Gian Khách

Quyển 4 - Chương 271: Bên ngoài bức tường Hoàng cung

Hứa Nhạc mãi cho tới bây giờ cũng đều chưa từng có mơ mộng hão huyền rằng, bản thân mình xâm nhập vào Tinh vực Tả Thiên, thậm chí là đáp xuống Thiên Kinh Tinh, còn có thể mãi vẫn luôn che giấu đi hành tung của chính mình khỏi sự truy tìm của vị Hoàng đế Bệ hạ kia. Nhưng mà cái nghi thức du hành đang chậm rãi tiến đến ở cuối của đoạn đê trồng dày đặc dương liễu đằng kia vẫn làm cho hắn có chút khiếp sợ nhàn nhạt. Hắn phát hiện ra rằng chính mình vẫn là đã xem nhẹ đi lực lượng của Hoàng Thất Đế Quốc, lực lượng thống trị toàn bộ phiến Tinh vực Tả Thiên này. Thời gian để mà đối phương phát hiện ra chính mình so với hắn dự đoán rõ ràng là nhanh hơn không ít.

Vị Đại Tổng quản đại nhân của Hoàng cung Đế Quốc, mặc trên người bộ chế phục sang trọng màu nâu nhạt, chậm rãi bước từng bước nhỏ đi đến trước mặt của hai người. Thanh âm bình thường lanh lảnh đầy tôn nghiêm của ông ta lúc này có vẻ đặc biệt ôn nhu nhẹ nhàng, thế nhưng cũng không phải là nói chuyện cùng với Hứa Nhạc, mà là trực tiếp khiêm tốn hạ thấp thân mình, nói với cô nàng thiếu nữ trước mặt:

- Quận chúa nương nương, hoa đào tại Tam Đầu Lăng hiện tại đang trong thời gian nở rộ đẹp nhất trong năm, ngài có nguyện ý cùng với tiểu thẠđến đó ngắm cảnh hay không?

Chung Yên Hoa hiểu được đây là vị Đại Tổng quản Hoàng cung đang thay Hoàng đế Đế Quốc dọn dẹp hiện trường, để ông ta có thể thoải mái gặp riêng Hứa Nhạc. Tuy rằng cô nàng đối với việc sau khi Hứa Nhạc ca ca của mình gặp mặt vị phụ thân thân sinh của chính mình xong, sẽ phát sinh ra những chuyện tình như thế nào, quả thật cũng có sự tò mò vô cùng, nhưng mà cũng lại hiểu rõ ràng hơn rằng, có một số chuyện cũng chỉ có thể phát sinh ra giữa hai cha con này với nhau mà thôi, cho nên vì thế đành ngẩng đầu lại, liếc mắt hỏi ý kiến của Hứa Nhạc.

Nhận được ánh mắt tỏ vẻ trưng cầu ý kiến của cô bé con, Hứa Nhạc thoáng có chút suy nghĩ, sau đó mới mở miệng hỏi:

- Địa phương hoa đào nở rộ kia… có xa nơi này hay không?

Đại Tổng quản đại nhân thoáng khom người, nhẹ giọng hồi đáp:

- Không hề xa!

Nơi này nói thế nào thì cũng ngay sát bên Hoàng cung của Đế Quốc, về phương diện an toàn của Chung Yên Hoa hẳn là cũng sẽ không có bất cứ vấn đề gì, cho nên Hứa Nhạc sau khi thoáng suy nghĩ một chút mới gật gật đầu với Chung Yên Hoa.

Ngay từ sau khi cái nghi thức du hành cực kỳ tôn quý kia bắt đầu xuất hiện tại cuối con đê dài, bất luận là những gã thanh niên quý tộc trẻ tuổi Đế Quốc đang thả bước ngắm nhìn mỹ nhân, đám tiểu thư quý tộc sang quý đang tụm năm tụm ba ngắm hoa, hay thậm chí là đám bệnh nhân nghèo khổ, thân thể bệnh tật đang quỳ dập đầu bên cạnh Hộ thành hào bên ngoài Hoàng cung, cũng chỉ trong chớp mắt đã hoàn toàn biến mất không thấy đâu cả. Xa xa cũng chỉ có thể nhìn thấy thân ảnh của đám Cận vệ quân Hoàng gia võ trang đầy mình, không ngừng cảnh giác cẩn thận bốn phía. Ngoài ra thì dọc theo con đê dài cuối con đường hai hàng dương liễu này cũng chỉ còn lại một cái mộ phần đơn giản, và hai gã nam nhân nữa mà thôi.

Một vài luồng gió mát mẻ từ phía Nam chậm rãi thổi quét tới, xua cho mớ nhành liễu xanh um dọc theo bờ hồ khẽ khua động nhàn nhạt, phát ra những làn thanh âm đạm mạc nhẹ nhàng. Bầu không khí nơi này thật sự phi thường tĩnh lặng, mơ hồ có thể cảm giác được một chút cảm giác uy nghiêm khó có thể nói nên lời, nhẹ nhàng mà lẳng lặng lan tỏa ra khắp không gian xung quanh.

Hứa Nhạc cũng không có nghe rõ ràng đối phương đang chậm rãi nói những câu gì đó với đám thuộc hạ của mình. Hắn khẽ nheo cặp mắt ti hí của mình lại, bộ dáng cực kỳ nghiêm túc, nhưng lại cực kỳ vô lễ nhìn chằm chằm vào gã nam nhân, trên người mặc một bộ áo bào màu vàng kim, có thêu những đóa hoa dâm bụt màu đen tuyền, trên mặt cũng chẳng có bất cứ một tia biểu tình nào cả. Thế nhưng lúc này trong lòng hắn lại giống hệt như cái phiến mặt hồ đơn giản đằng kia, không ngừng dậy nên những làn sóng nhỏ nhàn nhạt.

Hắn có chút ngơ ngẩn mà thầm nghĩ trong lòng, nếu như hắn vẫn còn như năm xưa, có được cơ hội có thể tiếp cận gần gũi Hoàng đế Đế Quốc như thế này, chính mình chắc chắn là sẽ không tiếc hết thảy mọi thứ, lập tức ra tay ám sát ngay đối phương, cho dù sau đó sinh mệnh của chính mình có chấm dứt ngay tức khắc cũng không tiếc…

Nhưng mà hiện tại hắn cũng đã không phải là người Liên Bang nữa, lại càng không phải là một gã quân nhân sĩ quan Liên Bang. Cái gã nam nhân có quyền lực lớn nhất trong cả vũ trụ trước mặt này, hiện tại đã biến thành phụ thân của hắn… Cái sự thật này có thể nói là hoang đường đến mức không thể nào chịu nổi, căn bản là một sự thật khó có thể phân tích rõ ràng được!

Nương theo cái cảm giác ngơ ngẩn mà thất thần này, hoặc là nói thả lỏng cho tinh thần bay tới cái thời điểm khi mà những cái chuyện xưa hoang đường không cách nào chịu nổi này vẫn còn chưa phát sinh ra, Hứa Nhạc nhớ tới năm đó, khi mà chính mình bị Hoài Thảo Thi bắt giữ, đưa vào Hoàng cung Đế Quốc. Lúc đó khi hắn vừa mới lần đầu tiên tiến vào Trích Tinh Lâu cao ngất ngưỡng giữa Hoàng cung, lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy vị Hoàng đế Bệ hạ này, cũng chính mắt nhìn thấy gã huynh đệ ruột của ông ta, Bộ trưởng Quân Bộ Đế Quốc, Thân vương Bách Ô, cũng đã bởi vì mưu phản thất bại mà phải nhảy vào trong tầng mây. Ngay sau đó hắn cũng đã bị vị Hoàng đế Bệ hạ này dùng một cây roi táo gai, với những cái móc kim loại sắc bén gắn trên đó, trực tiếp hành hung biến thành một huyết nhân, cả người không có nổi một tấc da thịt còn được hoàn hảo!

Lúc ấy, mỗi lần mà cành táo gai kia mạnh mẽ giáng xuống thân thể mình, mang đến nổi thống khổ cùng với nhục nhã vô cùng, chính mình đã từng tức giận mắng chửi cái gì nhỉ? Cái con mẹ mày? Đúng vậy, lúc ấy hắn chính là đã mắng chửi như thế!

Hứa Nhạc lúc này đang lặng yên đứng bên dưới một gốc dương liễu xanh mát, lặng yên ngắm nhìn cái phần mộ đơn giản mà cô đơn, khóe môi có chút không thể kềm chế được, khẽ nhướng lên một chút. Đại khái có thể nói rằng chính mình là người duy nhất trong toàn bộ cái phiến vũ trụ này có cơ hội giáp mặt cùng với Hoàng đế Đế Quốc Hoài Phu Sa mà nói mấy chữ đó!

Nhưng mà ngay sau đó, nụ cười trên khóe môi của hắn nhất thời nhanh chóng thu liễm lại, biến thành một sự trào phúng tự giễu phi thường mãnh liệt. Cái con mẹ mà… Cái câu nói này bình thường là dùng để xả giận khi không thể làm gì được đối phươmg, thế nhưng thực tế lại cũng chẳng có bất cứ ý nghĩa nào cả. Hắn nhớ rõ ràng rằng chính mình tựa hồ cũng đã từng nói câu nói cực kỳ thô tục này với Mạch Đức Lâm, đối với gã Tạp Đốn kia cũng đã từng nói cái câu nói thô tục này. Cài này chẳng khác nào là hắn đang có ý đồ muốn mắng chửi bà nội của chính mình, bà cô của chính mình, cùng với tất cả các nữ trưởng bối của chính mình hay sao?

Được rồi, cái này vẫn như trước là một sự suy luận cực kỳ hoang đường không chịu nổi, hơn nữa là một sự phân tích không chút xíu rõ ràng nào cả. Bởi vì cái loại tình tự đen tối khó hiểu như thế này, Hứa Nhạc mới có thể dần dần từ trong cái trạng thái tinh thần quái dị như thế này mà tỉnh thần lại. Cái thanh âm uy nghiêm rét lạnh cùng với cực kỳ khủng bố của gã nam nhân mặc trên người bộ trường bào màu vàng có hoa dâm bụt đen mới lần đầu tiên hữu hiệu tiến nhập vào trong màng tai của hắn.

- Ngươi là một tên nam nhân cực kỳ ngu xuẩn, thậm chí ngay cả tư cách là một gã nam nhân chân chính cũng không có nữa! So với tỷ tỷ của ngươi lại không biết thua kém không biết bao nhiêu lần nữa!

Hoài Phu Sa nhìn chằm chằm vào hắn, trầm giọng nói:

- Thân là một gã nam nhân, ngươi nên hiểu được trách nhiệm của chính mình là phải đặt ở chỗ nào, chứ không phải bởi vì cái loại cảm giác khoái cảm đạo đức hư vô không chút ý nghĩa nào kia mà liên tục trốn tránh khắp nơi được!

Hoài Phu Sa chắp tay lại sau lưng, thản nhiên nhìn về phía dãy núi trùng điệp ở phía xa, lạnh lùng trào phúng nói:

- Trên cái thế giới này căn bản không có bất cứ sự công bằng chân chính nào cả. Nếu như ngươi vẫn còn mãi chấp nhất không chịu nhận lỗi, vậy thì ngươi thật sự ngay cả một đứa bé con mới chập chững biết đi cũng còn không bằng nữa!

- Bạch Cận Hoài Thị chúng ta năm đó thừa cơ nổi dậy, chiếm lấy bá quyền ngàn đời của Tinh vực Tả Thiên này, mãi cho đến ngày hôm nay cũng đã qua mấy trăm ngàn năm rồi. Tất cả cũng đều là bởi vì Đấng Sáng Thế ở bên trong đông đảo chúng sinh cả vũ trụ này, lựa chọn ra huyết mạch của chúng ta là gia tộc ưu tú nhất thế gian. Hơn nữa cũng bởi vì để cho phiến Tinh vực này trở nên sáng lạn như ngày hôm nay, Hoàng tộc chúng ta đã phải trả giá rất nhiều rồi. Nhất là trong thời gian bảy mươi năm qua, vì trận chiến tranh vũ trụ tàn khốc này, vì để bảo hộ sự an bình của phiến Tinh vực này, đã có không biết bao nhiêu thanh niên chết trận trong phiến Tinh vực này rồi.

Hoài Phu Sa chậm rãi xoay người nhìn lại, lạnh lùng giương mắt nhìn chằm chằm vào ánh mắt Hứa Nhạc, nói:

- Còn có càng nhiều những con cháu Hoàng tộc giống như ngươi vậy, cơ đơn mạo hiểm phiêu bạt đến đầu bên kia phiến vũ trụ này. Tuyệt đại bộ phận những người bọn họ, không phải là chết bên trong con đường thông đạo không gian, thì cũng chết bên trong những căn phòng tối tăm lạnh lùng tại Bách Mộ Đại. Một số người còn lại, cực kỳ may mắn mà sống sót qua những cái đó, cuối cùng cũng khó tránh khỏi phải chết oan uổng bên trong các cuộc thanh tẩy tàn khốc của Cục Hiến Chương Liên Bang…

- Ta có tổng cộng ba mươi bảy đứa con trai, hiện tại duy nhất sống sót cũng chỉ còn lại mỗi một mình ngươi mà thôi! Ngươi có nghĩa vụ phải thay thế ba mươi sáu gã huynh đệ đã chết đi kia của ngươi mà sống cho thật tốt, hơn nữa còn phải dũng cảm mà gánh vách lên những trách nhiệm mà các ngươi cần phải gánh vác! Đây chính là sự vinh quang mà ông trời đã lựa chọn cấp cho ngươi dòng huyết mạch ưu tú đó, căn bản không được phép cự tuyệt!

- Tôi đã từng đi qua Bạch Cận Tinh, tôi đã từng đi qua Tổ từ của Hoài Thị…

Thoáng trầm mặc trong khoảng thời gian dài, Hứa Nhạc khẽ ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn thẳng lại cặp mắt sâu không thể lường của vị Quân vương trước mặt mình, cực kỳ bình thản, nói:

- Theo như những gì tôi nghĩ, cũng không phải là Đấng Sáng Thế lựa chọn Hoài Thị làm Hoàng tộc Đế Quốc, mà chính là do tổ tiên của Hoa gia, là vị nữ nhân năm xưa đã từ Tổ Tinh băng xuyên qua Tinh hà mà đến kia, đã lựa chọn cái vị tổ tiên kia của Hoài Thị mà thôi. Nếu như nói không tốt hơn một chút, thì cái gọi là sự vinh quang của Hoàng tộc Hoài Thị, chẳng qua là ăn cơm miễn phí mấy trăm ngàn năm của một nữ nhân mà thôi!

Đuôi lông mày của Hoài Phu Sa khẽ chậm rãi nhướng lên một chút, cũng không hiện rõ sự phẫn nộ nào cả, mà chỉ có thể nhìn thấy được một chút cảm giác tang thương nhàn nhạt ẩn hiện trong cặp mày thẳng tắp như kiếm của ông ta mà thôi. Còn chưa kịp đợi ông ta kịp tức giận phát tác, Hứa Nhạc đã tiếp tục mở miệng nói:

- Còn về chuyện Hoàng tộc Đế Quốc đã ở trong tràng chiến tranh này chết đi bao nhiêu người… cùng với chuyện Hoàng tộc Đế Quốc hưởng được sự đặc quyền cao hơn hết thảy của mấy trăm ức nô lệ, dân đen của cả Đế Quốc kia, cũng chẳng có bất cứ sự quan hệ gì với nhau cả. Không cần phải biện luận rằng Hoàng tộc Đế Quốc đến tột cùng là chiến đấu bởi vì bảo vệ dân chúng của Tinh vực Tả Thiên, hay là chiến đấu bởi vì bảo vệ sự thống trị của chính mình… Ít nhất, tôi có thể biết rõ ràng được một chút…

- Dưới sự đồng ý ngầm, hoặc thậm chí là dưới sự thôi động âm thầm của chính ông, cái thanh đao mổ mang tên Tạp Đốn kia đã vung xuyên qua mấy cái Tinh hệ, giết chết đi không biết bao nhiêu ngàn vạn dân chúng nô lệ rồi. Trong tay của hắn cũng không biết đã có bao nhiêu gia đình tan nhà nát cửa… Cùng với những sự hy sinh tàn khốc như thế này mà so sánh lại, thì những sự hy sinh nhỏ bé của đám con cháu Hoàng tộc Đế Quốc, thật sự cũng chẳng có quá nhiều sự đáng giá gì mà phải lớn tiếng khen ngợi cả.

Hứa Nhạc năm đó ở trong mắt của Hoài Phu Sa, chính là một đứa con rơi cực kỳ đáng chết của gã cẩu tặc Nạp Tư Lý kia, là gã anh hùng chiến đấu phân chó do bên phía Chính phủ Liên Bang cố tình tuyên truyền, xây dựng lên, là một tiểu nhân vật không chút đáng để ý đến, bất cứ lúc nào cũng có thể phất tay giết đi được, cho nên hắn mới dùng cây roi táo gai kia mà đánh một trận cho hả giận, lại chẳng muốn dùng mắt mình liếc nhìn hắn lấy một cái.

Vật đổi sao dời, thương hải tang điền, thời thế xoay vần biến đổi, Hoài Phu Sa đột nhiên phát hiện ra cái gã thanh niên không chút bắt mắt nào này, không ngờ lại là huyết mạch duy nhất còn lại trong phiến vũ trụ này của chính mình. Sự cảm thụ trong lòng hắn tự nhiên cũng không còn giống như trước đây nữa. Hắn cũng không thể nào ngờ được rằng, ngày hôm nay ở bên ngoài bức tường Hoàng cung này, lại nghe được một lời giáo huấn cực kỳ chói tai đến từ miệng chính cái đứa con trai còn lại duy nhất của chính mình!

Ánh mắt của Hoàng đế Bệ hạ Hoài Phu Sa nhất thời chậm rãi nheo lại, lạnh lùng đánh giá một chút Hứa Nhạc, càng phát giác ra rằng, chính mình mãi cho tới bây giờ cũng không thể nào thích nổi cái gã tiểu tử này, cũng là chuyện tình phi thường có đạo lý.