Hiển nhiên là Lý Lâm cũng bị tình huống đột nhiên xảy ra làm cho kinh ngạc, lúc trước tiếp xúc hắn thấy người Lô gia ôn hòa nhã nhặn, lúc ấy cũng cảm thấy bọn họ không giống như gia đình nông dân bình thường, hơn nữa trong nhà còn tích lũy chút tài sản, suy đi nghĩ lại một phen mới quyết định cầu hôn.

Mà bây giờ sau khi hắn trở về lại thấy khắp nới trong nhà một mảnh hỗn loạn, Lô Văn Hiên còn làm đến mức gió thổi mây tan hoang vắng tiêu điều, hắn là muốn trút giận cho tỷ tỷ mình, lúc ấy trong lòng người Lô gia đều nén tức giận, không ai khuyên hắn không thể đập.

Lý Lâm nhìn đến tim gan đều cảm thấy đau, những thứ này muốn đặt mua đều cần phải có bạc.

Vốn dĩ trong lòng hắn cảm thấy hổ thẹn, không còn mặt mũi nào đối diện với người Lô gia, lại thấy Đinh Mẫn khóc lóc trước mặt, nhất thời tức giận xông lên đan điền.

"Trong mắt các ngươi có coi vương pháp ra gì không! Đây là cướp đoạt, ta muốn đi cáo quan." Mặt hắn tức giận có chút méo móc, chỉ nói ra mười phần tức giận,bởi vì trong lòng hắn hết sức rõ ràng, hôm nay có Đinh sư gia là chỗ dựa lớn, Lô gia cửa nhỏ nhà nghèo không lọt nổi vào mắt xanh của hắn.

Vốn hi vọng sau khi Lý Lâm trở lại có thể tôn trọng người nhà mình một chút, cúi đầu giải thích một chút, Trương thị còn nghĩ không để cho Lô Hà Hoa và hắn hòa ly, hôm nay nhìn bộ dạng sắc mặt hắn như vậy, khuôn mặt tức giận đỏ bừng: "Lý Lâm, ngươi đừng quên, một cọng cây ngọn cỏ một viên gạch một viên ngói đều là của Lô gia bỏ bạc ra mua, chúng ta ở trong sân nhà mình đập đồ đạc của mình, ngươi lấy lý do gì để cáo quan đây!"

Trương thị liền đâm chọc vào xương sườn mềm (điểm yếu) của Lý Lâm, lúc đó là hắn hao hết tâm tư cầu hôn nữ nhi Lô gia, cũng nghĩ tới có thể được giúp đỡ một chút, mặc dù hôm nay Đinh sư gia có thể ở trước mặt Tri phủ đại nhân nói mấy câu, nhưng mà hắn không có bạc, mặc dù hắn không biết rõ của cải của Lô gia, nhưng cũng có thể đoán được mấy phần, không tệ. Trên khế đất của viện này viết tên Lô Hà Hoa.

"Nương, vừa rồi là ta nói lỡ lời, chúng ta là người một nhà, ta làm sao có thể đi cáo quan, nhưng những thứ này đều mua bằng bạc. Đập như vậy không phải là phí lắm sao." Hắn đè nén lửa giận trong lòng, hé ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn nói với Trương thị.

Mới vừa rồi muội muội bọn họ đã quyết định lần này nhất định phải hòa ly, sau đó sẽ mang theo hài tử rời đi, chuyện này đáng ra phải là nam nhân Lô gia nói với Lý Lâm. Lô Uyển Chi liếc mắt nhìn Tô Việt đứng sau lưng mình, trong lòng hiểu rõ đây là chuyện của Lô gia, hắn không tiện nhúng tay vào, nhưng hôm nay phụ thân Lô Dũng ra ngoài hòa giải, đệ đệ Lô Văn Hiên chặn cửa, chỉ có thể trông cậy vào hắn, Lô Uyển Chi đưa cho hắn một ánh mắt.

Tô Việt hiểu ý đi về phia trước hai bước, Lô Uyển Chi tìm một băng ghế đỡ Trương thị ngồi xuống trước.

"Lý công tử,muội muội ta không ngại khổ cực sinh nhi tử cho Lý gia các ngươi, ban đầu ngươi nghèo khó sa sút nàng đối với ngươi không xa không rời. Nhưng hôm nay nàng bị bệnh như vậy ngươi thân là trượng phu của nàng lại đối với nàng không nghe không thấy không để ý, nàng thân là phu nhân chân chính của nhà này lại phải ở trong tiểu viện, ai đúng ai sai người sáng suốt vừa nhìn là biết, chúng ta cũng không muốn nhiều lời, đây là thư hòa ly ngươi ký tên đồng ý đi!" Tô Việt nói xong đưa ra thư hòa ly mà Lô Uyển Chi vừa viết xong, Lô Hà Hoa vừa run rẩy ký tên.

Tô Việt quang minh chính đại nghiêm nghị nói một phen, đôi mắt phượng nhìn chằm chằm Lý Lâm, để cho hắn không có chỗ né tránh.

"Ngươi là ai? Chuyện nhà chúng ta khi nào thì đến ngoại truyện nhân như người nói chuyện!" Mới vừa rồi lúc tiến vào hắn chỉ lo đau lòng tài vật, bây giờ mới phát hiện sự tồn tại của Tô Việt, hắn không biết trượng phu của Lô Uyển Chi đã trở về, còn cho rằng Lô gia tìm người giúp đỡ.

Cười lạnh, Tô Việt chậm rãi nói: "Ta là tỷ phu của Hà Hoa, ngươi nói xem ta có phải ngoại nhân hay không, ta khuyên ngươi mau chóng kí tên, người làm quan các ngươi quan trọng nhất thanh danh, nếu chúng ta nói chuyện này với người khác, con đường làm quan của ngươi cũng chấm dứt ở đây không? Dĩ nhiên nếu da ngươi dày không quan tâm đến thanh danh, cũng có thể không kí, như vậy sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ mang Lô Hà Hoa đến nha môn Tri phủ tố cáo, để cho mọi người biết ngươi là loại người gì, đến lúc đó xem Tri phủ đại nhân biết sẽ có hậu quả gì?”

Nghe xong Lý Lâm tức giận một phen, bình thường hắn luôn tự nhận mình là người khiêm tốn, đi học thánh nhân, lại bị Tô Việt mắng thậm tệ, hắn tức giận lảo đảo một cái.

“Ngươi…. Ngươi….” Nửa ngày hắn không nói ra đoạn sau, được nha hoàn đỡ ngồi xuống ghế.

Lúc này Đinh Mẫn vẫn khóc hoa lệ lên tiếng: “Tướng công, chàng hưu ác phụ như vậy cũng tốt, đỡ sỉ nhục đến Lý gia.”

Đối với danh phận bình thê nàng vẫn còn canh cánh trong lòng, hôm nay người Lô gia nói đến chuyện hoà ly trong lòng nàng cảm thấy vui mừng một phen, như vậy mình sẽ là phu nhân chân chính.

Nhưng mà không thể hoà ly, nếu hoà ly của hồi môn mà Lô Hà Hoa mang theo lúc gả ra ngoài cũng phải mang trở lại, mấy ngày nay sau khi nàng quản lý mới biết một gia đình nông thôn gả nữ nhi cũng có chút đồ tốt mang ra ngoài.

Vừa thấy Đinh Mẫn tiếp lời, Lô Uyển Chi cũng lên tiếng, sắc mặt của nàng đã không còn đầy căm phẫn như vừa rồi, mà có chút cười nhạo: “Xin hỏi Đinh tiểu thư, lão gia nhà các ngươi lấy lý do gì để hưu thê?”

“Nàng…. Nàng hết ăn lại nằm!” Không nghĩ ra được danh mục gì, Đinh Mẫn nói bừa một lý do.

“Trong thất xuất không có điều hết ăn lại nằm, tại sao thân thể của muội muội ta không dậy được, trong lòng hai vị biết rõ, nếu như hôm nay các ngươi đồng ý nói hoà ly, vậy chúng ta có thể tạo điều kiện, nếu không đồng ý, muốn hưu thê, vậy dù có phải liều mạng cả nhà Lô gia chúng ta cũng phải đòi một lời giải thích.” Sắc mặt của Lô Uyển Chi ôn hoà, nhưng hận ý trong lời nói làm da đầu người ta nghe có chút tê dại.

Lý Lâm trầm mặc một hồi, trong lòng biết rõ đối với con đường làm quan về sau của mình người Lô gia không giúp được gì, cuối cùng gật đầu đồng ý: “Được, hoà ly thì hoà ly, nhưng Vọng nhi là người Lý gia, nhất định phải ở lại Lý gia.”

“Vọng nhi không thể ở lại cùng các ngươi, hắn ở nhà ngươi không bảo đảm được sinh mệnh, hơn nữa hai người các ngươi tuổi còn trẻ lại khoẻ mạnh, sau này muốn sinh bao nhiêu đứa chẳng được.” Tô Việt mỉa mai nói nhìn sang Đinh Mẫn, hắn tin nàng biết là giờ phút này hắn đang giúp nàng.

Quả nhiên, Đinh Mẫn động tâm, dù sao hài tử của người khác giữ lại cũng cách mình một tầng bụng, không nói tương lai giành tài sản với hài tử mình sinh, nếu có người xấu khuyến khích mấy câu, trong lòng hắn sẽ có hận ý với mình, hài tử này tuyệt đối không thể giữ lại được.

Nàng nói thầm ở bên tai Lý Lâm mấy câu, sắc mặt của Lý Lâm thay đổi liên tục, cuối cùng gật đầu đồng ý để bọn họ mang hài tử đi.

Thấy sắc mặt hắn như vậy, Trương thị tự trách mình lúc đầu mắt bị mù, sao lại cảm thấy hắn đáng tin chứ.

Chuyện kế tiếp diễn ra rất thuận lợi, dĩ nhiên trong này có công trợ giúp của Đinh Mẫn, của hồi môn cũng đòi trở về, hoàn hảo lúc trước Lô Hà Hoa đã tính toán, đem khế đất của trạch viện này giấu đi, hơn nữa nàng không để cho người Lô gia nói, lúc nói ra trực tiếp bán toà nhà này cho người khác, đến lúc đó tất nhiên có người đến đuổi người đi để cho bọn họ nếm thử một chút cảm giác không có một chỗ ở cố định hang ngày lưu lạc đầu đường.

Nhưng mà trước khi bọn hắn rời khỏi Lý gia, Lý Lâm gọi Tô Việt lại: “Đại tỷ phu, Lô gia là loại người gì hôm nay ngươi đã thấy rõ, đều là ăn tươi nuốt sống, đừng nhìn hôm nay ngươi vì nhà bọn họ làm trâu làm ngựa, ngày khác nếu không vừa mắt bọn họ, kết quả cũng như ta vậy, bị một cước đá ra cửa! Ta hôm nay sẽ là ngươi của ngày mai.”

Trong lòng Lô Uyển Chi có chút buồn bực, dễ dàng buông tay với Lý Lâm như vậy cảm giác có chút chuồn bực, bọn họ nghĩ tới bệnh tình của Lô Hà Hoa không tiện lặn lội đường xa, cho nên chưa vội trở lại trấn, tìm một khách điếm nghỉ ngơi, vội vàng mời đại phu chẩn bệnh cho Lô Hà Hoa.

Sau khi Lô Dũng trở lại nói cho mọi người biết đã đưa không ít bạc cho Hoàng sư gia, mới tránh bị Đinh sư gia trả thù!

Hôm nay người bên kia ở kinh thành nước xa không cứu được lửa gần, chỉ có thể toàn tâm toàn ý trông cậy vào Hoàng sư gia này thôi.

Quả nhiên, sáng ngày thứ hai, thì có quan binh tới gây chuyện, tim Lô Uyển Chi đập dồn dập, nghĩ chẳng lẽ Hoàng sư gia cầm bạc lại không làm việc, ai biết lúc những thứ kia bay về phía Tô Việt, bỗng nhiên lại có một người làm mặc trang phục nam tử đi qua chỗ quan binh dẫn đầu rỉ tai mấy câu, cho nên bọn họ liền thu binh, nhưng mà không quên lấy hai mươi lượng bạc từ trong tay Tô Việt.

Lúc này mọi người mới dám thở mạnh, Lô Dũng ra ngoài đem Lý Lâm bọn họ hiện đang ở nơi trạch viện đã bán kia, qua mấy ngày nhìn thân thể Lô Hà Hoa có thể ngồi xe ngựa, mới thu xếp cho toàn gia trở về trấn.

Mấy ngày nay Tô Việt cũng giúp một nhà đại ca tìm được chỗ dừng chân, lại len lén đưa chút bạc cho Tô Sở, dù sao cugx là vì chuyện học hành của chất tử, hắn không dám có nửa điểm lơ là, mình ngoại trừ bạc ra cũng không giúp được gì.

Chuyện bên trong châu phủ cũng đã qua một thời gian, trừ Lô Uyển Chi chưa kịp đi qua xem cửa tiệm bán phấn một chút, chỉ vì Trương thị lo âu quá độ thân thể không thoải mái, nhiệm vụ chăm sóc muội muội cùng mẫu thân liền rơi vào trên người nàng, cho nên nàng cũng không có thời gian, nhưng mà vẫn xin Lô Dũng để cho mấy quản sự trong cửa hàng đến khách điếm gặp mặt một lần.

Trước đây những quản sự kia đối với Lô Dũng là bội phục, hôm nay thấy Lô Dũng quay về phía chủ tử mới, Lô Uyển Chi, đều là người thông minh, không dám giấu giếm Lô Uyển Chi, tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn (biết gì nói nấy).

Biết một chút việc buôn bán trong cửa hàng, Lô Uyển Chi dặn dò bọn họ làm tốt, hiệu quả tốt cuối năm cho bọn hắn mấy bao lì xì dày, mấy người nghe lại càng thêm gật đầu liên tục, dĩ nhiên Lô Uyển Chi cũng phát hiện trên sổ sách có một chút vấn đề nhỏ, nàng sơ lược nói ra một câu, để lần sau bọn họ cẩn thận một chút, ít lỗi tích luỹ thành nhiều, đến lúc đó sẽ thành đại sự.

Nàng gặp các quản sự ở sau lưng Tô Việt, thừa dịp lúc Tô Việt đi ra ngoài tìm chỗ ở cho nhà đại ca, còn cố ý dặn dò Lô Văn Hiên giữ cửa, nếu thấy hắn, trở về mật báo.

Chỉ là nàng quá lo lắng, ngày đó sau khi những người kia rời đi, Tô Việt mới trở lại khách điếm, nhưng mà trên đường gặp mấy người nói chuyện không dứt về người Lô gia, lại thấy bọn họ đi ra từ trong khách điếm, liền len lén đi theo sau nghe mấy câu.

Hắn chỉ nghe mấy câu thì trong lòng đã biết đại khái, mặc dù hắn không biết rõ Lô gia có bao nhiêu của cải, nhưng nhất định là không ít. Thầm nghĩ sau khi trở về nhất định nương tử sẽ nói rõ với mình.