Lâm Nhiễm bình tĩnh vô cùng: Không phải của ta, ta chưa nhìn thấy bao giờ.

Giáo chủ gật đầu: Ờ ——

Không khí giữa hai người im lặng đáng sợ, thần kinh cả người Lâm Nhiễm đều căng thẳng, tim đập ầm ầm ở ngoài cũng nghe thấy.

Hết sức căng thẳng.

Giáo chủ quay ngoắt qua nhìn: Bữa sáng muốn ăn gì?

Lâm Nhiễm nhảy dựng lên: A a a a a a!

Giáo chủ tay chống trán im lặng cười.

Lâm Nhiễm không thể tin: …Vừa rồi ngươi mới nói cái gì?

Giáo chủ thản nhiên nói: Bữa sáng muốn ăn gì?

Lâm Nhiễm tâm trạng nặng nề u ám, hoài nghi giáo chủ cố ý đùa giỡn mình, căn bản không muốn ăn gì hết: Ăn gì cũng được.

Giáo chủ đứng dậy: Vậy là tốt rồi, dù sao cũng làm xong rồi, đi thôi.

Lâm Nhiễm thống khổ bước theo: …

Ma giáo giáo chủ này, không chỉ họa phong không đúng, nội tâm cũng đen thui.