Bạch Kính Xuyên sống trong quân ngũ đã lâu, tác phong tiết kiệm theo đó ngấm vào xương tủy.

Anh không phô trương gọi tràn lan các món ăn, mà chỉ gọi vài món cơ bản Triệu An Ngữ thích ăn.

Thấy cô động đũa vài lần cho có lệ, còn lại chủ yếu ngồi im mơ màng suy nghĩ gì đó, Bạch Kính Xuyên đặt đũa xuống bát, khẽ hỏi: "Thế nào, khẩu vị đã thay đổi?"

Sườn xào chua ngọt, tôm chiên, đúng là những món cô thích, nhưng Triệu An Ngữ cảm thấy ăn cùng người mình yêu và ghét khác nhau rất lớn, chủ yếu là không có cảm giác muốn ăn.

"Đúng vậy, anh có hỏi qua ý tôi không? Bạch Kính Xuyên lúc nào anh cũng vậy? Không quan tâ m đến cảm nhận người khác." Triệu An Ngữ đưa mắt nhìn anh ta, không muốn cho người đàn ông này thỏa mái, nói trái lòng kiếm cớ mắng.

Bạch Kính Xuyên vô duyên vô cớ bị mắt, sắc mặt hiện lên hai chữ không vui.

Cô nói anh không quan tâ m đến cảm nhận của cô? Vậy quan tâm thì thế nào? Cô sẽ có cái nhìn khác về anh chứ?

Tính cách Triệu An Ngữ anh rất hiểu, càng buông lỏng cô càng chạy thật xa.

Bạch Kính Xuyên thở dài một hơi nói:

"Ngữ Ngữ em đã từng rơi vào tình cảnh cho dù có không thích vẫn phải ăn chưa? Có khoảng thời gian chỉ cần là đồ có thể no bụng được tôi đều không chê."

Để có được thành tựu như ngày hôm nay, những khổ sở anh từng trải qua, người khác khó mà nghĩ tới.

Thấy Triệu An Ngữ cúi đầu im lặng, giọng Bạch Kính Xuyên khẽ khàng nói:

"Ngữ Ngữ vài ngày tới tôi phải quay về Hải Thành một chuyến, tôi mong rằng khi trở lại em sẽ cho tôi một câu trả lời hài lòng."

"Bạch Kính Xuyên tôi không yêu anh, không muốn cùng anh chung đường, tôi đã nói tới mức đó anh còn không chịu hiểu, anh thử nghĩ xem nếu mình đặt vào tôi, anh sẽ thấy thế nào?" Lời nói của Triệu An Ngữ tựa như cơn mưa bụi, lất phất thoáng qua.

"Tôi tự tin rằng bản thân mình có khả năng thay đổi điều đó." Bạch Kính Xuyên điềm tĩnh cất lời.

Triệu An Ngữ bặm môi câm nín, anh ta đã nói vậy cô còn nói gì được nữa đây? Người đã cố chấp, khăng khăng tự cho mình là đúng có khuyên cũng không thể được.

Tại Văn phòng luật Khiên Luân.

Sắc mặt Doãn Khiên cực kỳ khó coi, đôi mắt b ắn ra tia lửa hằn học nhìn đôi nam nữ xuất hiện trong bức hình vừa được gửi đến.

"Cạch." Anh ta không kìm được tức tối quăng mạnh di động xuống sàn nhà, khiến lớp màng bảo vệ vỡ tan.

Trước giờ Doãn Khiên vẫn luôn cho rằng Triệu An Ngữ thuộc về mình, nhưng từ khi Bạch Kính Xuyên xuất hiện, anh ta bắt đầu thiếu mất đi phần tự tin đó.

Ngoài mục đích với Triệu Thị ra, phần tình cảm anh ta dành cho Triệu An Ngữ là thật, nhưng trong mắt anh ta lúc này, ngàn vạn lần cảm thấy bản thân đang bị cô phản bội.

"Triệu An Ngữ em đã nói chỉ yêu mình anh mà." Bàn tay anh ta nắm chặt, vò nhàu tờ hợp đồng trước mặt, đay nghiến nói.

Bỗng nhiên anh ta bật dậy, bước chân vội vã dẫm vào di động trên sàn nhà, thô bạo mở cửa đi ra ngoài.

"Luật sư Doãn." Trợ lý ôm chồng hồ sơ trên tay, thấy vẻ mặt anh ta đứng nép sang một bên khẽ gọi.

Doãn Khiên giả bộ không nghe thấy, tiếp tục cung đường đang đi.

"Cậu tìm tôi có chuyện gì? Không phải bố cậu đã nói rõ không muốn qua lại với nhà chúng tôi nữa sao?" Doãn Khiên tự nhiên ghé công ty thăm hỏi, làm người đa nghi như Triệu Anh nghi ngờ, ông ta rót trà cho anh ta lên tiếng hỏi.

Doãn Khiên đeo lên mặt lớp mặt nạ thân thiện cung kính đáp:

"Đó là do bố cháu nhất thời nóng giận thôi bác đừng để ý, hôn sự giữa cháu và An Ngữ chưa thể tổ chức lại ngay được, cháu muốn bác cho chúng cháu đăng ký kết hôn trước."

"Đăng ký? Doãn Khiên cậu coi tôi là kẻ ngốc à? Cậu tưởng tôi không biết trong đầu cậu nghĩ cái gì sao? Một chút vốn cũng chưa bỏ ra mà đã đòi thu lợi?" Triệu Anh như nghe được câu chuyện cười, nhếch môi nói.

Tay cầm chén của Doãn Khiên nâng lên rồi hạ xuống: "Bác làm vậy không nghĩ tới cảm nhận của An Ngữ sao? Cô ấy mà biết bản thân bị cha mình giao bán sẽ rất thất vọng."

"Cậu đang uy hiếp tôi? Cậu thích thì cứ nói, mọi thứ hôm nay nó có đều do Triệu thị mà ra, hy sinh một chút có đáng gì." Triệu Anh đập mạnh xuống bàn.

Thấy thái độ Triệu Anh không còn hòa nhã như trước, Doãn Khiên nhún nhường lùi một bước: "Vậy để cháu về bàn bạc với bố cháu, nội vài ngày tới sẽ cho bác câu trả lời."

Triệu Anh cười khẩy ngả bài: "Không, số tiền nhà họ Doãn các người tôi không dám nhận, cậu và An Ngữ chấm dứt đi, từ nay về sau đừng qua lại nữa."

Ông ta đã có Bạch Kính Xuyên rồi, không cần thiết phải hạ mình bám víu nhà họ Doãn nữa.

Doãn Khiên kinh ngạc, nguyên nhân gì khiến người tham lợi ích như Triệu Anh thay đổi một cách chóng mặt thế này? Chẳng nhẽ ông ta đã tìm được miếng mồi ngon hơn.

Trong đầu anh ta chợt hiện lên một cái tên, nhưng rất nhanh đã khinh thường gạt bỏ.

Loại đàn ông không có gốc rễ, lẫn tài cán đó thì làm được cái gì ra hồn?

Kết thúc bữa cơm trưa tẻ nhạt, Triệu An Ngữ không muốn ở cùng Bạch Kính Xuyên thêm nữa, lấy lý do trong người không được khỏe trở về nhà.

Chiếc xe vừa dừng lại, Triệu An Ngữ liền gấp gáp mở cửa xuống xe, định bụng đi thẳng vào nhà.

Nhưng hành động của cô đã bị Bạch Kính Xuyên chặn lại, anh mang theo chiếc hộp nhỏ đuổi theo cô: "Ngữ Ngữ đợi một chút."

Bạch Kính Xuyên giữ chặt cổ tay, Triệu An Ngữ không còn cách nào khác đành dừng bước.

Bạch Kính Xuyên nâng tay Triệu An Ngữ lên, đặt chiếc hộp nhỏ vào lòng bàn tay cô, ánh mắt vạn phần yêu thương nói: "Món đồ này đã theo anh rất lâu rồi, thật mừng khi anh còn có cơ hội đưa cho em."

Món quà này anh mua từ hai năm trước, định sau khi kết thúc nhiệm vụ sẽ mang nó tới Châu Nam tặng cô, lại không ngờ lần đó xảy ra biến cố, hành động thất bại dẫn đến bản thân cùng những người tham gia đều gặp nạn.

Thời khắc viên đạn lạnh lẽo đó găm vào lồ ng ngực, anh đã nghĩ đời này anh đã đánh mất cô rồi, không ngờ ông trời còn thương sót cho anh cơ hội lần nữa đứng trước mặt cô.

Triệu An Ngữ cúi đầu nhìn chiếc hộp nhung đỏ trong tay, ngón tay buông thõng chẳng muốn giữ lấy, mặc kệ cho nó tùy ý ở đó, thích rơi thì rơi.

Bạch Kính Xuyên có lẽ hiểu được tâm tư của Triệu An Ngữ, đưa tay lên cuộn tay cô lại, sau đó có chút quyến luyến không muốn nhanh như vậy đã buông tay cô ra, chần chừ một lúc lâu, mới bỏ tay xuống được.

"Nếu em không thích có thể không đeo, nhưng đừng vứt đi." Nói xong anh quay người đi lại ngồi vào xe.

Nghe tiếng động cơ dần một xa, Triệu An Ngữ cầm chiếc hộp nâng lên cao, sau đó không biết làm sao lại hạ xuống, đi thẳng vào nhà.

"Về sớm vậy, sao không cùng Kính Xuyên đi dạo phố?"

"Bố không được khỏe à?" Triệu An Ngữ nâng tay xem đồng hồ, thấy hiện tại mới đầu giờ chiều, bố cô đã có mặt ở nhà liền hỏi.

Triệu Anh giơ tập tài liệu được bọc cẩn thận trong túi vải lên: "Bố để quên tài liệu quan trọng, giờ đến công ty đây."

"Bố có phải công ty gặp chuyện gì rồi không? Bố đừng giấu con." Triệu An Ngữ xoay người theo hướng Triệu Anh đi, lo âu gọi hỏi.

Triệu Anh dừng bước, nhìn Triệu An Ngữ một lúc lâu, rồi giọng nói đầy nặng trĩu cất lên: "Con đã biết, vậy ta cũng không cần giấu nữa, đúng là Triệu thị gặp chuyện cần một số vốn lớn mới có thể tiếp tục hoạt động được."

Triệu An Ngữ thẫn người, việc lớn như vậy, cô thân là trưởng phòng bộ phận phát triển sao lại không biết chút ít gì?

"Bao lâu rồi, sao bố không nói cho con biết?" Triệu An Ngữ mấp máy môi nói.

"Vì bố nghĩ nói với con cũng không có ích gì? Nhưng giờ lại khác con có thể giúp được đấy."

Triệu An Ngữ nghi hoặc: "Giúp thế nào ạ?"

"Kết hôn cùng Bạch Kính Xuyên, tiền sính lễ cậu ấy bỏ ra sẽ giúp được Triệu thị vượt qua giai đoạn khó khăn này." Triệu Anh không một chút che giấu mục đích, nói cho Triệu An Ngữ nghe..