Chi đội ngũ sớm đã vô cùng mỏi mệt, ở trong ánh nắng sáng sớm không
ngừng hành tẩu bên trên Cao nguyên Bỉ Cơ. Ở xung quanh đám người bọn họ
thỉnh thoảng lại xuất hiện những bụi cỏ khô héo một màu vàng nhạt, những đám đá vụn màu đen vỡ nát, những phiến lòng sông đã khô cạn, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy đám xương cốt dã thú đã chết không biết bao lâu,
nằm đầy trên mặt đất.
Đúng như theo lời nói trước đây của Đông
Phương Ngọc, trị số phóng xạ mà thiết bị đo đạc nồng độ phóng xạ trong
không khí quả thật so với bình thường thì cao hơn một chút, nhưng mà
cũng không có vượt qua mức độ mà thân thể con người bình thường có khả
năng thừa nhận nổi. Đây là một loại chuyện tình phi thường may mắn, một
chuyện tình may mắn khác nữa chính là, bởi vì nguyên nhân sự tồn tại của loại phóng xạ không quá mức cao này, khiến cho bất luận là Quân đội
Liên Bang hay là Quân đội Đế Quốc, cũng không có ai hướng về phía phiến
cao nguyên hoang vu mênh mông bát ngát này mà phái ra các chi bộ đội mặt đất.
Còn về chuyện bên trong phiến cao nguyên này có tồn tại
những đầu Robot Công trình đang tiến hành khai thác mỏ hay không, thì đó cũng không phải chuyện tình mà hiện tại bọn họ có thể biết được.
Đối với cái chi đội ngũ cô độc này mà nói, hiện tại sự nguy hiểm chân chính nhất, đó chính là luồng ánh sáng mặt trời phi thường mảnh liệt trên
đầu. Thời gian sáng sớm trôi qua còn chưa được bao lâu, ánh nắng mặt
trời trên đầu liền trong khoảnh khắc biến thành cực nóng khiến cho hơi
nước trong cơ thể con người không ngừng đổ ra như suối. Sau đó là một
phiến bầu trời trong vắt có vẻ hơi chút lạ lẫm không một tia đám mây nào cả.
Ánh mặt trời chói chang trên bầu trời trong xanh kia quẳng
ném xuống những tia ánh sáng chói lòa, sáng ngời như nước, sau đó lại
phản chiếu lên trên những khỏa đá vụn đen ngời trên mặt đất, bắn ngược
trở lên, khiến cho trong vùng khu vực xung quanh, bầu không khí có chút
vặn vẹo, biến dạng, khiến cho những màn hình ảnh xa xa phía trước nhất
thời trở nên lung linh mờ ảo, bao phủ một tầng cảm giác không chút chân
thật.
Hùng Lâm Tuyền đưa tay lau đi mớ mồ hôi gần như đọng lại
thành một đống muối mặn trên vầng trán của chính mình, thở dốc mấy hơi,
nhìn về phía một cái cửa động khai thác quặng mỏ bỏ hoang ở phía trước
mấy trăm thước, dùng thanh âm có chút khàn khàn hạ mệnh lệnh, nói:
- Toàn thể tiến vào đó nghỉ ngơi!
Vì để tận hết khả năng làm trì hoãn tốc độ phát hiện tung tích chính mình
của đám vệ tinh quân dụng Liên Bang trên bầu khí quyển, cũng càng là vì
muốn phòng bị những sự tập kích đến từ phía không trung, chi đội ngũ cô
độc này từ sau khi tiến vào Cao nguyên Bỉ Cơ, cứ luôn một mực lựa chọn
ngày nghỉ đêm đi. Sau khi ánh mặt trời vừa mới ló dạng ở đằng Đông một
lúc, cần phải trong khoảng thời gian ngắn nhất, tận lực tìm kiếm những
khu hầm mỏ bỏ hoang có thể che giấu được thân thể chính mình.
Tuy rằng chui vào trong các căn hầm mỏ bỏ hoang này, nồng độ phóng xạ rõ
ràng cao hơn so với không bên ngoài trời một chút, nhưng mà vẫn còn có
thể nằm trong giới hạn chịu đựng. Hơn nữa cái loại mạo hiểm này, bọn họ
nhất định phải chấp nhận, bằng không thì tùy tiện điều đến một chiếc
Chiến đấu cơ của Quân đội Liên Bang, thì toàn bộ chi đội ngũ liền phải
táng thân bên trên cái phiến cao nguyên hoang vu mênh mông bát ngát này.
o0o
Cái căn hầm khai thác mỏ đã bị bỏ hoang này, rõ ràng là chỉ vừa mới bắt đầu đưa vào hoạt động một khoảng thời gian không quá dài. Những cấu kiện
hợp kim bên trong căn hầm khai thác mỏ này, sau khi lau đi lớp bụi mờ
trên bề mặt, vẫn như cũ còn phát ra ánh sáng lòe lòe. Hứa Nhạc khẽ nhíu
nhẹ cặp mày khi nhìn thấy bề mặt kim chúc sáng loáng dưới ngón tay mình, trong lòng khẽ có chút suy nghĩ gì đó.
Sau khi trầm mặc một lát sau, hắn mới quay đầu lại, nhìn về phía đám đội viên, sớm đã mỏi mệt đến cực điểm, nhàn nhạt nói:
- Mọi người cố gắng chống đỡ thêm khoảng chừng hai ngày nữa. Chỉ cần đi
đến được phiến bình nguyên Qua Lan, sẽ có phi thuyền đến đón nhận chúng
ta!
Sau khi tiến vào trong Cao nguyên Bỉ Cơ, dưới sự trợ giúp của Cố Tích Phong, Hứa Nhạc cùng với Phỉ Lợi Phổ ở bên ngoài tầng khí quyển thỉnh thoảng lại có được vài lần liên hệ khá dài. Giữa hai bên bọn họ
đã thương nghị tốt phương án để cho cả đám người an toàn rút lui khỏi
Tinh cầu Mặc Hoa này. Cho nên hiện tại hắn có thể nói với mọi người một
cách phi thường tự tin.
- Cậu phải cam đoan rằng đó không phải là phi thuyền của đám người Đế Quốc mới được!
Sắc mặt của Đông Phương Ngọc có chút tái nhợt, nhìn thẳng vào ánh mắt của Hứa Nhạc, trầm giọng nói.
- Tôi có thể hứa hẹn tuyệt đối không phải là phi thuyền của Đế Quốc!
Hứa Nhạc cũng nhàn nhạt hồi đáp.
Cố Tích Phong đang ngồi một bên tiến hành truyền dịch dinh dưỡng tổng hợp
cho Đạt Văn Tây, vẫn còn chìm trong trạng thái hôn mê, đột nhiên quay
đầu lại, có chút tò mò hỏi:
- Lão đại, đó có phải là chiếc Chiến
thuyền năm đó đặc biệt phi thường kiêu ngạo, ở trên bầu trời của Đặc khu Thủ Đô mà bày trò dựng ngón tay giữa lên hay không?
- Đúng vậy!
Hứa Nhạc khẽ mỉm cười hồi đáp, sau đó đem cái ba lô hành quân nặng nề trên
người ném xuống cho Bảo La ở sau lưng mình, còn chính mình thì lại đặt
mong ngồi xuống ngay bên cạnh cái cáng cứu thương của Đông Phương Ngọc,
yên lặng nhìn chằm chằm vào Đông Phương Ngọc, mãi một thời gian dài cũng không có mở miệng nói chuyện.
Trầm mặc, kỳ thật thường thường
cũng chính là đại biểu cho một loại thái độ cực kỳ rõ ràng nào đó. Nhưng mà Hùng Lâm Tuyền thì rõ ràng lại nguyện ý lựa chọn loại phương thức
trao đổi càng trực tiếp hơn một chút. Hắn giương mắt nhìn thẳng vào
khuôn mặt của Đông Phương Ngọc, nhàn nhạt nói:
- Cái phiến Cao
nguyên Bỉ Cơ này, về chuyện tình phóng xạ, còn có những cái quặng khai
thác mỏ rõ ràng là chỉ vừa mới bắt đầu khai phá này nữa… Đông Phương
Ngọc, có phải là có chuyện tình gì mà cậu cần phải nói với chúng tôi hay không?
Đông Phương Ngọc thoáng trầm mặc trong một khoảng thời
gian rất dài, sau đó mới có chút thống khổ, cất giọng ho khan mấy tiếng, lắc lắc đầu, nói:
- Những chuyện tình mà tôi biết thật sự là
không nhiều lắm, tôi chỉ biết là ở trên phiến Cao nguyên Bỉ Cơ này, nằm
sâu bên dưới tầng quặng mỏ graphit cường độ cao, hẳn là có một loại mạch khoáng sản cực kỳ quái dị. Những khoáng thạch từ nơi này khai thác
được, cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng gặp qua, thậm chí là cho tới
bây giờ cũng chưa từng nghe nói qua nữa… Tôi chỉ biết được rằng chúng nó phát ra một loại phóng xạ rất mạnh, phi thường tai hại.
Không
biết có phải trong lòng đang hồi tưởng đến những hình ảnh phi thường
không thoải mái nào đó hay không, cặp lông mày của Đông Phương Ngọc đột
nhiên khẽ nhíu lại thật chặt, ngữ khí chậm rãi mà trầm thấp nói:
- Hai năm trước đây, Tiểu đội NTR đã phụ trách hộ tống một đám Robot công trình tiến vào phiến Cao nguyên này. Bởi vì cái nhiệm vụ này tính bảo
mật cực cao, là nhiệm vụ tuyệt mật, cho nên ngay cả các người cũng đều
không biết đến nó. Trên thực tế cái chi Phân đội mà năm đó tôi mang
theo, mặc dù đã thi thố đủ loại biện pháp phòng chống phóng xạ, thế
nhưng sau đó vẫn là có hai gã đội viên mắc phải loại bệnh phóng xạ phi
thường nghiêm trọng, nghe nói lúc đó vừa lên Chiến hạm chưa được hai
ngày liền đã chết mất rồi!
- Cường độ phóng xạ mạnh đến như vậy sao? Đó là loại quặng khoáng gì vậy?
Đám đội viên nhất thời cảm thấy khiếp sợ, đồng loạt quay đầu lại nhìn về
phía Hứa Nhạc. Bọn họ đã có một loại thói quen mỗi khi gặp phải những
vấn đề khó hiểu nào đó, liền trực tiếp muốn tìm kiếm đáp án từ trên
người của hắn.
- Những loại nguyên tố phóng xạ thiên nhiên bên
trong phiến vũ trụ này thật sự là rất nhiều. Nhưng mà là loại có thể
hình thành nên mạch mỏ khoáng thì thật sự là rất hiếm gặp. Nhưng mà theo như suy nghĩ của tôi, thì trọng điểm của vấn đề chính là ở chỗ, bên
phía Liên Bang vì cái gì lại muốn đi khai thác cái loại mạch khoáng này
cơ chứ? Mục đích của bọn họ là vì cái gì đây?
- Tôi cũng không
biết rõ ràng lắm. Tất cả những người từ trong lòng đất quay trở về, còn
sống sót đến hiện tại, ai nấy cũng đều đã ký tên vào bản hiệp nghị giữ
bí mật tuyệt đối, không ai tiết lộ cho tôi biết cả. Hơn nữa tôi vẫn luôn cho rằng bản thân mình đã biết quá nhiều chuyện rồi, lại càng không
muốn phí thêm tâm sức để mà đi điều tra mấy cái vấn đề vô vị này.
Đông Phương Ngọc nhíu mày hồi đáp:
- Chẳng qua có một chút việc tôi muốn nhắc nhở các người cẩn thận chính
là, cái này là nhiệm vụ tuyệt mật do chính bên phía Bộ Quốc Phòng trực
tiếp hạ đạt mệnh lệnh đi xuống, thậm chí cũng không có thông qua bên
phía Bộ Tư lệnh Quân đội tiền tuyến nữa.
- Lúc ấy hẳn là Đỗ Thiếu Khanh vẫn đang làm Tổng Tư lệnh tiền tuyến phải không? Trong toàn bộ
Quân đội Liên Bang này, kẻ có đủ năng lực không thông qua hắn ta mà phái người đi làm việc trên Tinh cầu Mặc Hoa này, tựa hồ cũng chỉ có một
người mà thôi!
Hứa Nhạc lắc lắc đầu, nhàn nhạt nói:
-
Nhưng mà nếu như cậu đã biết được chuyện tình này rồi, chẳng lẽ Đỗ Thiếu Khanh cũng không có sản sinh bất cứ nghi vấn gì đối với vấn đề này hay
sao? Người khác không dám đặt câu hỏi đối với Lý Tại Đạo, nhưng mà hắn
ta khẳng định là dám!
- Tôi đã nói rồi, tất cả mọi người đều ký
vào hiệp nghị giữ bí mật tuyệt đối, bao gồm cả tôi ở trong đó nữa. Hơn
nữa tôi cũng không phải là thuộc cấp trực tiếp của Sư Đoàn trưởng. Dựa
theo sự dạy bảo từ trước đến giờ của Sư Đoàn trưởng, tôi không có khả
năng hướng về phía hắn ta mà tiến hành báo cáo vượt cấp được!
Hùng Lâm Tuyền mạnh tay ném xuống cái tàn thuốc đã cháy gần hết trong tay mình, mở miệng trào phúng nói:
- Cái dạng người như thế nào sẽ huấn luyện ra loại binh lính như thế ấy.
Cũng không biết rằng Đỗ Thiếu Khanh có bao giờ hối hận qua rằng đã dạy
dỗ ra một đám binh lính cứng ngắc như các người hay không!
o0o
Cuộc thảo luận về cái mạch khoáng phóng xạ kỳ dị nằm sâu bên dưới Cao nguyên Bỉ Cơ này, cũng không có tiến hành xâm nhập sâu đi xuống thêm nữa. Đối
với chi tiểu đội cô độc đang trên đường trốn chết này mà nói, thì hiện
tại vấn đề quan trọng nhất và cũng là sứ mệnh duy nhất của bọn họ, chính là sống sót, sau đó đi lên chiếc Phi thuyền sẽ đến đón chính mình kia.
Trên thượng tầng của Quân đội Liên Bang, càng chính xác hơn mà nói, chính là Tướng quân Lý Tại Đạo, đã hạ lệnh xuống phải khai thác cái loại khoáng
thạch phóng xạ kỳ dị này, chính là xuất phát từ cái loại nguyên nhân như thế nào, đó cũng không phải là vấn đề mà hiện tại bọn họ có tinh lực
cùng với năng lực để mà lo lắng tới. Cho dù bọn họ có đột nhiên nổi lên
tinh thần trọng nghĩa mãnh liệt, quyết định chạy đi chiến đấu giữ gìn
cho nền hòa bình của vũ trụ đi chăng nữa, thì cũng không có biện pháp
dưới loại trạng thái mỏi mệt rã rời cực độ như thế này mà xâm nhập sâu
xuống bên dưới lòng đất để mà tìm hiểu được.
- Là loại nguồn năng lực thay thế mới hay là loại gì khác nữa?
Hứa Nhạc chậm rãi đi lại bên trong cái hầm quặng mỏ sâu thẳm, lẳng lặng tự
ngẫm nghĩ, tự nói. Liếc mắt nhìn sang mấy bức vách tường nham thạch có
chút trầm thấp, một cỗ giả thuyết hoài nghi vừa mới hình thành trong
lòng ngay lập tức bị chính hắn phủ định đi. Dựa theo cái loại cường độ
phóng xạ của loại khoáng thạch kia theo như lời hình dung của Đông
Phương Ngọc, thì nếu như muốn một phen đem cái loại khoáng thạch phóng
xạ này biến thành nguồn nguyên liệu năng lượng bình ổn đáng tin cậy, đó
là chuyện phi thường khó khăn.
Đi lại một lúc, hắn mới ngồi xuống bên cạnh cáng cứu thương, liếc mắt nhìn về phía Đạt Văn Tây, vẫn như cũ đang bị vây trong trạng thái bán hôn mê nằm ở đó, cảm thụ được một loại hô hấp bình tĩnh vững vàng mà chính mình đã rất lâu rồi chưa có, ánh
mắt Hứa Nhạc nhất thời nhịn không được khẽ nheo lại một chút. Vì cái gì
dưới cái loại hoàn cảnh tràn ngập phóng xạ cường độ thấp như thế này, mà chính mình cũng không hề cảm giác được có bất cứ cái gì không khỏe
mạnh, mà ngược lại thậm chí nghĩ thấy còn có chút thoải mái hơn bình
thường nữa?
Bản thân Hứa Nhạc rất khó có thể hình dung thành lời
cái loại cảm giác kỳ quái này. Cái loại phóng xạ vô hình mỏng manh yếu
ớt phát ra từ trong các vách tường xung quanh, giống hệt như là một tầng nước gợn vô cùng ấm áp vậy, không ngừng bao bọc lấy thân thể của hắn,
khiến cho mỗi một cái tế bào bên trong cơ thể hắn, từ trong lẫn ngoài
cũng đều cảm giác có chút hưng phấn nhàn nhạt.
Thoáng trầm mặc
trong chốc lát, Hứa Nhạc nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay của Đạt Văn Tây, đem
hô hấp của chính mình điều chỉnh một chút, khiến cho càng trở nên thêm
ôn nhu cùng với ngân nga kéo dài. Từ phía sau thắt lưng thong thả phóng
thích ra một cỗ lực lượng nóng rực thần kỳ nào đó, sau đó chậm rãi
khuếch tán ra khắp cơ thể, sau đó thông qua cánh tay của chính mình, cẩn cẩn thận thận, vô cùng cẩn thận, hướng về phía bên trong cơ thể Đạt Văn Tây mà truyền xuống.
Bản thân Hứa Nhạc cũng không biết làm như
vậy sẽ có tác dụng gì hay không, nhưng mà ở bên trong đầu óc hắn, đột
nhiên chợt có một tia ý nghĩ bất chợt lóe lên. Hắn nghĩ muốn cứ như vậy
thử nghiệm một chút xem sao, có lẽ nguyên nhân là bởi vì cường độ phóng
xạ ở bên trong cái quặng mỏ này thật sự quá mức ấm áp…