Gian Khách

Quyển 1 - Chương 51: Bằng hữu

Hứa Nhạc cả kinh trong lòng, nhưng nét mặt không hề có biến hóa, hắn thật không ngờ, người này ánh mắt lại sắc bén như thế, tự nhiên có thể nhận ra tư thế ngồi cổ quái của mình.

Hắn không phải là đặc cảnh hoặc gián điệp chuyên nghiệp, thậm chí cũng không hẳn là một đào phạm chuyên nghiệp, hắn chỉ là một người trẻ tuổi bình thường có chút thiên phú, bởi vì một vài nguyên nhân nào đó, bất đắc dĩ phải đi theo con đường lưu vong lẩn trốn, sau khi rời khỏi Đông Lâm đại khu, hắn vẫn nhắc nhở chính mình, phải ít chuyện đi một chút, ít can thiệp chuyện người khác đi một chút, nhưng dù sao hắn cũng chưa từng qua huấn luyện chuyên nghiệp, nên chung quy vẫn xuất hiện một số vấn đề không thích hợp. Cũng may có vi mạch ngụy trang trợ giúp, hẳn là không cần lo lắng quá mức tới an toàn của mình trong xã hội Liên Bang, sau khi đi qua máy quét hình của sân bay, hắn lập tức có được mười phần tự tin, chỉ cần người khác không phát hiện mình có quan hệ với ông chủ, sẽ không có ai hoài nghi mình về điều gì nữa.

Nhưng hôm nay mới là ngày khai giảng của đại học, hắn đã bị một người qua đường phát hiện điều cổ quái của mình, Hứa Nhạc cảm thấy có chút rung động và hổ thẹn.

Kỳ thực Hứa Nhạc đã đánh giá thấp chính mình, và đánh giá quá cao tất cả người qua đường ở Liên Bang. Trong xã hội Liên Bang, số người làm được như Thi Thanh Hải cũng không nhiều, tại Học Viện Quân Sự I học tập và rèn luyện bài bản, lại trải qua 3 năm huấn luyện làm điệp viên, tự nhiên sẽ bồi dưỡng ra ánh mắt hoàn toàn bất đồng như vậy.

- Không được vứt tàn thuốc bừa bãi.

Trong lòng Hứa Nhạc có chút hốt hoảng, nhưng thanh âm cũng không run rẩy, quay về phía Thi Thanh Hải hờ hững nói.

Thi Thanh Hải nở nụ cười, cúi xuống nhặt lại tàn thuốc, đối với người canh cửa nhỏ tuổi cường liệt này có chút hứng thú, nghĩ rằng trên người đối phương có một loại cảm giác rất kì diệu, dường như rất giống trên người mình, dường như nơi nào đó trong đầu đang bảo tồn một bí mật rất lớn. Thi Thanh Hải không muốn nói bí mật của mình cho bất kì người nào biết, cho nên hắn cũng không muốn đi lục soát tìm hiểu bí mật của người nào cả, dù sao đối phương cũng không có quan hệ gì với mình.

- Hiện giờ không còn nhiều người vào Tu Thân Quán nữa, cậu tuổi còn trẻ như vậy, thật không nghĩ tới lại đi thích mấy thứ này.

Thi Thanh Hải nhìn Hứa Nhạc, ngáp một cái, tựa vào một bên cửa sắt, lười biếng hỏi.

Hứa Nhạc có thể không trả lời bất kì vấn đề gì hắn hỏi, nhưng thứ nhất làm vậy thì quá kì quái, hắn không hiểu rõ về người mặc bộ âu phục này đang muốn làm gì, thứ hai hắn có một cặp mắt tuy không lớn, nhưng lại rất biết nhìn người, người mặc âu phục đang nhăn trán này đang tràn ngập chán ngán và uể oải, hơn nửa không có ác ý gì.

- Tôi chưa đến Tu Thân Quán.

Hứa Nhạc lắc đầu nói:

- Trung bình tấn là cái gì vậy?

- Úc, trung bình tấn chính là tư thế ngươi ngồi mà không chạm đất khi nãy, nhưng mà tư thế ngươi ngồi khi nãy so với trung bình tấn còn khó hơn một chút, không cần ngạc nhiên vì sao ta lại biết mấy thứ này… Cái này, là do ngày xưa ta cũng từng lăn lộn ở Tu Thân Quán một đoạn thời gian.

Thi Thanh Hải nở nụ cười, sau đó đưa tay ra, gật đầu nói:

- Thi Thanh Hải,nhân viên công tác của chính phủ.

Sau đó hắn nhấn mạnh thêm một câu:

- Giúp chính phủ canh cửa cũng có thể coi là nhân viên công tác được không?

Hứa Nhạc ngẩn người, cũng nở nụ cười, vươn tay bắt tay đối phương, tự giới thiệu:

- Hứa Nhạc, nhân viên làm việc ở trường học… Nếu có thể xem nhân viên trông cửa là một loại công việc.

Hai người đưa tay qua hàng rào cửa sắt bắt tay, sau đó buông tay ra. Thi Thanh Hải nhướng mày nói:

- Giống như đang thăm bằng hữu ở trong tù vậy.

- Xem ra ta là người đang bị nhốt trong tù rồi.

- Tại sao không phải là ta? Ta đi trước đây, sau này có cơ hội sẽ lại tìm ngươi nói chuyện phiếm.

Thi Thanh Hải nhìn thấy thân ảnh của một cô gái từ xa đi tới, quay về phía Hứa Nhạc khẽ gật đầu, dập điếu thuốc ở tay trái, bước ra khỏi cửa trường học.

Đóng chiếc cửa xe thật mạnh, Thi Thanh Hải ngồi trên giường xếp, nhìn nữ học sinh đang đi qua cổng trường trên màn hình, dùng ngón tay chỉ vào khuôn mặt vì quá trắng nên có chút mơ hồ, mở miệng nói:

- Theo dõi thật sát nàng, ta mặc kệ cô nàng Trương Tiểu Manh này vì sao trở về, cũng không cần biết nàng muốn làm gì ở đại học Lê Hoa này, các ngươi chỉ cần ngăn trở mọi hướng của nàng, không cho nàng liên hệ với bất cứ một điểm đáng ngờ nào.

- Không cần thả mồi câu sao?

Một gã tổ viên hiếu kì hỏi:

- Nếu như nữ học sinh này thực sự có vấn đề, đây chính là một cơ hội tốt.

- Ta không có hứng thú đó.

Thi Thanh Hải vuốt mấy nếp nhăn trên bộ âu phục mặc trên người, cúi đầu nói:

- Muốn câu cá thì phải tiếp cận nàng, có như vậy mới không bỏ sót đầu mối, nhưng vấn đề là trong tổ này ngoài ta ra, đều là những người nhiều tuổi, làm sao mà giả trang thành học sinh?

- Nếu đóng giả giáo sư thì sao?

Một tổ viên khác nêu ra chủ ý.

Thi Thanh Hải ngẩng đầu lên, nhìn hắn bằng ánh mắt thương hại, nói:

- Nếu như các ngươi có đủ tri thức để khi đứng trên bục giảng không bị các sinh viên la lối đuổi xuống dưới… Thì có thể thử một chút.

Tiểu tổ liền phân công công việc giám sát và điều khiển cho từng người, một mệnh lệnh đưa ra sẽ được phân công làm việc đâu vào đấy, đó chính là quy tắc làm việc của Cục Điều Tra, trong chiếc xe của quân đội giờ chỉ còn lại hai người, Thi Thanh Hải và một cấp dưới của hắn, hắn bỗng nhiên thấp giọng nói:

- Giúp ta điều tra một người, hắn gọi là Hứa Nhạc.

- Uhm? Có muốn lập hồ sơ không?

- Không cần, chỉ là cá nhân ta cảm thấy hứng thú với hắn.

- Hứng thú cá nhân? Không lập hồ sơ, vậy thì không thể đạt được cấp độ mật, xem chừng khó có thể tìm được chỗ tốt và chơi đùa rồi.

Tên tổ viên này rõ ràng đang nghĩ Thi Thanh Hải đang muốn điều tra về một nữ nhân.

Lúc này Hứa Nhạc cũng không biết người mặc âu phục hay nhăn mặt mà mình gặp khi nãy đã bắt đầu âm thầm điều tra chi tiết về mình, hắn chỉ yên lặng nhìn nữ sinh đang đi qua trước mặt mình, trong lòng có chút mong muốn nữ sinh kia sẽ quay đầu nhìn mình một lần. Thật đáng tiếc, Trương Tiểu Manh đeo kính đen lúc này hình như đang có tâm sự chồng chất, cúi đầu ôm chồng sách ra khỏi cổng trường, căn bản không chú ý tới sự tồn tại của hắn.

o0o

Đêm dần dần về khuya, ngọn đèn bên trong tòa nhà cao tầng của Phòng Ngoại Cần, Cục Điều Tra Lâm Hải Châu, vẫn sáng đèn như trước, các nhân viên đang tấp lập đi qua lại làm việc giữa các tầng nhà. Lâm Hải Châu là một Châu hành chính của khu hành chính S1, Tinh Quyển Thủ Đô, nhất là từ khi đại học thành nội được chuyển về cho Lâm Hải Châu quản lý, khu vực quản lý và công việc của nhân viên Lâm Hải Châu đều tăng mạnh. Phòng 4 là phòng có trách nhiệm chống xâm nhập, nhưng hiện nay thế cục của Liên Bang ổn định, quân đội đã buông bỏ phương châm đấu tranh bằng vũ lực đã lâu, sau khi đế quốc cùng chính phủ đàm phán chính thức hợp tác với nhau, phòng 4 ngược lại lại trở thành cơ quan thanh nhàn nhất trong cục điều tra của toàn bộ Liên Bang.

Mà nhàn hạ nhất trong cơ quan nhàn hạ, chính là quan viên Thi Thanh Hải, lúc này không có làm nhiều việc như nhiều người thường tưởng tượng, là ra vào nhiều nhà hàng lớn ở trong thành phố uống rượu với các mỹ nữ, mà hắn đang ngồi ở trong phòng làm việc của mình, nhìn màn hình trước mặt mà ngẩn người.

Thi Thanh Hải quả thực không muốn lục tìm bí mật của nhân viên trông cửa kia, nhưng mà theo bản năng hắn rất muốn tiếp cận người thanh niên đó, trong đầu hắn đang có một bí mật không thể cho người khác biết, cho nên mới phải làm ra tư thế trung bình tấn như ngồi ở cổng trường, rốt cuộc hắn có bối cảnh như thế nào?

Cấp dưới được giao nhiệm vụ đi điều tra rất nhanh đưa ra kết quả, đúng là một hồ sơ sạch sẽ, một binh sĩ sửa chữa máy trong hầm vừa xuất ngũ, về tới thủ đô, làm một công việc rất bình thường, nhìn qua không hề có một chút khác thường nào.

- Thì ra là một con chuột ở hầm, nhưng là một con chuột rất sạch sẽ.

Thi Thanh Hải mỉm cười nhìn màn hình:

- Đáng tiếc, đáng tiếc, không thể biết được tư liệu cụ thể của tên nhóc gọi là Hứa Nhạc này, nhưng mà… Tại sao hắn lại cùng một đường tới trường đại học với Trương Tiểu Manh? Đó rõ ràng là một sơ hở, xem ra không phải chỉ là đi cùng, một tên nhóc thú vị.

Tất cả tin tức của một công dân trong Liên Bang từ khi được sinh ra, đều được lưu trữ trong bộ nhớ khổng lồ của máy vi tính quản chế, thông qua con chip sau gáy mỗi người, lập tức có thể thu được tất cả tư liệu một cách toàn diện nhất. Nhưng Hiến Chương Thứ Nhất cũng bảo hộ từng công dân cực kì nghiêm ngặt, trừ khi một ngành nào đó đề nghị, những thông tin thuộc về cá nhân của mỗi công dân, nghiêm cấm không cho bất cứ phương diện nào được biết.

Tôn chỉ của Hiến Chương Thứ Nhất trải qua vô số năm, từ lâu đã đi sau vào tâm trí mỗi người, Thi Thanh Hải cũng không thấy kì quái. Hắn cũng không tiếp tục điều tra quan hệ xung quanh Hứa Nhạc nữa, khuôn mặt đẹp trai chợt lộ thêm một tia uể oải bi thương, trầm mặc một lúc, hắn đem toàn bộ tư liệu điều tra về Hứa Nhạc ném vào trong máy xử lý văn kiện, hắn tin rằng trong một đoạn thời gian dài tiếp theo, sẽ không có người nào tiếp tục điều tra Hứa Nhạc nữa.

- Ta cuối cùng cũng tìm được được một trang giấy vẽ trắng tinh, mẹ ơi, cô đơn lâu như vậy rồi, liệu có thể tìm được một người bạn chơi không đây?

Thi Thanh Hải ngay cả bản thân mình hắn cũng không tin tưởng được, vì vậy hắn bắt bắt đầu đưa vào trong máy tính chương trình cảnh báo từ xa, một chương trình nhỏ rất nhỏ bắt đầu ẩn núp trong mạng inte nội bộ, căn cứ theo từ khóa Hứa Nhạc, từ giây phút này về sau, nếu như Phòng Ngoại Cần, Cục Điều Tra muốn điều tra về người gác cổng trẻ tuổi kia, đều không thể gạt được hắn.

o0o

Dưới ánh dương quang, Hứa Nhạc nhạc ôm một quả cầu được làm thép hợp kim, vừa thở hồng hộc đi từ trên bậc thang xuống, vừa oán hận trong lòng vị giáo sư kì thị đối với sinh viên dự thính, mỗi khi tiết học cấu kiện chấm dứt, cuối cùng hắn luôn là người đi trả đồ.

Hắn tới đại học Lê Hoa đã được 3 tháng, sau khi nộp một khoản học phí lớn, cuối cùng hắn cũng nhận được giấy chứng nhận làm người vào dự thính. Trường học này dường như cũng không ngại có thêm một thành viên là binh sĩ xuất ngũ ở trong lớp học. Sau khi xin việc ở Liên Bang, Hứa Nhạc cũng lười không tìm phòng ở tại Lâm Hải nữa, mà dứt khoát nhận công việc gác cổng rất không có tiền đồ này. Mỗi ngày hắn ngoài chuyện thỏa mãn cơn khát học tập tri thức về sửa chữa máy móc ra, cũng không có nhiều việc để làm, buổi tối ở trong phòng của người gác cổng ngủ một giấc thật tốt. Về phần những người gác cổng đã vào trước hắn, hắn cũng không có tiếp xúc…

Tất cả mọi chuyện, dường như đang trở lại cuộc sống bình thường mà đầy phong phú của Đông Lâm đại khu, có một điểm khác biệt duy nhất đó là, hiện giờ ở bên Hứa Nhạc đã thiếu đi một ông chủ hay lười biếng nằm trên ghế sô pha.Úc, hắn sai rồi, còn có một điều khác nữa, đó là có thêm một quan viên chính phủ cũng lười biếng như vậy.

- Ngươi sao lại… tới nữa rồi?

Hứa Nhạc thấy trên thềm đá phía dưới giảng đường, có một người đem bộ âu phục thiếp thân quý báu của mình ra mặc, nhưng lại càng có thêm cảm giác lụi bại, trong đầu loạn lên, suýt nữa làm rơi linh kiện thực hành vào chân.