ trên bàn cơm chỉ còn ba người nhà bọn họ, những người khác ăn xong nên làm gì nên đi nơi nào đã đi rồi. Mà Tô Phán đang ngồi đàng hoàng ở bên cạnh ăn cơm.

Lô Uyển Chi cười nhìn hắn một cái, Tô Việt liền buồn bực hỏi nàng làm sao vậy.

Nàng không nhịn được tiến đến tai Tô Việt lẩm bẩm một câu, chỉ thấy sắc mặt của hắn biến đổi, chiếc đũa rơi xuống vang lên một tiếng, sau đó liền thấy hắn ngồi thừ ra ở chỗ đó.

Sau khi nói tin tức này cho hắn biết Lô Uyển Chi an tâm ngồi ăn cơm, sau đó còn phải đi mời đại phu đến bắt mạch một chút mới có thể xác nhận. Mặc kệ Tô Việt ngây ngô tới khi nào.

Cũng may Tô Việt rất nhanh đã kịp phản ứng, lập tức nhảy lên cao, sau đó chạy như bay ra ngoài.

Lô Uyển Chi nhíu mi, trong lòng cũng đoán được là hắn đi mời đại phu, vốn là nàng hy vọng sau khi khuê nữ đi ra ngoài chơi hắn sẽ nói chuyện nồng tình mật ý với mình chốc lát, xem ra phải chờ đến đêm rồi.

Chẳng qua rất nhanh hắn đã quay trở lại, cao giọng kếu Tiểu Thuý, hôm nay trong nhà mới có thêm một nha hoàn, Tiểu Thuý cũng đỡ vất vả hơn.

Tiểu Thuý ở trong phòng nghe được âm thanh hoả thiêu của lão gia nhà mình, vội vàng chạy tới, hỏi làm sao vậy.

“Ngươi chờ sau khi phu nhân nhà ngươi sau khi ăn cơm xong, liền đỡ nàng nằm lên giường!” Sau khi dặn dò xong Tô Việt lại chạy đi ra ngoài.

Để lại Tiểu Thuý một bộ mặt hoài nghi hỏi Lô Uyển Chi: “Lão gia bị làm sao vậy?”

“Đừng để ý đến hắn, đắc ý.” Lô Uyển Chi tiếp tục ăn cơm, trong lòng nghĩ lần này cần ăn nhiều một chút.

Quả nhiên, chỉ chốc lát sau liền thấy Tô Việt kéo theo một lão đại phu đến, người nọ vừa đi vừa không ngừng lau mồ hôi: “Người trẻ tuổi, ta đã qua thất tuần chi năm (ý là 70 tuổi) chuyện gì cũng không thể gấp, ngươi vội như vậy để làm gì? Ngươi muốn mạng già của ta.”

Tô Việt cũng không để ý nhiều như vậy, đến cửa nhà nhìn hắn không đi được, lập tức cõng hắn lên đi từ từ vào nhà.

Lão đại phu gật gù đắc ý bắt mạch nửa ngày, cho dù Tô Việt ở một bên đầu đầy mồ hôi như thế nào cũng khộng nói một lời, chính là hắn muốn cho tiểu tử này biết, hắn đối với mình như thế nào.

Cuối cùng, nhìn hắn nếu như mình còn tiếp tục không nói không chừng hắn có thể đánh mình, đại phu mới chậm rãi nói: “Hỉ mạch.” Nói xong cũng không cần tiền xem bệnh, đứng lên chuẩn bị đi.

Kết quả bị Tô Việt kéo lại: “Đại phu, ngươi xem dùng thuốc an thai thế nào?”

Liếc Tô Việt một cái, đại phu khinh thường nói: “Mạch tượng phu nhân nhà ngươi rất có lực, thuốc có ba phần độc. Mình chăm sóc tốt là được, cũng không phải lần đầu tiên làm cha.”

Tô Việt bị hắn nói có chút ngượng ngùng, đưa cho đại phu một lượng bạc, còn ân cần đưa ra tới cửa, không ngừng xin lỗi vì vừa rồi mình lỗ mãng.

Sau khi đưa ra tới cửa hắn lập tức xoay người đi vào phòng nhìn Tiểu Thuý đang ở bên cạnh nói đùa với Lô Uyển Chi, thấy hắn đi vào, biêt người lần nữa làm cha có rất nhiều điều muốn nói, nàng liền cười đi ra ngoài.

Không biết tại sao, Tô Việt cảm thấy Tiểu Thuý cười có chút giễu cợt mình, nghĩ đến mới vừa rồi mình quá ẩu.

Thấy Tiểu Thuý đi, Tô Việt bước một bước xa tiến lên cầm tay: “Uyển Chi, bây giờ nàng cảm thấy như thế nào? Có muốn ăn gì hay không? Ta đi ra ngoài mua. Nàng có muốn uống nước hay không?”

Lần đầu tiên Lô Uyển Chi thấy hắn có chút dài dòng, làm trong lòng người ta cảm thấy ấm áp, nhưng mà lần trước lúc mang thai Phán nhi hắn không có ở nhà, lần này đối với hắn mà nói cũng là lần đầu tiên khi làm cha, như vậy cũng có thể giải thích.

Nàng mất rất nhiều miệng lưỡi mới làm cho Tô Việt an tâm, bất quá trong lòng cũng biết sau này nhất định là hắn sẽ thường xuyên kinh ngạc như thế.

Ngày khai trương tiểu lầu của bọn Tô Việt, Lô Uyển Chi cũng đi, nàng nhìn nhóm bằng hữu giúp đỡ trước mắt, nghĩ thầm chung vốn mở tửu lầu cũng thật là thích hợp, ít nhất bọn hắn cũng không cần phải đi ra ngoài uống rượu.

Hôm đó, Lô Uyển Chi cũng thấy A Hương sau mấy tháng không gặp, nghe Tô Việt nói nàng gả cho nam nhân một hộ thái nông ở trong trấn, một người không vợ, trong nhà chỉ có một nữ nhi hai tuổi, trên mặt nàng vừa có thẹn thùng của nàng dâu vừa có kiêu ngạo khi nhìn thấy mình.

Nàng có thể như vậy ngược lại Lô Uyển Chi cảm thấy yên tâm, chứng minh nàng không hề nhớ thương nam nhân của mình nữa.

Sau đó tuy Tô Việt bận rộn với công việc ở cửa hàng lương thực và tửu lâu, nhưng vẫn bớt chút thời gian để trở về nhà một chuyến. đặc biệt là lú bụng Lô Uyển Chi dần dần to lên, mỗi lần trở về đều hướng phía bụng của nàng lẩm bẩm, ngay cả Tô Phán nhìn cũng xấu hổ thay cha mình.

Công công bà bà biết được nàng mang thai lần nữa cũng mừng rỡ cười vui vẻ, tạm thời không đề cập tới chuyện nạp thiếp nữa.

Lô Hà Hoa mang theo Lý Vọng rời đi, Lô Văn Hiên cũng theo bọn họ đi đến trạch viện mới, hôm nay hắn đã trở thành giáo đầu của võ quán, bước đi đầy mạnh mẽ.

Chẳng qua là đối với muội muội Lô Hà Hoa, trong lòng Lô Uyển Chi vẫn suy nghĩ tốt nhất nên tìm một nam nhân đàng hoàng để gả đi, nhưng mà ai biết được muội muội sống chết không đồng ý, nói cả đời này chỉ ở bên cạnh nhi tử.

Có thể đây là cuộc sống, không có thập toàn thập mỹ.

Một ngày, lú Lô Uyển Chi ưỡn bụng bự của mình phơi nắng trong sân, nhìn ba đứa trẻ chơi đàu trước mặt, trong lòng cảm thấy cuộ đời này của mình cũng coi như là viên mãn, chỉ cần có phu như vậy, có con trai có con gái có mẹ, đệ muội. Như vậy là đủ rồi!

Tiểu phiên ngoại: Tình yêu đầu tiên.

Đã quên ngày tháng năm nào kia rồi, chỉ nhớ rõ là một ngày nóng bức giữa mùa hạ, Tô Việt mười một tuổi cùng với các bạn thân mến của mình đi đến dòng suối nhỏ đầu thôn bắc bơi lội, thật ra cũng không thể nói là bơi lội, bởi vì căn bản hắn cũng không biết bơi.

Trời sanh hắn có chút sợ nước, nhưng hôm đó thấy Lô Uyển Chi mặt trắng mộc mạc thuần khiết đang giúp Trương thị giặt y phục, thiêu niên u mê trong lòng cảm thấy chua xót, vì vậy hắn không do dự lấy một tư thế đẹp nhảy vào trong nước, hắn quên mất mình không biết bơi.

Lúc ấy một người đang bơi ở đấy thấy, liền nắm chặt tiểu thiếu niên, hắn đem Tô Việt cứu lên bờ sau khi hắn vỗ nửa ngày vào mặt Tô Việt cũng không thấy tỉnh, bỏ chạy trở về trong thôn gọi mọi người đến.

Trương thị vừa mới bê chậu y phục về nàh phơi, để lại một mình Lô Uyển Chi bên dòng suối, nàng nghe được động tĩnh bên này cũng đoán được, nhớ lại trước đây có xem qua phương pháp sơ cứu ở trong sách, là đấm lưng vỗ ngực một chút.

Cuối cùng, Tô Việt tỉnh lại trong bộ ngực mềm mại, gương mặt cảm nhận được ngực Lô Uyển Chi khẽ phồng, đó là ấn tượng sâu sắc nhất lúc ban đầu của hắn với Lô Uyển Chi.