Khi An Mộ Thần mở cửa phòng ký túc xá ra thì cậu đã hoàn toàn kiệt sức.

Vốn định dựa của ngồi xuống, nhưng vừa cử động thì phía sau lại đau rát, cậu lập tức hiểu rõ bây giờ mình không thể ngồi xuống được nên cậu chỉ có thể nằm xuống, úp mặt vào trong chăn, thở hổn hển.

An Mộ Thần cảm thấy đau đớn, cả cơ thể như đang kêu gào chống lại cậu, đặc biệt là nơi xấu hổ kia.

Một sự tức giận chưa từng có dâng trào trong lòng, cậu đấm mạnh vào tường, mu bàn tay thâm tím ngay lập tức, tay cũng bắt đầu run rẩy.

Nếu có thể thì cậu thật sự muốn băm người đàn ông kia thành trăm mảnh, đâm dao vào ngực anh ta, sau đó giẫm

đạp lên vết thương đó, khiến anh ta phải chịu mọi sự tủi nhục và đau đớn của cậu.

Đầu óc An Mộ Thần không ngừng suy nghĩ, đủ loại chiêu trò tàn nhẫn hiện lên trong đầu, nhưng cuối cùng cậu vẫn chỉ có thể tuyệt vọng cúi đầu xuống.

Cho dù cậu nghĩ như thế nào cũng vô dụng, cậu vốn không dám làm gì người kia.

Nếu cậu dám thì sáng hôm nay cậu đã cầm lấy con dao gọt trái cây đâm thẳng vào ngực anh ta rồi.

Nhưng cậu không dám làm lớn chuyện, sau khi tỉnh dậy đã nhếch nhác chạy trốn.

An Mộ Thần tức giận nằm tóc, cảm thấy nhục nhã vì sự hèn nhát của mình.

An Mộ Thần nắm chặt tay hơn, toàn bộ máu đều dồn lên, đôi mắt cũng đỏ bừng.

Sau khi tự hành hạ bản thân một lúc, cậu chán nản nằm dài ở trên giường.

Đây không phải là giường của cậu, không có mùi thơm xà phòng quen thuộc của cậu, ngược lại còn có một mùi khó chịu xộc thẳng vào mũi khiến cậu không thể chịu nổi, nhưng bởi vì cơ thể đã quá mệt mỏi, cậu không hề muốn nhúc nhích.

Cậu vùi mặt vào hai tay, thế nhưng lại nhìn thấy những vết tím đỏ đan xen trên cơ thể mình.

An Mộ Thần càng nhìn càng run rẩy.

Cậu đột nhiên đứng dậy, không hề quan tâm đến vết thương ở phía sau, loạng choạng chạy vào nhà vệ sinh.

Cậu không muốn cơ thể mình ám mùi của người đàn ông kia, không, không muốn, cậu phải rửa, rửa sạch, rửa sạch tất cả những thứ kia.

An Mộ Thần tức giận cởϊ áσ, sau đó cởϊ qυầи, danh dự của cậu, sự tự tin của cậu, tất cả mọi thứ của cậu đều bị giẫm

đạp, cậu cảm thấy khó chịu đến mức đôi mắt trở nên nóng rực.

Cậu vứt chiếc quần sang một bên, cầm lấy vòi sen ở bên cạnh, mở nước ở mức lớn nhất, xối thẳng từ trên xuống.

Lúc này cậu hoàn toàn không quan tâm nước có lạnh hay không, cậu chỉ biết chắc chắn phải rửa sạch mọi dấu vết của người kia trên cơ thể mình.

Thế nhưng dòng nước đang trong veo, khi chảy vào nơi đó của An Mộ Thần rồi chảy xuống đất thì đã trở thành màu đỏ, An Mộ Thần biết ở phía sau chắc chắn đã bị rách nên chảy máu rồi.

Cậu nghĩ đến người đàn ông kia lại cảm thấy túc giận, buồn nôn, chán ghét.

Cậu cầm vòi sen, bắt đầu tắm.