Gian Khách

Quyển 4 - Chương 360: Đến như gió xuân, đi không gợn sóng

Một người không ngừng phóng chạy giữa trời chiều, phóng chạy trên bề mặt của bức tường dựng thẳng của một tòa nhà bảy tầng, một màn hình ảnh nhìn qua như là không có trọng lực, vi phạm nghiêm trọng phạm trù vật lý học thông thường, căn bản không thể nào hình dung nổi.

Trên thực tế thì toàn bộ phần vách tường ở bề mặt đối diện bờ sông của tòa nhà trung tâm an dưỡng này đã không còn được đầy đủ nữa, cũng chỉ có những đoạn tường xi măng pha lẫn tấm thép duỗi thân vô lực nằm rạp bên dưới mặt đất mà thôi, bên trên hai cạnh tường cũng chỉ còn có một lớp tầng ban công nhỏ ở phần tầng trệ lồi ra một chút, lại bị vô số mảnh đạn khủng bố cắt gọt thành giống như một cái bánh quy bị một con chó ngoạm một cái, vô cùng lởm chởm.

Thân ảnh của Hứa Nhạc bám chặt theo phần mép tường hẹp hòi cũng không tính là dày rộng cùng với các khúc sắt thô thò ra bên ngoài. Hai chân mang theo đôi giày quân dụng với phần đế cứng rắn mỗi lần hạ xuống dưới, cũng đều vô cùng chính xác giẫm mạnh lên trên những khe nứt, những lỗ đạn lớn sứt sẹo bên trên phần mép tường, hoặc là những thanh thép thò ra bên ngoài, vẫn còn run run chưa thể ngừng lại được.

Mỗi khi thời khắc mà thân thể hắn có thể bị mất đi thăng bằng, hai tay cùng với phần đầu gối của hắn cũng sẽ phi thường quỷ dị uốn éo một chút, cùng với phần vách tường bị tàn phá của tòa nhà thân mật tiếp xúc trong chớp mắt, ngay sau đó lại một lần nữa đứng vững lại.

Không thể nói là đứng thẳng người, bởi vì hắn ở trên phần mặt tường phóng chạy vốn dĩ không hề có bất cứ một thời khắc tạm dừng nào cả. Đôi giày quân dụng đạp mạnh lên trên bức tường sứt sẹo, thân thể cử động nhanh như gió, nhẹ nhàng mượn theo lực phản chấn của thân thể, liền có thể để cho thân thể của hắn dùng tốc độ cực cao bắn lên không trung, phảng phất như là bên trong bầu trời màu đỏ rực ánh hoàng hôn kia đang có một bàn tay khổng lồ vô hình thò ra, cầm lấy hai bờ vai của hắn, không ngừng đẩy hắn lên phía trên mà phóng đi.

Tòa nhà của trung tâm an dưỡng này căn bản rất cao, phần mặt tường bị tàn phá cũng vô cùng khó di chuyển, phần bề mặt hoàn toàn vuông góc với mặt đất, căn bản không có bất cứ góc độ nào để mà đặt chân xuống. Nhưng mà đối với bản thân Hứa Nhạc trong người mang theo cỗ lực lượng quỷ dị kia mà nói, mấy cái này căn bản cũng không phải là chướng ngại gì cả. Ngay từ khi hắn xuất hiện ở bên dưới các hàng cây trong hoa viên bên cạnh con sông kia cho đến lúc sắp đến tầng đỉnh của tòa nhà, cũng bất quá chỉ là thời gian mấy lần chớp mắt mà thôi.

Trên hai cánh tay tráng kiện giống hệt như là bằng sắt thép chú tạo thành của Hùng Lâm Tuyền, cơ bắp lộ ra cuồn cuộn vô cùng. Khẩu Cơ pháo Đạt Lâm sáu nòng xoay chuyển trên hai cánh tay của hắn vẫn như cũ luân chuyển vù vù với tốc độ cực cao không ngừng, mấy ngàn viên đạn không ngừng hướng về phía tòa đại lâu đối diện mạnh mẽ khủng bố phun trào ra, đuổi theo cái thân ảnh nhỏ bé nhanh như điện giật, nhẹ nhàng như gió thổi kia, cắt mạnh lên trên bề mặt của tòa đại lâu, làm ra sự yểm trợ dữ dằn nhất đối với Hứa Nhạc.

Đám đội viên Tiểu đội 7 đang ẩn nấp giữa những táng cây thấp trên ngọn núi mai xa xa cũng đều giơ lên khẩu súng trường bắn tỉa TP cải tiến, hướng về phía tòa nhà trung tâm an dưỡng bên phía đối diện, một lần nữa khởi động hỏa lực áp chế toàn bộ các phương vị. Thân là lực lượng hỏa lực chiến đấu chính diện, công tác bắn phá yểm trợ của bọn họ có thể nói là phi thường quan trọng.

Nhưng mà dưới thời khắc khẩn trương đến như thế này, trong số những gã đội viên có tố chất kỷ luật phi thường vĩ đại, không ngờ lại có một vài gã hán tử bình thường giết người cũng khinh thường không thèm chớp mắt lấy một cái, lúc này không ngờ lại há hốc miệng, trừng lớn hai mắt, bộ dáng giống hệt như là đang gặp quỷ vậy, giương mắt nhìn chằm chằm về phía bên kia, hoàn toàn đã quên mất việc bắn súng.

Cái điếu thuốc lá từ đầu đến cuối thủy chung vẫn không có đốt lên, lúc này chậm rãi rớt khỏi khóe môi đang há hốc miệng của Sơn Pháo, ngã nhào xuống dưới đám vỏ đạn nóng bỏng ngay bên cạnh chân của hắn, phát ra một trận mùi vị cháy khét bốc lên. Hắn nhìn chằm chằm theo thân ảnh của Hứa Nhạc đang nhanh chóng leo lên trên tòa nhà, thanh âm có chút nấc nghẹn, hỏi:

- Mấy lời ca hát cười nhạo hắn vừa rồi của tôi, Lão đại cũng không có nghe được chứ? Tôi cũng không nghĩ muốn bị một gã quái vật giống như vậy để ý đến đâu!

o0o

Đám đội viên của Tiểu đội 7 ở dưới các tàng cây mai trên sườn núi bên này lâm vào khiếp sợ, thì bên trong tòa nhà đại lâu của trung tâm an thần bên kia bờ sông lại là một màn cảnh tượng hoàn toàn khác. Làn mưa đạn Cơ pháo Đạt Lâm sắc bén khủng bố kia, đối với khu vực bên trong của tòa đại lâu này tạo thành một mảnh thương tổn thật lớn.

Vô số những lỗ đạn lớn cỡ nắm tay xuất hiện trên vách tường sớm đã bị tàn phá nặng nề, tuy rằng cũng không phải có tình tìm kiếm các địa phương có lực lượng chống cự tiến hành thư diệt, nhưng mà một phen bắn phá mãnh liệt đến như thế, cho dù là đám người đang nằm rạp phủ phục trên mặt đất, cũng rất dễ dàng bị những tia lạc đạn bắn trúng. Bên trong phần tầng trệt cùng với các cầu thang thông lên tầng trên, nơi nơi cũng đều là thanh âm kêu thảm sau khi bị trúng đạn cùng với thanh âm sợ hãi hét toáng lên.

Tại dưới cục diện khẩn trương nguy hiểm cùng cực như thế này, bên trong tòa nhà cũng không có bất cứ người nào chú ý đến chuyện Hứa Nhạc đang nhanh chóng phóng chạy bên mép tòa nhà. Trên thực tế cũng không có bất luận kẻ nào có thể nghĩ đến, không ngờ lại có người có thể ở trên mặt tường vuông góc không hề có chỗ bám díu nào mà phóng chạy, cho nên mặc dù có một vài người khóe mắt liếc thấy có bóng đen phóng xẹt qua bên ngoài cửa sổ, thế nhưng cũng đều cho rằng đó là do chính mình quá mức hoảng sợ khiến cho sản sinh ra ảo giác!

Thượng tá Trần Xuân Lôi mạo hiểm sự nguy hiểm thật lớn, ở trên mặt đất tràn đầy những mảnh đá vụn bò trườn người ra khỏi căn phòng. Hắn nương theo phân nửa vách tường còn sót lại ngăn cách với phòng ngoài mà ngăn trở thân thể của chính mình, nghe được những thanh âm kêu la thảm thiết ở khắp các nơi phát ra, tâm tình tuyệt vọng một cách dị thường, sắc mặt trắng bệch.

Vào đúng lúc này, hắn rốt cuộc cũng nhận được hai cái tin tức tốt, một cái chính là hệ thống thông tin liên lạc chỉ huy nội bộ lâm thời đã được thiết lập thành công, mà đám bộ đội chiến đấu đặc chủng ở bên trong trung tâm an dưỡng đã làm tốt công tác chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, lập tức sẽ tiến hành khởi xướng đột kích đối với ngọn núi mai ở đối diện con sông kia.

Nhưng mà sắc mặt của hắn vẫn như cũ phi thường tái nhợt. Cũng không biết là vì cái gì, hai cái tin tức tốt này cũng không thể để cho cảm xúc của hắn ta trở nên bình tĩnh hơn được.

Có lẽ là bởi vì phán đoán ra được thân phận của những tay súng ẩn nấp trên ngọn núi mai kia, từ đó liên tưởng đến cái gã nam nhân có cặp mắt ti hí khủng bố kia… Tuy rằng hắn cũng thật sự không biết rằng chính là trong lúc này, cái gã nam nhân có cặp mắt ti hí kia đang ở ngay sau lưng hắn, ở trên cái mép tường vuông góc kia phóng chạy như điên lên trên, thế nhưng hắn lại vẫn như cũ có cảm giác bất an mãnh liệt!

Trong đầu hắn nhớ lại cái mệnh lệnh cực kỳ khắc nghiệt của thượng cấp giao phó trước đây, Thượng tá Trần Xuân Lôi dùng thanh âm khàn khàn hướng về phía đám bộ đội thuộc cấp gầm rú nói:

- Nếu như có người nào có ý đồ muốn tiếp cận căn phòng giam, ngay lập tức bắn chết gai gã phạm nhân kia!

o0o

Chỉ một câu mệnh lệnh ngắn ngủi, cũng không mất quá nhiều thời gian đã nhanh chóng truyền lên đến tầng thượng cao nhất của tòa nhà!

Trong cái gian phòng giam nằm ở góc sâu nhất trên tầng thượng của tòa nhà trung tâm an dưỡng, hai gã quân nhân phụ trách canh gác tạm giam Chủ biên Bob cùng với Phóng viên Ngũ Đức, đồng thời nâng lên khẩu súng trường trong tay chính mình, nhắm thẳng về phía thân thể của hai người tù phạm.

Cái gã quân nhân thuộc Tiểu đội chiến đấu đặc chủng của Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí, lúc này đang đứng sát bên ngoài mép tường, ngón trỏ tay phải khoát hờ lên trên cò súng, tựa hồ như ngay sau đó sẽ liền hung hăng khu động, kết thúc tính mạng của một vị tù phạm. Đột nhiên bên trong căn phòng đang chìm ngập dưới ánh chiều tà chợt vang lên ba tiếng phốc phốc phốc, ba thanh âm trầm đục!

Ba khỏa viên đạn khủng bố đến từ bên kia bờ sông nháy mắt đã xé rách không khí, cực kỳ chính xác bắn thẳng lên trên thân thể của hắn, mở ra ba cái lỗ máu xinh đẹp, trong khoảnh khắc liền cướp luôn tính mạng của người này!

Một gã quân nhân Tiểu đội chiến đấu đặc chủng Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí còn lại trong phòng chợt kêu rên lên một tiếng, chân phải đạp thật mạnhcái xuống mặt đất, toàn thân lóe lên, cực kỳ nhanh chóng nhảy vào một góc ẩn nấp, mượn dùng một cái tủ văn kiện kim loại ngăn cản thân thể của chính mình.

Mấy khỏa viên đạn từ bên phía bên kia bờ sông bắn thẳng lên cái tủ văn kiện kim loại kia, phát ra thanh âm ba ba giòn tan cực kỳ khủng bố. Toàn thân của cái tủ không ngừng rung động kịch liệt, thế nhưng cũng không có bị bắn thủng. Gã quân nhân này sau khi xác nhận chính mình đã an toàn khỏi hỏa lực áp chế của đối phương, liền một lần nữa nâng lên nòng súng, nhắm về phía Chủ biên Bob cùng với Phóng viên Ngũ Đức, sắc mặt hai người này đã tái nhợt, đang ôm đầu cúi người ngồi sát xuống dưới đất.

Hô hấp của gã quân nhân có chút gấp gáp, ánh mắt lại phi thường bình tĩnh, căn bản không có bất cứ một chút do dự nào cả.

Đúng vào thời khắc hắn chuẩn bị khu động cò súng để kết thúc tính mạng của hai gã tù nhân, thì ánh hoàng hôn ráng chiều đỏ au đột nhiên trở nên ảm đạm hơn một chút, tựa hồ như đang có một thứ gì đó xuất hiện bên ngoài cửa sổ, che khuất ánh sáng từ bên ngoài chiếu rọi vào.

Trong thanh âm phá gió gào thét, thân thể của Hứa Nhạc từ bên ngoài cửa sổ gào thét phóng vọt vào, giống hệt như một khối thiên thạch khổng lồ bên ngoài không gian vũ trụ gào thét lao vào, hung hăng đập mạnh một cái cật lực lên trên cái tủ văn kiện kim loại nặng nề trong phòng.

Thân thể của hắn mang theo một cỗ lực lượng khủng bố mạnh mẽ, trực tiếp một phen đem cái tủ văn kiện kim loại đập mạnh vào góc tường, phát ra một tiếng nổ đùng khủng bố. Cái tủ văn kiện bằng kim loại răng rắc một cái liền biến hình, trên thân không ngờ lại nứt ra một vết nứt rõ ràng sâu hoắm.

Cái tủ văn kiện kim loại bị đẩy trực tiếp đụng mạnh thẳng vào góc tường, trong chốc lát có một dòng máu tươi đỏ rực từ dưới chân tủ chậm rãi chảy ra, kết cuộc của gã chiến sĩ chiến đấu đặc chủng tinh nhuệ thuộc Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí kia không cần nói đến cũng đã biết.

Chiếc giày quân dụng vừa dẫm mạnh lên trên mặt đất, Hứa Nhạc liếc mắt nhìn về phía hai gã nam nhân trung niên đang có biểu tình ngơ ngẩn ngồi bệch trên mặt đất tại một góc khuất đối diện trong phòng, trên mặt lộ ra nụ cười cực kỳ thành khẩn. Hắn cũng không nói bất cứ lời nào, trực tiếp tiến tới trước mấy bước lớn, từ trong cái ba lô hành quân nặng nề phía sau lưng kéo ra một sợi dây thừng dài, quấn mấy vòng quanh thắt lưng của hai gã nam nhân trung niên, một phen đem bọn họ cột chặt gắt gao một người phía trước, một người sau lưng chính mình, sau đó buộc đầu dây vào cái song sắt cứng rắn trên cánh cửa sổ lớn phía sau lưng mình.

Một đầu khác của sợi dây thừng này được buộc lại chắc chắn trên cái bản hợp kim lớn nằm phía dưới mặt đất của cái bức tường đối diện bờ sông đã ngã rạp xuống của tòa nhà đại lâu này. Hứa Nhạc buộc chặt Bob cùng với Ngũ Đức trước lẫn sau lưng mình, nhanh chóng chạy đến bên cạnh cửa sổ, cũng không có bất cứ chần chừ nào cả, tay nắm chặt sợi dây thừng, liền hướng về phía dòng sông dày đặc ánh hoàng hôn cùng với ánh sáng kim quang đỏ rực bên dưới mà nhảy xuống!

Cả ba người buộc cùng một chỗ với nhau nhất thời dưới tác dụng của trọng lực mà nhảy thẳng xuống phía dưới!

Phóng viên Ngũ Đức, thân thể sớm đã suy yếu đến cùng cực, mạnh mẽ gắt gao nhắm chặt cặp mắt mình lại, cố gắng áp chế tâm tình của mình xuống, không cho phép chính mình mất mặt phát ra tiếng thét khiếp đảm. Còn Chủ biên Bob thì lại liều mạng mở to cặp mắt của chính mình, trừng mắt nhìn chằm chằm mặt đất đang càng ngày càng gần với mình hơn. Ông ta tin tưởng vững chắc rằng Hứa Nhạc khẳng định sẽ không để cho mình chết đi, nhưng mà cho dù ngay sau đó có phải chết đi chăng nữa, ông ta cũng muốn lĩnh hội đầy đủ sự cảm thụ y như thần tích có thể cả đời sẽ không bao giờ gặp lại vào lúc này.

Những luồng gió lạnh từ bờ sông thổi đến vô cùng thanh lương, gào thét phất thẳng lên trên mặt, mái tóc hoa râm của vị Chủ biên tiên sinh ở trong gió phất phơ rối loạn không chịu nổi.

Sợi dây thừng co dãn ở trong khoảnh khắc cuối cùng bắt đầu giảm bớt tốc độ lại. Trong khoảnh khắc khi mà hai chân hắn vừa mới đáp xuống tới mặt đất, tay trái của Hứa Nhạc từ bên trong chém mạnh ra một cái, ánh đao sắc bén sáng ngời chợt lóe lên, chặt đứt sợi dây thừng buộc chặt thân thể ba người với nhau. Ba người liền cứ như vậy mà thoải mái tùy tiện đứng thẳng người lên.

o0o

Bờ bên kia của con sông, trên ngọn núi mai.

Sơn Pháo một phen đem điếu thuốc lá đang nằm trên mặt đất lẫn bên trong những cánh hoa mai một lần nữa nhét lên trên khóe môi mình, lắc lắc đầu, cảm khái nói:

- Lão đại nhảy một cú thật mạnh mẽ, nhưng mà ôm theo một gã trung niên mập mạp, trên lưng lại còn đeo theo một gã trung niên mập mạp nữa, cái tư thế này mà nhảy xuống, chậc chậc…

Hùng Lâm Tuyền trầm mặc không nói lời nào, ra mệnh lệnh cho đám đội viên tăng mạnh thêm hỏa lực áp chế về phía tòa nhà đại lâu đối diện, đồng thời chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể rút lui. Hắn rất rõ ràng thực lực của đám chiến sĩ Lữ đoàn Phản ứng nhanh Số IV, mặc dù trong khoảng thời gian này bị biểu hiện sấm sét của bên mình khiến cho dị thường không chịu nổi, nhưng mà chỉ cần cấp cho đối phương một chút cơ hội, như vậy Lữ đoàn Phản ứng nhanh Số IV, khẳng định sẽ trong khoảng thời gian nhất hướng về phía ngọn núi mai khởi xướng đột kích khủng bố.

Sự phát triển của thế cục chiến trường cùng với những gì Hùng Lâm Tuyền phán đoán cũng không có gì chênh lệch quá nhiều. Ngay khi tràng chiến đấu vừa mới bắt đầu khai hỏa, đám bộ đội chiến đấu đặc chủng ở phía sau lưng trung tâm an dưỡng kia liền bắt đầu tiến hành tập kết.

Cái Doanh đoàn nào đó của Lữ đoàn Phản ứng nhanh Số IV phụ trách nhiệm vụ phòng vệ cho trung tâm an dưỡng này, đã dùng tốc độ nhanh nhất mà lắp ráp xong xuôi các súng ống đạn dược, sau đó chuẩn bị ngồi lên xe bọc thép quân dụng, vòng quanh cái cây cầu công kinh nằm cách tòa đại lâu phía Tây một khoảng hai km, hướng về phía ngọn núi mai bên kia dòng sông mà khởi xướng phản kích mạnh mẽ nhất.

Nhưng mà đúng vào thời điểm này, đột nhiên lại có một chuyện tình phi thường quỷ dị phát sinh trên người chi Doanh đoàn Lữ đoàn Phản ứng nhanh Số IV. Hơn mười chiếc xe bọc thép quân dụng nặng nề kia, không biết bởi vì nguyên nhân gì, lại có đến hơn một phần ba không thể nào khởi động được, căn bản không thể tiến hành tác chiến được.

Ngay sau đó, khi mà đám bộ đội bộ binh tiến hành xuất phát đột kích khỏi trung tâm an dưỡng, đoàn xe công bị vừa mới chạy đến đầu cây cầu công binh phía Tây khoảng chừng hai km kia, thời điểm đang chuẩn bị hướng về phía bờ bên kia xuất phát, thì một chuyện tình càng quỷ dị hơn đã xảy ra, cái cây cầu công binh nhìn qua cực kỳ chắc chắn kia, đã bị… gãy đôi!

Một hồi nổ mạnh cũng không quá mức nổ mạnh, đã dễ dàng nhẹ nhàng đem một đoạn chính giữa của cây cầu công binh dài hơn ba trăm thước kia phá hủy cho gãy rời. Một chiếc xe bọc thép quân dụng đang chạy ngang trên cây cầu cứ như vậy mà rơi thẳng xuống dòng sông, kích khởi nên vô số những bọt nước trắng xóa, dưới ánh hoàng hôn chiếu rọi liền biến thành một màu vàng chóe.

Nước sông cũng không có chảy quá xiết, thế nhưng lại cũng đủ sâu. Đám quân nhân binh lính của Doanh đoàn nào đó của Lữ đoàn Phản ứng nhanh Số IV vừa một bên vội vàng cứu hộ đám chiến hữu, một bên phẫn nộ tìm kiếm phương pháp qua sông, chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy những viên đạn từ trên tòa núi mai cao cao xa xa không ngừng gào thét bay ra khỏi khu rừng mai, thế nhưng lại không có bất cứ biện pháp gì cả.

Bên dưới táng một cây mai nào đó gần đối diện cây cầu công binh kia, Bạch Ngọc Lan chậm rãi châm một điếu thuốc lá trên miệng mình, nhìn về phía đám địch nhân hỗn loạn bên kia bờ sông, khẽ cười nhạt. Ngón tay cái của hắn theo bản năng giơ lên, muốn phất nhẹ mấy sợi tóc rối trên trán mình, thế nhưng lại phất phải khoảng không, vì thế hắn đành bắt đầu một phen thưởng thức cái con dao găm thanh tú sắc bén trong túi quần mình. Ánh đao quang sáng ngời ở bên trong ánh hoàng hôn vàng rực cùng với những ngọn gió xuân ấm áp giữa mùa đông tinh tế vẽ ra một bức tranh xinh đẹp mà thê mỹ.

Phụ trách công tác cản hậu phía sau này cũng chỉ có mỗi một mình hắn. Trận chiến đấu này đã nhất định rằng hắn chính là người cuối cùng rút lui khỏi chiến trường, tự nhiên cũng là nhiệm vụ nguy hiểm nhất, cho nên… cũng chỉ có thể là một mình hắn mà thôi…

o0o

Nhận được sự hồi báo vô cùng lo lắng của vị Doanh trưởng thuộc cấp, Thượng tá Trần Xuân Lôi biết rõ ràng hết thảy cũng đã chậm mất rồi, hết thảy cũng đều đã xong hết rồi… Sự vinh quang của một quân nhân cùng với tiền đồ quang vinh vô hạn của chính mình, cũng đề đã dưới ánh hoàng hôn chạng vạng nhìn như bình thản vô cùng này mà tuyên bố chấm dứt!

Sắc mặt Thượng tá Trần Xuân Lôi tái nhợt, cả người hắn run rẩy chậm chạp đi đến bên cạnh cửa sổ, nhìn về phía bức tường đổ rạp nằm dài bên dưới mặt đất, giương mắt nhìn chằm chằm mấy thân ảnh hỗn loạn đang đứng bên cạnh con sông đằng kia, trong đầu đột nhiên hiện lên một cái ý niệm nào đó.

- Không! Không thể cứ như vậy mà chấm dứt được!

Hắn đứng bên cạnh mép bức tường, lớn tiếng gầm rống liên hồi, gần như điên cuồng mà huy động hai cánh tay, ý bảo đám thuộc cấp bên dưới tiến hành truy kích, căn bản không thèm để ý đến những tia hỏa lực bắn tỉa khủng bố bên phía ngọn núi mai đối diện nữa.

Tiếng súng truyền xuống từ ngọn núi mai đã dần dần giảm bớt. Dưới nghiêm lệnh truyền xuống, mấy tầng quân nhân binh lính phía sau tòa nhà trung tâm an dưỡng bắt đầu hạ xuống mệnh lệnh đột kích thần tốc, hướng về phía bên ngoài tòa nhà mà đuổi theo!

Thượng tá Trần Xuân Lôi trợn tròn hai mắt lên, nhìn chằm chằm xuống ba người Hứa Nhạc vừa mới đi đến được bên cạnh bờ sông. Hắn không tin cái gã nam nhân có cặp mắt ti hí kia có thể thoải mái rời đi như vậy. Có con sông vừa sâu vừa rộng ngăn cản trước mặt, cho dù mi có thực lực không gì không làm được, nhưng mà ta lấy tính mạng mấy ngàn binh lính đổ xuống cũng có thể đè chết được mi!

Những luồng gió đêm mềm nhẹ bắt đầu thổi quét, mặt sông dần dần trở nên bình tĩnh lại, ánh sáng hoàng hôn vàng chóe bắt đầu dần dần ảm đạm xuống, giống hệt như một mặt kính bằng cổ đồng ngàn năm vậy.

Đột nhiên mặt nước sông bắt đầu quay cuồng mãnh liệt lên, những đầu sóng màu trắng sùng sục trong khoảnh khắc liền phá tan cái mặt kính cổ đồng, phun trào ra vô số những bọt khí trắng xóa!

Trong thanh âm gầm rú rít gào, một chiếc Tiềm thủy đỉnh toàn thân thuần một màu đen tuyền đột nhiên từ dưới đáy sông chui lên!

Vô số làn nước sông từ trên thân Tiềm thủy đỉnh hăng hái chảy xuôi xuống, đổ ầm ầm xuống dưới mặt sông. Lưu Giảo, trên người mặc một bộ quần áo người nhái nguyên bộ màu đen tuyền đang ngồi trên Tiềm thủy đỉnh, cả người sớm đã ướt đẫm, vẻ mặt không một chút biểu tình, từ trên Tiềm thủy đỉnh vẫy tay với ba người Hứa Nhạc.

Khi mà đám bộ đội đột kích của Liên Bang phóng vọt tới bên cạnh dòng sông, cũng chỉ có thể nhìn thấy một chiếc Tiềm thủy đỉnh sớm nổ vang dùng tốc độ cực kỳ cao phóng vọt đi, còn có mấy cái bóng dáng mơ hồ đang ngồi trên cái Tiềm thủy đỉnh kia.

Trong những tiếng súng thanh thủy tịch liêu nhưng phí công đuổi theo phía sau, mơ hồ có thể nhìn thấy trên chiếc Tiềm thủy đỉnh có mấy người quay đầu lại, nở nụ cười nhàn nhạt.

Ánh nắng chiều lại bắt đầu ảm đạm dần xuống, nước sông biến thành một mảnh xanh biết, bình tĩnh không một chút gợn sóng.