Editor: Nhạc Dao

Beta-er: Hikari2088

Mặc Diễm cười lạnh trong lòng khi thấy nụ cười giả dối của Vân quý phi, thản nhiên đáp lời: "Mỹ nhân thực thụ sẽ khiến cho người khác thương tiếc."

Lời này của gã rõ ràng là đang ám chỉ Vân quý phi không phải là mỹ nhân thực thụ nên mới không có ai thương tiếc ả.

Vân quý phi vì quá tức giận nên lại làm gãy thêm một cái móng, ả nhìn về phía Quốc sư đại nhân. Ả phát hiện hắn không thèm nhìn ả, hắn cực kỳ ôn nhu lột vỏ quýt cho Mộ Lưu Ly rồi đút cho nàng ta.

Mộ lâu chủ ăn ý há miệng vừa nhìn Vân quý phi. Ánh mắt của nàng vẫn bình thản nhưng trong lòng thì nghĩ, có khi nào Quốc sư đại nhân không cam lòng vì bị nàng ngăn cản nên mới dùng biện pháp này khiến cho Liễu Vân Sương tức chết chăng?

Nhưng dưới góc nhìn của Liễu Vân Sương, ánh mắt đó lại mang tính khiêu khích!

"Rầm..." Vân quý phi vỗ mạnh lên bài, đứng bật dậy, trừng mắt với Quốc sư đại nhân, cả giận nói: "Văn Nhân Dịch!"

Cuối cùng, Quốc sư đại nhân cũng chịu nhìn ả nhưng ánh mắt ngập tràn bực bội. Nếu là trước đây, hắn không ngại giả vờ giả vịt với nữ nhân này nhưng bây giờ hắn đã có Mộ lâu chủ, hắn không muốn bản thân hay Ly nhi phải chịu bất kỳ ấm ức nào.

Dám nói xấu phu nhân của hắn mà còn muốn hắn sẽ cho ả sắc mặt tốt ư? Đúng là nằm mơ!

Thật ra vài năm nay cũng khá bình yên. Nếu không phải vòng cẩm thạch rêu kia đột nhiên xuất hiện thì có lẽ hắn đã nghĩ đến khả năng người đứng sau màn đã chết oan uổng nhưng sự thật đã chứng minh, người nọ vẫn còn sống. Hơn nữa, còn có ý định ra tay thêm một lần nữa.

Hắn hiểu ý của Ly nhi, năm xưa, Liễu Vân Sương là người duy nhất sống sót sau tai hoạ diệt môn của Liễu gia, bây giờ ả lại có được chiếc vòng cẩm thạch rêu kia, nhìn thì có vẻ như mọi chuyện đều có liên quan đến ả. Vả lại, công lực của ả đột nhiên tăng vọt, có lẽ trên người ả có manh mối gì đó.

Huống chi vòng cẩm thạch rêu của Vân quý phi vừa bị mất lại trở về tay của ả, rất khó nói đây chỉ là trùng hợp mà thôi.

Dù là như thế, Quốc sư đại nhân cũng không muốn tiếp tục thân cận với Vân quý phi. Nguyên nhân ư? Vì Mộ lâu chủ sẽ ghen.Tuy người đứng sau mọi chuyện rất thần bí nhưng hắn còn chưa đến mức ném chuột sợ vỡ bình đâu.*

(Ném chuột sợ vỡ bình: đại ý là khuyên mỗi người nên thận trọng trước khi làm việc gì đó để tránh gây ra hậu quả xấu => Ý bảo anh còn chưa đến mức phải tiếp tục nhường nhịn Vân quý phi dù người sau màn rất thần bí.)

Vân quý phi càng thêm tức giận khi nhìn thấy ánh mắt tức giận của Quốc sư đại nhân. Nàng cảm nhận được hắn đã thay đổi, Văn Nhân Dịch trong quá khứ luôn ngoan ngoãn phục tùng ả, giải vây đúng lúc cho ả đã không còn. Bây giờ, Văn Nhân Dịch không những không thèm nhìn ả mà còn dám công khai chống đối ả. Tất cả những điều là vì sự xuất hiện của Mộ Lưu Ly.

Mặc kệ đây là diễn kịch hay là thật thì ả phải thừa nhận rằng, ả cảm thấy bị hắn phản bội.

Các vị đại thần mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, tỏ vẻ rằng bản thân không cảm giác được mùi thuốc súng trong không khí. Về phần Thái tử điện hạ, gã đang cực kỳ hứng khởi nhìn màn kịch hay này. Văn Nhân Dịch là đối thủ một mất một còn của gã, Vân quý phi thì gần đây luôn gây phiền toái cho gã, kẻ thù của bản thân đấu đá lẫn nhau thì tất nhiên là gã phải đứng ngoài xem kịch rồi.

Tuy nói vậy nhưng gã cũng không quên quan sát Mộ lâu chủ, trong lòng âm thầm tìm cơ hội để gặp mặt với Mộ lâu chủ. Tình thế của hắn bây giờ không được khả quan lắm, thậm chí còn rất bất lợi là đằng khác. Gần như toàn bộ triều đình đều là người của Văn Nhân Dịch. Nếu gã còn không ra tay thì sẽ không thể xoay chuyển tình thế được nữa.

Tính cách Mặc Diễm cực kỳ đa nghi, tuy đã thử Mộ lâu chủ nhiều lần nhưng gã vẫn chưa thể hoàn toàn tin tưởng nàng được. Thái độ của gã dành cho Mộ lâu chủ là nếu có thể phòng bị nàng thì cứ phòng nhưng vẫn phải nói cho nàng biết một vài chuyện. Gã thật sự định mượn sức của nàng chứ không phải nói suông.

Nghĩ vậy, Thái tử điện hạ nhíu mày rồi liếc Mộ lâu chủ một cái, tâm trạng xem kịch cũng biến mất tăm. Phải biết rằng, hành động lần này của gã chính là ăn cả ngã về không. Nếu thua cuộc thì gã sẽ mất hết toàn bộ nên gã phải chuẩn bị kỹ càng. Chỉ là, Văn Nhân Dịch đột nhiên ra chiêu này, khiến gã phải dựa vào thế lực của Lạc Tiên lâu.

Khó khăn lắm Vân quý phi mới dằn xuống cơn tức, tuy ả không làm ra hành động thất lễ gì nhưng ánh mắt nhìn Quốc sư đại nhân đã không còn thân mật như xưa. Một lát sau, ả mới tao nhã ngồi xuống, ngón tay trắng nõn vuốt vuốt tóc, Vân quý phi chậm rãi nói: "Gần đây, Hoàng thượng không khoẻ, chốc nữa Quốc sư đại nhân đi xem đi. Bây giờ, bổn cung chỉ còn một mình Hoàng thượng mà thôi."

Giọng nói của ả ngập tràn ưu thương và lo lắng, khác hẳn ban nãy. Ả khiến cho người ta hoài nghi rằng người ban nãy tức giận tột độ và người đang ưu thương cho Hoàng thượng không phải là cùng một người.

Nghe lời nói của Vân quý phi, bàn tay đang cầm ly trà của Mộ lâu chủ khựng lại một chút rồi đặt ly xuống bàn, nhìn về phía Vân quý phi, thản nhiên cười cười: "Tình cảm giữa Quý phi nương nương và Hoàng thượng thật khiến người khác ngưỡng mộ. Hoàng thượng không màng đến vô vàn mỹ nhân trong cung mà chỉ độc sủng một mình Quý phi nương nương."

Giọng nói của Mộ lâu chủ bình bình, hoàn toàn không nghe ra được sự ngưỡng mộ nhưng cũng chẳng nghe được ác ý nhưng Quốc sư đại nhân có thể đoán được phu nhân nhà hắn đang tức giận. Hắn cong môi cười, cầm ly trà nàng chưa kịp uống lên, đưa tới gần miệng của nàng, hắn cười nói: "Phu nhân...Uống trà..."

Mộ lâu chủ lườm hắn một cái khi thấy ai kia cười đắc chí. Nàng vịn tay hắn rồi uống một hớp trà. Sau khi uống, nàng cũng không bực mình nữa.

Nếu tin tức "Vân quý phi biết thân thể của Mặc Thiên xảy ra chuyện mà những mỹ nhân khác lại không biết" truyền vào tai những mỹ nữ đã lâu không gặp Mặc Thiên thì dù có khá nhiều người kiêng kị Vân quý phi, nhưng cũng sẽ có không ít người gây sự với Vân quý phi.

Chuyện năm xưa chỉ là hiểu lầm, nếu tính kỹ thì không biết là ai thiếu nợ ai nữa. Chỉ là, với Mộ lâu chủ luôn bao che khuyết điểm thì nàng chỉ biết Vân quý phi đã tổn thương Quốc sư đại nhân là thật.

Năm xưa, ả không những tặng Quốc sư đại nhân một dao, mà mấy năm nay luôn lợi dụng hắn. Tuy rằng mọi chuyện đều nằm trong tầm khống chế của Quốc sư đại nhân nhưng cũng không thể thay đổi được việc Vân quý phi rất ác độc. May mắn là Quốc sư đại nhân không có tình cảm với ả ta, nếu không thì tiết mục vừa yêu vừa hận này của Vân quý phi đúng là ngược thân lẫn tâm của hắn mà.

Nếu Quốc sư đại nhân thật sự có tình cảm với ả thì sẽ không cho phép mọi chuyện đi tới bước này.Chỉ là với tính cách kiêu ngạo của Quốc sư đại nhân, kể từ lúc ả không hề do dự đâm hắn một nhát thì hắn đã chấm dứt mọi tình cảm với Vân quý phi cho dù hắn đã từng thích ả.

Tuy nàng biết hắn sẽ không thương tâm vì hành động này của Vân quý phi nhưng trong lòng nàng không thoải mái chút nào khi thấy Vân quý phi công khai dùng thảm án diệt môn năm xưa để áp chế Quốc sư đại nhân.

Ngươi nói xem, nữ nhân này dựa vào cái gì mà làm vậy? Chỉ bằng "tình yêu" của Quốc sư đại nhân dành cho ả sao? Đúng là nực cười! Tình cảm của Quốc sư đại nhân sao có thể tuỳ ý bị giẫm đạp được!

Sau khi uống trà, nàng đã hết giận nhưng vẫn không nhịn được mà nói với hắn một câu: "May là ánh mắt của chàng không tồi." May là chàng không yêu nữ nhân này.

Nghe vậy, Quốc sư đại nhân bật cười thành tiếng, hắn kề sát tai nàng, hỏi nhỏ: "Phu nhân đang tự khen mình sao?"

Mộ lâu chủ không hề nghĩ tới hướng này nhưng nghe lời nói của Quốc sư đại nhân, nàng cũng không cảm thấy xấu hổ, liếc hắn rồi hất cằm lên rồi nói: "Sao, Bổn lâu chủ không đáng khen ư?"

Bàn tay của Quốc sư đại nhân ôm lấy thắt lưng của nàng, cả người đều dính vào nàng, cọ cọ ở gáy nàng, tỏ vẻ buồn rầu: "Phu nhân, nếu nàng còn như này thì đừng trách vi phu hoá thân thành sói nhé." Quốc sư đại nhân cảm thấy bộ dạng kiêu ngạo hất cằm của nàng rõ ràng đang dụ dỗ hắn.

Khoé miệng của Mộ lâu chủ run rẩy, bắt lấy hai móng vuốt của ai đó đang sờ mó trên đùi nàng, hờ hững thốt ra hai chữ: "Cầm thú."

Quốc sư đại nhân cực kỳ bình tĩnh đáp lại: "Đa tạ phu nhân đã khích lệ." Vừa dứt lời, hắn ôm chặt lấy nàng: "Phu nhân, chúng ta về nhà nhé?"

Nghe vậy, Mộ lâu chủ liền quay đầu nhìn hắn, đôi mắt nàng tràn đầy nghi hoặc, nàng chưa làm gì mà? Vì sao Quốc sư đại nhân lại có vẻ như sắp không nhịn được vậy?

Mộ lâu chủ còn đang bận suy tư xem Quốc sư đại nhân có ý định xấu xa gì nữa không thì Vân quý phi đã bị sự thân mật giữa hai người họ chọc giận, ả liền nói: "Quốc sư đại nhân vẫn nên đi cùng bản cung xem Hoàng thượng đi!"

Trị liệu cho Mặc Thiên? Buồn cười! Quốc sư đại nhân đã khiến lão thành ra như vậy thì còn lâu mới cứu lão. Ai bảo lão định xuống tay với Ly nhi chứ? Đáng đời lắm!

Thân thể của Quốc sư đại nhân liền nhũn ra, dán vào người của Mộ lâu chủ, hai mắt lờ đờ nhìn nàng rồi than nhẹ: "Phu nhân, hình như vi phu say rồi, chóng mặt quá..."

Nàng sờ sờ đầu hắn: "Ngoan, chúng ta về thôi."

Cũng may là định lực của hắn rất tốt nên mới không khuất phục trước giọng điệu dỗ trẻ con của nàng.

Dù là người mù cũng có thể nhìn ra được hai người họ đang đóng kịch, hoàn toàn không nể mặt Vân quý phi chút nào.

Mắt thấy Mộ lâu chủ đỡ Quốc sư đại nhân "say rượu" chuẩn bị rời đi thì Vân quý phi đập bàn, tức giận ra lệnh: "Ngăn bọn họ lại!"

Ả vừa dứt lời thì có vài thị vệ muốn chắn ngang đường đi của họ nhưng cũng có thị vệ không dám manh động.

Phải biết rằng, thế lực của Quốc sư đại nhân không chỉ là mỗi Địa Ngục nhai và ám vệ thôi đâu. Đại đa số triều thần đều nằm trong sự khống chế của hắn, dù hắn muốn chạy thì một Vân quý phi nhỏ nhoi làm sao ngăn hắn được chứ?

Nhìn thị vệ ở hai bên bày ra tư thế sẵn sàng, Vân quý phi càng tức giận hơn: "Văn Nhân Dịch, ngươi đừng làm ta thất vọng!"

Quốc sư đại nhân vẫn ôm chặt lấy Mộ lâu chủ, gác cằm lên vai nàng, vờ như vô tình thở vào tai của nàng, ngoài miệng lại như không rõ chuyện gì: "Phu nhân, hình như có người kêu ta..." Nói xong, hắn mơ màng nhìn xung quanh rồi giống như không thấy ai kêu nên tiếp tục nhìn Mộ lâu chủ, vuốt sói vẫn vuốt ve trên eo nàng.

Mộ lâu chủ bắt lấy bàn tay đang lộn xộn của hắn, cực kỳ bình tĩnh đáp lời: "Chàng nghe nhầm rồi."

Sau đó, nàng phất tay áo, hất ngã đám thị vệ đang cản đường của họ rồi đỡ Quốc sư đại nhân đang vui vẻ thoải mái đi ra ngoài.

Vân quý phi âm trầm nhìn thị vệ ngã trên mặt đất. Tuy ả đã nhận được tin tức rằng Mộ Lưu Ly biết võ công nhưng lại không ngờ công lực của nàng ta thâm hậu như vậy.

Mặc Diễm nhíu mày nhìn theo bóng lưng của họ. Võ công của Mộ lâu chủ càng cao thâm thì Lạc Tiên lâu sẽ như hổ thêm cánh nên gã không để tâm đến chuyện này. Chỉ là, hình như Văn Nhân Dịch không giống như xưa. Trong quá khứ, hắn là một người bí hiểm, luôn ra vẻ cao cao tại thượng, vĩnh viễn đều lười biếng nhưng ôn hoà. Dù là sự tàn nhẫn hay lạnh lùng của hắn cũng rất hiếm thấy, sự xảo trá được ẩn giấu trong xương tuỷ càng khiến người ta khó lòng phòng bị.

Dù đây là đóng kịch nhưng hắn cũng sẽ không làm ra chuyện mất hình tượng như giả vờ say, trừ phi là có chuyện quan trọng hay người quan trọng hơn. Trước đây hắn luôn nhường nhịn Vân quý phi dù có lúc bị ả quát tháo nhưng lại khiến người khác cảm thấy là hắn cao cao tại thượng nhìn ả cố tình gây sự thôi. Bây giờ người đang giả vờ say, quấn chặt lấy Mộ lâu chủ, đường đường chính chính đùa giỡn Mộ lâu chủ là ai thế?

Có lẽ nào, Quốc sư đại nhân thật sự xem trọng Mộ lâu chủ không nhỉ? Thái tử điện hạ nhịn không được nhíu mày, đáy lòng có chút bực bội