Lý Duy cũng bật cười một tiếng, ngón tay thong thả vuốt ve một chút ly
rượu nhỏ dính đầy dầu mỡ, biểu tình trên mặt cũng tràn đầy hoài niệm,
cảm khái nói:
- Đúng vậy, đây chính là lý tưởng đầu đời của tao!
- Tao thích Bách Mộ Đại, ngoại trừ chuyện nơi này so với Liên Bang càng
thêm đơn giản hơn một chút, hơn nữa cái quy củ dùng nắm tay để nói
chuyện đạo lý tương đối phù hợp với khẩu vị làm người của tao, còn có
một cái nguyên nhân khác nữa chính là ẩm thực ở nơi này tương đối phù
hợp với khẩu vị ăn uống của tao.
- Mày thích ăn thịt, tao cũng
thích ăn thịt. Trên thực tế, tao phát hiện ra chỉ cần là người, thì ai
mà không thích ăn thịt cơ chứ? Đương nhiên, cái tao nói chính là cái
loại thịt chân chính, không phải cái loại thịt hợp thành nhạt nhẽo trong Liên Bang kia.
Lý Duy uống cạn một ly rượu nữa, khẽ nheo nhẹ cặp mắt lại, trong đầu hoài niệm chuyện năm đó:
- Nhớ năm đó khi tao bị người của Thai Gia bắt đưa đến Bách Mộ Đại lần
đầu tiên, cuộc sống của tao khi đó kỳ thật cũng không tệ, bọn họ cũng
không có chút nào ngược đãi tao cả. Nhưng mà chính là bọn họ không chịu
cho tao ăn thịt! Đại khái là ngay cả bọn họ chắc là cũng không ngờ đến
rằng, cái gã tù bin trẻ tuổi đang bị bọn họ bắt giữ kia, kỳ thật cũng
không sợ chết, mà hắn sợ chính là đã đi đến cái địa phương có thể ăn
thịt chân chính thả cửa này, nhưng lại không được động đến một miếng
thịt nào!
Hắn đưa tay chỉ chỉ một chút vào dãy phòng chung cư ở đối diện cái quán thịt dê nướng, nở nụ cười nhàn nhạt, nói:
- Lúc ấy tao chính là bị giam lỏng ở nơi đó, mỗi ngày đều ngửi được mùi vị thịt nướng từ bên ngày truyền qua!
Năm đó vì để uy hiếp Hứa Nhạc, vị phu nhân ở phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu
đã một phen đem Lý Duy từ Đông Lâm bắt buộc đi tới Bách Mộ Đại. Đối với
Lý Duy lúc ấy, một gã thanh niên còn chưa từng chân chính trải qua những chuyện tình quá hung hiểm, cả đời chỉ ở nơi hẻo lánh như Đông Lâm kia
mà nói, có thể tưởng tượng đó là một lần kinh nghiệm kinh tâm động phách đến như thế nào, là một hồi nhớ lại thảm thống đến như thế nào.
Hứa Nhạc giơ lên chén rượu kính hắn một cái, sau đó một hơi ngửa đầu uống
cạn. Trước đây hắn mãi cũng luôn không có chủ động hỏi qua chi tiết của
sự tình này năm đó, bởi vì chỉ cần là huynh đệ thì vốn dĩ không cần phải hỏi đến những chuyện này.
- Lần trước lúc ở Liên Bang lần đầu
tiên gặp mặt lại sau khi chia tay tại Đông Lâm, mày đã mời tao ăn một
bữa thịt nướng tại Vọng Đô, mùi vị quả thật là không sai, chỉ là đáng
tiếc lúc đó cũng không phải là loại thịt chân chính.
Lý Duy khẽ nhăn mặt lại một chút, dùng sức ngửi ngửi mùi vị thịt dê nướng thơm nồng từ phía sau truyền đến, nói:
- Tao mãi cũng không bao giờ quên được cái mùi vị thịt dê nướng của cái
quán ăn này, nhất là mùi đùi dê nướng… Khi đó trong lúc tao bị giam giữ, buổi tối mỗi ngày tao cũng đều nghĩ thấy chính mình thậm chí còn nghe
được cái thanh âm xèo xèo tách tách của món giò dê nướng từ bên ngoài
cửa sổ…
Vào đúng lúc này, từ cái quán thịt dê nướng phía sau cái
bàn nhỏ chợt truyền đến mùi vị của món đùi dê nướng, còn có thanh âm xèo xèo tách tách cực kỳ rõ ràng nữa. Hai người Hứa Nhạc, Lý Duy nghe thấy
đều nhìn nhau mỉm cười một cái.
Lý Duy đưa tay lên xoa xoa miệng mấy cái, lớn tiếng nói:
- Cho nên ngay sau khi tao lại một lần nữa đến Bách Mộ Đại, chuyện tình
đầu tiên mà tao làm, đó chính là chạy đến quán thịt nướng này, lập tức
ăn liền một tháng món đùi dê nướng. Ăn mãi cho đến khi cuối cùng cũng
phải ói ra!
Ông chủ quán thịt dê nướng nghe được câu sai cùng của Lý Duy, ngữ khí cố nén giận, nói:
- Duy gia, xem ngài vừa nói cái gì kìa, món đùi dê nướng của bổn quán vẫn được xưng là đệ nhất trong toàn bộ vũ trụ này, làm sao có chuyện ăn rồi lại còn ói ra?
Một trận tiếng cười khoái ý cùng với xiểm nịnh lấy lòng ở bốn phía xung quanh quán thịt nướng nhất thời vang lên.
Lý Duy dần dần thu liễm lại nụ cười trên mặt chính mình, nhìn về phía Hứa Nhạc, vô cùng nghiêm túc nói:
- Có nghe rõ hay không? Hiện tại tao cũng không phải là Lý Duy, cũng không phải là Tiểu Duy ca, mà chính là Duy gia!
- Được tận tình ăn thịt một cách thoải mái chính là lý tưởng đầu đời của
tao, còn trở thành Lão đại hắc đạo mới chính là lý tưởng vĩnh viễn của
cả đời tao. Cái lý tưởng đầu tiên sớm đã hoàn thành rồi, còn cái lý
tưởng sau này cũng đã hoàn thành được hơn phân nữa. Ngày hôm qua nhờ có
mày nhúng tay vào mà tao đã ngay lập tức lấy được sự thành công… Vừa rồi ở trên xe tao đã từng nói qua với mày, cái tòa thành thị này hiện tại
chính là của tao!
Cặp lông mày rậm rạp nồng đậm của Hứa Nhạc chậm rãi nheo lại một chút. Hắn buông cặp đũa trong tay mình xuống, nhìn về
phía Lý Duy, nghĩ muốn nói chút gì đó, thế nhưng lại chung quy không nói được nên lời.
Biểu tình Lý Duy căm tức nhìn chằm chằm về phía hắn, mắng:
- Lão tử không có buôn lậu thuốc phiện, cũng không có buôn bán nô lệ, đốt nhà giết người, cũng không lạm sát người vô tội! Tao chửi! Mày con mẹ
nó bắt đầu từ năm ba tuổi cũng đã giống hệt như một lão già tối ngày cằn nhằn, hiện tại chúng ta cũng đã lớn đến như vậy rồi, vẫn còn không chịu thay đổi! Mày có cảm thấy phiền hay không?
Hứa Nhạc gãi gãi đầu, xấu hổ nở nụ cười ha hả, nói:
- Mấy cái loại sự tình như thế này thì có cái gì mà phiền hay không phiền cơ chứ?
Món đùi dê nướng đã được làm xong, Lý Duy đón lấy từ phía sau đưa qua chỗ
bàn ăn, rút ra một con dao nhỏ cắt một lát lớn đưa cho Hứa Nhạc, sau đó
cũng gấp lấy một mảnh nhét vào trong miệng mình, khẽ cau mày cố gắng
chịu đựng cảm giác xúc động ngán đến tận cổ mà nhấm nuốt, sau đó ngửa cổ uống một ly rượu đầy đi xuống, ngữ khó có chút hàm hồ nói:
- Nói chuyện đứng đắn một chút. Tao chính là nghĩ muốn nói rằng lý tưởng nhân sinh cả đời này của tao đã hoàn thành xong hết rồi, tao biết mày từ nhỏ đến lớn cũng liền không có bất cứ lý tưởng nhân sinh nào cả, nhưng mà
hiện tại mày đã lăn lộn đến mức độ như thế này rồi, lần này lại xuất
hiện khẳng định là sẽ có rất nhiều sự tình cần phải làm.
- Nếu
như mày cần tao hỗ trợ, vậy thì mày cũng không được khách khí gì với
tao. Hiện tại nhân sinh cuộc đời này của tao đã không còn bất cứ gì tiếc nuối nữa rồi, không còn gì tiếc nuối có ý nghĩa gì mày hiểu hay không?
Cái này chính là đại biểu tao không còn cần bất cứ cái gì nữa!
Những lời nói vô cùng bình thản bất cần, thế nhưng tuyệt đối không phải là loại cảm giác liều mạng bỏ mặc tất cả.
Bầu không khí trên cái bàn nhỏ vô cùng ấm áp, Hứa Nhạc lẳng lặng nhìn Lý
Duy đang cúi đầu phun xuống đất một ngụm nước miếng, cố gắng đè nén sự
cảm động trong lòng mình, mỉm cười hỏi:
- Cũng không quan tâm đến chuyện tao là người Đế Quốc hay sao? Mày thế nhưng chính là một người Liên Bang chân chính đấy a!
- Trước kia lúc mày còn là anh hùng chiến đấu của Liên Bang, tao chỉ là
một thằng tiểu lưu manh lăn lộn trên đường, mày có từng để ý đến hay
không?
Lý Duy ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm hắn, ngữ khí vô cùng nghiêm túc nói:
- Từ sau khi mày chạy thoát khỏi Liên Bang, tao vốn nghĩ rằng mày sẽ chạy đến Bách Mộ Đại tìm tao. Trước kia tao đã từng nói với mày rồi, tao sẽ ở Bách Mộ Đại chuẩn bị sẵn sàng cho mày một cái đường lui, nhưng mà vì
cái gì mày lại không chịu tới tìm tao chứ?
Hứa Nhạc thoáng trầm mặc một lát sau, mới mỉm cười hồi đáp:
- Lúc ấy quả thật là tao không tiện cho lắm. Tao cũng không phải là nghĩ
muốn lừa mày, nhưng mà hiện tại huynh đệ của mày chính là một vị Thái Tử gia Đế Quốc chân chính đó a!
- Tao chửi con mẹ mày!
Lý Duy bực tức chửi một câu, trào phúng nói:
- Nếu như là nói đến cái nguyên nhân này, thì tao nghĩ mày đã chạy đến Đế Quốc làm Hoàng Đế rồi, sẽ nghĩ cả đời này không thèm nhìn thằng huynh
đệ này của mày nữa chứ?
- Hoàng Đế thì cũng cần phải có bạn bè, cần phải có thân thích nữa chứ?
Hứa Nhạc cố ý cười nhạo một câu.
Lý Duy tiếp tục trào phúng nói:
- Cho dù mày có lên làm Hoàng Đế Đế Quốc đi chăng nữa, thì cái đó cũng là do dựa vào cha mẹ của mày, dùng cái loại từ ngữ mà trước đây mày từng
dạy tao, đó chỉ có thể xem như là cái mạng bọc điều con mẹ nó khốn kiếp
mà thôi! Thế nhưng tao và mà không giống với nhau, Cô Nhi Bang cùng với
cái phiến giang sơn này chính là do tao một quyền một cước mà đánh ra
tới. Tao thừa nhận quả thật Bán Sơn huynh chính là bởi vì nguyên nhân
liên quan đến mày, cho nên mới để ý đến tao nhiều hơn một chút. Nhưng mà cái chuyện tình này tao với mày tuyệt đối không chút khách khí đâu!
Hắn giơ ly rượu lên, ngữ khí phi thường nghiêm túc, nói:
- Năng lực của tao thật sự cũng rất được, tuy rằng khẳng định cũng không
bằng được mày, nhưng mà vẫn là có được một vài thủ đoạn không tệ!
Hứa Nhạc cũng hiểu được ý tứ mà Lý Duy muốn nói, hắn biết rằng chính mình
lần này khẳng định là muốn trở về Liên Bang, muốn bước chân lên con
đường chiến đấu sinh tử dường như không có bất cứ đường sống nào kia,
cho nên hắn nghĩ muốn giúp đỡ chính mình.
Nhưng mà Hứa Nhạc căn
bản không có khả năng tiếp nhận loại trợ giúp này, bởi vì ở nơi đây Lý
Duy có thuộc cấp của chính mình, có rất nhiều người đang cần hắn phải
bảo hộ, chính vì vậy Hứa Nhạc liền trực tiếp thay đổi chủ đề nói chuyện:
- Trong mấy năm gần đây, mày ở Bách Mộ Đại trải qua như thế nào?
Lý Duy cũng hiểu được ý tứ của hắn, cho nên rất rõ ràng không hề nói thêm bất cứ lời nào nữa.
- Cũng không tệ! Tài nguyên Bách Mộ Đại phong phú, loại phương pháp kiếm
tiền có lời nhất chính là buôn lậu hàng hóa cùng với vũ khí giữa Liên
Bang cùng với Đế Quốc. Những loại giao dịch ngầm không bình thường đại
khái chiếm đến hơn chín thành tổng lượng thu nhập trong cả năm của Bách
Mộ Đại. Mà quan trọng nhất chính là nắm trong tay các đường dây mậu dịch ngầm này.
- Bởi vì hiện tại bên Tinh vực Tả Thiên đang xảy ra chiến tranh, cho nên Bách Mộ Đại dạo gần đây nhìn qua có chút tiêu điều!
Lý Duy chỉ về phía con đường có chút hoang vắng, giới thiệu:
- Đợi sau khi chiến tranh chấm dứt xong, mày lại đến đây nhìn một chút,
sẽ phát hiện nơi này thật sự vô cùng náo nhiệt a! Nhất là cái không cảng vận chuyển hàng hóa tư nhân này, những chiếc Phi thuyền vật tư mỗi ngày lên lên xuống xuống, mật độ nhiều đến mức ngay cả mày cũng không thể
tưởng tượng nổi đâu.
- Về chuyện tình buôn lậu với bên Liên Bang, tao đại khái cũng biết được một chút!
Hứa Nhạc đón lấy con dao nhỏ trong tay Lý Duy, bắt đầu chậm rãi cắt khối thịt đùi dê nướng, hỏi:
- Thế nhưng mà chuyện tình buôn lậu với bên Đế Quốc thì tao lại có rất nhiều sự tình nghĩ mãi cũng không hiểu.
- Vị Thái Tử gia Đế Quốc của chúng ta hiện tại chính là đang cải trang vi hành a, muốn quan tâm một chút nền kinh tế của thần dân chính mình, ha
ha ha…
Lý Duy buông ra một câu châm chọc, sau đó cười ha hả.
- Tao đã từng nhìn thấy qua phi thuyền buôn lậu của đám quý tộc Đế Quốc rồi!
Hứa Nhạc buông con dao nhỏ xuống, hai tay làm ra một vài động tác biểu hiện nhỏ bé, nhíu mày nói:
- Cái thứ này thật sự là quá nhỏ đi, căn bản không có biện pháp nào vận
chuyển quá nhiều hàng hóa được. Hơn nữa thời điểm trước năm 72 Hiến lịch 37 của Liên Bang, bên phía Đế Quốc vốn dĩ không có biện pháp nào đi
xuyên qua thông đạo không gian được. Bọn họ như thế nào tiến hành vận
chuyển hàng hóa buôn lậu đi đến Bách Mộ Đại được cơ chứ? Cái loại giao
dịch này làm sao hoàn thành được đây?
- Cái loại phi thuyền này gọi là Phi Toa, xác suất có thể an toàn đi xuyên qua Hành lang Gia Lý quả thật cũng là khá lớn!
Lý Duy buông ly rượu mạnh trong tay mình xuống, lắc lắc đầu, nói:
- Thật hỗ danh mày từng là anh hùng chiến đấu của Liên Bang, chẳng lẽ lại không biết trong mấy chục năm gần đây, bên phía Đế Quốc mãi vẫn luôn
không ngừng nghỉ, không gián đoạn phái ra vô số những chiếc Phi thuyền
không gian loại nhỏ, đưa đám bộ đội đặc chủng Hoàng gia Đế Quốc bằng vào vận khí mà mạnh mẽ chạy xuyên qua thông đạo không gian hay sao?
Hứa Nhạc buông hai tay xuống, nói:
- Cái này quả thật tao cũng biết, lúc ấy tao chỉ cảm thấy cái loại phương thức này cũng chỉ là một loại đem đám bộ đội tinh nhuệ quẳng ném vào
một biển lửa mà thôi, quá mức thảm thiết rồi, chẳng lẽ những cái này
chính là có quan hệ với chuyện buôn lậu hay sao?
- Cho dù chính
là đem một đám bộ đội đặc chủng Hoàng gia tinh nhuệ quẳng ném vào trong
biển lửa, thế nhưng quẳng ném suốt hơn bảy mươi năm trời, luôn luôn có
không ít kẻ có vận khí khá tốt, còn sống sót được, cũng không bị đám
thông đạo không gian kia đánh nát, lại có thể tránh thoát khỏi sự theo
dõi của Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương, cuối cùng những người này cũng có kẻ thành công chạy đến được Bách Mộ Đại!
Hứa Nhạc vẫn còn nhớ rõ ràng nhiệm vụ chiến đấu chủ yếu của Tiểu đội 7 năm đó, lúc trước khi
rơi vào tay của chính mình, chính là dùng loại thân phận không chính
thức, ở trên các Tinh cầu quặng mỏ bỏ hoang của khu vực biên cảnh Bách
Mộ Đại cùng với đám bộ đội đặc chủng Hoàng gia Đế Quốc nhập cư trái phép này chiến đấu với nhau. Mà chiến trường ban đầu của Lý Cuồng Nhân cũng
chính là ở những địa phương này.
- Đám bộ đội chiến đấu đặc chủng Hoàng gia Đế Quốc kia, hiện tại cũng không biết có tổng cộng bao nhiêu
người đang ở tại Bách Mộ Đại. Bọn họ có người xoay mình biến thành cu
ly, cũng có thể xoay mình biến thành một gã thương nhân buôn lậu, mai
danh ẩn tánh trà trộn vào trong những cái Tinh cầu này.
Lý Duy ngắm nhìn những căn kiến trúc hình thù quái dị nằm ở xa xa, nói:
- Ở trên trong cái phiến thành thị này nói không chừng có lẽ cũng có
người Đế Quốc. Ông chủ quán thịt nướng sau lưng chúng ta cũng rất có thể là người Đế Quốc, tao thậm chí còn hoài nghi bên trong mấy gã đầu lĩnh
trong Hội nghị Bách Mộ Đại trước đây không có gia nhập vào chiến tranh
kia, cũng có người Đế Quốc ở trong đó!
- Nếu như lúc này mày
nguyện ý công khai thân phận, đứng ở giữa đường lớn hô to một tiếng: Tôi là Thái Tử gia Đế Quốc Hứa Nhạc, nói không chừng chỉ không đầy năm phút sau sẽ có một đám người chạy đến, đem cả nhà quỳ gối trước mặt mày, hai tay dâng lên toàn bộ tài sản, súng ống mà mấy chục năm qua bọn họ đã
tích lũy, hướng mày thề nguyền trung thành a!
Hứa Nhạc cười khổ một tiếng, sau đó một phen đem chén rượu trước mặt mình uống cạn.
- Sáu mươi mấy năm trước đây, từng có một gã đầu lĩnh thành viên cũ của
Hội nghị Bách Mộ Đại cực kỳ nổi danh lúc đó, ở trong một lần giao dịch
một chuyến hàng hóa khổng lồ đã có ý đồ chiếm trọn chuyến hàng. Bản thân hắn có rất nhiều gã thuộc hạ trung thành cảnh cảnh, cùng với một đống
súng ống hỏa lực hạng nặng, thầm nghĩ dù sao Hạm đội Đế Quốc các người
cũng không có cách nào chạy qua bên này, cần quái gì phải sợ các người?
- Sau đó thì sao?
Hứa Nhạc khẽ nhíu mày, hỏi.
- Về sau cái gã đầu lĩnh cũ của Hội nghị Bách Mộ Đại này không ngừng bị lọt vào ám sát, cuối cùng chết không toàn thây!
- Chỉ đơn giản như vậy sao?
- Đơn giản à?
Lý Duy khẽ nhíu mày, nghĩ đến câu chuyện xưa cực kỳ nổi tiếng tại Bách Mộ Đại kia, lắc đầu thở dài một hơi, nói:
- Mặc kệ là đang ăn cơm, hay là đi nghỉ dưỡng, đi chơi gái, thậm chí là
đang đi vệ sinh cũng vậy, lúc nào cũng có mấy chục gã bộ đội đặc chủng
Hoàng gia Đế Quốc ẩn nấp khắp nơi trong thành thị, chẳng phân biệt ngày
đêm, không gián đoạn, không ngừng nghỉ, không tiếc sinh tử thời thời
khắc khắc đuổi giết theo hắn, cứ như vậy giằng co suốt ba năm trời, bất
cứ kẻ nào cũng phải chết! Không phải chết vì súng đạn thì cũng là bị
phiền đến chết!
Bàn tay đang bưng chén rượu của Hứa Nhạc thoáng
có chút cứng đờ lại, nghĩ đến một màn hình ản đuổi giết tràn ngập hương
vị tàn nhẫn quyết tuyệt, vô cùng huyết tinh kéo dài qua năm này đến năm
nọ, không khỏi có chút phát lãnh.
- Cái loại chuyện xưa như thế
này, mấy năm trước đây vẫn còn xảy ra thêm vài lần nữa, mà từng mỗi cái
chuyện xưa này đều có cùng một loại kết cuộc duy nhất, đó là bên phía Đế Quốc căn bản không thèm quan tâm đến chuyện bọn họ tổn thất bao nhiêu
chiến sĩ tinh nhuệ đang ẩn nấp bên này, dù sao cũng chính là muốn một
phen đem cả nhà những kẻ lật lọng kia tàn sát cho sạch sẽ! Bắt đầu từ đó trở về sau, con đường buôn lậu mậu dịch giữa Bách Mộ Đại cùng với Đế
Quốc chính là luôn nằm trong hoàn cảnh đơn phương không có bất cứ ai
giám thị, thế nhưng mà cũng không có bất cứ kẻ nào dám lật lọng nữa.
- Còn về phần những gì mà song phương thanh toán cho nhau mà mày muốn
biết, thì do bởi vì tiền tệ của song phương cũng không thể sử dụng được, cho nên giao dịch của hai bên cũng đều là dùng hàng hóa giá trị tương
đương mà trao đổi, cũng đều là những vật dụng khan hiếm theo nhu cầu của đối phương mà tiến hành. Nhất là các loại Phi thuyền cùng với các kỹ
thuật có liên quan, chính là thứ mà bên phía Đế Quốc ưa chuộng nhất,
cũng trả giá cao nhất. Tuy rằng trình độ khoa học kỹ thuật bên phía Bách Mộ Đại này còn không bằng bên phía Liên Bang, nhưng mà so với bên Đế
Quốc thì mạnh mẽ hơn rất nhiều.
- Bên phía Liên Bang cũng mặc kệ chuyện này à?
- Câu hỏi này của mày, đám người Bách Mộ Đại cũng sớm đã đặt ra từ rất
lâu trước đây rồi. Năm đó Lâm Bán Sơn đột nhiên chạy sang Bách Mộ Đại
này, kỳ thật chính là vì thay Liên Bang giám thị những giao dịch trên
phương diện này đó!
- Năm đó sau khi sự kiện hai tháng đẫm máu
xảy ra, bên trong Bách Mộ Đại không còn bất cứ người nào dám vi phạm ý
tứ của hắn nữa. Sau đó những công tác giao dịch liên quan đến kỹ thuật
du hành vũ trụ với bên phía Đế Quốc liền hoàn toàn đình chỉ!
Hứa Nhạc nghe xong câu nói này của Lý Duy, ánh mắt dần dần nheo chặt lại.