“Lâu tiên sinh..”

Lâm Tùy Ý nói nhanh: “Anh không ăn cơm hả?”

Lâu Lệ nhìn cậu, ông già cũng nhìn về phía cậu.

Lâm Tùy Ý ngượng ngùng nói: “Tôi ăn chưa no, nếu anh không ăn, để tôi giúp anh ăn nhé?”

“Ăn không no?” Ông già nhận tiền tất nhiên có trách nhiệm. Ông đứng lên cầm lấy cái chén không của Lâm Tùy Ý: “Trong nồi còn, tôi lấy thêm cho cậu.”

“Thế ngại quá.” Lâm Tùy Ý ngại ngùng bóp đũa: “Cháu cảm ơn.”

Điều kiện trong thôn đơn sơ, chỗ ngồi ăn cơm và phòng bếp không ở chung. Ông già cầm bát cơm Lâm Tùy Ý đi ra cửa lấy thêm cho cậu. Chờ ông già đi rồi, Lâm Tùy Ý hướng Lâu Lệ giải thích: “Lâu tiên sinh, tôi cảm thấy kỳ kỳ.”

Bí mật có thể nói hoặc không thể nói, làm gì có bí mật chỉ có thể lén nói?

Lâu Lệ ‘ừm’ một tiếng.

Lâm Tùy Ý tưởng mình nghi thần nghi quỷ làm chậm trễ Lâu Lệ hỏi chuyện, nhưng cậu nghe ra chút ý tứ tán đồng trong âm đơn của Lâu Lệ, thế là cậu không căng thẳng nữa, đáy lòng còn hơi cao hứng, như kiểu viết bừa đáp án không chắc lắm ai dè viết đúng. Cậu vui vẻ nhếch miệng cười.

Ông già cầm bát cơm Lâm Tùy Ý về bàn, Lâm Tùy Ý nói cảm ơn, ôm chén tiếp tục ăn.

Cậu ăn rất ngon miệng, Lâu Lệ cũng nâng chén ăn, nhưng ăn một miếng nhỏ liền bỏ chén xuống, hương vị so ra không bằng một phần mười quán ăn Tùy Ý.

Bị Lâm Tùy Ý ngắt lời, Lâu Lệ không hỏi lại mục đích người thành phố tới thôn Lân Hà, ông già cũng quên mất vụ này, lải nhải chút việc râu ria.

Ăn cơm xong, sắc trời không sáng lắm sầm xuống. Trời tối.

Lâm Tùy Ý lần đầu tiên vào mộng vẫn còn mới lạ. Cậu không ngờ trong mộng cũng có mặt trời lặn mặt trăng mọc.

“Con người mỗi ngày đều trải qua ngày đêm luân phiên, đây là thường thức cơ bản. Giấc mơ căn cứ vào hiểu biết của chủ mộng triển khai, dù giấc mơ kỳ quái cũng có logic cơ sở, hoặc sát cơ sở.” Hai tay Lâu Lệ giữ cửa, chỉ bậc thang bằng đất dưới chân Lâm Tùy Ý làm ví dụ: “Người không nhạy cảm về xuân hạ thu đông, trong mơ sẽ không có bốn mùa.”

Lâm Tùy Ý gật đầu tỏ vẻ mình nghe hiểu, “Vậy Lâu tiên sinh, hiện tại chúng ta cần làm gì?”

Lâu Lệ nói: “Ngủ.”

“À.” Lâm Tùy Ý bật thốt: “Hả?”

Lâu Lệ đã khép cửa.

Lâm Tùy Ý đành phải nuốt câu ‘Vì sao buồn ngủ, không đi tìm Ứng Triều Hà hả’ vào trong bụng. Cậu xoay người đi về phòng mình, mới vừa đi vài bước thì nghe thấy giọng Lâu Lệ.

Lâu Lệ lại mở cửa, xa xa nói với cậu: “Buổi tối đừng chạy loạn.”

Lâm Tùy Ý gật đầu: “Vâng.”

Lâm Tùy Ý đi vào phòng mình. Bọn họ đến quá đột ngột, ông già không kịp dọn sạch phòng để đồ, trong góc còn chất đống cuốc và xẻng, giường của cậu là một tấm ván gỗ đặt trên củi lửa, trên tấm ván gỗ phủ đệm chăn.

Cơ mà Lâm Tùy Ý không để ý. Cậu ngồi ở mép giường, chắc là do lần đầu vào mộng, cậu không thể ngủ được. Vì thế cậu sờ túi, lấy ra một quyển Giải Mã Giấc Mơ.

Đây là cuốn sách trước đêm vào mộng, cậu tới cửa hàng 108 tìm Lâu Lệ có thuận tay bỏ vào túi, không ngờ có thể mang theo vào mộng.

Dù sao cũng ngủ không được, không bằng đọc thêm sách.

Lâm Tùy Ý đốt đèn khổ học.

Cậu nhớ Ứng Triều Hà từng kể với Lâu Lệ trong mơ có rắn, vì thế cậu dò nội dung trong sách liên quan đến rắn.

“Mộng xà quấn thân, cát. Dự báo chủ mộng có quý tử.”

Lâm Tùy Ý nhỏ giọng đọc, sau đó sinh nghi ngờ với nội dung trong sách.

Trước khi vào mộng cậu đã tra Baidu tư liệu liên quan Ứng Triều Hà, thông tin cho biết Ứng Triều Hà chưa lập gia đình.

Theo như trong sách, Ứng Triều Hà mơ thấy rắn quấn thân nghĩa là sinh quý tử, nhưng Ứng Triều Hà chưa kết hôn mà?

Chưa kết hôn đã có con?

Lâm Tùy Ý lập tức phủ định suy nghĩ của mình. Lâu Lệ nói giải mộng cần xem hung thần. Đoán hung thần phải xem hung thần có hại người hay không, và thông qua hành vi hung thần để giải mộng.

Hiện tại chưa biết con rắn Ứng Triều Hà nhắc tới có hại người không, cho nên không thể đoán chó đen chính là hung thần. Vậy nên không thể xác nhận rắn quấn thân là giấc mơ dự báo Ứng Triều Hà sinh con.

Nghĩ thông suốt, Lâm Tùy Ý tiếp tục đọc.

Trong sách viết: Mộng hủy xà, cát. Người nằm mộng tất sinh hiền nữ, có được quý tế.

Lâm Tùy Ý nhăn mày, thầm nghĩ: Cái từ ‘Hủy’ này đọc như thế nào? Hủy xà, hủy rắn là cái gì.

Cậu thở dài một hơi, chắc là phải tìm Lâu Lê xin một bản ghép vần Giải Mã Giấc Mơ.

Tuy rằng có mấy từ không biết, nhưng Lâm Tùy Ý vui vẻ phát hiện dưới chân trang có chú thích. Nãy giờ cậu toàn lo đọc, không để ý.

Cậu nhanh chóng lật đến trang nội dung chó đen. Cậu muốn xem ‘Quy thần chi dịch dã, vong nhân chi sử dã, thủy trung chi hỏa dã’ rốt cuộc có nghĩa là gì.

Đang lúc lật sách, đột nhiên cậu nghe một tiếng ‘khè’ rất nhỏ.

Lâm Tùy Ý dừng động tác, ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía.

Trong phòng chất đồ không có đèn. Thôn Lân Hà quá hẻo lánh, kéo dây điện nhiều vấn đề, nên ông già dùng nến chiếu sáng.

Trong phòng chất đồ có một cây nến màu trắng, Lâm Tùy Ý nương ánh nến đọc sách.

Dưới ánh nến mỏng manh, cuốc và xẻng vẫn dựa đứng ở góc phòng. Lâm Tùy Ý xem cây nến, ngọn lửa quấn lấy sợi bấc, cũng không có gì khác thường.

Ảo giác?

Lâm Tùy Ý không hiểu, cậu nắm sách dựng tai nghe động tĩnh.

Đợi thật lâu, trong phòng yên tĩnh. Không chỉ trong phòng, bên ngoài cũng im lặng đến thấm người, không nghe được thanh âm gì.

Lâm Tùy Ý nghĩ, hơn phân nửa là ảo giác.

Cậu tiếp tục đọc sách.

Lật một trang sách, còn chưa kịp hướng mắt đến dòng chú thích.

“Khè khè khè”

Âm thanh rõ ràng hơn, Lâm Tùy Ý nghe được rất rõ. Thanh âm này giống như hơi thở nặng nề. Hơi thở liên tục, giữa đêm yên tĩnh đặc biệt đột ngột.

Lâm Tùy Ý thót tim. Ánh mắt cậu chuyển từ trang sách, nghe theo tiếng thở, cứng đờ ngẩng đầu lên, dịch qua phía trước, cuối cùng ngừng ở cửa.

Ánh mắt tìm thấy nơi hơi thở phát ra, tiếng thở liền lớn hơn… Có gì đó ở bên ngoài.

Phòng chất đồ không có cửa sổ, chỉ có một cánh cửa. Lâm Tùy Ý không có cách nào để biết lúc này, thứ đang đứng ngoài cửa thở khò khè là gì.

Đương nhiên, cậu cũng không muốn biết. Cậu chỉ muốn biết cái cửa này có đủ chắc hay không, bằng không thứ bên ngoài xông vào, phòng chật chội không chỉ không chạy nổi, đến chỗ trốn cũng không có.

Lâm Tùy Ý buông sách, nhẹ tay nhẹ chân đi đến góc phòng cầm lấy cuốc.

Cậu nắm chặt cán cuốc. Đầu nhọn cuốc nhắm ngay cửa, phòng ngừa thứ ngoài cửa đột ngột phá cửa.

Nói không căng thẳng không sợ hãi là giả, Lâm Tùy Ý lớn đến giờ chưa từng gặp chuyện gì nguy hiểm. Cậu thành thật mở cửa hàng, bán đồ ăn ngon giá cả phải chăng không lừa già dối trẻ, láng giềng trên đường Kim Hoa mỗi lần gặp đều tươi cười chào cậu. Cậu sống trong một thế giới ôn hòa, dù có chạy đi giao cơm, quán ăn Tùy Ý sẽ không bị trộm cắp.

Lâm Tùy Ý chưa từng bị ăn trộm. Nên bây giờ cậu không tự tin mình có thể xử lý tốt tình huống đòi mạng.

Khi khẩn trương có thể hít sâu.

Nhưng biện pháp điều chỉnh tâm lý chỉ thích hợp ở nhân gian. Lâm Tùy Ý thân ở trong mơ căn bản không dám hô hấp, sợ thứ ngoài cửa là Ứng Triều Hà.

Chết tôi rồi!

Lâm Tùy Ý không dám thở. Nín thở thời gian dài khiến tay chân cậu chết lặng, cảm giác sưng phình dọc xương cốt chạy lên não. Cậu nghẹn đến mức đầu óc vang ‘ong ong’, não thiếu oxy làm cậu mất tập trung… Cạch.

Cái cuốc thất thủ rơi xuống đất, kêu vang thật lớn.

Tiêu rồi!

Lâm Tùy Ý bị âm thanh chính mình tạo ra dọa ngu người. Cậu ngây người chớp mắt một cái, ánh mắt bất giác nhìn xuyên qua cửa gỗ cũ kỹ.

Tiếng động của cậu tất nhiên sẽ hấp dẫn thứ ngoài cửa.

Lâm Tùy Ý chớp mắt một cái rồi dại ra. Cậu đoán thứ ngoài cửa sẽ mau chóng phá cửa xông vào. Cậu cuống quít ngồi xổm nhặt cái cuốc trên mặt đất.

Bởi vì tư thế ngồi xổm, cậu ghé gần cửa hơn một chút.

Xuyên qua gầm cửa, cậu ngửi thấy một mùi hôi, hồi sáng gặp chó đen cậu cũng ngửi thấy mùi tương tự.

Lâm Tùy Ý thoáng chốc ngừng thở, sợ bóng sợ gió một hồi ngồi bệt dưới đất.

Ngoài cửa là chó.

Tuy cậu sợ chó, nhưng so với Ứng Triều Hà hoặc thứ gì khác, cậu cảm thấy chó không đáng sợ dữ vậy.

Sau khi xác định ngoài cửa là chó, rốt cuộc Lâm Tùy Ý có thể hít thở đàng hoàng. Cậu hớp mạnh hai ngụm không khí trong lành, đứng lên chặn cái cuốc ở cửa, nghĩ nghĩ rồi lấy luôn xẻng chống cửa.

Chó đen con nào con nấy to vạm vỡ, lỡ chó nó xông vô thì phiền.

Dùng cuốc và xẻng chặn phía sau cửa, Lâm Tùy Ý lắng nghe ngoài cửa, tiếng đập cửa ‘bang bang’ không còn quá đáng sợ. Cậu ngồi trở lại trên giường, cầm lấy sách, ý đồ dùng tri thức chuyển dời cơn sợ hãi.

Cậu cúi đầu xem chú thích.

Mộng hắc khuyển: Đại biểu Quy thần chi dịch dã, vong nhân chi sử dã, thủy trung chi hỏa dã.Quy thần: ‘tứ linh’ chi nhấtDịch: Nô dịchVong nhân: Người chếtSử: Đi sứThủy trung hỏa: Thủy là âm, hỏa là dương.Lâm Tùy Ý lý giải, ‘Quy thần chi dịch dã’ phiên dịch là Quy thần nô dịch, nhưng Quy thần là ‘tứ linh’, nghe qua rất lợi hại, nó sẽ không tôn hàng quý phục chủ mộng. Lâm Tùy Ý cho là, chủ mộng bị Quy thần nô dịch.

‘Vong nhân chi sử dã’, nghĩa là người chết đi sứ, nói trắng ra là, người chết tới.

‘Thủy trung chi hỏa dã’, thủy là âm hỏa là dương, nghĩa là dương trong âm, bị âm bao vây. Người sống là dương, người chết là âm, phiên dịch ra là người sống bị người chết bao vây.

Lâm Tùy Ý nhìn đoạn giải nghĩa, cậu thả lỏng mày.

Suy ra câu này có nghĩa là: Bị Quy thần nô dịch, người chết tới, người chết ám người sống.

Hô hấp Lâm Tùy Ý đột nhiên dồn dập hơn. Cậu nhìn chằm chằm câu này.

Mộng hắc khuyển: Đại biểu Quy thần chi dịch dã, vong nhân chi sử dã, thủy trung chi hỏa dã.

Vì sao lại là từ ‘đại biểu’.

Nội dung khác trong sách phần lớn là: ‘mơ thấy XX, báo hiệu XXX’. Vì sao mơ thấy chó đen lại là ‘đại biểu’ chứ không phải ‘dự báo’.

Vì sao?

‘Mộng hắc khuyển’ rốt cuộc mang nghĩa mơ thấy chó đen, hay là chó đen trong mơ?

Lâm Tùy Ý cảm thấy mình nghĩ quá nhiều. Cậu mới mấy cân mấy lượng đã muốn đọc hiểu huyền cơ trong sách. Nhưng cậu không biết nghiên cứu thế nào.

‘Đại biểu’ không phải là từ ngữ gì quá cao siêu. Lâm Tùy Ý thành tích nát nhừ cũng biết ‘đại biểu’ đồng nghĩa ‘tượng trưng’, trong toán học bằng với ‘tương đương’.

Nếu đổi từ ‘đại biểu’ thành ‘tượng trưng’, ‘tương đương’ thì sao?

Lâm Tùy Ý căng thẳng nuốt nước miếng. Cậu cố gắng phiên dịch lại: Chó đen trong mơ tương đương Quy thần, tương đương người chết, người sống bị người chết ám.

Lâm Tùy Ý cứng ngắc, ngẩng đầu nhìn về phía cửa. Nếu cậu không nghe lầm, hình như cậu nghe thấy tiếng đập cửa, chứ không phải tiếng cào cửa.

Chó sao mà biết gõ cửa, thứ gõ cửa rõ ràng là người chết.