Cũng may là việc quan phủ trưng binh không phải mỗi hai mươi năm mới có một lần, bởi vì không chỉ bọn người Hồ phương Bắc gây rối loạn mà ngay cả bọn giặc Oa (là Nhật Bản bấy giờ) phía đông cũng đồng thời xâm chiếm, nên triều đình luôn luôn phái người trấn áp thảo phạt, thế nên người dân trong thôn đối với việc trưng binh cũng được xem như chuyện quen thuộc, đặc biệt đối với những người tuổi nhỉnh hơn đôi chút, bọn họ càng cảm thấy chuyện bảo vệ quốc gia là chuyện thiên kinh địa nghĩa (đạo lý hiển nhiên).

Cho nên đói với lần trưng binh lần này của triều đình, phần lớn bọn họ cực lực duy trì, chỗ thôn Tô Việt dựa theo yêu cầu tổng cộng số người cần xuất ra là mười tám người, chỉ có hai nhà 'giật đầu cá, vá đầu tôm' giao đủ bạc, tên của mười sáu cá nhân cuối cùng được xác định từ lý chính (trong thôn) nộp cho quan sai huyện nha.

Bởi vì chiến sự tiền tuyến căng thẳng, tuy rằng gần đây triều đình may mắn thắng trận, nhưng đều là những trận đánh ác liệt, sau trận đánh có rất nhiều người chết, cho nên sau khi quan phủ giao trách nhiệm chiêu mộ tân binh lính hoàn tất, trong vòng mười ngày kế sẽ xuất phát.

Mà nơi Tô Việt ở, quan huyện Thất phẩm Tề Huyền lệnh vì muốn tranh giành công trạng trước, kiểm kê số người xong, sau đó yêu cầu mọi người ba ngày sau tập hợp trước cửa huyện nha.

Hai vợ chồng Tô Việt và Lô Uyển Chi cũng không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy, dẫu sau dựa theo lệ thường trước kia, ít nhất cũng còn tới mười ngày mới tập kết xuất phát.

Đầu tiên là cùng Lô Uyển Chi trở về thôn một chuyến, buổi sáng đứng trước mặt hai vợ chồng già Tô Căn đợi cả buổi sáng, Tô Việt bình thường cũng không phải là người đặc biệt thích treo mấy câu hiếu thuận trên miệng, cho dù là sắp đi đến nơi rồi, nhưng ở trước mặt phụ mẫu cũng vẫn còn ương bướng.

Hắn tiến đến bên cạnh lau nước mắt cho Vương thị, ôm lấy vai bà nhíu mày nói, "Nương, người ngàn vạn lần đừng khóc, người nhìn cái mặt già nua của người xem, lại khóc nữa thì càng xấu hơn. Lúc ta còn nhỏ thường xuyên khoe với mấy đứa bạn nhỏ chơi cùng là mẹ ta xinh đẹp cỡ nào, nhưng mà có đẹp mặt cỡ nào khóc lên cũng nhìn rất xấu".

Vương thị tức đến nổi quên khóc, mắng hắn là thằng nhãi xấu xa!

Miệng không ngừng nhắc chuyến đi này không biết đến năm tháng nào mới có thể trở về, còn chưa để lại mụm con nào để mọi người thương nhớ, bà vừa nói vừa liếc nhìn về phía người mang vẻ mặt u sầu ngồi một bên không hé răng Lô Uyển Chi.

Nàng dâu này mặc dù là đứa có tính tốt, thế nhưng chỉ là cái bụng không có chút động tĩnh nào, bây giờ khiến bà càng nhìn nàng càng không vừa mắt, đặc biệt là nghĩ đến tiểu nhi tử của bà sắp phải ra chiến trường, chuyến đi dữ nhiều lành ít, nhưng lại không có đứa con, nào càng nghĩ bà lại càng buồn khổ.

Huống chi, giờ phút này là thời điểm trước khi chia tay của nhi tử mình, Vương thị thậm chí nghĩ, nếu giờ phút này trong bụng Lô Uyển Chi có con, có phải đứa con của bà sẽ bởi vì nó mà đối với cái nhà này lưu luyến không muốn rời, không còn tiếp tục kiên trì muốn đi tòng quân, nói cho cùng đều do Lô Uyển Chi không mang thai mới dẫn tới tai họa.

Đôi mắt của Tô Việt giống như Hỏa nhãn kim tinh, lập tức cũng cảm giác được hai ánh mắt kia của nương hắn phát ra tia sáng như hận không thể hóa thành một loại tia chớp muốn chém nàng dâu đang ngồi một bên chém thành hai khúc, suy nghĩ giờ phút này của bà về tình thì có thể tha thứ được.

Thế nhưng hắn không thể chịu được thái độ thù địch của hai nữ nhân quan trọng nhất trong sinh mệnh của hắn tổn thương lẫn nhau, nghĩ một chút hắn liền ghé sát vào tai Vương thị thì thầm, "Nương, kỳ thật ta không muốn sinh, ta nghĩ muốn chờ sau khi ra ngoài dốc sức làm nên chuyện một phen, lúc đó có đứa nhỏ chẳng phải sẽ tốt hơn sao, nương đừng bao giờ trách nàng. Muốn trách thì người trách ta đây!"

Vương thị trợn mắt nhìn hắn, đối với lời nói của hắn bán tín bán nghi, chỉ có điều, bà biết hiện tại có trách ai cũng vô dụng, việc đã đến nước này chỉ có thể chấp nhận, bà cũng không muốn để cho nhi tử nhà mình trước khi lên đường lại có chuyện lo lắng, nên bắt đầu dặn dò những chuyện cần chú ý khi ở bên ngoài, đơn giản là phải nhớ ăn cơm, đau thương không có mắt chỉ có riêng mình để tâm lưu ý.

Có con đi ngàn dặm là nỗi lo của người làm mẹ, người mẹ khắp thiên hạ đều như thế, nếu như có một đứa con ở bên ngoài, cả trái tim mọi thời khắc giống như đang treo lơ lửng, sợ con bị đói bị lạnh, sợ bị ủy khuất.

Tô Việt vừa nghe vừa gật đầu, miệng còn không ngừng vâng dạ. Lô Uyển Chi có chút sa sút, bởi vì nàng biết rõ ràng chuyện này không thể đảo ngược được nữa, biết rõ ràng trên đời này nam tử đối xử tốt với mình nhất lần này đi có khả năng sẽ không trở về. Trong lòng nàng đau xót, mặc dù trên mặt nỗ lực vẫn không thể duy trì được dáng vẻ kiên cường bên ngoài, lòng của nàng đang rấm rức khóc, bởi vì lần biệt ly này, vì người nam tử này.

Người chủ gia đình - Tô Căn - giờ phút này trầm mặc khác thường, nếu nói trong mắt Vương thị đều đong đầy nước mắt, trong lòng ông chính là ở trong máu, từ lúc nhỏ đối với tiểu nhi tử này đã đặt hy vọng rất lớn, tuy rằng hắn lần lượt khiến chính mình thất vọng, lần lượt làm cho chính mình khó thở giậm chân, thế nhưng sự tin tưởng trong lòng ông dành cho con vẫn chưa từng biến mất.

Thế nhưng dẫu sao ông vẫn chỉ là một người cha bình thường, ông thậm chí nghĩ, nếu lúc trước chính mình kiên trì thêm một chút là tốt rồi, lại kiên trì thêm tí nữa Tô Việt sẽ không phản đối đem bạc ra, sẽ không đi báo danh tòng quân, cẩn thận ngẫm lại, ông đã gần năm mươi, đến cuối cùng còn có mưu cầu gì đâu.

Đến một lúc lâu sau, cả nhà Tô Sở cũng có mặt, bọn họ cũng nghe hàng xóm nói sáng sớm ngày hôm nay Tô Việt sẽ kéo xe trở lại trong thôn.

Kỳ thật, lần trước Tô Căn bảo bọn họ về nhà cùng thương lượng lấy bạc với nàng dâu, hai vợ chồng bọn họ ở nhà thiếu chút nữa là đánh nhau, nguyên nhân không có gì khác, mà là Triệu thị đem hầu hết toàn bộ số bạc trước kia Tô Sở đưa cho nàng ta cho nhà mẹ đẻ, tính ra cũng gần như hai mươi lượng bạc, mà trong tay nàng ta chỉ còn lại mấy lượng bạc. Cho nên khi đó Tô Sở mới mặt xám mày tro đi trở về.

Tô Sở lần trước về nhà đem chuyện lý do tại sao Tô Việt bằng lòng đi tòng quân, vì không muốn trong nhà phải bỏ ra số bạc hai mươi lượng, nói cho Triệu thị nghe hết sức rõ ràng, lúc mới đầu trong lòng Triệu thị vẫn còn mang chút oán hận chú em này trước kia làm cho chính mình trước mặt mọi người bị chất vấn.

Cảm thấy trượng phu không nói thật, ngẫm lại hiện tại Tô Việt ở trấn trên còn có một cửa hàng không nhỏ, nói mỗi ngày kiếm lời một đấu vàng thì không thể, nhưng mà lợi tức hàng tháng cũng không phải số ít, mấy chục lượng bạc hắn tuyệt đối có thể xuất ra, thế nhưng khi nàng ta biết được cha chồng thật sự đem tên lên báo lên lý chính, nàng ta liền sững sờ cả người, lúc này mới tin lời Tô Sở nói hoàn toàn là sự thật.

Tuy vẫn không nghĩ ra lý do, nhưng trong lòng nàng ta hiểu rõ Tô Việt nhất, hắn thật sự vì không muốn cả nhà mất đi không ít bạc.

Cho nên lần này gặp mặt hai vợ chồng Tô Việt, nàng ta mới treo theo nụ cười chân thành, đó là cảm kích thật sự, bằng không Tô Sở tìm mình liều mạng thì sao, thậm chí mấy ngày trước lần đầu tiên hắn ra tay đánh chính mình, nhưng nàng ta cũng buộc phải cắn chặt răng nuốt vào trong, không còn cách nào khác ai bảo nàng ta làm mấy chuyện kia cơ chứ.

Cả nhà Tô gia, từ xưa đến nay, đây là lần đầu tiên ngồi cùng một chỗ ăn cơm không hề nghi ngờ, không châm chọc khiêu khích yên lặng ăn, ăn cơm trưa xong Tô Việt đã mở miệng nói muốn đi tới nhà nhạc phụ thôn Bắc Đầu, cũng muốn tạm biệt với bên kia.

Hai vợ chồng già Tô Căn gật đầu đồng ý, Tô Căn còn đặc biệt không quên dặn dò hắn nhớ nói nhiều lời trấn an một chút, dù sao người ta mới gả khuê nữ đi không lâu mà con rể phải đi xa, đến năm nào tháng nào còn chưa xác định.

Mặc khác vẫn còn một câu nữa mà ông không nhẫn tâm nói ra miệng, hiện tại không chỉ làm Lô Uyển Chi trở thành quả phu thôi, còn uổng phí chậm trễ người ta. Có điều là những lời này Tô Căn chỉ có thể nín nhịn trong lòng, không phải là lời của một người làm cha chồng nên nói nên chỉ có thể thở dài.

Người Lô gia cũng đã sớm biết hai người bọn họ trở về, hiện tại Lô Dũng ngẫu nhiên cũng đi trấn trên, sự việc trong cửa hàng tuy rằng hắn chậm rãi không nhúng tay vào, thế nhưng trong lòng vẫn còn chút lo lắng, sợ Tô Việt gặp chuyện gì khó giải quyết, chính ông ngẫu nhiên còn đi xem xem có thể giúp đỡ không.

Toàn bộ quá trình tòng quân của Tô Việt, chỉ có trước kia có một lần ông nói rõ lập trường của bản thân với Lô Uyển Chi, sau này không còn nói thêm lời nào, trong lòng ông hiểu rất rõ dù sao chính mình nói thế nào cũng chỉ là Nhạc gia, mà Tô Việt thì họ Tô.

Đợi khi bọn họ đến Lô gia, thấy cả nhà Lô gia đang xếp thành hàng trước cửa chờ dài cả cổ. Mọi người trước hết là ngồi cùng một chỗ nói chút việc nhà, tiếp đó Tô Việt cố ý gọi Nhạc phụ đại nhân qua nói chuyện riêng.

Đợi tới khi hai người vào thư phòng, Lô Dũng vừa ngồi xuống, Tô Việt đột nhiên quỳ gối trước mặt ông, Lô Dũng cả kinh vội vàng đứng dậy nâng hắn dậy, liên tục hỏi Tô Việt đây là làm gì, vì sao lại làm đại lễ này?

"Cha, ta đi lần này dữ nhiều lành ít, chỉ có một người trong lòng ta không yên lòng nhất đó chính là Uyển Chi, nàng đối với tấm lòng của ta đều hiểu rõ, ta sợ nhất chính là vạn nhất ta không trở lại, Uyển Chi thà rằng chịu lấy hư danh phụ nhân Tô gia cô độc một đời" Tô Việt nói tới đây trong mắt hắn cũng đượm nước mắt.

Lô Dũng thở dài, "Uyển Chi đều đã đem chuyện trong nhà trước kia của chúng ta nói cho ngươi, ta cũng biết rõ đem chuyện đó áp đặt lên vai ngươi không công bằng, nhưng mà ngươi xem trong nhà chúng ta cũng chỉ có mỗi Văn Hiên, thế nhưng với số tuổi quá nhỏ đó của Văn Hiên, cho nên A Việt, chúng ta xin lỗi ngươi lắm. Uyển Chi đối với ngươi có tình, ngươi đối với nàng có nghĩa, hai người các ngươi quả nhiên là ông trời tác hợp".

Ông dừng một lúc rồi nói tiếp, "A Việt, ngươi yên tâm, sau khi ngươi đi rồi Uyển Chi còn có chúng ta, chúng ta sẽ chăm sóc con bé thật tốt, bất kể thế nào thì con bé cũng là khuê nữ họ vẫn luôn thương yêu từ nhỏ đến lớn".

Vừa nói vừa nâng Tô Việt dậy, để hắn ngồi xuống ghế bên cạnh an ủi, "A Việt, ngươi luôn là người vui vẻ, đừng tiếp tục nói mấy lời chưa về gì đó, đặc biệt là đừng nói mấy lời đó trước mặt Uyển Chi, con bé nghe xong chỉ biết càng thương tâm hơn thôi".

Tô Việt cười khổ, "Chuyện này mong cha yên tâm, người mà ta không muốn làm thương tâm nhất đó chính là Uyển Chi, vốn dĩ bởi vì chuyện này nàng đã nhiều ngày không ăn ngon, đêm không thể ngon giấc. Thế nhưng, sự việc chẳng phải chúng ta nói thế nào sẽ là thế đó, Uyển Chi còn trẻ, ta nghĩ, năm năm! Nếu như năm năm ta không có tin tức, ta sẽ để cha ta hoặc đại ca ta thay ta viết hưu thư, đến lúc đó thỉnh Nhạc phụ đại nhân thu nhận và giúp đỡ nàng, sắp xếp để nàng tái giá, nàng đáng có được một nam nhân tốt thương nàng cả đời".

Khi Tô Việt nói mấy câu đó có chút nghiến răng nghiến lợi, có trời mới biết hắn không hề mong muốn nhất là nữ tử mình yêu thương thương tâm cô đơn. Trái tim đều đau đớn từng cơn.

Lô Dũng vội vàng xua tay, "Một nữ không thờ hai chồng, A Việt ngươi ngàn vạn lần đừng nói như vậy"

"Cha, ta không tin chuyện này, Uyển Chi nếu gặp được người thích hợp, hơn nữa ta cũng không có nửa câu oán hận. Nếu trong vòng năm năm này ta chết trận trên sa trường, cũng xin đừng nói sự thật với nàng. Tùy ý bịa lời nói dối lừa để nàng tái giá là được" Tô Việt nói tới đây một giọt lệ cuối cùng trợt xuống gò má.

Lô Dũng nhìn thấy xót xa, nhịn không được không ngừng than thở, "A Việt, ngươi thế này là tội gì đâu, ngươi biết rõ ràng tính khí ngang bướng của con bé, trong lòng cũng chỉ có một mình ngươi!"

Nâng lên hai mắt đầy nước mắt, Tô Việt nói trong nghẹn ngào, "Ta không muốn nàng thương tâm, thương tâm cả đời, nếu quả thật có kiếp sau, ta sẽ ở bên kia trước chờ nàng".