Một lát sau nhân, sư huynh lại lết lết lết bay về: Sao ngươi còn nằm đây?

Lâm Nhiễm xót hết cả mũi.

Sư huynh vỗ đầu một cái: A đúng rồi, ngươi bị ta điểm huyệt… Vậy sao ngươi không bảo ta một tiếng?

Lâm Nhiễm không khỏi chảy giọt nước mắt chua xót.

Sư huynh vội giải huyệt cho hắn, thúc giục nói: Ây kệ đi, ngươi mau đi với ta.

Lâm Nhiễm kêu to: Chờ một chút, ta phải đi tè!

Sư huynh chậc một tiếng, lại khiêng Lâm Nhiễm lên: Muốn trốn hử? Đánh xong rồi tè.

Lâm Nhiễm cuống quít đè hạ thân, sợ xóc một hồi gì đó dính ra người sư huynh.

Sư huynh xách Lâm Nhiễm chạy vội đi, giáng xuống trước mặt Cơ Vô Tà liền vứt Lâm Nhiễm xuống đất, đưa cho hắn một cây đại đao.

Cơ Vô Tà vẻ mặt thản nhiên: Sao đó?

Sư huynh chìa yêu bài ra: Ta chính là Lục Phiến Môn bộ…

Nhưng lại không có đụng đến yêu bài quen thuộc.

Cơ Vô Tà cười, móc ra yêu bài nhặt ở phòng ngủ ném cho sư huynh, giúp y bổ sung nửa câu sau: bộ khoái Từ Hoan.

Sư huynh ngốc nghếch gật đầu một cái: Đúng!

Cơ Vô Tà phất tay về phía thuộc hạ: Đánh cho ta.

Ma giáo đệ tử cùng xông lên một lượt đánh với Từ Hoan, mà Lâm Nhiễm chống đại đao thống khổ kẹp chặt chân, mắt nhìn mũi mũi nhìn miệng miệng nhìn tim, còn đang bận nhịn tè.

Thật ra Từ Hoan cũng tương đối lợi hại, một kiếm một bạn nhỏ, hơn nữa đám đệ tử Ma giáo này vốn cũng vừa trải qua một trận ác chiến trạng thái cũng không tốt gì, nếu Cơ Vô Tà thật sự bị Lâm Nhiễm cầm chân thì cơ hội thắng của Từ Hoan cũng rất lớn, nhưng mà thực tế Cơ Vô Tà cũng chẳng bị ai cầm chân mà nhảy vào đám đánh nhau, được bọn thuộc hỗ trợ đến kiếm cũng chả rút, đập vỏ kiếm mấy cái liền đập Từ Hoan nằm luôn.

Từ Hoan thống khổ ngã xuống đất, bi phẫn dùng ánh mắt lên án Lâm Nhiễm ——

Đờ mờ đồng đội như heo! Bảo ngươi túm boss mà ngươi đi đằng nào rồi!

Lâm Nhiễm hợp tình hợp lý đứng nhịn tè, không giải thích.