*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chỉ mấy ngày sau buổi thăm ban Tần Trận, Hoắc Phù liền mang Giản Ninh Xuyên đi casting phim mới của Phương Hạo Hãn.

Đến địa điểm casting, trong phòng có rất nhiều người đang ngồi, ngoại trừ đạo diễn Phương Hạo Hãn thì còn trông thấy một vài gương mặt quen thuộc, hai ngôi sao lớn hàng trung sinh, một nhà sản xuất thường xuyên lộ mặt trong tin tức giải trí, một vị Ma daddy đẳng cấp đại lão, ngoài ra còn có một vài người khác không quen, thế nhưng bọn họ đều đang ngồi ở trên sô pha, còn hai ngôi sao nam kia và Phương Hạo Hãn lại phải ngồi ghế gấp, địa vị quyết định chỗ đặt mông.

(Ma daddy: chỉ mấy ông bố đường hoặc kim chủ giàu có như Jack Ma)

Lần đầu tiên Giản Ninh Xuyên được chứng kiến buổi casting hoành tráng cỡ này, ngoan ngoãn đi theo sau Hoắc Phù, không dám lỗ mãng.

Mấy người bên trong phòng thấy Hoắc Phù đi vào liền dồn dập đứng dậy chào hỏi hắn, chỉ có vị daddy thượng đẳng kia là không nhúc nhích, lên tiếng: “Tiểu Hoắc đến rồi à, đang nhắc tới cậu đấy, mau ngồi đi.”

Một người đàn ông trung niên lập tức đứng dậy nhường ghế sô pha cho Hoắc Phù, Hoắc Phù khiêm nhường nói cám ơn, người kia liền cười xua tay, tự tìm một cái ghế gấp khác để ngồi.

Hoắc Phù kéo Giản Ninh Xuyên lên phía trước, giới thiệu với mọi người: “Đây chính là tân binh mà tôi đã nói, tên là Giản Ninh Xuyên.”

Giản Ninh Xuyên vội vàng khẽ khom người, không biết nên xưng hô thế nào, với lại có nhiều người quá.

Trong tay đại lão đang xoay hai quả hạnh đào bóng loáng trơn tròn, cười nói: “Anh bạn nhỏ lớn lên trông lanh lợi ghê, không tồi không tồi. Đừng đứng nữa, Tiểu Giản, cậu cũng ngồi đi.”

Hoắc Phù ngồi ở vị trí được người trung niên kia nhường, ra hiệu cho Giản Ninh Xuyên ngồi xuống chỗ tay vịn bên cạnh hắn.

Giản Ninh Xuyên tỉnh tỉnh mê mê mà ngồi xuống.

Hai ngôi sao nam kia hướng cậu nở nụ cười thiện ý, Giản Ninh Xuyên cũng nhanh chóng treo lên khuôn mặt tươi cười, lần lượt đáp lại từng người.

Một đám người tán gấu với nhau, bàn từ chuyện đầu tư bộ phim, bàn sang việc tuyên truyền, ngay cả doanh thu ra sao cũng bắt đầu bàn luận.

Giản Ninh Xuyên nghe mà chóng mặt quá chừng, không phải tới để casting à? Phim còn chưa bắt đầu mở máy mà? Sao lại bàn chuyện tuyên truyền trước? Này là phim điện ảnh chính quy đó, có phải bộ phim rác của Tần Trận đâu, sao lại làm việc cái kiểu này?

Hàn huyên hơn nửa tiếng, đại lão có việc phải đi trước, mọi người trong phòng ào ào đứng lên tiễn đại lão.

Chờ đại lão đi rồi, bầu không khí trong phòng lúc này liền thay đổi.

Những người khác ngồi xuống chỗ cũ, còn nhà sản xuất thì chuyển sang vị trí của đại lão, vừa mở miệng liền phỉ nhổ: “Nói nghe hay gớm, chỉ giỏi vẽ bánh mà tiền thì không chịu chi, chuyện này giờ tính sao?”

Không ai tiếp lời.

Chốc sau, Hoắc Phù cười một tiếng, nói: “Bàn cả nửa ngày trời, hóa ra chuyện này còn chưa chắc chắn à? Trời thì nắng chang chang còn bắt tôi dẫn người tới, chơi tôi hở? Không được thì tôi đi nha, phải chạy về tiêm insulin đây, đường huyết không hold nổi rồi.”

Nhà sản xuất kia cũng cười, nói với mọi người: “Này này này, các ông nghe tên ma ốm đang nói cái gì kìa? Lần tới có chuyện tốt nhớ chừa mặt hắn ra nhé.”

Mọi người đều nở nụ cười. Giản Ninh Xuyên chú ý tới hai diễn viên nam kia, đầu tiên thì mặt ngơ ngáo, thấy người khác cười cũng nhanh chóng cười theo.

“Chừa tôi ra thì tôi lại càng mừng, yên tĩnh biết bao nhiêu.” Hoắc Phù vẫn đang cười: “Có casting nữa không? Không là tôi đi thật đó, đoàn phim của Trương Nghệ Mưu còn đang chờ Tiểu Giản nhà tôi kia kìa.”

Người trong phòng lại cười vang. Lúc này Giản Ninh Xuyên cũng nở nụ cười, thì ra Hoắc Phù đối nhân xử thế là cái dạng này, không giống khi ở cùng với cậu. Hắn vừa có sức hấp dẫn của đàn ông, vừa cường thế nhưng không hề có tính công kích; lúc ở cùng cậu thì mềm mại đáng yêu hơn nhiều, đây là hai loại mị lực hoàn toàn khác nhau, chỉ có cái mồm thích bốc phét là vẫn thế.

Nhà sản xuất nhìn Phương Hạo Hãn, hỏi: “Tôi thấy đứa nhỏ này được đấy, cậu thấy thế nào?”

Phương Hạo Hãn có tướng mạo tiêu chuẩn của một nhà văn, mắt đeo cặp kính, hào hoa phong nhã, vô cùng điềm đạm nói: “Tôi cũng thấy rất tốt, vừa bước tới đã khiến người khác phải sáng mắt lên rồi, hệ chính quy à?”

Hoắc Phù ra hiệu bảo Giản Ninh Xuyên trả lời, Giản Ninh Xuyên nói: “Khoa biểu diễn của Học Viện Điện Ảnh.”

Nhà sản xuất và Hoắc Phù hiển nhiên đã bàn tính từ trước, nói: “Nghe bảo mới rời khỏi đoàn phim của Trần Kỳ Phong hả? Diễn nhân vật chính hay vai phụ?”

Hoắc Phù nói: “Chính, diễn cặp với Chu Phóng.”

Nhà sản xuất lộ ra khuôn mặt kiểu wow-em-chưa-mười-tám, nói: “Vậy còn casting gì nữa? Cứ chọn cậu ấy đi, được Trần Kỳ Phong dạy dỗ rồi thì chúng ta cứ trực tiếp mà dùng thôi, hời quá còn gì.”

Mặt mày Hoắc Phù rất là kiêu ngạo: “Nói trước nhé, không phải nam chính bọn tôi không diễn đâu.”

Nhà sản xuất quay đầu nhìn hai nam diễn viên kia, nói: “Ngô Châu, Giang Bạch Dạ, hai cậu đem tên này quẳng ra ngoài cho tôi.”

Hai người kia lộ ra khuôn mặt tươi cười lúng túng, biết các đại lão đang đùa giỡn, đương nhiên là không dám làm thật rồi.

Hoắc Phù cười ha hả, nói: “Tôi đùa thôi, phim này thuộc thể loại hành trình nhỉ? Vậy cả ba người bọn họ đều là nam chính nhỉ, dòng phim này có điểm đặc thù, tôi cũng hiểu biết chút ít về điện ảnh đấy.”

Nhà sản xuất không nói gì nữa, Phương Hạo Hãn cũng mỉm cười, còn hai nam diễn viên kia thì mỗi người một vẻ mặt.

Giản Ninh Xuyên nghe không hiểu lắm. Nào biết được chỉ với vài câu nói, Hoắc Phù đã đẩy cậu từ nam ba lên thành nam chính, đã thế còn chiếm lấy một slot phiên vị ở phần credits.

(phiên vị: thứ tự tên diễn viên trên poster, credits hoặc tuyên truyền, phiên vị dựa vào sức ảnh hưởng của diễn viên, không liên quan đến thời lượng xuất hiện)

Mặc dù phim của Phương Hạo Hãn ăn khách và được đánh giá cao, nhưng hắn là một kẻ lấn sân làm đạo diễn, chẳng hề có ý kiến đóng góp nào về kỹ năng diễn xuất của diễn viên; tác phẩm nổi tiếng được đa phần là nhờ vào nội dung kịch bản thú vị và tính thẩm mỹ nghệ thuật của đạo diễn, đây không phải là một bộ phim có thể nâng đỡ diễn viên. Nhóm diễn viên thực lực có địa vị lão làng, siêu sao ngoại hạng và hạng A sẽ không tự hạ thấp mình đi đóng phim của hắn, ngân sách của dòng phim này cũng chẳng đủ để mời những siêu sao kia; hai bộ phim trước đều chỉ mời được những nam diễn viên cách xa hạng A một khoảng, kiểu nam diễn viên này không có được tài nguyên của đạo diễn lớn, cũng chẳng chống được doanh thu phòng vé, muốn nhờ vị trí phiên một phiên hai trong phim của Phương Hạo Hãn nhằm gia tăng số tác phẩm tiêu biểu của bản thân, chưa biết chừng ngay sau đấy sẽ nhận được tài nguyên tốt. Hai người Ngô Châu và Giang Bạch Dạ tham gia vào bộ phim mới này, cũng đều là diễn viên hạng B.

Nhưng Giản Ninh Xuyên thì khác, cậu vừa đóng xong ≺Thành Phố Tội Ác≻, lại là tân binh được Hoắc Phù đích thân dẫn dắt, tương lai rất có triển vọng, hiện tại nhân lúc giá trị bản thân còn chưa tăng vọt, hợp tác với Phương Hạo Hãn chỉ lãi chứ không lỗ. ≺Thành Phố Tội Ác≻ là bộ phim có chế tác lớn, trình chiếu cả định dạng 3D và IMAX, nhanh nhất cũng phải cuối năm sau mới có thể phát hành được. Còn bộ phim văn nghệ hài này của Phương Hạo Hãn, thời gian quay chụp và chế tác hậu kỳ không tốn quá nhiều thời gian, lịch công chiếu cũng đã được định sẵn, hoàn toàn kịp ra mắt vào kỳ nghỉ đông năm nay. Như vậy thì trước khi ≺Thành Phố Tội Ác≻ được khởi chiếu, Giản Ninh Xuyên sẽ sớm lọt vào tầm mắt của khán giả, vừa để quen mặt vừa để thử nghiệm phản ứng của người xem.


[1] Trương Nghệ Mưu: đạo diễn phim nổi tiếng người Trung Quốc, một số tác phẩm nổi tiếng nhất của ông gồm: Cao Lương Đỏ, Thập Diện Mai Phục, Hoàng Kim Giáp… [2] Nhạc Vân Bằng: danh hài nổi tiếng của Trung Quốc chuyên diễn kịch tướng thanh.

[3] Angkor Wat: một quần thể đền đài tại Campuchia và là di tích tôn giáo lớn nhất thế giới, ban đầu nó được xây dựng làm đền thờ Ấn Độ giáo của Đế quốc Khmer, và dần dần chuyển thành đền thờ Phật giáo vào cuối thế kỷ XII.

[4] Đôn Hoàng: một thị xã thuộc tỉnh Cam Túc, là ốc đảo nằm trên con đường tơ lụa thời xưa, những bức bích họa ở đây phần lớn đều mang đề tài về Phật giáo, kết hợp với những truyền thuyết và nhân vật lịch sử về Phật giáo ở Ấn độ, Trung Á và Trung Quốc.


“Cứ thế là casting xong á?” Về đến nhà rồi mà Giản Ninh Xuyên vẫn còn chưa tin nổi: “Tùy tiện quá vậy?”

Hoắc Phù cười nói: “Anh cũng không ngờ mình tới đúng lúc vị kia đang có mặt, ông ấy khen em thì chẳng khác nào đã búng tay đồng ý, bớt được mấy chuyện phiền phức, dù sao nhân vật này anh đã nhắm được cho em từ trước rồi.”

Giản Ninh Xuyên nói: “Nhưng nhà sản xuất bảo ông ta không chi tiền mà?”

Hoắc Phù nói: “Mấy nhà sản xuất toàn loại mồm rộng, cho bao nhiêu mà chẳng chê ít, daddy không phải không chi, mà là chi không nhiều như hắn đã tưởng. Vốn định đi Angkor Wat cơ, hiện tại không đủ kinh phí để xuất ngoại nên chuyển sang quay ở Đôn Hoàng.”

“…” Giản Ninh Xuyên cảm thấy buồn cười, nói: “Té ra đại lão đều thích nói đùa à? Đầu tư dù có ít cũng phải lên đến mấy trăm tỷ, đùa vui quá ha. Vừa nãy em thấy Ngô Châu với Giang Bạch Dạ lúng túng sắp chết luôn.”

Hoắc Phù cũng nở nụ cười, nói: “Anh quen Phương Hạo Hãn mấy năm nay rồi, tên đấy làm người được lắm, rất dễ sống chung. Ngô Châu với Giang Bạch Dạ tuy debut lâu nhưng vẫn chưa bứt phá, kiểu diễn viên này rất biết điều, đoàn phim sẽ không xuất hiện vụ việc như Triệu Đạt Luân. Nghe bảo Phương Hạo Hãn quay phim tếu lắm, em cứ xem như mình đang đi chơi ấy. Đã tới Đôn Hoàng bao giờ chưa?”

Giản Ninh Xuyên nằm trên đùi Hoắc Phù, trong ngực thì ôm một cái gối, nói: “Chưa ạ, chưa từng đi qua miền Tây bao giờ.”

Hoắc Phù nhẹ nhàng sờ mặt cậu, nói: “Ở miền Tây chơi vui lắm, có điều lần này anh sợ mình không đi cùng em được. Nana cũng phải bắt đầu dẫn dắt tân binh rồi, anh xếp cho em hai trợ lý nhé, hai người đủ không?”

Giản Ninh Xuyên nói: “Quá đủ luôn, nhiều người đi theo cũng không hay.”

Hoắc Phù mò tay xuống dưới, bóp bóp cái bụng của cậu, nói: “Xuyên Xuyên, em béo lên à?”

Giản Ninh Xuyên vèo một phát bật dậy, sờ sờ bụng, giật mình nhận ra tuyến nhân ngư của mình mất rồi, chỉ còn mỗi cơ bụng, nói: “Ôi vãi, hình như là thế thật! Tại anh nấu ngon quá đấy, hại em ăn xong còn cố đơm thêm cơm.”

Hoắc Phù nói: “Bậy nào, hồi ở Quảng Châu em xơi tận hai hộp cơm mà còn chưa no, vì phải đóng phim chạy nhảy nên mới không sao đấy. Tháng này chỉ ở nhà hết ăn lại ngủ hết ngủ lại ăn, không béo mới là lạ.”

Giản Ninh Xuyên khó chịu nói: “Em vẫn đang trong giai đoạn phát triển mà, không ăn thì lớn kiểu gì? Lúc anh chịch em hết nháy này đến nháy khác sao chẳng chê em béo đi? Bây giờ vừa nhận phim mới một cái đã chê ngay được, sợ em không rung được tiền chứ gì?”

Hoắc Phù bị cậu chọc cười, nói: “Được rồi, vậy em cứ béo tiếp đi, không sao hết, miệng nhỏ này đốp chát nhanh nhảu lắm, làm cây hài cũng được, làm không? Anh liên hệ với studio của Nhạc Vân Bằng nhé, đem em bán đứt sang bên đấy.” Vừa nói vừa nhại lại điệu cảm khái của Nhạc Vân Bằng: “Ôi trời ơi! Mau nhìn nhóc béo xinh đẹp này coi!”

Giản Ninh Xuyên dùng gối đập hắn, hai người ở trên sô pha đùa giỡn nháo nhào, đùa giỡn xong thì lại ôm hôn, ôm hôn xong Giản Ninh Xuyên liền bị Hoắc Phù đẩy mạnh… về phía phòng tập thể hình, cưỡng chế giảm cân, trước khi quay phim đảm bảo phải đẹp trở lại.

Giản Ninh Xuyên vạn vạn không ngờ tới, làm thụ cho thụ-nhà-mình chịch đã khổ, nay còn bị thụ-nhà-mình ép giảm cân —— Cậu trước sau như một nghĩ rằng mình là công, chỉ vì tình yêu mới cam tâm chịu đựng sự “oan ức” này.

Cuối tháng tám, Học Viện Điện Ảnh mở cửa trở lại. Giản Ninh Xuyên đi về trường một chuyến, tìm chủ nhiệm lớp bàn chuyện xin nghỉ học để tới Đôn Hoàng đóng phim mới của Phương Hạo Hãn. Đã lên năm thứ ba, sinh viên nhận đóng phim ngày càng nhiều, Giản Ninh Xuyên cũng không phải trường hợp duy nhất. Chủ nhiệm lớp chỉ căn dặn cậu đến kỳ thi cố gắng quay lại trường, học phần rất quan trọng, sau đấy cổ vũ cậu một phen, liền phê chuẩn cho cậu nghỉ.

Giản Ninh Xuyên trở về phòng ký túc, Tần Trận hẵng còn ở Thái Nguyên chưa lên.

Trong phòng ký túc 201, bên cạnh chiếc bàn học kê sát cửa sổ có một thanh niên xinh đẹp đang ngồi, da trắng mỹ mạo, khí chất xuất trần, cứ như tiên tử hạ phàm vậy.

Giản Ninh Xuyên:???

Nhưng tới khi tiên tử vừa mở miệng, rốt cuộc chẳng cách nào quay được về thiên giới nữa: “Xuyên Xuyên! Ông đây nhớ bây muốn chết luônggg!”