Chờ khi cô băng bó xong cho mình, Bạch Kính Xuyên hơi nghiêng người, đôi mắt tràn ra ý cười ướm hỏi.

“Em thực sự không thể sấy tóc cho được anh sao?”

Triệu An Ngữ cất kéo cùng găng gạt vào hộp, hơi sững sờ, thầm nghĩ người đàn ông này đang được nước lấn tới? Vội vàng từ chối: “Không thể.”

“Anh còn đang tính nhờ em giúp vài chuyện cá nhân nữa.” Bạch Kính Xuyên tỏ vẻ thất vọng, giọng nói mang mác buồn.

Khuôn mặt nhỏ của Triệu An Ngữ đỏ ửng, cái gì là vài việc cá nhân? Thật may khi cô không mềm lòng.

Anh ta có thể nói chuyện một cách đứng đắn được không? Lúc nào cũng vậy cứ mở miệng ra là không khác gì đám đàn ông vô lại.

Bạch Kính Xuyên nhìn dáng vẻ xấu hổ của cô, cười thầm trong bụng định trêu thêm vài câu nữa nhưng lại bị giọng nói ngoài cửa cắt ngang.

“Tư lệnh tới giờ rồi.”

Anh nâng tay lên xem đồng hồ, giật mình không ngờ hiện tại đã hơn mười giờ rồi, không có Lục Trị nhắc nhở thì đã quên béng mất cuộc họp quan trọng.

Bạch Kính Xuyên rời ghế đứng lên, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy mưa đã tạnh bầu trời bắt đầu trở nên quang đãng liền nói: “Em có muốn tới xem doanh trại không? Giải quyết công việc xong đưa em đi thăm quan một vòng Hải Thành.”

Triệu An Ngữ không có bao nhiêu hứng thú lắc đầu: “Anh đi đi không cần lo, tôi về phòng nghỉ ngơi.”

Bạch Kính Xuyên nhíu nhíu đầu lông mày, bắt lấy cổ tay ai đó thanh âm nhẹ nhàng cất lên chỉ đủ hai người nghe thấy: “Mệt vậy sao? Anh nhớ còn sớm đã ôm em ngủ rồi mà.”

Đêm qua vì bị mê dược hành hạ, anh không kiểm soát được bản thân, thô bạo cướp đi lần đầu của cô.

Nhưng sức lực con người cũng có hạn đâu đến nỗi thâu đêm suốt sáng? Lúc thần chí quay trở lại, anh đã cố gắng tiết chế, buông tha để cô nghỉ ngơi.

Giờ cô gái nhỏ này vẫn còn kêu mệt, có phải đang thừa nhận năng lực của anh không?

“Bạch Kính Xuyên.” Mặt Triệu An Ngữ vốn đã đỏ nghe được những lời này nay lại càng đỏ hơn, đẩy Bạch Kính Xuyên ra, sắc mặt cau có gọi cả họ cả tên anh.

Trước biểu hiện kiêu ngạo của Bạch Kính Xuyên, Triệu An Ngữ không còn cách nào khác đồng ý theo anh ta đến doanh trại.

Nửa giờ sau Triệu An Ngữ có mặt ở doanh trại quân khu năm, khác với dáng vẻ dịu dàng thường ngày, ở nơi làm việc Bạch Kính Xuyên như trở thành con người khác.

Cẩn trọng, quyết đoán, lạnh lùng là những thứ Triệu An Ngữ thấy được ở Bạch Kính Xuyên lúc này.

“Trung úy Trịnh.” Bạch Kính Xuyên lo lắng Triệu An Ngữ ngồi trong phòng buồn chán, gọi một nữ quân nhân tới dặn dò:

“Tôi phải đi họp bây giờ, nhờ cô đưa cô ấy đi thăm quan doanh trại.”

“Dạ.” Nữ quân nhân cung kính đáp.

Nói xong với nữ quân nhân, Bạch Kính Xuyên quay sang xoa nhẹ mái tóc Triệu An Ngữ cất lời: “Em đi cùng cô ấy, khoảng một giờ nữa tôi tới tìm em.”

Bóng Bạch Kính Xuyên dần dần khuất sau cửa, Triệu An Ngữ chuyển tầm mắt sang nữ quân nhân xinh đẹp bên cạnh: “Trung úy Trịnh làm phiền cô rồi.”

Trịnh Hải Thu mỉm cười: “Cô đừng khách sáo, tôi tên Trịnh Hải Thu trông cô có vẻ ít hơn tôi vài tuổi xưng hô phù hợp là được.”

“Cảm ơn chị Hải Thu.” Triệu An Ngữ có cảm giác người phụ nữ này rất thân thiện, lại đoan trang dễ gần hơn những người quân nhân khác, theo đó cũng thỏa mái hơn.

Hai người giống như quen biết đã lâu song song bước đi trên sân.

“Đây là thư viện em có muốn vào xem một lát không?” Trịnh Hải Thu dừng lại trước một tòa nhà bằng kính lên tiếng.

“Có bất tiện không ạ?” Triệu An Ngữ hơi do dự cô cảm thấy tốt nhất mình không nên vào thì hơn.

Trịnh Hải Thu nhận ra suy nghĩ trong đầu Triệu An Ngữ, nhiệt tình nói: “Em yên tâm ngoài sách ra thì đây là nơi bọn chị nghỉ ngơi sau những giờ làm việc, không có thứ gì bảo mật đâu.”

Nghe Trịnh Hải Thu nói Triệu An Ngữ không tiện từ chối liền theo cô ấy đi vào tòa thư viện, nhưng chưa đi qua cửa đã bị một giọng nói thanh trầm làm cho dừng bước.

“Hải Thu chờ một lát.”

Triệu An Ngữ nhận ra sự xuất hiện đột ngột của người kia, khiến thần sắc Trịnh Hải Thu không được thỏa mái.

Cô biết ý tránh qua nơi khác nhường không gian lại cho hai người.

“Không sao đâu, em ở đây đi.” Trịnh Hải Thu giơ tay ngăn cản, sau đó nhìn người đàn ông kia lạnh lẽo nói: “Trung đoàn trưởng Nguyễn anh tới tìm tôi vì công việc sao? Nếu không chúng ta không có gì để nói cả.”

Người đàn ông bị vẻ xa cách làm cho đau lòng, giọng điệu mất mát cất lời: “Hải Thu em nhất định phải đối với anh thế này? Thời gian đi công tác mỗi ngày anh đều mong ngóng sớm trở về gặp em.”

“Nguyễn Đông Nam anh đang giả vờ mất trí nhớ với tôi? Anh quên chúng ta đã kết thúc rồi à?” Trịnh Hải Thu trầm giọng tuyệt tình, mặc kệ Nguyễn Đông Nam thâm tình đứng đó kéo Triệu An Ngữ đi vào trong.

“Để em chê cười rồi.” Trịnh Hải Thu khó khăn nở nụ cười.

Triệu An Ngữ không biết nên nói cái gì, chọn lựa im lặng đi phía sau Trịnh Hải Thu.

Hai người ở thư viện được khoảng nửa giờ, thì Bạch Kính Xuyên tan họp tới.

“Cảm ơn cô.” Anh nói với Trịnh sĩ quan rồi đưa tay ra nắm lấy tay Triệu An Ngữ: “Ngữ về thôi.”

“Không có gì.” Đáy mắt Trịnh Hải Thu sinh ra tia ngưỡng mộ dành cho cặp đôi phía trước, đợi hai người đi khuất cũng lặng lẽ theo con đường khác lẩn trốn.

Lúc Triệu An Ngữ cùng Bạch Kính Xuyên ra cửa, người đàn ông vừa rồi theo đuổi Trịnh Hải Thu giống như hòn vọng phu vẫn chờ đó.

Cô không rõ hai người này rốt cuộc là quan hệ gì? Nhưng xem ra hẳn anh ta đã làm chuyện gì đó có lỗi với cô ấy.

“Trung đoàn trưởng đang chờ người?” Bạch Kính Xuyên nhìn nhìn Nguyễn Đông Nam có ý đâm vào nỗi đau người ta.

Mặt mày Nguyễn Đông Nam u ám, liếc đôi bàn tay đang đan chặt vào nhau kia nhếch môi: “Hóa ra tin đồn là thật, tôi còn tưởng ai đó trùng tên với cậu cơ.”

Bạch Kính Xuyên nhún nhún vai: “Trung úy Trịnh đi cửa sau rồi, cậu còn ở đây?”

“Bạch Kính Xuyên sao cậu không nói sớm?” Nguyễn Đông Nam trợn mắt, ngay sau đó lao nhanh như một mũi tên.

“Cậu có hỏi à?” Bạch Kính Xuyên lẩm bẩm đuổi theo người kia.

“Anh ta là bạn trai của Trịnh sĩ quan?” Triệu An Ngữ không nhịn được mở miệng hỏi.

“Chồng cũ.” Bạch Kính Xuyên quay sang nhìn cô mỉm cười giải đáp.

Triệu An Ngữ ngẩn người, kiểu phụ nữ giỏi giang như vậy sao lại có người không biết trân trọng?

“Là cậu ta ngốc thôi, anh sẽ không thế.” Bạch Kính Xuyên kéo tay Triệu An Ngữ đưa lên môi hôn xuống, thấu hiểu lòng cô nịnh nọt.

Triệu An Ngữ ái ngại mọi người xung quay hơi rụt tay lại, cô cho rằng lời nói đàn ông không đáng tin, trước kia chẳng phải Doãn Khiên cũng luôn miệng nói không bao giờ phản bội cô, nhưng anh ta đâu có thực hiện được.

Bạch Kính Xuyên thở dài, thôi để thời gian chứng minh vậy.

“Tư lệnh.” Dọc đường quay về nhà để xe, cứ vài ba bước chân lại có đám sĩ quan đứng lại chào hỏi, mà mỗi lần như vậy Bạch Kính Xuyên đều gật đầu đáp lại, không hề tỏ ra mình là cấp trên mà coi thường người khác.

Nơi hai người đi qua, chợt có một ánh mắt sửng sốt nhìn theo, Doãn Khang hơi nhăn mày trân trân đặt sự chú ý lên người Triệu An Ngữ.

Mặc dù đám cưới cháu trai ông ta không sắp xếp được công việc đến dự, nhưng vào mùng một tết năm nay ông ta có gặp qua cô ở nhà Doãn Tắc.

Doãn Khang giờ khắc này mới vỡ lẽ, thật may ông ta chưa dốc hết mọi vốn liếng giúp đỡ anh trai, nếu không hiện tại đã không còn nhà để về rồi.

Rời doanh trại, trước tiên Bạch Kính Xuyên đưa Triệu An Ngữ tới nhà hàng dùng bữa trưa rồi mới dẫn cô đi du lịch Hải Thành.

Để giữ trọn lời hứa với Triệu An Ngữ, địa điểm đầu tiên anh mang cô tới là Thành Cổ Tân An.

Nơi này là một trong số ít thành trì cổ xưa, trải qua bao nhiêu cuộc chiến tranh xâm lược cùng sự ăn mòn của thời gian đến nay vẫn còn nguyên vẹn.

Do các thế hệ lãnh đạo Hải Thành không muốn phát triển thành cổ theo hướng điểm du lịch, mà nghiêng về lưu giữ bảo tồn nét lịch sử hơn, cho nên khi đám người Triệu An Ngữ đến, nơi đây không quá đông đúc.

Triệu An Ngữ trong tâm thế thăm quan cùng thưởng thức nét kiến trúc cổ xưa, đi quanh thành cổ một vòng chụp vài tấm ảnh kỷ niệm rồi kết thúc hành trình.

Tuy nói đi một vòng, nhưng diện tích thành cổ rất lớn, khi hai người ra cổng trời đã có chút sẫm tối.

Bạch Kính Xuyên nhìn vẻ mặt thấm mệt của Triệu An Ngữ, chăm sóc mở nắp chai nước suối đưa qua cười hỏi: “Qua chỗ khác nhé?”

Triệu An Ngữ uống nước vào người đã tỉnh táo hơn đôi chút, suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.

Mặt trăng lên là thời điểm tốt nhất để nam nữ tư tình, Bạch Kính Xuyên rất biết nắm bắt thời cơ chọn ngồi thuyền ngắm cảnh sông nước làm điểm cuối.

Trên dòng sông hữu tình, bản nhạc truyền thống êm tai kết hợp cùng ánh đèn lồ ng trải dọc hai bên bờ sông, Bạch Kính Xuyên đưa tay ôm bả vai Triệu An Ngữ, kéo cô tựa đầu vào ngực mình.

“Mỗi lần qua đây anh đều có một suy nghĩ, sau này nhất định sẽ cùng cô gái mình thích cận kề hưởng thụ giây phút bình yên này.”

Triệu An Ngữ len lén nhìn anh, đây không phải lần đầu cô ngồi thuyền cùng người khác giới, và anh cũng không phải mối tình đầu của cô, hình như trong tất cả các mốc thời gian Bạch Kính Xuyên đều là người đến sau.

Lòng Triệu An Ngữ dâng lên cảm xúc áy náy không biết phải làm sao?

Sẽ thế nào đây khi trong lòng mình người đó luôn là duy nhất, còn lòng người đó mình lại chỉ là đối tượng bị xem nhẹ?

Bạch Kính Xuyên xin lỗi vì bao năm qua đã không quan tâ m đến cảm nhận của anh..