Lô Uyển Chi nhìn vẻ mặt còn mang theo chút mệt mỏi của Tô Việt, nàng chậm rãi nói, "Tô Việt, chàng biết không? Kỳ thật chàng vất vả bôn ba vì việc buôn bán của cửa tiệm như thế này, nhưng sau này người nhận được tất cả đều là Văn Hiên".

Tô Việt lơ đãng cười nói, "Văn Hiên là đệ đệ ruột của nàng, đệ đệ nàng cũng chính là đệ đệ của ta, vì đệ đệ mình làm chút chuyện thì nói chi mấy câu oán hận".

Vừa tắm xong, cả người còn có chút ẩm ướt, hắn không muốn cứ thế này chui vào trong chăn khiến Lô Uyển Chi bị cảm lạnh, thế nên đành phải chui vào trong chăn của chính mình.

Thế nhưng đôi mắt nhấp nháy nhìn Lô Uyển Chi, trong mắt hắn tất cả đều là một cảm giác thỏa mãn khi bản thân được công nhận.

Hắn rất vui, không phải bởi vì kiếm được bao nhiêu bạc, tuy nói rằng bạc rất quan trọng, nhưng nó chỉ là một vật dẫn, là vì đã để hắn thấy được bản thân còn có năng lực tiềm tàng có thể mang đến cuộc sống tốt đẹp mỗi ngày cho nàng dâu nhà hắn.

Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên Tô Việt cảm thấy cảm giác đè nén trong lòng được giảm bớt.

Thế nhưng, mặc khác còn có một việc, giống như có một tảng đá đè nặng trong lòng, Tô Việt luôn luôn muốn hỏi ra nghi vấn trong lòng.

"Ta không phải là nữ nhi thân sinh của cha nương" Lô Uyển Chi nhìn thẳng vào hai mắt Tô Việt nói.

Phảng phất như chỉ là một lời độc thoại, nàng tựa hồ có thể nhìn ra vẻ mặt nghi hoặc muốn nói lại thôi của Tô Việt, thầm nghĩ, cái này có lẽ gọi là tâm ý tương thông.

Tô Việt nghe xong thể xác và tinh thần đều khẽ rung rẩy, giơ tay kéo Lô Uyển Chi vào lòng, hắn không thể chịu được khi trông thấy vẻ bi thương và lạc lỏng trong mắt nàng.

Cười khổ, Lô Uyển Chi nói nhẹ bên tai, "Ta cũng mới biết được trước ngày thành thân của chúng ta, chính là cái buổi tối hôm chàng lén lút đến nhà tìm ta, lúc đó bọn họ vừa nói với ta".

Tuy rằng nàng đang cười, nhưng Tô Việt vẫn cảm nhận được sâu sắc tiếng khóc từ nơi sâu thẩm đáy lòng nàng, nàng luôn luôn như thế, với mấy việc nhỏ nhặt thì bên ngoài luôn không thể khống chế nổi cảm xúc của bản thân, thế nhưng sự việc càng lớn lại càng tỏ ra hết sức bình tĩnh.

Có đôi khi tỏ ra vô tâm lạnh nhạt, dĩ nhiên bởi vì nàng thật sự không cần, cái lần mà đại phu đến xem mạch trước đó, rõ ràng là sự việc bé tí tẹo như thế, mà nàng còn khóc nức nở, mà giờ phút này nàng đang nói về chuyện trọng đại về thân thế của bản thân, thế nhưng lại có thể bình tĩnh phảng phất như đang nói chuyện của người khác.

Tô Việt giờ mới biết, từ trước đến nay Lô Uyển Chi nhận lấy biết bao buồn khổ thất vọng lẫn chua xót, lòng hắn đau đớn co rút mãi, thậm chí yêu thương nàng như vậy nhưng trước mặt nàng lúc nào cũng thể hiện một bộ dáng vân hờ hững không quan tâm.

Cho đến nay, hắn mới biết được, thì ra phu phụ Lô Dũng không chỉ không phải là phụ mẫu thân sinh của Lô Uyển Chi, thậm chí ngay cả thân thích cũng không, mà họ chỉ là một người được Lô gia nhờ cậy, ngay cả quản gia cũng không phải.

Lô Dũng là thư đồng của phụ thân thân sinh của Lô Uyển Chi - Lô Bang - từng là giữ chức quan tam phẩm Phó đô Ngự sử, tất cả là nhờ vào những chiến công hiển hách chém giết trên chiến trường mà giành được.

Cả đời này của ông chỉ cưới một vị phu nhân. Đó chính là mẫu thân thân sinh của Lô Uyển Chi.

Đến năm gần ba mươi tuổi mới sinh được người con là Lô Uyển Chi, tất nhiên sẽ cưng chiều tột cùng. Tô Việt nghĩ, nếu sau này không xảy ra chuyện xét nhà kia, Lô Uyển Chi lớn lên trở thành một tiểu thư khuê các, hiện tại hẳn là gả cho một vị hầu môn công tử môn đăng hộ đối đường đường làm một vị phu nhân đoan chính, hưởng thụ không hết vinh hoa phú quý.

Về sau có người vu oán giá họa nói là Lô Bang có ý đồ cùng Nhị Điện hạ lúc bấy giờ mưu phản, còn tìm thấy thư tín qua lại của bọn họ trong nhà.

Tiên Hoàng lúc bấy giờ đang bệnh nguy kịch, sự nghi kị trong lòng rất sâu, ngay cả cơ hội giải bày cũng không cho Lô Bang, trực tiếp hạ lệnh tru di cửu tộc, Lô Bang là người không gia đình xuất thân từ nông thôn, không người thân thích.

Lập tức tịch thu tài sản, giết cả nhà Lô gia, toàn bộ hơn một trăm mạng người, Lô Dũng ngay khi sự việc chưa xảy ra đã được Lô Bang dự đoán trước, ra lệnh đi tới điền trang bên ngoài, mang theo cả Lô Uyển Chi.

Mẹ ruột của Lô Uyển Chi dù sống hay chết cũng muốn ở cùng trượng phu, cho nên người Lô gia trốn cùng Lô Dũng tổng cộng chỉ có Lô Uyển Chi và Trương thị.

Lúc đó Lô Dũng vừa mới thành thân, mang theo một đứa bé một tuổi không có chỗ nương thân Lô Uyển Chi, ông chỉ là một thư đồng nho nhỏ, cho dù nghĩ muốn mai danh ẩn tích cũng không có biện pháp có được giấy tờ gì, nên mới lén lún chạy tới cái nơi nhỏ bé cách trăm sơn ngàn núi với Kinh Thành mà ẩn cư. Đến nơi này rồi sửa lại tên, quan phủ địa phương chỉ cần nhét nhiều bạc hơn chút là xong việc.

Bọn họ sở dĩ tự hạ thấp chính mình, chẳng phải vì sợ kẻ thù tìm đến cửa hay sao, lúc đó tuy rằng khi tra xét Lô gia đã đốt một trận hỏa lớn, số người chết cũng có một phần, nhưng mà đứa nữ nhi chính thức còn quấn tả lại không tìm được, thế là có lý do để mấy ác nhân nổi lên tâm tư, sau này còn dán bố cáo tìm Lô Uyển Chi.

Nhị Hoàng tử bởi vì việc này mà bị lưu đày, Thái Tử Điện hạ dĩ nhiên sẽ trở thành người kế thừa địa vị. Cho nên sau này không có người nào sửa lại án sai cho bọn họ.

Nói xong thân thế của chính mình, Lô Uyển Chi nhẹ nhàng hỏi Tô Việt, "Tô Việt, kỳ thực khi cha ta nói với ta, ta không hề có cảm giác gì, dù sao chỉ là hai người ta chưa từng gặp mặt, chỉ có một chút thất vọng, vì sao người đối với ta yêu thương tận tâm can không phải là phụ mẫu thân sinh của ta. Chàng nói xem ta có phải là một người bất hiếu hay không?"

Khẽ vỗ lưng Lô Uyển Chi an ủi, Tô Việt nhẹ giọng nói, "Dù sao nàng cũng chưa từng gặp bọn họ. Có cảm nhận như vậy là bình thường"

"Kỳ thực lần trước chàng nói với ta chuyện tòng quân, trong lòng ta tuyệt đối không đồng ý, hiện tại cuộc sống của chúng ta rất tốt, vì sao lại phải đi bán mạng, con người sống chẳng lẽ vì báo thù sao?" Lô Uyển Chi mê mang thậm chí có chút tuyệt vọng, giọng nói biểu hiện không có lòng tin.

"Uyển Chi, kỳ thật ta muốn đi tòng quân là bởi vì bản thân ta muốn đi, nàng chớ nghĩ nhiều" Tô Việt an ủi nàng.

Lô Uyển Chi vùi đầu vào ngực Tô Việt, thật ấm áp và kiên định.

"Ta biết, ta cũng không nói với chàng chuyện trong nhà ta, ta biết chàng có gút mắt, trước kia ta từng nói với chàng, chàng và ta, thế đã đủ rồi" nàng cọ tới cọ lui một lúc lâu mới trầm giọng nói.

"Tô Việt, ta muốn chàng phải hứa với ta, về sau bất kể có xảy ra chuyện gì, đều phải vì bản thân mà sống, vì hai người chúng ta mà sống, cho dù tương lai có năng lực đi đối đầu với kẻ thù chăng nữa nhưng nếu trong lòng chàng không muốn làm thì đừng làm" Lô Uyển Chi ngẩng đầu nhìn chăm chú nhìn vào mắt Tô Việt nói, ánh mắt nàng đầy vẻ nghiêm túc.

Tô Việt nở nụ cười, "Nàng dâu của ta ơi, nàng cũng quá để mắt tới nam nhân của nàng rồi. Nhưng mà nói suốt nửa ngày trời, vậy kẻ thù là ai?"

"Đô Đốc Đồng Phó Thái Hoa hiện tại, nghe nói ông ta lần này cũng theo đại quân ra chiến trường, được phong chức Phó Nguyên Soái" Lô Uyển Chi giải thích cho hắn.

Nói xong nàng bỏ thêm một câu, "Cái này là do cha ta nói với ta, đồng thời cũng là nguyên nhân cha ta hết sức tán thành chuyện chàng muốn đi tòng quân".

Tô Việt cười nói, "Chúng ta không cần phải nghĩ tới chuyện xa xôi như vậy, hơn nữa nàng cũng biết tính cách của ta thích ứng mọi hoàn cảnh, việc này ta sẽ không để trong lòng".

Lô Uyển Chi nghe tiếng cười của hắn thậm chí có cảm giác như trút được gánh nặng, có một số việc nên học cách chia sẻ.

Thế nhưng nàng chợt nhớ tới sự thật không bao lâu nữa Tô Việt sẽ rời xa mình, trong lòng nhất thời như có một khoảng trống lớn, vội vàng ôm chặt hắn vào người.

Có thể liên quan tới khoảng cách tuổi giữa hai người, Lô Uyển Chi từ trước đến nay chưa từng làm nũng trước mặt Tô Việt, mà buổi tối hôm nay nàng dính lấy, ôm chặt, khiến lòng Tô Việt say trong ngọt ngào, hắn biết lúc này chính mình được ỷ lại, cái loại cảm giác thỏa mãn này nảy sinh một cách tự nhiên.

Thế nhưng dưới sự biến đổi này, giai nhân trước ngực ra sức ma sát thế là phía dưới Tô Việt nổi lên phản ứng.

Trước đó hắn còn cố ý đi tìm người cầu cứu, tìm cái lão đại phu hỏi nàng dâu của hắn uống dược gần một tháng, hiện tại nhìn sắc mặt cũng khá hồng hào, có phải là không cần ăn nữa không.

Cái lão này tuy rằng trước kia có thu bạc của Tô Việt, muốn ông ta ở trước mặt Lô Uyển Chi đem tình hình bệnh của nàng nói giảm hơn một ít, lúc đó ông ta cũng thấy cảm động vì tình cảm hắn dành cho thê tử nên gật đầu đồng ý, hiện tại tên tiểu tử này thậm chỉ ngay cả dược cũng không muốn cho nàng dâu của hắn uống, lão ta có chút tức giận.

"Tiểu tử, ta thấy nhà của các ngươi không giống như không có bạc mua thuốc, nếu ngươi thật sự không có bạc mua thuốc, hai lượng bạc lần trước ngươi cho ta giờ cứ cầm về mua thuốc cho nàng dâu của ngươi, chuyện này phải nghe đại phu" Mặt ông ta lộ vẻ không chấp nhận được.

Tô Việt nghe xong vội vàng giải thích, "Lão tiên sinh, ta không phải có ý này, bởi vì ta cảm thấy dược có ba phần độc, sợ là. . ."

"Ngươi sợ cái gì, dược kê ra cho nàng dâu của ngươi đều là thuốc bổ, cứ yên tâm mà dùng" Ông ta có chút không kiên nhẫn giải thích.

Tô Việt không dám nói nhiều, xoay người tới quầy thuốc lấy thuốc, trước khi đi còn ngại ngùng đi tìm đại phu, khuôn mặt đỏ bừng hỏi một câu, "Đại phu, vậy . . . trong khoảng thời gian nàng ấy uống thuốc, có thể cùng phòng không?"

Lão đại phu nhìn vẻ mặt đỏ bừng của hắn thế là cười lên, "Tiểu tử ngươi cũng có ngày hôm nay, trước kia khi ngươi ăn chơi ở trấn trên, còn không ít lần dạo chơi tới chỗ phố hoa theo bọn Đại Hồ Tử, da mặt ngươi còn chưa luyện ra hay sao?"

Tô Việt vội vàng phản bác, "Lão nhân gia ngươi đừng có nói lung tung, tuy rằng ta từng đi thật, nhưng mà đều là đi cùng với bọn hắn, ta chỉ nhìn mà thôi".

Ông ta cười to vài tiếng, "Ta chưa từng nói là khi dùng thuốc này thì không thể chung phòng" nói xong xua tay đi vào buồng trong. Để lại một mình Tô Việt với vẻ mặt ảo não.

Ông ta cho tới bây giờ chưa từng nói là không thể chung phòng, cho nên không thể chạm vào nàng là quy củ ai nghĩ ra vậy? Thì cái tên ngu ngốc là hắn chứ còn ai! Trong lòng Tô Việt tràn đầy tức giận quay về nhà, vừa đúng lúc hôm qua bận việc buổi tối không về được.

Hôm nay được rảnh, hắn cần phải ra sức đánh tan toàn bộ bóng đen trong lòng mới được.

Nghĩ đến đây, đôi mắt của hắn đều chuyển sang xám ngắt, trong bóng đêm mờ ảo thậm chí có thể nhìn thấy rõ, Lô Uyển Chi cũng có thể cảm nhận sự thay đổi của hắn, ngẩng đầu hỏi hắn, "Tô Việt, chàng làm sao vậy? Tại sao không nói gì?"

"Uyển Chi, nàng đã không mệt mỏi thì chúng ta làm chút việc trên giường đi!" khi nói những lời nói này thanh âm có chút kiềm nén.

Hắn sợ chính mình đột nhiên bùng nổ nhiệt tình có thể làm Lô Uyển Chi sợ hãi, nên vội vàng cúi đầu ngậm chặt hai cánh môi khẽ mở của nàng, đầu lưỡi dày ấm tham lam tiến vào miệng ngọc tìm kiếm vị ngọt ngày đêm nhớ mong.

Lô Uyển Chi khẽ ưm một tiếng đã được hắn mang đến giữa một mảnh trời tươi đẹp đầy mãnh liệt, có lẽ bởi vì Tô Việt đã lâu chưa phóng túng bản thân.

Có lẽ bởi vì từng xảy ra chuyện mất mặt trước kia, hắn rất sợ bản thân một lần nữa giẫm lên vết xe đổ, cho nên ra sức nhanh chóng cởi quần áo của nàng, tiếp đó trực tiếp chiếm lấy hai quả đào mềm trước ngực nàng.

Một bàn tay còn lại không ngừng tuần tra tới lui cho đến khi xem xét nàng đã chuẩn bị tốt để nghênh đón bản thân hay chưa, Lô Uyển Chi hiện tại đã bị hắn khiêu khích có chút kinh nghiệm, chỉ cần Tô Việt khẽ cắn hai điểm hồng mai, nàng liền không kể kiềm chế bắt đầu run rẩy, chỗ □ cũng bắt đầu bài tiết ra nhiều dịch ẩm ướt.