Giống hệt như một bức thạch điêu khổng lồ đã bị tuế nguyệt ăn mòn không
biết bao nhiêu năm tháng, hai đầu Robot MX quân dụng cùng với một đầu
Robot công trình chuyên đào hầm mỏ, cứ như vậy mà im lặng bi thương tê
liệt nằm rạp trên mặt đất cao nguyên Bỉ Cơ hoang vu vắng vẻ này.
Những cái cánh phụ trợ phi hành ở phía sau hai đầu Robot MX quân dụng đã hoàn toàn bị tách ra, không thấy tăm hơi đâu nữa. Cái bánh răng xích hợp kim bên ngoài sườn của phần chân phải máy móc của một đầu Robot đã bị gãy
rời. Phần cấu kiện khống chế điện năng bên trong cánh cửa tại khối che
hợp kim khu vực 41 của một đầu Robot rõ ràng đã bị lưỡi đao hợp kim nào
đó hoàn toàn cắt đứt thành hai đoạn tách rời. Hệ thống thiết bị phụ trợ
cân bằng đã hoàn toàn mất đi hiệu lực. Hệ thống camera quan sát hồng
ngoại phụ trợ gắn trên cặp mắt của đầu Robot hiện tại giống hệt như một
đầu cương thi, sút rời khỏi hốc mắt, rơi thẳng xuống dưới bụng, vẫn còn
một vài sợi dây điện gắn không cho nó rơi xuống đất, nhìn qua lại càng
quỷ dị hơn mấy phần.
Ngay khi Hứa Nhạc bắt đầu quyết định ra tay
sửa chữa mấy đầu Robot hư nát nằm trên mặt đất của phiến cao nguyên này, chỉ trong khoảng thời gian không đầy mười giây đồng hồ sau đó, hắn liền phát hiện ra rất nhiều vấn đề như vậy, hơn nữa toàn bộ nhìn qua tựa hồ
đều là những vấn đề không thể dễ dàng giải quyết a!
Nửa người
trên của cả hai đầu Robot đã cháy đen kia nhìn qua cực kỳ thê thảm, các
loại thiết bị cảm ứng hồng ngoại tuyến chủ đạo của hai đầu Robot cũng
hoàn toàn bị lộ hết ra ngoài, dưới ánh sáng tinh quang trên bầu trời
chiếu rọi lộ ra hình dáng xơ xác tiêu điều phi thường thê thảm. Hệ thống SCC bố trí ở bên cạnh bộ ngực, hệ thống rada theo dõi toàn bộ khu vực
cùng với hệ thống rada quan sát trực tiếp phạm vi hẹp bố trí trên đỉnh
đầu con Robot cũng bị hao tổn cực kỳ nghiêm trọng.
Càng đáng sợ
hơn nữa chính là, hệ thống song động cơ bố trí phía sau thắt lưng của
đầu Robot đã nhìn không ra bộ dáng ban đầu của nó nữa. Hệ thống đường
ống dẫn phun lưu khí điện tử Z4 bố trí tại khu vực ngay dưới thắt lưng
hiện tại đã bị vặn vẹo biến thành một cái bánh quai chèo xoắn ốc.
Những vấn đề nghiêm trọng như vậy nhìn qua tựa hồ như là không có bất cứ khả
năng nào có thể tiến hành sửa chữa lại được. Cho nên cái gã binh lính
bảo dưỡng của Tiểu đội NTR lúc trước mới có tâm tình thiểu não thất vọng chán chề như vậy.
Hứa Nhạc khẽ nhíu cặp mày, ngắm nhìn, suy ngẫm suốt nửa ngày trời, sau đó cái cánh tay sửa chữa máy móc mini cầm trong tay hắn mới bắt đầu chuyển động. Những thanh âm sửa chữa vù vù trầm
thấp ở bên trong bóng đêm của cánh đồng hoang vu vắng vẻ lan truyền ra
xung quanh đến mấy chục thước, cùng với những nhành cây cỏ sẫm màu cùng
với đám đá sỏi màu sẫm va chạm với nhau, sau đó biến mất không thấy đâu
nữa.
Tiếng động cơ điện tử vù vù trầm thấp không ngừng xoay
chuyển, thanh âm kim loại va chạm lanh canh đinh đương thanh thúy, tiếng những cấu kiện kim loại ma xát với nhau, phát ra thanh âm chói tai bén
nhọn… Những âm thanh kia cứ hỗn tạp lại với nhau, vang vọng trong đêm
tối rất lâu vẫn chưa từng ngừng lại chút nào.
Châu Tử, Sơn Pháo
cùng với mấy gã đội viên Tiểu đội NTR bên dưới cũng dùng ánh mắt khẩn
trương, lo lắng nhìn chăm chú vào cái thân ảnh nhỏ bé không ngừng loay
hoay liên tục trên mấy đầu Robot rác rưởi phía trước, thỉnh thoảng dựa
theo lời phân phó của Hứa Nhạc, tản ra mò lục tại những đống phế liệu
bên dưới, tìm kiếm đủ các loại linh kiện điện tử này nọ…
Theo cái quá trình sửa chữa kia tiếp diễn, thì sự may mắn dần dần bắt đầu từng
cái từng cái một xuất hiện trong lòng của đám người đang trên con đường
trốn chết này. Ba đầu Robot rác rưởi giống hệt như là ba gã thương binh
tàn tật đã không còn khả năng cứu chữa, một gã thương binh có chân nhưng không có cánh tay, một gã thì phần đầu bị trọng thương nghiêm trọng,
thế nhưng phần chân lại còn hoàn hảo khỏe mạnh, còn một gã thì đầu lẫn
chân cùng hư hỏng, nhưng cánh tay, nhất là cái khẩu súng Cơ pháo Đạt Lâm vẫn còn miễn cưỡng có thể sử dụng được. Cái quá trình sửa chữa, hoặc
nói là lấy cái này chắp qua cái kia, lắp ghép bù khuyết lẫn nhau, cứ như vậy dùng một loại phương thức kỳ dị mà không ngừng phát sinh.
Bóng đêm dần dần rút đi, ánh sáng mặt trời dần dần lóe lên ở đường chân trời đằng Đông. Ánh sáng mặt trời trên Cao nguyên Bỉ Cơ vẫn còn chưa chiếu
rọi được khắp nơi trên mặt đất, thì Hứa Nhạc, với chút mỏi mệt nhàn nhạt trên mặt, đưa ống tay áo lên lau đi mớ hồ hôi tươm đầy trên trán mình.
Sau đó hắn dưới ánh mắt mong chờ hy vọng của đám đội viên bên dưới, chậm
rãi chui vào trong khoang điều khiển, sờ soạng một chút, tìm được thanh
điều khiển ở bên tay trái, mấy đầu ngón tay rất nhanh nắm chặt lấy thanh điều khiển, lướt nhẹ lên trên mười bảy nút bấm thao tác nhanh vẫn còn
hoàn hảo, hoàn thành xong một loạt thao tác chỉ lệnh động tác khởi động
đầu Robot!
Tích… tích…
Dưới ánh mắt hy vọng cùng với lo
lắng của Hứa Nhạc cùng với đám đội viên bên dưới, mấy thanh âm điện tử
tự kiểm nho nhỏ chậm rãi vang lên. Hai cái giá trị CLK cùng với giá trị
CLS quan trọng nhất thời không ngừng gia tăng lên, bắt đầu từ cuối đường trị số, chậm rãi nâng dần lên cao, cuối cùng khôi phục thành một đạo
đường cong trơn nhẵn xin đẹp… Tuy rằng năng lực chiến đấu cùng với giá
trị đánh giá tổn hại tổng hợp vẫn như cũ phi thường không vui vẻ, nhưng
mà… ít nhất nó cũng không có tắt hẳn…
Khóe môi của Hứa Nhạc khẽ nhướng lên, nở nụ cười nhàn nhạt.
o0o
Ba ngày sau đó, trên một nơi nào đó tại Cao nguyên Bỉ Cơ, một hồi chiến
đấu kịch liệt nhất thời phát sinh. Đây chính là chuyện tình mà đám người Hứa Nhạc đã sớm dự kiến trước, chỉ có điều bọn họ không ngờ đến rằng
cái tràng chiến đấu này lại đến một cách nhanh chóng như thế!
Những viên đạn đạo chống tăng không ngừng gào thét bay múa khắp nơi, sau đó
hóa thành vô số những đóa hoa màu xám đen tử vong khủng bố, tràn ra khắp nơi trên khu vực đồi núi một màu ảm đạm, hình thành nên một vòng tròn
cực lớn, đem toàn bộ chi đội ngũ cô độc này bao vây ở bên trong.
Những khỏa cơ đạn pháo phóng ra với tốc độ cao giống hệt như vô số những ngọn đạo phong vô cùng sắc bén, đơn giản mà trực tiếp bổ mặt đất thành vô số những đường rãnh sâu khủng bố, thỉnh thoảng lại đánh úp vào khu vực
trung tâm, hung hăng nện lên trên lớp hộ giáp hợp kim cứng rắng, phát ra những thanh âm vang vọng thình thịch thình thịch nặng nề phi thường
khủng bố.
Bốn đầu Chiến đấu cơ Diều Hâu Xám tấn công tầm thấp của Quân đội Liên Bang, giống hệt như mấy đầu hung cầm bay lượn quanh co
tốc độ cực cao, không ngừng bay lượn bên trên bầu trời màu xanh lam, tùy tiện phóng ra những luồng lửa đạn, đem khu vực đường hầm doanh địa lâm
thời của chi Tiểu đội cô độc nào đó toàn diện bắn phá, khí thế nhìn qua
tựa hồ như không gì có thể chống cự nổi. Thế nhưng mà nếu cẩn thận quan
sát, thì lại có thể phát hiện ra công kích của bốn đầu Chiến đấu cơ Diều Hâu Xám tầm gần này, trên thực tế chính là có vẻ phi thường cẩn cẩn
thận thận, tận hết khả năng muốn kéo dài ra khoảng cách với bên phía mặt đất.
Bởi vì cái loại trạng thái tác chiến cẩn cẩn thận thận như
thế này, cho nên những luồng hỏa lực công kích nhìn qua phi thường hung
hãn mạnh mẽ, thế nhưng thực tế lại có vẻ như có chút tản mạn không chịu
nổi. Mà những đường đạn đạo công kích mặc dù là bắn trúng mục tiêu, thế
nhưng lại không tạo thành được bao nhiêu hiệu quả chân chính.
Bởi vì ở bên trong chi đội ngũ cô độc này, có một đầu Robot thuần một màu
đen, vừa cồng kềnh, vừa mập mạp, thậm chí nhìn qua có vẻ vô cùng quái
dị. Dây là một loại Robot quái vật bằng hợp kim rác rưởi, vừa không
giống như Robot MX lại cũng không giống như Robot công trình. Hai bên
thân thể trái phải của nó cũng không có chút cân xứng nào, tốc độ di
chuyển thì lại chậm đến mức không thể nào chậm hơn. Cũng không có thân
hình nhìn qua cường tráng mỹ cảm, phần cặp mắt camera trên đầu thì cái
lồi cái lõm, phần mũi thì lại là một cái hộp kim loại, nhìn qua giống
hệt như một cái mặt heo, hơn nữa lại có một phần mông lồi lõm bất
thường, nhìn qua phi thường xấu xí.
Thế nhưng mà chỉ bằng vào một đầu Robot xấu xí giống như một đống linh kiện rác rưởi cấu tạo thành
này, lại có thể dưới sự công kích điên cuồng của bốn đầu Chiến đấu cơ
Diều Hâu Xám tấn công tầm gần, không ngừng chống đỡ liên tục, bảo hộ
hoàn hảo đám đội viên không ngừng chạy tới chạy lui tránh né chung quanh bên dưới thân thể của nó. Khẩu Cơ pháo Đạt Lâm đã trải qua cải tạo gắn
trên cánh tay máy móc bên trái, thậm chí thỉnh thoảng còn hình thành nên những đường đạn công kích sắc bén về phía không trung nữa.
- Chú ý, tránh né sang khu vực phương hướng sáu giờ đồng hồ, ngay dưới chân phải của đầu Robot!
Bên trong hệ thống thông tin liên lạc nội bộ trên mũ giáp của mỗi một gã
binh sĩ thỉnh thoảng lại vang lên thanh âm ra mệnh lệnh rất nhanh, mà
vẫn như trước tràn đầy bình tĩnh của Hứa Nhạc. Dưới sự chỉ huy không
ngừng của hắn, chi tiểu đội cô độc chỉ do khoảng chừng hơn mười gã chiến sĩ tạo thành, cùng với đầu Robot xấu xí cồng kềnh quỷ dị không ngừng
phối hợp tác chiến, gần như hoàn mỹ tiến hành tránh né liên tục, ở bên
trong những đường đạn lửa khủng bố cùng với khói bụi mù trời, thủy chung cũng không có bị bất cứ thương tổn chân chính nào cả.
Mãi cho
đến giờ phút này, tuyệt đại đa số mọi người trong chi Tiểu đội, thậm chí bao gồm của Hùng Lâm Tuyền ở trong đó nữa, mới chân chính hiểu được, vì cái gì khi bọn họ cho rằng đầu Robot chắp vá này cồng kềnh vô cùng rác
rưởi, thậm chí không còn có bất cứ năng lực chiến đấu nào nữa, thì Hứa
Nhạc vẫn như cũ kiên trì yêu cầu mang nó theo, thậm chí còn không tiếc
hậu quả khiến cho tốc độ di chuyển của chi đội ngũ phải bị chậm lại rất
nhiều nữa.
Đó là bởi vì khi giáp mặt với sự tập kích của hỏa lực
tấn công trên không trung, thì không có bất cứ loại Robot nào, thậm chí
là một đầu Robot MX tiên tiến nhất, vẫn còn ở trạng thái hoàn hảo, so
với đầu Robot quái vật hợp kim rác rưởi này, có thể bảo hộ tốt sinh mạng của tất cả mọi người bọn họ như thế.
Nhưng mà cứ mãi ở trong
trạng thái bị tấn công một cách bị động không có chừng mực như thế này,
lại không thể tiến hành phản kích một cách hữu hiệu, chi tiểu đội cô độc này chung quy cũng chỉ có thể từng bước từng bước một tiến tới sự tử
vong mà thôi, không còn bất cứ con đường nào khác. Cho dù là trong đầu
bọn họ phảng phất như đã nhìn thấy được khuôn mặt lo âu mà cực kỳ nản
lòng của bốn gã phi công Liên Bang trên bốn chiến Chiến đấu cơ trên bầu
trời, thế nhưng đám người ở trên mặt đất đang không ngừng liều mạng
tránh né, vẫn như cũ nghĩ thấy thân thể cực kỳ rét lạnh.
- Cách
hai mươi km về phía Nam, xuất hiện Chiến đấu cơ Vận binh Sâu Róm, tổng
cộng bốn đầu, đại khái hẳn là một Doanh đoàn đột kích tăng cường, tôi
đoán là đám người của Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí!
Bên trong khoang
điều khiển có chút hôn ám, Cố Tích Phong trừng lớn cặp mắt, nhìn chằm
chằm vào trong hệ thống theo dõi toàn bộ khu vực tầm xa, do mấy đầu ngón tay béo tròn thô to của chính mình vừa mới sửa chữa lại hoàn hảo, đột
nhiên nhìn thấy xuất hiện một vài quang điểm cực kỳ rõ ràng. Hắn ta lập
tức giống hệt như một bà nội trợ đột nhiên gặp phải một con chuột cống
vậy, vừa bất lực, vừa phẫn nộ lại vừa kinh hãi, dùng thanh âm rít gào
bén nhọt thét lên.
Bị Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương xác định mục
tiêu, căn bản là không thể nào ẩn nấp được, lại bị lực lượng không quân
của Quân đội Liên Bang khóa chết, căn bản không thể nào thoát đi, trước
mắt thì đơn vị bộ đội cường công của bên phía căn cứ sẽ ngay lập tức
tiến đến…
Đám đội viên bên dưới nghe được những lời Cố Tích Phong vừa nói, thân thể vốn dĩ đã cực kỳ rét lạnh, vào lúc này lại càng thêm
khẩn trương hơn nữa. Thậm chí ngay cả mấy gã tù binh Đế Quốc, vốn dĩ
nghe không hiểu được ngôn ngữ Liên Bang, cũng phảng phất như cảm giác
được loại hàn ý tử vong bắt đầu dâng tràn lên khắp nơi trong không khí!
Cố Tích Phong dùng ánh mắt tràn ngập hy vọng cùng với chờ đợi, giương mắt
nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Hứa Nhạc ngay bên cạnh mình.
Trên khuôn mặt Hứa Nhạc cũng không có bất cứ biểu tình gì cả, thế nhưng nội
tâm lại không cách nào bình tĩnh được như bề ngoài. Lúc trước khi hắn
cùng với Phỉ Lợi Phổ liên hệ, cũng căn bản không có tìm ra được phương
pháp nào có khả năng thiết thực cả… Đối mặt với loại cục diện gần như là tuyệt vọng như thế này, ngay cả hắn lúc này cũng chẳng còn biện pháp gì nữa…
Nếu như triệt thoái thì triệt thoái về phía nào? Không! Chi Tiểu đội cô độc này, hiện tại đã không còn bất cứ địa phương nào có thể triệt thoái được nữa.
Hứa Nhạc thông qua hệ thống SCC, giương
mắt nhìn chằm chằm vào bốn chiếc Chiến đấu cơ Diều Hâu Xám đang gào thét lượn vòng không ngừng trên không trung, nhìn thấy ở phía chân trời xa
xa, bốn đầu Chiến đấu cơ Vận binh Sâu Sóm đã dần dần có thể nhìn thấy rõ ràng hình dáng khủng bố của nó, khẽ liếm liếm môi mấy cái, thế nhưng
cũng không lên tiếng.
Đúng vào lúc này, bên trong khoang điều
khiển hôn ám đột nhiên vang lên thanh âm cảnh báo khẩn cấp phi thường
bén nhọn! Báo hiệu một sự nguy hiểm cực độ sắp xảy ra!
Cặp mày
của Hứa Nhạc nhất thời nhíu chặt lại, không rõ ràng thanh âm cảnh báo là từ cái gì mà đến. Chẳng lẽ đối diện với tuyệt cảnh trước mặt này, lại
còn có sự nguy hiểm không biết nào lại càng thêm tuyệt vọng nữa hay sao?
Một hồi chấn động kịch liệt, phi thường khủng bố đột ngột buông xuống khắp nơi trên mặt đất của Cao nguyên Bỉ Cơ!
Đầu Robot chắp vá cực kỳ rác rưởi nhất thời đứng sững cứng ngắc ngay tại
đương trường, sau đó nghiêng người ngã sấp thật mạng về phía trước!
Đám đội viên Tiểu đội NTR đang nhảy nhót không ngừng ngay bên cạnh hai cái
chân máy móc tráng kiện của nó, nhất thời sắc mặt tái nhợt, hướng ra bốn phía xung quanh mà nhảy tránh loạn xạ.
Bụi mù nhất thời bao trùm khắp tất cả mọi nơi, hoàn toàn nhấn chìm cả thế giới!